Hạnh phúc mong manh Tiếng ve sầu râm vang một khoảng không gian khá rộng quanh vùng Nhã cư ngụ, chúng từ lòng đất chui lên bay lượn hòa đồng cất tiếng hát nghe như một dàn hòa tấu vĩ đại đều đều chung một điệu. Tiếng vang như lời tán tỉnh gọi ái tình của giống đực mời các cô nàng đến để cùng hưởng thú ái ân. Loại ve sầu 17 năm mới chui lên từ lòng đất chờ lột vỏ ngoài mới có đủ hai cánh để trưởng thành. Thân dài tròn, khoảng hai đốt ngón tay, đuôi nhọn, hai cánh màu nâu nhạt mỏng manh như hai mảnh xiêm y lấp lánh viền vàng, ấp e che phủ nửa thân mình, hai con mắt to màu đỏ. Khi cô cậu đã thành một cặp, chúng bám vào những cành cây, trên thảm cỏ, bên gốc cây Đỗ Quyên Nhã thấy một cặp cánh màu vàng cam thật đẹp. Tò mò Nhã ngồi xuống nhìn cho rõ hơn, chúng đang quấn chặt vào nhau. Nhã nghe kể lại loài ve tuy nhỏ bé nhưng việc ái ân của chúng kéo dài khá lâu và sau khi thỏa mãn xong là chàng bay vụt đi chỗ khác, còn lại nàng bò loanh quanh như luyến nhớ dấu vết một cuộc tình đã biến nàng thành đàn bà để rồi mang trong cơ thể sự kết tinh truyền giống.Trứng chui vào lòng đất chờ 17 năm sau. Loài người khi chết đi vào lòng đất, ngược lại loài ve sống trong lòng đất, trồi lên rồi chết trên mặt đất. Nhã hay suy tư về sự chết và tự hỏi chết là hết và có linh hồn hay không. Linh hồn sẽ đi về đâu, có thế giới bên kia như người đời thường nói và có sợ chết hay không, nhưng có sợ chết thì cũng không sợ bằng khi người thân của mình ra đi trước. Đời người trước sau gì cũng trải qua niềm thương đau ấy, nhớ lại khi bố chết Nhã còn là đứa trẻ thơ chưa thấu hiểu nỗi đau mất đi một người than, đến khi bà Nội mất Nhã rất buồn nhưng bận rộn với bao công việc, với đàn con còn nhỏ dại và bà cũng đã tám mươi ngoài tuổi. Mẹ bị ung thư bao tử, đã cắt bỏ một phần, từ đó mỗi bữa bà chỉ ăn độ nửa bát cơm, khoảng hơn vài năm sau bệnh tái phát. Mỗi ngày thân thể gầy yếu dần, mặc dù cậu em ( BS ) đã tận tình chạy chữa, chăm sóc chu đáo. Ngày bà ra đi, Nhã đang mang thai đứa con út được hơn 7 tháng. Vì ở xa tận miền Trung, không về dự tang lễ được. Tình thương nhớ mẹ lại thêm sự ân hận không thể tiễn đưa mẹ lần cuối, càng làm tăng thêm sự đau buồn, Nhã chỉ biết khóc. Sau khi sinh con vài tháng, trở về đứng trước huyệt mộ lòng đau quặn, chỉ biết khấn vái cầu linh hồn Mẹ siêu thoát. Mỗi lần về Sài Gòn Nhã ở tại căn nhà riêng trong cư xá mà mẹ vẫn ở đó với người làm. Thiếu bóng mẹ, chiếc ghế ngoài phòng khách mẹ vẫn thường ngồi và trên chiếc bàn bên cạnh, cái kính trắng cũ để trên tờ báo mẹ thường đọc hình như vẫn còn đây. Nhìn ảnh mẹ trên bàn thờ qua làn khói mỏng, Nhã nghe như tiếng mẹ dặn dò ’’con đi mau mau về’’ . Lần nào Nhã có việc như đi thăm họ hàng, bạn bè, hay mua sắm v v… mẹ cũng nhắc. Nhã dạ cho mẹ vui, chứ đã là mẹ năm đứa con, đi đâu cũng có xe và tài xế lái, mà mẹ vẫn tưởng như Nhã còn là cô bé thuở nào. Mẹ là vậy đó, không cần biết Nhã bao nhiêu tuổi, lúc nào cũng vẫn lo lắng, nhắc nhở. Khi đã có con, Nhã mới thấu hiểu lòng mẹ bao la. Bước vào buồng ngủ, mùi dầu hiệu Con Hổ mẹ hay dùng như còn phảng phất đâu đây, tự nhiên Nhã thấy mắt cay cay. Ngày giỗ đầu mẹ, Nhã lên chùa xin Thầy tụng kinh cho mẹ, Nhã làm vài món mà khi sinh tiền mẹ vẫn thích, các con còn nhỏ, chỉ có Nhã và chồng, cúng mẹ xong ngồi nhắc lại những kỷ niệm của mẹ. Buồn và nhớ mẹ vô cùng. Nỗi buồn thương mẹ chưa nguôi thì một hung tin lại đến. Đứa con trai lớn của Nhã đã tử trận. Khi chú quản gia báo tin, lòng Nhã như xoắn lại, cổ họng như bị bóp nghẹn, cặp mắt khô cứng không một giọt nước mắt nào. Nỗi đau làm cho toàn thân tê dại, Nhã ngồi bất động cả thân người như dính chặt vào chiếc ghế. Tiếng chú quản gia làm Nhã thức tỉnh ‘’mời bà sơi miếng nước trà cho nóng’’ nói rồi chú nhìn Nhã ái ngại không nhớ bao lâu sau đó Nhã mới bình tĩnh lại để nghe chú quản gia nói về cái chết của con. Nỗi đau đớn mất con làm Nhã tự trách mình và thầm trách chồng. Đứa con này là con riêng của Nhã, bố nó đã chết. Khi chung sống với anh Nhã đã ảnh hưởng rất nhiều từ chồng. Cách thức anh làm việc, những quyết định theo quan điểm của anh trong quân ngũ, những kỷ luật chung trong quân đội, anh nhất quyết làm theo. Anh thường nói, con người ai cũng có mẹ cha, cũng có thân nhân, cũng đau xót như nhau. Anh xem các binh lính cũng như những người thân ruột thịt, nếu ai cũng lo cho con cháu mình về hậu cứ, trốn tránh trận mạc thì còn ai phải chiến đấu ngoài trận tuyến. Vì vậy anh đã bị gia đình trách oán, bây giờ Nhã cũng oán trách tuy không nói ra . Nhã đã nằm liệt giường hai ngày, chỉ uống nước cầm chừng. Nhã đóng cửa buồng riêng lại, để các con cho chị người làm và người chị họ đến ở lo cho chúng. Nỗi đau xót mất con là nỗi đau tận cùng của sự đau, không thể diễn tả nổi. Khi mẹ chết Nhã tưởng nỗi đau mất mẹ đã là một sự đau không thể nào đau buồn hơn, nhưng khi đứa con từ lòng mẹ là tâm huyết trong dòng máu của mình, đứa con ra đi, hầu như tất cả các bộ phận trong con người mình đồng loạt nổi lên hành hạ cơ thể tim óc mình. Ôi thật là một nỗi đau khủng khiếp, một nỗi đau không thể chữa lành mà phải mang theo suốt đời. Sau những ngày vật vã khóc thương, Nhã như người ốm nặng. Các con thấy mẹ nằm mãi trong phòng im vắng, chúng cảm nhận được một điều gì đó nhưng không giám hỏi. Nhìn các con ngơ ngáo, Nhã tự nói với chính mình phải dìm sự đau buồn vào một góc nào đó vì trách nhiệm và bổn phận. Người mẹ, người vợ, phải can đảm vì cuộc sống còn dài. Chồng Nhã rất mừng khi thấy Nhã đã bình tâm sinh hoạt trở lại thường ngày. Làm vợ chiến binh trong thời chiến loạn, sự đe dọa luôn vây quanh, ngày ngày biết bao chiếc khăn tang trên đầu người vợ trẻ cùng bầy con thơ không có ngày mai. “Ôi Thời Chiến Chinh Mấy Người Đi Trở Lại” Nhã vì buồn lẫn lo sợ người gầy ốm hẳn đi, lại thêm bệnh đau bao tử, đêm đêm thao thức nhìn lũ con còn non dại thơ ngây. Những khi con đau ốm, một mình vò võ ôm con. Mỗi khi nghe tiếng chó sủa đêm cùng tiếng gió lao sao, tiếng vạc bay vỗ cánh , tiếng mưa tí tách trên máng nước, tiếng mèo gọi đực, nỗi nhớ anh lại càng day dứt, lo anh đang ở chốn hiểm nguy. Nhớ những đêm trăng sáng, đúng lúc anh mới từ trận chiến trở về được vài ngày nghỉ phép. Anh thích trải chiếu trên sân gạch ngoài sân để ngắm trăng, anh nói anh thích nhìn em dưới ánh trăng và cũng để nhớ khi anh ngoài trận chiến, nếu thấy trăng là nhớ đến em, nghe anh nói thế Nhã vui lắm nhưng trong đầu lại nghĩ : Anh đang đối diện với kẻ thù ngay trước mặt, tâm trí đâu thấy trăng mà nhớ em. Sơ sẩy một chút là hiểm nguy cận kề ngay. ’’ Em nghĩ gì thế’’ nghe tiếng anh Nhã xua vội ý nghĩ không vui,’’em cũng đang nhìn theo hình như trăng đang chạy trốn’’. Nhã đi về phía cây Dạ Lý Hương đang nở hoa, bẻ một cành, ‘’em thích mùi hoa này’’ Chung quanh mé vườn sau, hàng rào trồng hoa giấy, dàn hoa ti gôn leo trên hàng rào buông từng chùm màu tím hồng, màu trắng sữa, mấy cây hoa sói, hoa nhài được trồng trong những chậu bằng sứ trạm trổ hoa văn con rồng con bướm để trong sân, về phía góc vườn cạnh bụi trúc vàng một pho tượng hình người Chàm Cổ, bụi dạ lý hương, vài cây bưởi cây chanh, khi thoảng tiếng gió thổi những ngọn trúc chạm vào nhau nghe xào xạc, thoáng hương thơm mùi dạ lý. Đêm thanh vắng, anh ghì chặt Nhã vào hai cánh tay rắn chắc, một luồng hơi nóng chạy khắp thân thể, Nhã mềm người nằm gọn trong vòng tay anh, im lặng để tận hưởng những giờ phút hạnh phúc bên nhau sau bao ngày khao khát. Trăng chênh chếch khi tỏ khi mờ, làn gió vô tình đưa đẩy cụm mây bay ngang che mờ một khoảnh trăng tạo thêm cảnh vật mơ hồ, anh hôn vội bên má Nhã, một cử chỉ như chàng trai mới yêu hôn lên má người tình. Anh là người chồng toàn vẹn, người tình lãng mạn đam mê. Niềm vui, nỗi xúc động làm mặt Nhã ửng hồng. Trăng khuya bốn bề im vắng, liễu rủ đong đưa mùi hoa bưởi hoa cau thoảng hương thơm. Nhã muốn níu giữ giây phút thần tiên, niềm hạnh phúc tận cùng này mãi mãi. Sương đêm bắt đầu thấm lạnh, anh đòi bế Nhã vào nhà. Anh định qua phòng bên thăm các con đang say ngủ, Nhã như người chưa ra khỏi cơn say, say tình, say ân ái, kéo vội anh những nụ hôn như thèm khát như đợi chờ như chưa đủ. Ngày anh trở về đơn vị, đêm trước Nhã gần như thức trắng, không muốn anh phải lo, Nhã vờ như đã ngủ. Nhã rất muốn được cùng anh thức trọn đêm. Nhã tiếc thời gian ở gần anh, nhưng muốn cho anh được giấc ngủ êm. Trời chưa sáng xe đang đợi , anh đã mặc bộ đồ lính trận. Nhã cố dằn hít hơi thở sâu cố không để nước mắt rơi. Anh hôn Nhã rồi bước vội ra cửa. Nhã biết anh tránh giây phút tạm xa nhau này, Nhã trở lại phòng ôm chặt gối vào lòng và cứ để nước mắt rơi không kềm hãm, hơi hướng anh còn đây, chăn gối còn chưa lạnh, bộ áo ngủ anh còn ấm mà anh đã đi rồi. Ngày ngày Nhã vẫn sống trong nỗi âu lo, nhớ và buồn cùng với niềm hãnh diện. Người chiến binh luôn đối đầu trước kẻ thù, bên súng đạn, vậy mà có lúc phải nhờ làn mây vô tình bay ngang che lấp ánh trăng khuya mới dám hôn trộm má người vợ trẻ như chàng trai mới biết yêu lần đầu. Nhã thì thầm: em yêu mình, chàng lính chiến tình tứ lãng mạn của em. TƯỜNG NHUNG |