Chuyện Bà Ruth (Rút)- Nguyễn Lý Tưởng

Lời Giới thiệu
Trong Kinh Thánh Cựu Ước có kể chuyện Bà Ruth (Rút) là vợ của ông Booth (Bốt)
Booth sinh ra Ô-bết; Ô-bết sinh ra Jesse (Giét-sê), Giét-sê sinh ra Đa-vít…Chúa Giêsu con Ông Giuse và Bà Maria là dòng dõi vua Đa-vít…Trong Kinh Thánh Cựu Ước, trước phần nói về Tiên tri Sa-mu-el…là phần nói về Bà Ruth (Rút)…Bà Ruth (Rút) sinh ra Ô-bết là ông nội của Đa-vít…Nhân lễ Giáng Sinh, tôi có làm bài thơ “Chuyện Bà Ruth (Rút)…” nói về tình duyên giữa Bà Ruth và ông Booz…Muốn hiểu bài thơ này, phải đọc lại Kinh Thánh Cựu Ước…Bà Ruth là người ngoại quốc, có chồng là người Do Thái, chồng chết, không có con. Bà ở vậy, nuôi mẹ chồng, không lấy chồng khác. Mẹ chồng là Na-mi, quyết định trở về quê hương Do Thái nên nói với con dâu:”Mẹ trở về quê hương của mẹ, con ở lại quê nhà của con, lấy chồng khác để nương tựa…” Nhưng Bà Ruth không chịu, bà theo mẹ chồng về nước Do Thái, đi mót lúa ngoài đồng để nuôi mẹ. Ông Booz là chủ ruộng, giàu có, biết rõ hoàn cảnh của bà Ruth, nên đã âm thầm lấy lúa của mình bỏ thêm cho bà…Bà biết chuyện, liền vào sân phơi lúa của ông Booz, trong lúc ông ngồi canh lúa và ngủ thiếp đi ở bên thềm, bà đến quỳ dưới chân ông. Khi ông tỉnh dậy, bà liền nói: (đại ý) “Cám ơn ông đã giúp tôi để nuôi mẹ chồng của tôi (chồng đã chết), hiện nay tôi là người độc thân. Tôi xin được làm đầy tớ và nguyện dâng trọn cuộc đời còn lại để phục vụ ông…” Ông chấp nhận bà và hai người có con là Ô-bết…Ô-bết sinh Jesse (Giét-sê), Jesse (Giét-sê) sinh Đa-vít…Chúa Giê-su sinh ra bởi bà Maria (vợ của Giuse) là dòng dõi vua Đa-vít…Thi hào Victor Hugo của Pháp, (1802-1885), thế kỷ 19, có làm bài thơ “Booz endormi” (sách Tân Ước của GP Saigon phiên âm ông”Bô- át”…) nói về chuyện Bà Ruth…: Khi ông Booz đem lúa bỏ thêm vào cho bà Ruth…thì lúc đó các tầng trời mở ra…và thiên thần ca hát…(Có ý nói rằng tình cảm giữa hai ông bà bắt đầu từ đó…và bởi cuộc hôn nhân này sinh ra dòng dõi vua Đa-vít…Đấng Cứu Thế sinh ra bởi dòng Đa-vít…)

Chuyện Bà Ruth (Rút)

Người  thiếu phụ tuổi còn non trẻ,
Theo mẹ chồng vì lẽ hiếu trung.
Tha hương về đất cha ông,
Con thơ chưa có, tay không nuôi già.
Ngày mùa Hạ chan hòa nắng ấm,
Thợ gặt đều lấm tấm mồ hôi.
Nàng đi theo nhặt lúa rơi,
Đem về nuôi mẹ tuổi đời đã cao.
Qua đêm tối trăng sao lấp lánh,
Nàng đi vào lối chính sân phơi…
Từ nay thôi nhặt lúa rơi,
Chính ông chủ ruộng kêu mời nàng đây.
Lúa tốt gié vào tay quả phụ,
Giúp cho nàng no đủ cả nhà.
Tầng trời như đã mở ra,
Thiên thần cất tiếng hát ca vang lừng.
Ông chủ Booth (Bốt) yêu thương bà Ruth (Rút),
Cuộc hôn nhân, thật tốt, thật lành.
Bà sinh dòng dõi anh quân,
Bởi dòng Đa-vít, giáng sinh Ngôi Trời.
Bê Lem sao lạ sáng ngời,
Trong đêm lạnh giá, Ngôi Hai xuống trần.
Trên trời Chúa Cả vinh danh
Bình an dưới thế, người lành chúng nhân.

Triệu Dương NLT (đón Noel 23/12/1993)
 
Xin nhắc lại: Tối Chúa nhật 20 Dec 2015, trong chương trình “Những Vấn Đề Hôm Nay” của Đài Phát Thanh Việt Nam (radio Viet Nam) tại Hoa Kỳ, do GS Nguyễn Lý-Tưởng phụ trách, đề tài “Văn chương trong Kinh Thánh về ngày lễ Giáng Sinh (Noel, Christmas), anh Đoàn Trọng Hiếu có đọc 02 bài thơ của tác giả Triệu Dương NLT viết về Lễ Giáng Sinh (1) Đêm Giáng Sinh (2) Chuyện Bà Ruth (Rút)
 
Bài: (1) Đêm Giáng Sinh
 Đêm thanh khúc hát thiên thần,
Vinh danh THiên Chúa, lương dân an hòa.
Bê-lem sao lạ chói lòa,
Ngôi Hai Thiên Chúa, thương ta làm người.
Chiên lừa bên máng ấm hơi,
Mục đồng thức dậy, tới nơi tôn thờ.
Hài Nhi bé mọn đơn sơ,
Cung đàn êm ái, lời thơ Mẹ mừng.
Đêm đông sương tuyết lạnh lùng,
Nghe như muôn tiếng tơ lòng rung tơ.
Đêm nay nhắc lại đêm xưa,
Hồng ân cứu chuộc, chan hòa nhân gian.
 
Triệu Dương NLT (trong nhà tù CSVN, miền Bắc 1981)
 
Bài: (2) Chuyện Bà Rút (Ruth)
(xin xem phần trên)
 
GS Nguyễn Lý-Tưởng có nói: Kinh Thánh là nguồn cảm hứng vô tận cho văn sĩ, thi sĩ, nhạc sĩ, họa sĩ,v.v….nói chung là giới nghệ sĩ để tạo nên những tác phẩm bất hủ. Người nghệ sĩ luôn hướng đến CHÂN, THIỆN, MỸ…mà Thiên Chúa là NGUỒN của  CHÂN, THIỆN, MỸ do đó, nếu người nghệ sĩ đi đến cùng đích của CHÂN, THIỆN, MỸ thì sẽ gặp được THIÊN CHÚA… 
 
Ai biết tiếng Pháp, mời đọc Bài thơ của Victor Hugo (1802-1885) bằng tiếng Pháp
 
Booz  endormi

Booz  s’ était couché de fatigue accablé;
Il avait tout le jour travaillé dans son aire;
Puis avait fait son lit à sa place ordinaire;
Booz dormait auprès des boisseaux pleins de blé.

Ce viellard possédait des champs de blés et d’orges;
Il était, quoique  riche, à justice  enclin;
Il n’ avait pas de fange  en l’ eau de son moulin;
Il n’ avait pas d’ enfer dans le feu de sa forge.

Sa barbe  était d’argent comme un ruisseau d’ avril.
Sa gerbe n’ était point avare ni haineuse;
Quant il voyait passer quelque pauvre glaneuse;
-Laissez tomber exprès des epis, disait-il.

Cet homme marchait pur loin des sentiers obliques,
Vêtu de probité candide et de lin blanc;
Et, toujours du côté des pauvres ruisselant,
Ses sacs de grains semblaient des fontaines publiques.

Booz  était bon maitre et fidèle parent;
Il’ était généreux, quoiqu’ il fut econome;
Les femmes regardaient Booz plus qu’ un jeune homme,
Car le jeune homme est beau, mais le veillard est grand.

Le vieillard, qui revient vers la source première 
Entre aux jours éternels et sort des jours changeants;
Et l’ on voit de la flamme aux yeux des jeunes gens,
Mais dans l’ oeil du viellard on voit de la lumière.

Donc, Booz dans la nuit dormait parmi les siens;
Près des meules, qu’ on eut prises pur décombres,
Les moissonneurs couchés faisaient des groupes sombres;
Et ceci se passait dans des temps très anciens.

Les tribus d’ Israel avaient pour chef un juge;
La terre, où l’ homme errait sous la tente, inquiet
Des empreintes de pieds de géants qu ‘il voyait,
Etait mouillée encore et molle du déluge.

Comme dormait Jacob, come dormait Judith,
Booz, les yeux fermés, gisait sous la feuillée;
Or, la porte du ciel s’ étant entre-baillée
Au-dessus de sa tête, un songe  en descendit.

Et ce songe était tel, que Booz vit un chêne
Qui, sorti de son ventre, allait jusqu’ au ciel bleu;
Une race y montait comme une longue chaine;
Un roi chantait en bas, en haut mourait un dieu.

Et Booz murmurait avec la voix de l’ âme:
“Comment se pourrait-il que de moi ceci vint?
Le chiffre de mes ans a passé quatre-vingt,
Et je n’ ai pas de fils, et je n’ai plus de femme.

“Voilà longtemps que celle avec qui j’ai dormi,
O Seigneur! a quitté ma couche pour le vôtre;
Et nous sommes encor tout mêlés l’un à l’ autre,
Elle à demi vivant et moi mort à demi.

“Une race naitrait de moi! Comment le croire?
Comment se pourrait-il que j’ eusse des enfents?
Quand on est jeune, on a des matins triomphants;
Le jour sort de la nuit comme d’ une victoire;

Mais vieux, on tremble ainsi qu’ à l’hiver le bouleau;
Je suis veuf, je suis seul, et sur moi le soir tombe,
Et je courbe, ô mon Dieu! Mon  âme vers la tombe,
Comme un boeuf ayant soif penche on front vers l’ eau.”

Ainsi parlait Booz dans le rêve et l’ extase,
Tournant vers Dieu ses yeux par le sommeil noyés;
Le cèdre ne sent pas une rose à sa bas,
Et lui ne sentait pas une femme à ses pieds.

Pendant qu’ il sommeillait, Ruth, une moabite,
S’était couchée au pied de Booz, le sein nu,
Espérant on ne sait quel rayon inconnu,
Quand viendrait du réveil la lumière subite.

Booz  ne savait point qu’ une femme était là,
Et Ruth ne savait point ce que Dieu voulait d’ elle.
Un frais parfum sortait des touffes d’ asphodèle;
Les souffes de la nuit flottaient sur Galgala.

L’ ombre était nuptiale, auguste  et solennelle;
Les anges y volaient  sans doute obscurément,
Car on voyait passer dans la nuit, par moment,
Quelque chose de bleu qui paraissait une aile.

La respiration de Booz qui dormait
Se mêlait au bruit sourd des ruisseaux sur la mousse.
On était dans le mois où la nature est douce,
Les collines ayant des lys sur leur sommet.

Ruth songeait et Booz dormait; l’ herbe était noire;
Les grelots des troupeaux palpitaient vaguement;
Une immense bonté tombait du firmament;
C’ était l’ heure tranquille où les lions vont boire.

Tout reposait dans Ur et dans Jerimadeth;
Les astres émaillaient le ciel profont et sombre;
Le croissant fin et clair parmi ces fleurs de l’ ombre
Brillait à l’ occident, et Ruth se demandait,

Immobile, ouvrant l’ oeil à moitié sous ses voiles,
Quel dieu, quel moissonneur de l’ éternel été,
Avait, en s’ en allant, négligement jeté
Cette faucille d’or dans le champ des étoiles.

       Victor Hugo (1802-1885)