Hồng trần thi hóa hoàng lương mộng Thủy chung song họa khúc nhị huyền Hạnh phúc có thể là giấc mơ chập chờn da diết day dứt không nguôi trong những khoảnh khắc phù du nhưng cũng có thể là bối cảnh gần gũi cảm thông sâu sắc xuyên suốt biên thùy nhận thức rất riêng tư của cá nhân trong môi trường hiện thực muôn hình vạn trạng. Cất bước trên đường đời để theo đuổi ảo mộng xa vời phía trước hay thực sự đang mộng du trên đường đời để tìm kiếm hạnh phúc đến khi chợt tỉnh giấc hoàng lương mộng thì ngộ ra là đã vượt qua một đoạn đường đời đa diện đa cảm khiến lòng mãi bồi hồi quyến luyến những ấn tích lung linh yếu tố tình cảm sâu đậm còn lắng đọng lại trong kho tàng ký ức. “Hoa tuyết bây giờ chen tóc trắng Nhưng tình vẫn thắm phải không anh?” Hoa Tuyết Ngày Xưa Chỉ có ký ức luôn luôn được trân trọng bảo bọc trong vũ trụ tâm tư thầm kín mới thật sự trung thành lưu giữ trọn vẹn những tình cảm gắn bó khó biến đổi bất kể sự xoay chuyển vạn bề của cuộc đời trần ai. Lắng đọng dòng suy nghĩ, chầm chầm và thật chầm chập, từ từ và từ từ hạ thấp làn hơi thở, nhẹ nhàng và thật nhẹ nhàng khép mi để hình dung từ kho tàng ký ức của văn nhân hình dáng một phụ nữ thanh lịch có đôi mắt buồn trong tà áo dài màu lá úa với chiếc khăn choàng mỏng manh dẫn hai cháu bé, một trai một gái, viếng thăm ngôi mộ chồng trước khi dứt lòng vĩnh biệt ra đi từ Bắc vào Nam rồi không bao lâu sau đó lại lưu lạc nơi xứ người xa tận bên kia bờ Thái Bình Dương. “Mẹ thường hỏi em Xuân quê hương bao giờ ta trở lại? Rồi thở dài lòng em thấy xót xa Em biết lắm mẹ đang nhớ quê nhà” Xuân Viễn Xứ Có bé gái đứng cạnh mẹ ngày nào, thích đùa giỡn giữa rừng lá vàng của mùa Thu se sẻ lạnh xứ Thanh Hóa sớm hòa mình vào khung trời tình tự đầy phượng đỏ rực rỡ giữa Sài Gòn. Ký ức vẫn ấm cúng mãi mãi trong lòng người biết trân trọng quá khứ và dễ xao xuyến tâm tư mỗi dịp tình cờ hồi tưởng. Ngược dòng thời gian, thời nào đó ai tập viết văn làm thơ, làm báo học trò, diễn tập văn nghệ, v.v. Và dĩ nhiên là luôn luôn có ai đó đã trồng cây si trước khung cửa mùa Thu của nàng. Những cảm xúc thân thiện giữa tình bạn thời học trò của quá khứ trở thành kho báu quý giá được trân trọng suốt mãi tận tương lai. Ước gì em khẽ quay đầu lại Một thoáng nhìn thôi cũng đủ rồi. Để anh mơ mộng làm thi sĩ Dệt thơ bằng hai chữ tình si” Bông Cỏ May Tương tư thì có lẽ ai từng biết yêu cũng có những giây phút tương tư thật vô cùng lãng mạn. Tỏ tình thì chưa chắc ai cũng biết bởi vì tỏ tình là cả một sự can đảm vượt qua bản tính rụt rè và đòi hỏi những tính toán đầy ý tứ. “Tên Thủy mà sợ nước, ngược lại anh thích nước nên thấy nước là chỉ muốn nhào vào” quả là lời tỏ tình kín đáo nhưng khá sắc xảo của chàng trai dậm chân nghịch vào vũng nước. Chi hơi tiếc là cô bé tên Thủy vẫn còn quá ngây thơ cho nên vô tư không biết có người đang yêu thầm nhớ trộm. Cô bé rồi cũng bị tình yêu cuỗm khỏi khung cửa mùa Thu đưa theo cuộc đời trùng khơi đầy hoa sóng của ý trung nhân. Đại dương đôi khi cách đoạn nỗi nhớ da diết nhưng nỗi nhớ day dứt kết đượm hoa tương tư lại khơi động niềm thương nồng nàn sâu sắc và mặn nồng hơn. Khoảnh khắc kết mối tình uyên ương hạnh phúc, ân nghĩa lưu luyến suốt trọn cả thiên thu. “Cồn cát hôm nay nắng thật trong Gió mơn man nhẹ má em hồng Nhìn em đắm đuối anh thầm hỏi Mãi mãi em là của anh không?” Yêu Sóng gió thăng trầm của trùng dương bao la dẫu ẩn giấu vạn thử thách khó lường nhưng cũng không so sánh nổi với sóng gió tan tác của thời cuộc đảo điên. Cuộc đổi đời ý thức hệ tàn khốc đưa đẩy cô bé ngày nào cùng gia đình lưu lạc nơi xứ người nghìn trùng xa cách quê hương. Ra đi là mất mát. May mắn là trong sự mất mát lại có những tấm lòng trong sáng như tinh tú soi dẫn vượt qua thử thách trên đường đời đầy ngõ ngách gian truân. Chặng đường đời bỡ ngỡ bên kia bờ Thái Bình Dương lúc đầu thật vất vả nhưng nước mắt trong lòng không dìm đắm được ý nghĩ vươn lên nhờ sự tin tưởng là ngày mai tốt đẹp sẽ đến và phải đến. Sang hèn đảo lộn nhưng ý chí vươn lên từ thuở xa xưa vẫn tồn tại mãi mãi khó bị dìm tắt bất kể thử thách trần ai. Sống vì gia đình, sống vì tương lai có lẽ là mẫu số chung của người tị nạn cho nên hình như ai cũng sẳn sàng hy sinh, và chính sự hy sinh to lớn này góp phần gầy dựng nền tảng của sự thành đạt khả trọng ở hải ngoại. Chính trong những giây phút khó khăn nhất mới thấy được cốt lõi của nhân cách bao dung và quan điểm sống tận tình. Có người mẹ phải kiếm thêm việc nặng nhọc để có tiền lo cho các con học nhạc. Có người cha phải tận tâm lao lực để giành dụm thêm chút đỉnh hầu mua đàn cho các con chỉ vì âm nhạc “làm cho tâm hồn con người phong phú hơn.” Có người bạn đã đổi xe lớn hơn để đưa rước gia đình bằng hữu có năm con mới đến Hoa Kỳ “cuối tuần đi câu.” Hy sinh và chia sẻ là đặc điểm chung và cũng rất riêng tư của mỗi người Việt tận tụy chan chứa tình cảm sâu đậm trên vùng đất lạ. Hội nhập có lẽ cũng là một đặc điểm khác của người Việt tị nạn và thay đổi tùy theo sự khác biệt từ nhận thức đến cách sống giữa các thế hệ thật khác biệt nhưng cũng thật gần gũi. Bốn thập niên sau mùa Xuân tan tác, người phụ nữ thanh lịch có đôi mắt buồn trong tà áo dài màu lá úa với chiếc khăn choàng mỏng manh ngày nào bây giờ tóc đã bạc trắng. Thủ tiết thờ chồng chăm sóc hai con qua bao thăng trầm của cuộc đời, cụ vui mừng khi trùng phùng với con cháu qua bao năm xa cách. Những ngày tháng đầu gặp gỡ có lẽ là sự bỡ ngỡ có thể được diễn tả như va chạm văn hóa từ thời trang đến ẩm thực đến tác phong. Quần jean rách gối là mốt ngầu (cool) nhưng cụ lại cảm thấy tội nghiệp cho lối trang phục của cháu vì trộm nghĩ là do khó khăn. “Giò heo nắu măng và canh bóng nấu giò” của cụ nấu thật ngon nhưng hiếm ai dám động đũa vì “nhiều mỡ” ngoại trừ “cô con gái sợ mẹ buồn ăn một chút cho có lệ.” Vào bàn ăn thì các cháu chẳng “mời mọc người lớn gì cả” theo nếp sống khắt khe ngày xưa bên quê nhà. Va chạm văn hóa được chính tình thương gia đình hóa giải dễ dàng, và người phụ nữ thanh lịch có đôi mắt buồn ngày nào được sống thật hạnh phúc bên cạnh con cháu trọn vẹn ngày tháng bách niên giai lão. Hội nhập không quá khó khăn nhưng thật ra cũng không dễ dàng nếu không có được tình thân thương bảo bọc vì dễ cảm thấy cuộc đời thật vô vị không có ý nghĩa giữa xã hội với nền văn hóa khác biệt mà bản thân lại thuộc thành phần thiểu số. Sống tình nghĩa có lẽ sẽ được hồi đáp nghĩa tình. Nhờ những tín hiệu tình cảm từ kho tàng ký ức quý giá của khung cửa mùa Thu, những cô học trò kết bạn, viết văn làm thơ, làm báo, diễn tập văn nghệ ngày nào được tái ngộ, ôn lại chuyện cũ, hoài niệm ký ức xưa và chia sẻ kinh nghiệm đời cùng ý nghĩa của cuộc sống hiện thực. Sự mầu nhiệm của tình nghĩa có lẽ chỉ được cảm nhận bởi những cá nhân sống thật tình nghĩa, trong đó có cô bé yêu lá vàng mến phượng đỏ trưởng thành giữa thủ đô Sài Gòn ngày nào. Cô bé đó kết hôn rồi phải rời xa quê hương và hiện giờ là bích nhân thanh lịch vui sống cùng phu quân bên cạnh con cháu và mẹ hiền giữa thủ đô Hoa Thịnh Đốn nhuộm màu hoa anh đào tỏa sáng tinh khiết. Các bối cảnh vừa được trình bày phản ảnh một phần các án văn và vần thơ trong tác phẩm Hoa Tương Tư của nhà văn Hồng Thủy. Nhà văn Hồng Thủy bắt đầu sáng tác từ những ngày trong tà áo trắng nữ sinh Trưng Vương. Năm 17 tuổi (1958) truyện ngắn của tác giả dưới bút hiệu Mộng Huyền xuất hiện trên trang Phụ Nữ của báo Ngôn Luận và mục Mỗi Ngày Một Chuyện Ngắn của báo Tiếng Chuông. Sau một thời gian dài vắng tiếng, nhà văn Hồng Thủytrở lại văn trường vào năm 1986 với các sáng tác cho Đặc San Trưng Vương. “Cầm bút trở lại .. với chủ đích của Đặc San là tìm về kỷ niệm. Tôi bỗng thấy mình đang mơ mộng đi trên con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm rợp lá me bay hay dạo bến tầu những chiều lộng gió. Saigon với những săng đón đưa những chiều hò hẹn. Những buổi dạo phố cùng bạn bè trên đường Tự Do, Nguyễn Huệ hiện ra trong cuốn phim dĩ vãng. Ngòi bút miên man, bao nhiêu kỷ niệm của thuở học trò lần lược trở về.” (tr.364) Hoa Tương Tư là tác phẩm kết nối những ấn tích lung linh yếu tố tình cảm sâu đậm còn lắng đọng lại trong kho tàng ký ức từ thuở rất xa xưa đùa giỡn giữa rừng lá vàng se sẻ lạnh của xứ Thanh Hóa qua rừng tương tư đượm đầy phượng đỏ long lanh giữa thủ đô Sài Gòn đến khoảnh khắc hiện thực giữa ánh sáng hoa anh đào rực rỡ của thủ đô Hoa Thịnh Đốn. Ý tưởng thực tế sống động, phong cách hành văn trong sáng tự nhiên, từ ngữ diễn tả ung dung tế nhị do đó các án văn và vần thơ trong tác phẩm Hoa Tương Tư dễ thu hút người đọc với nhiều tình tiết hình như rất gũi với cuộc sống thăng trầm trải dài qua nhiều thập niên. Nhà văn Hồng Thủy sinh hoạt tích cực trong môi trường văn hóa đa dạng của vùng thủ đô Hoa Thịnh Đốn. Chị nằm trong Ban biên tập Cỏ Thơm và là Phụ tá Chủ bút nguyệt san Kỷ Nguyên Mới. Là thành viên Câu lạc bộ Văn Học Nghệ Thuật vùng Hoa Thịnh Đốn, chị còn đảm nhiệm trách vụ Đệ Nhất Phó Chủ tịch Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại vùng Đông Bắc Hoa Kỳ. Người viết hân hạnh gặp gỡ và hàn huyên với Văn hữu Hồng Thủy hai lần ở Hoa Thịnh Đốn. Lần thứ nhất trong một công việc riêng tư cần viếng Washington vào đầu tháng 10/2015 do đó may mắn có cơ hội trao đổi với một số hội viên VB/ĐBHK. Lần thứ hai là trong dạ tiệc Hội Ngộ Hoa Anh Đào vào tháng 4/2016 của Văn Bút VNHN Đông Bắc Hoa Kỳ. Cả hai lần người viết được VH Hồng Thủy tiếp đón nồng hậu và được hướng dẫn tận tình về sinh hoạt văn hóa của văn nhân thi sĩ tại vùng thủ đô. Cảm tác Xứ Lạnh Tình Nồng Hoa Thịnh Đốn của người viết có đoạn như sau: “Nhà văn Hồng Thủy, hoa khôi Trưng Vương thuở ‘khung cửa mùa Thu’ theo lời của một cựu nữ sinh Gia Long trong dạ tiệc, cho tôi biết về Văn Bút ĐBHK và các sinh hoạt văn hóa đa dạng tại Hoa Thịnh Đốn. Chị cũng giới thiệu tôi với một số thân hào nhân sĩ trong vùng thủ đô. VH Hồng Thủy biết tường tận về các sinh hoạt địa phương nhờ có mặt từ 1975 và tham gia rất nhiều hoạt động văn hóa lâu năm. VH Hồng Thủy vẫn tham gia các sinh hoạt cộng đồng tương đối đều đặn mặc dầu lúc này mỗi ngày chị tận tụy thăm viếng mẹ già 97 tuổi, từ mẫu thủ tiết thờ chồng lo cho hai con nhỏ từ năm 26 tuổi.” Thực tế phức tạp khó được nhận dạng toàn diện do tính chất muôn hình vạn trạng bởi vì cuộc đời chứa đựng biết bao mặt chìm nổi với hằng hà góc độ khó quan sát thấu đáo. Có những tình cảm không thể đo được bằng ngày dài hay tháng ngắn, tâm gần hay chí xa, do đó người viết cảm thấy may mắn được quen biết nhà văn Hồng Thủy và may mắn đặc biệt là được thưởng lãm tác phẩm mới nhất của văn nhân, Hoa Tương Tư, trong lúc viễn du công tác xa bên kia bờ Thái Bình Dương. Văn thơ là tiếng lòng và với tiếng lòng tinh khiết được thể hiện qua các án văn và vần thơ trong tác phẩm Hoa Tương Tư, theo nhận xét của người viết, trên đường đời ngắn ngủi đan chéo vạn nẻo thăng trầm VH Hồng Thủy là bích nhân hạnh phúc từ cuộc sống đến văn trường. Vịnh Thanh Dương Thành Lợi Ý tưởng kết nối trên không giữa Thái Bình Dương 22-5-2017 Tựa đề đúc kết toại ý trên bờ biển cạnh Đại Tây Dương 2-7-2017 Tái bút: “Hồng trần thi hóa hoàng lương mộng Thủy chung song họa khúc nhị huyền” Cuộc đời dệt thơ họa giấc chiêm bao ngắn ngủi Thủy chung (khởi điểm và kết cục) tạc khúc đàn nhị huyền [(đàn hai dây) tượng trưng đôi uyên ương dệt khúc yêu thương trọn đời]. Hai chữ đầu câu: Hồng Thủy, bút hiệu của tác giả Hoa Tương Tư Hai chữ cuối câu: Mộng Huyền, bút hiệu thời học trò của tác giả Hoa Tương Tư |