
Tiểu sử của thi sĩ Đăng Nguyên |
---|
Tên thật : Nguyễn Đáng Bút hiệu : Lam Kiều, Đăng Nguyên Sinh năm 1944 tại Thừa Thiên Huế. Tốt nghiệp khóa 22 Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức.Cấp bậc cuối cùng : Đại Úy. Phục vụ tại Sư Đoàn 18 và Sư Đoàn 5 Bộ Binh Quân Lực VNCH.Cựu Tù Cải Tạo qua các Trại Long Giao, Trại 12, Trại 9, Trại 7 (Hoàng Liên Sơn), Trại Nam Hà, Trại Z30A Xuân Lộc. Qua Mỹ diện HO 8. Định cư tại các Tiểu Bang North Carolina, Maryland và Texas. Gia nhập Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại, Trung Tâm Văn Bút Miền Đông nay là Vùng Đông Bắc Hoa Kỳ, đã được bầu vào các chức vụ Tổng Thư Ký( hai nhiệm kỳ) Phó Chủ Tịch ( hai nhiệm kỳ) Chủ Tịch ( hai nhiệm kỳ) . Hiện là Chủ Tịch Ủy Ban Định Chế trực thuộc Ban Chấp Hành Văn Bút VNHN. |
Biography of Poet Đăng Nguyên |
---|
Real name: Nguyen Dang PEN name: Lam Kieu, Dang Nguyen Born in 1944 in Thua Thien Hue Viet Nam. Graduated from the 22nd class of Thu Duc Reserve Officer. Final level: Captain. Served at the 18th Division and the 5th ARVN Infantry Division. Political Prisoner was detained through Camp Long Giao, Camp 12, Camp 9, Camp 7 (Hoang Lien Son), Camp Nam Ha, and Camp Z30A Xuan Loc. Came to the US as Humanitarian Operation (HO)-HO 8. Lives in the states of North Carolina, Maryland and Texas. Joining in PENVietnam, PENVietnam Northeast centre Was Secretary General (two terms) Vice President (two terms) President (two terms) . Currently Chairman of Institutional Committee under PEN Vietnam Executive Committee. |
Poetry Books of poet Đăng Nguyên






Thêm tác phẩm của thi sĩ chủ tịch Định Chế Đăng Nguyên trong website VB VĐBHK![]() https://vbmdhk.org/dang-nguyen/ |
Trang thơ của thi sĩ Đăng Nguyên |




MƯA THU Rạt rào mưa Thu đổ Quanh rừng lá thông xanh Nhà ai không cửa mở Lấy chi ta tâm tình ? Quê hương bao sầu nhớ Võ vàng bóng trăng chênh Không tình nên thơ nhạt Thiếu bạn rượu buồn tênh. Thương ai em mãi hát Ta nhớ khúc quân hành Xưa sao không chết trận ? Sống chi giờ lênh đênh. Lạnh lùng thay đất khách Quanh quẩn mình riêng mình Mai kia ta về đất Còn lại chi ! Hư danh. Đăng Nguyên |

NỬA VẦNG TRĂNG THU Tiễn người về bến sông xưa Nơi đây buồn bã gió mưa tơi bời Mỗi người đi mỗi phương trời Gặp nhau ứa lệ nghẹn lời nói năng. Nợ người có nửa vầng trăng Mà chưa đền trả nên vầng trăng nghiêng Nợ người nửa khối tình riêng Nửa đời biền biệt qua miền lưu vong. Ánh trăng soi bước long đong Mỗi người ôm một nửa vòng trăng quay Người đi nước mắt còn đầy Ta về nửa tỉnh nửa say giữa đời. Thu này lạnh lắm Thu ơi ! Lá vàng sao cứ rơi hoài chẳng ngưng. Đăng Nguyên Thu 2008 |
CÀ PHÊ NHỚ BẠN HIỀN Ngồi quán cà phê chờ bạn hiền Nghe tin rằng bạn đã quy tiên Ly cà phê đắng càng thêm đắng Điệu nhạc u buồn thấu tận tim. Nhờ em chia sẻ bớt ưu phiền An ủi lòng ta lúc mới quen Ta nợ em nhiều em chẳng biết Đôi mắt u buồn một cõi riêng. Ta đến ta đi tình ở lại Nhốt hồn trong ly cà phê đen Mắt em mầu nhiệm như tu nữ Ta lỡ mang về nhớ suốt đêm. Cái nợ trần gian chắc phải trả Cô đơn đến chết cũng êm đềm Cà phê dù đắng mà như ngọt Có lẽ tình ta mãi chẳng quên. Chiều chiều nhớ bạn ngồi trong quán Quán vắng Eden vắng bạn hiền Từng giọt cà phê từng giọt nhớ Bóng hình ai đó thật thân quen. Virginia Thu xám 2021 Đăng Nguyên |

KHÓC NGƯỜI ![]() Kính dâng hương hồn Cố Thiếu Tướng Tư Lệnh SĐ18 LÊ MINH ĐẢO Ngọn gió vô thường lướt lướt qua Người đi, Người vừa mới đi xa Khóc Người không chỉ khóc bằng lệ Mà cả tâm can nhạt nhạt nhòa. Khóc Người, Xuân Lộc buồn trong gió Núi Chứa Chan mây phủ mù sa Chiến thắng lẫy lừng Người để lại Nghìn năm lịch sử chẳng phôi pha. An Lộc Bình Long hè đỏ lửa Áo Người lớp lớp bụi can qua An Điền bắt sống xe tăng địch Bảo vệ bình yên nền Cộng Hòa. Mười bảy năm dư tù cải tạo Đòn thù đau khổ tận xương da Nỗi hờn vong quốc còn thăm thẳm Sao Người đi vội, bóng dương tà. Khóc Người không chỉ là nước mắt Mà cả tâm tình thiết thiết tha Bái biệt Hằng Minh bái Tư Lệnh Tên Người ghi khắc nước non nhà. ĐĂNG NGUYÊN Biệt Đội Quân Báo SD918 |
Hai Chữ Việt Nam Người Việt Nam nào cũng dễ thương Xin đừng tha hóa dù tha hương Bốn phương trời rộng dài chân bước Ngoảnh lại non sông đẹp lạ thường. Bốn ngàn năm tổ tiên xây dựng Một dải sơn hà có kỷ cương Con cháu giờ đây lan tỏa khắp Anh hùng hào kiệt vẫn noi gương Xa nước nhưng lòng luôn nhớ nước Mối tình chung ấy mãi vương vương Dù cho muôn dặm đường cách biệt Vẫn một lòng trung đến cuối đường. Máu Việt chảy dài trong huyết quản Trẻ già trai gái sống hiền lương Trăm con ngàn cháu mà như một Đất Việt muôn năm vẫn cát tường. Đăng Nguyên |
THƯƠNG MỘT MÙA HOA Nhớ gốc phượng già nơi bến sông Trưa hè lặng gió nước sông trong Em ngồi giặt áo bên bờ vắng Nước chảy xuôi dòng ra biển đông. Hè đỏ rơi rơi hoa phượng hồng Lòng tôi dào dạt nỗi chờ mong Qua mùa thi ấy nên duyên nợ Đôi lứa chung nhau một tấm lòng. Chứng kiến tình tôi cánh phượng hồng Tưởng thuyền xuôi mái nước thong dong Đâu ngờ chinh chiến làm phiêu bạt Kẻ ở người đi bỏ bến không. Gốc phượng già thêm hoa biếng nở Ve sầu im tiếng lạnh thu phong Em tôi khô héo theo dòng lệ Chết giữa mùa đời mới trổ bông. Tôi về quê cũ sau chinh chiến Nghe tiếng ve kêu giọng nỉ non Buồn bã tôi ôm hoa phượng héo Phủ lên bia mộ sầu mênh mông. Đăng Nguyên ( Dòng Mực Tha Hương ) |
TRẢ LẠI ĐỜI MƠ Tim lạnh lùng buồn, gió lửng lơ Tìm đâu ra được những vần thơ Heo may đến cả trời Thu vắng Đếm bước thời gian mãi đợi chờ. Xuân qua Thu lại tình vây chặt Đến cả sơn khê cũng bụi bờ Khép kín tình chung như đã muộn Trăm năm lờ lững giữa hoang sơ. Ta đi ngắm mãi đời hoang phế Nhắp chén quan hà nhớ vẩn vơ Uống cạn nỗi buồn say đổi chác Quên đi cay đắng cũng ơ hờ. Vội vàng quay lại tình đi lạc Mong nhớ chi nhau để sững sờ Ôm kín cô đơn về nẻo bụi Mộng đời xin trả lại đời mơ. Tàn Thu, 2022 Đăng Nguyên |
BÀI THƠ XUÂN MỚI Bài thơ Xuân mới viết cho em Nghe tận hư vô nỗi khát thèm Cuội đá còn nguyên đời kết tũa Mà em duyên dáng đứng bên thềm. Bỗng nhiên thức giấc hồn lau sậy Xanh biếc đời Xuân tựa cánh chim Đậu cánh mai vàng hương sắc cũ Lâng lâng giao cảm giữa triền miên. Cho ta dào dạt tim gan mới Xao xuyến từng cơn mạch đất lên Gấm lụa xa hoa vô nghĩa cả Vì em ngà ngọc tựa thần tiên. Trong ta bội phản chưa từng có Dừng lại bên bờ vực tử sinh Xuân đến, lòng ta Xuân mới đến Ru em tình tự mãi say mềm. Đăng Nguyên ( Dòng Mực Tha Hương) |
NÀNG XUÂN MỚI Xuân đến rồi đây đến nở mùa Lòng ta phơi phới cũng như hoa Âm vang dìu dặt từng chân bước Bến bãi chân đồi Xuân lướt qua. Nghe như mầu nhiệm từng hơi thở Nắng ấm chang chang nhịp thái hòa Ngồi đếm từng trang đời sử sách Bóng hình năm cũ đã phôi pha. Thời gian hòa nhịp vào quên lãng Em đến rồi đi Xuân mặn mà Một bước sang ngang ngàn dặm cách Mùa Xuân huyền diệu một tình ta. Cảm ơn Xuân đã cho ta mới Đời đã cho ta tiếng thật thà Ngưỡng mộ Xuân xanh từ dạo ấy Một mùa Xuân mới đẹp kiêu sa. Maryland, Xuân 2022 Đăng Nguyên |
NÀNG XUÂN Đủng đỉnh nàng Xuân xích lại gần Tha hồ mà ngắm cái Xuân trân Ba ngàn thế giới là riêng một Lạc vía bay hồn cả thế nhân. Ảo diệu nhân gian Xuân một cõi Lung linh mày ngọc dáng phi tần Ngàn thơm quyện lại vào hương tóc Cái giá hồng nhan đẹp vạn lần. Tự nhiên Xuân đến thơ vào đạo Quỳ gối bên nàng tự hóa thân Gió lạ miên man hồn thỗn thức Nghe như lạc nẻo xuống dương trần. Ôm mối tương tư trăm vạn kiếp Yêu Xuân yêu mãi cái tình Xuân Đăng Nguyên |
NGƯỜI ĐỢI MÙA XUÂN Người đợi mùa Xuân tới Trên đồng cỏ hoang vu Chiều khói sương mịt mù Sầu chia xa vời vợi. Người đợi mùa Xuân mới Nơi quê hương ngục tù Mẹ già phơi tóc bạc Chờ con vàng mấy Thu. Bao giờ Xuân trở lại Thay màu áo em thơ Đói nghèo theo kiếp lạc Tình Xuân sao hững hờ. Như mai vàng không nở Không mùa Xuân ước mơ Thuyền xa nhớ sông hồ Đâu còn Xuân mà đợi. Đăng Nguyên ( Đã Khô Dòng Lệ ) |
NGHÊNH XUÂN Tết ở trong lòng Xuân tại tâm Đèn hoa nhang khói quyện vân vân Tổ tiên hòa nhập vào linh giác Ta có muôn Xuân đến thật gần. Nhớ Tổ bày bàn dâng cúng Tổ Giữ gìn văn hóa mãi Xuân tân Xa quê nhớ Tết nơi quê mẹ Đốt nén hương bay khắp mấy tầng. Rồi cũng huyên thuyên mừng tuổi mới Ba ngàn thế giới thọ nhân thân Tâm thanh tịnh lạc quay về một Chánh niệm Như Lai chuyển hóa dần. Mới hay Xuân thật là Xuân tịnh Mấy kiếp đi về ngộ ngộ chân Một niệm qua mau ngàn niệm đến Cành hoa Xuân Phật tỏa hương thầm. Khai bút Xuân Canh Tý 2020 Đăng Nguyên |
MỘT MẢNH ĐỜI DƯ Tìm lại phút giây lãng mạn đời Không còn thấy nữa những ngày tươi Trùng trùng duyên khởi vô biên đợi Mong nhớ chi nhau những ngậm ngùi. Người đi người nữa tiếp nhau đi Thế giới bên kia có những gì Cực Lạc, Thiên Đường ai đợi đến Người người cứ mãi tiếp nhau chi . Chiều chiều ngồi quán cà phê vắng Nghe nhạc buồn thương thân phận người Mải miết quên đi thời nhiễu loạn Còn gì hoang vắng hơn chiều rơi. Ảm đạm mưa thu gió lạnh lùng Màu mây xam xám giọt mưa tuôn Đầu đường cuối ngõ chiều thưa nắng Một mảnh đời dư lạnh thấu xương. Maryland, Thu xám 2021 Đăng Nguyên |
HẠ BUỒN Hạ có buồn khi phượng nở bông ? Mùa xưa còn dịu mát hương nồng Chia ly là lẽ đời riêng biệt Màu nhớ xa mờ một bến sông. Bến sông còn đó, thuyền trôi dạt Thấp thoáng ai kia mãi ngóng trông Một nắng hai sương mẹ già khuất Bơ vơ còn lại những chiều không. Chiều không, thương tiếc người xa vắng Hè đỏ phôi pha cánh phượng hồng Người ở bên này thương nhớ Hạ Đêm về Gia Hội vẫn chờ mong. Chờ mong mấy thuở tương phùng nhỉ ! Gặp gỡ, chia ly , thoáng chạnh lòng Dòng thác thời gian trôi chậm lại Bên bờ hiu quạnh Hạ buồn không. Đăng Nguyên ( Dòng Mực Tha Hương) |
Mùa Mưa Nhớ Huế Mùa mưa này sao nhớ khôn nguôi! Từng hạt rơi, từng giọt khóc đời Xứ Huế dầm mưa, mưa chẳng dứt Sông Hương buồn chảy xiết về xuôi. Mùa mưa nào ướt áo em tôi Thấm cả bờ vai, tóc rối bời Dìu bước nhau đi, chiều Vỹ Dạ Anh làm thơ, mưa Huế rơi rơi… Giờ còn không? một chút gì nhau! Em ở bên kia tóc nhuốm màu Anh ở bên này sầu rả rích Mùa mưa về lạnh buốt canh thâu. Từng cơn mưa rào, trận mưa mau Từ mái hiên đêm nhỏ giọt sầu Thơ chẳng bao giờ em được đọc Mà sao vẫn nhớ mùa mưa đầu. Đăng Nguyên |
Khóc bạn Bùi Thanh Tiên Thanh Tiên anh đã đi đi rồi Bằng hữu nghe tin luống ngậm ngùi Mùa dịch Cô Ra không đến được Tâm hương xin gửi tấm lòng thôi. Chúng mình chung một đời binh nghiệp Vận nước sa cơ thế thế thời Cải tạo lưu đầy năm tháng tận Lính già đất khách lạnh lùng trôi. Gặp nhau xây dựng tình Văn Bút Góp những vần thơ đẹp với đời Thế sự thăng trầm bờ hữu hạn Tri âm tri kỷ có bao người. Mới đó mà sao đành vội vã Bỏ tình bỏ bạn theo mây trôi Khóc anh viết mãi thơ thành lệ Cầu nguyện hồn về chốn thảnh thơi. Đăng Nguyên |
ĐỐT NÉN HƯƠNG LÒNG (Tưởng Niệm Cố Thiếu Tướng Tư Lệnh SĐ5 Lê Nguyên Vỹ tuẩn tiết tại Lai Khê trưa 30 tháng Tư năm 1975). Chiều ấy Lai Khê u uất lắm Đất trời cây cỏ ngập màu tang Khi người nằm xuống, người nằm xuống Ta đã mất rồi ! Mất Việt Nam. Sáng Ba Mươi giặc tràn Phú Lợi Quân ta về trấn thủ Bình Dương Ta vẫn nghe lời Người trong máy Lòng trung tổ quốc vẫn vang vang. Tiếng súng mười giờ đau vận nước Máu anh hùng mãi mãi còn loang Cờ Lai Khê ngậm ngùi trong gió Mưa Bến Cát rào rạt bàng hoàng. Đường Mười Ba giặc về ta vẫn đánh Đoàn chiến xa mở đường máu không hàng Đồi Ba Mốt Sư Đoàn bị bức tử Đêm Ba Mươi vang vọng những hồn oan. Bao nhiêu năm cờ tang chưa xả Sống lưu đầy lòng đau nhục mang mang Trời tháng Tư vẫn nghẹn ngào trong nắng Hỡi hồn người ! còn vang tiếng Việt Nam. ( Đăng Nguyên – Biệt Đội Quân Báo SD95) |
Hồn Thu Bởi có Mùa Thu lá mới vàng Heo may về gọi nhớ miên man Vòng tay em nối vòng tay mẹ Ôm cả quê hương tiếng dịu dàng. Nên Thu vẫn thắm tình nguyên vẹn Sông núi dù xa mấy dặm ngàn Anh vẫn còn em bên cánh cửa Dù đời chia biệt chẳng ly tan. Đất Mỹ xa xôi lòng chẳng Mỹ Mang mang hồn lạc cõi trời Nam Bốn mùa nhưng chẳng mùa riêng biệt Màu nhớ y nguyên chẳng lụn tàn. Gửi em chiếc lá vàng Thu cũ Ép mãi trong tim thuở bẽ bàng Duyên kiếp còn không thì cứ đợi Thiên thu còn mãi mộng thênh thang. Đăng Nguyên |
Lạc Nẽo Thu Ai biết lòng ta những héo khô Nỗi buồn diệu vợi nỗi âm u Vang vang từ cõi đời hư thực Ru mãi trong tim điệu ngục tù. Ta với tay lên cành lá úa Nhớ màu xanh thẳm đã hoang vu Trăm năm rồi cũng sầu ly biệt Thương quá giòng đời dạ ngẩn ngơ. Tạm biệt xứ vàng hoa lá thắm Đi xa để lại những mong chờ Bàn tay ấm áp vô biên đợi Dòng mực tha hương mãi lững lờ. Ta đau như thể hồn du mục Cảm nhận tình thương khó tạ từ Em ơi sâu thẳm trong hồn nứơc Lơ lửng mây chiều mới lướt qua. Vẫy tay từ giã người như ngọc Ta thấy lòng ta đau kiếp xưa Tóc rủ bờ vai ai réo gọi Mà cả tình ta gió lạnh mùa. Đăng Nguyên |
GIỜ PHÚT CUỐI CÙNG Đăng Nguyên Mới đó mà đã bốn mươi năm. Tháng Tư lại hiện về.Ký ức như in sâu theo thời gian trong tiềm thức thoáng qua đầy oan nghiệt, không thể phai mờ.Lai Khê, Bến Cát, Phú lợi, Phú Văn, Lái Thiêu, những địa danh mà tôi đã trải qua trong những ngày cuối Tháng Tư 1975 đầy máu lệ. Tại căn cứ Lai Khê, nơi đồn trú của Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 5 Bộ Binh dưới quyền của Chuẩn Tướng Tư Lệnh Lê Nguyên Vỹ đã sẳn sàng tử thủ, chờ đợi một cuộc tấn công quy mô như trận Xuân Lộc của tướng Lê Minh Đảo.Nhưng cuối cùng đã không kịp xảy ra.Tình hình tổng quát xấu đi.Tướng Lê Nguyên Vỹ lắc đầu thốt ra câu :”… Giả dạng bần tăng hết rồi…”, ám chỉ những người bỏ chạy trước binh sĩ. Thay vì tập trung tử thủ tại Lai Khê. Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 5 Bộ Binh chia làm ba : Bộ Chỉ Huy Hành Quân 1 do Đại Tá Tư Lệnh Phó Trần Văn Thoàn chỉ huy di chuyển về căn cứ Phú Lợi phối hợp với Tiểu Khu Bình Dương. Bộ Chỉ Huy Hành Quân 2 do Trung Tá Văn, Tham Mưu Phó di chuyển về Tân Uyên với Trung Đoàn 7 bảo vệ phía bắc phi trường Biên Hòa.Lực lượng còn lại do Tư Lệnh Lê Nguyên Vỹ và Đại Tá Tham Mưu Trưởng Từ Vấn chỉ huy sẽ bỏ căn cứ Lai Khê rút về tăng cường bảo vệ thị xã Bình Dương trong ngày 30 tháng Tư. Sáng ngày 29 tháng Tư, tôi được lệnh tháp tùng Đại Tá Tư Lệnh Phó theo đoàn xe di chuyển về căn cứ Phú Lợi.Ngồi trên xe Jeep, mở radio nghe đài Sài Gòn , bọn phản chiến Lý Quý Chung, Tôn Thất Lập, Trịnh Công Sơn… hát nối vòng tay lớn… mỗi lời, mỗi câu của bọn họ như mủi kim đâm vào tim của các chiến sĩ đang cầm súng chiến đấu bảo vệ từng tất đất của Miền Nam Tự Do.Trong lúc đó tiếng đạn pháo kích của quân Cộng Sản đang dội vào căn cứ Củ Chi, nghe rền trời. Tôi cảm giác giờ phút ác chiến với quân Cộng Sản sắp bắt đầu .Chiều 29 tháng Tư, Bộ Chỉ Huy 1 của Trung Tá Văn cũng rút về Phú Lợi. Ta đã mất Chi Khu Tân Uyên, chỉ cách phi trường Biên Hòa một bờ sông Đồng Nai. Đêm 29 tháng Tư, căn cứ Phú Lơi bị pháo dữ dội. Trong hầm Trung Tâm Hành Quân, Trung Tá Ứng, Tiểu Khu Phó Bình Dương và Đại Tá Thoàn điều động các đơn vị thuộc Sư Đoàn 5 và Địa Phương Quân chống trả kịch liệt và gây tổn thất nặng nề cho các đơn vị Cộng Quân có chiến xa yểm trợ.Nhiều chiến xa T54 của quân Cộng Sản bị quân ta bắn cháy ngoài vòng rào.Đại Tá Thoàn là một cấp chỉ huy rất dũng cảm, không sợ chết là gì. Dù đang bị pháo kích như mưa, ông vẫn rời hầm chỉ huy, đi ra ngoài kiểm soát các đơn vị phòng thủ quanh các giao thông hào. Tôi là Biệt Đội Trưởng Quân Báo luôn đi sát bên ông, nhiều khi suýt mất mạng.Suốt đêm 29 , trên máy siêu tần số của Trung Tâm Hành Quân , tôi vẫn liên lạc đều đặn với Bộ tư Lệnh ở Lai Khê, và nhiều lần nghe các chỉ thị của Tư Lệnh Lê Nguyên Vỹ.Được biết Chuẩn Tướng đã ra lệnh cho Bộ Tham Mưu Sư Đoàn ở Lai Khê thiêu hủy tất cả hồ sơ, tài liệu của Sư Đoàn trong đêm 29 và đoàn xe hành quân di chuyển về Bình Dương đã sẳn sàng. Tám giờ sáng 30 tháng Tư , Đại Tá Thoàn và Trung Tá Ứng nhận được lệnh rút khỏi căn cứ Phú Lơi về tư dinh của Đại Tá Văn Văn Của , Tiểu Khu Trưởng Bình Dương. Đoàn xe di chuyển trong mưa pháo.Đến khu nghĩa địa giữa Phú Lợi và Thị Xã Bìng Dương thì bị chiến xa T54 của Cộng Quân cắt ngang. Xe của Đại Tá Thoàn và Trung Tá Ứng chạy trước nên qua khỏi, về tới dinh của Đại Tá Của. Phần chúng tôi còn lại phải theo đường nhỏ chạy ra Quốc Lộ 13, tôi mất liên lạc với Đại Tá Tư Lệnh Phó.Trên Quốc Lộ 13, chúng tôi không thể quay vào thị xã Bình Dương được, đành nhập vào đoàn xe của Sư Đoàn 25 BB từ Củ Chi chạy qua, hướng về Lái Thiêu. Đoàn xe được dẫn đầu bởi nhiều chiến xa M48 và M41 nên cũng yên tâm.Đến Trung Tâm Huấn Luyện Phú Văn, gần chợ Lái Thiêu ,trong lúc Trung Tâm Huấn Luyện đang bị bao vây , đánh nhau suốt đêm nhưng chưa bị thất thủ.Anh em trong Trung Tâm Huấn Luyện mặc dầu đang bị pháo nhưng vẫn vẫy tay gọi đoàn xe vào, nhưng đoàn xe vẫn chạy.Đến đầu xa lộ Đại Hàn thì bị phục kich, nhiều xe bị cháy.Thầy trò chúng tôi bỏ xe, lăn xuống mương nước bên kia đường thoát chết, nhờ có ruộng khoai lang dân mới trồng, luống khoai rất cao nên che được đạn AK. Đạn pháo và súng nhỏ đang nổ liên hồi, tự nhiên im bặt, rất lạ lùng. Chúng tôi theo luống khoai bò vào nhà dân mới biết lệnh ngưng bắn, buông súng đầu hàng. Vô cùng hoang mang và hoảng sợ. Trên đường từ Phú Văn ra tới xa lộ Đại Hàn, xác anh em nằm la liệt. Tội nghiệp dân chúng ở Phú Văn giờ phút đó họ vẫn không sợ quân Cộng Sản, rất nhiều người dân ra khiêng anh em lính bị thương vào nhà băng bó.Tình quân dân rất cao cả.Một trận mưa lớn đổ xuống, nước mưa đỏ hồng màu máu ngập mắt cá chân. Tôi lội đi trong dòng máu đỏ của đồng đội anh em.Chúng tôi quay trở vào Trung Tâm Huấn Luyện. Tất cả đều ngơ ngát, thất thần. Tôi không quen ai trong Trung Tâm Huấn Luyện. Đại úy Trần Đạo và mấy anh em khác ở lại đó.Tôi ra khỏi Trung Tâm Huấn Luyện thì bị bắt, vì đang mang vủ khí trong người.Cuộc đời binh nghiệp chấm dứt từ đó.Trong tù, được tin Chuẩn Tướng Tư Lệnh Lê Nguyên Vỹ đã tự sát ở Lai Khê. Đại Tá Tham Mưu Trưởng Từ Vấn đã khâm liệm xác của Tư Lệnh và an táng trước sân cờ Bộ Tư Lệnh.Sau đó Đại Tá Tham Mưu Trưởng và toàn thể sĩ quan đều bị bắt. Vì là đơn vị không đầu hàng.Tôi rất đau buồn.Nhớ Tư Lệnh,” sinh vi tướng, tử vi thần”, tôi đã làm thơ khóc: “…..Chiều ấy Lai Khê u uất lắm Đất trời cây cỏ ngập màu tang Khi Người nằm xuống,Người nằm xuống Ta đã mất rồi, mất Việt Nam…….” (Trong bài Đốt Nén Hương Lòng) Bốn mươi năm qua, có những điều chưa nói hết. Có những điều chưa biết hết.Có những người ôm hận mang xuống tuyền đài.Miền Nam Tự Do ơi! Đăng Nguyên |