
Tiểu sử thi sĩ Lê Hữu Minh Toán |
---|
Sinh năm 1942 tại Cầu Hai, Phú Lộc, Thừa Thiên. Truớc năm 75 : Giáo Sư trường Trung Học Phan Rang. Làm thơ từ 1968. Sáng tác của Ông được đăng trên các báo tại quê nhà và Hoa Kỳ. Hiện định cư tại thành phố Houston, Texas, USA. |
Biography of poet Lê Hũu Minh Toán |
---|
Born in 1942 in Cau Hai, Phu Loc, Thua Thien, central Vietnam Before 1975: Professor of Phan Rang High School, Vietnam became poet since 1968. His poems have been published in newspapers at home and in the United States. Currently resides in the city of Houston, Texas, USA. |

















NƯỚC MẮT NGƯỜI VỢ LÍNH Hong cho khô dòng máu đen da vàng nhược tiểu. Anh nằm đó, mắt trợn trừng nhìn đời anh gãy đổ. Còn gì nữa đâu anh. Hận thù mang theo làm hành trang chôn kín đời mình. Từ đêm anh chối bỏ sinh phận làm người. Từ đêm anh làm kẻ mộng du nửa khuya tìm về đánh thức tôi dậy. Nhìn dòng máu khô nhuộm đen khuôn mặt anh ma quái dị hình. Tôi tỉnh cơn mê và biết rằng anh đã bỏ tôi Đã Vĩnh viễn ra đi chưa nguôi muộn phiền ngày dài chính chiến Niềm xúc động sóng thần không diễn tả nên câu. Tôi van xin ngày, van xin đêm cho thời gian trì cữu. Cho tôi mở nắp quan tài vuốt ve anh lần cuối. Trong cơn mê cảm khao khát vòng tay anh di động. Tôi trực thức anh không còn là của tôinữa. Tôi oà khóc, thét gào, điên loạn. Giọt nước mắt bức từng sợi nhục cảm khóc tiễn anh đi… Hết thật rồi nghe anh. Xin vo tròn những đê mê tuyệt thế vào poncho này. Xin liệm chôn những tác động ân ái ngày qua trong niềm cảm hoài thánh thiện. Yêu thương giờ còn là huyền thoại đậu vào đỉnh khổ đời tôi Những dự phóng tương lai giờ xám đen tang chế Những khao khát đong đưa ru anh ru tôi vào mộng giờ gãy cánh nửa đời ..! Ôi! Chiến tranh hao gầy tuổi trẻ. Ôi! Hận thù cướp mất quyền sống đời anh. Ngày xanh chưa kịp nhìn bóng dáng mình anh đã phải ra đi chưa nguôi thèm khát. Xin nhỏ giọt nước mắt cuối cùng trên quan tài anh trùng khơi vĩnh biệt. Xin thu nhiếp niềm đau này bằng một lần thăng hoa thần thánh. Xin dung nhập hồn mình giao thoa trong khơi vơi ảo tưởng. Xin hoài hoài gọi mãi tên anh …!!! @ LÊ HỮU MINH TOÁN Houston- 14/ 3/ 2022 |
LỜI BUỒN CÂM Nếu em muốn quay về bến cũ Góc trời xa rất xa Có con chim đậu trên cành lá Chim hót lời buồn Gọi rừng thu xưa , tình xưa Thì em ơi ! Cứ mặc nhiên theo tiếng gọi đất trời Cứ ôm ấp vỗ về dòng sông ngày cũ Giữa mùa vàng thu không là mùa nước lũ Mà tim em cồn cào gió loạn Từng ngày qua – giờ qua Dòng sông vẫy gọi thiết tha Ơi ! Mùa thu – Mùa thu Quắt quay nỗi nhớ ….! Em cứ lìa xa tôi Cứ quay về dòng sông thu vàng bến đợi Tôi sẽ là con thuyền nhổ neo tách bến Trôi đi – Trôi đi Nhịp chèo khua tĩnh lặng Gió sẽ thổi tắt ngọn đèn mù Chiếc lá thu rơi cuối cùng sẽ thay lời tiễn biệt Và tôi sẽ quên em – quên em Hãy quay về đi Về đi Đừng ngoảnh lại LÊ HỮU MINH TOÁN |
TÌM EM ( Tưởng niệm các nạn nhân đã tử nạn trên đường vượt biên sau tháng 4 / 1975 ) Tìm em khắp chốn quê Giữa đêm dài vô tận Em ở đâu bây giờ Tìm về góc phố cũ Trang đời qua rất nhanh Đâu người quen kẻ lạ Giữa chiều mưa tháng hạ Đứng ven đường nhìn quanh Hồn chìm theo tăm cá Ta quay về trường xưa Lời trần tình bỏ ngỏ Chói chang những âm thừa Mượn trăng treo đầu núi Soi tìm dấu chân em Trăng chia nghìn lối rẽ Ta tìm ra Biển Đông Sóng sôi trào bọt mặn Đêm rớt xuống khôn cùng Giữa khuya em chợt về Gió lùa tắt ngọn nến Chập chờn một bến mê Hốt nhiên ta hụt hẫng Vết đau chín nửa vời Như xô chìm đáy mộng Còn lại chút men cay Ta vùi quên phiến nhớ Nhâm nhi giọt đọa đày …!!! @. LÊ HỮU MINH TOÁN – Houston 19 / 01 / 2021 Bài thơ “ TÌM EM “ vừa được góp mặt trên Tạp Chí VĂN HỌC MỚI Số 10 Tháng 2 Xuân Tân Sữu 2021 , một Tạp chí Văn Học Nghệ Thuật Hải Ngoại do Nhà thơ HÀ NGUYÊN DU chủ trương và thực hiện …Xin cám ơn Nhà thơ Hà Nguyên Du rất nhiều .. |
![]() |
TIẾC GIÊNG HAI Ta về thắp lại mùa trăng cũ Nghe những tàn phai chuyện đổi đời Vườn xưa một bóng sầu hoàng phế Cồn mây trắng mộng tiếc giêng hai @ Lê Hữu Minh Toán ( Houston 27/ 1 / 2022 ) |

Điệu Ru Tình Buồn Ru đêm vào biển nhớ Nằm nghe từng phiến buồn Sóng cồn cào òa vỡ Đếm thời gian qua nhanh Bây giờ là mùa thu Gọi ai về hong gió Gọi ai về đan mây Ai vo tròn giấc ngủ? Thương ngày tháng xanh xao Thương đời mình gỗ mục Từ kiếp sống lưu đày Ta lạc loài đơn độc. Niềm tin từng sợi mỏng Nhìn khói thuốc bay cao Dáng ai gầy bất động Sao ngơ ngác bàng hoàng. Mặt trời đã cháy khô Đam mê giờ hấp hối Chút kỷ niệm dư thừa Của một ngày gần hết. Em ơi ngày đã chết Đừng cúi mặt làm thinh Hãy nhìn nhau lần cuối Cho người khát cuộc tình. Lê Hữu Minh Toán |
MẶT TRỜI KHUYA Hãy thức trắng đêm nay để lắng nghe từng âm thanh vỡ vụn cào xé Hãy ngồi đây đếm phiên buồn qua cửa Hãy gọi tên Phượng lần cuối trước khi nằm xuống tìm an vui ở thế giới ươm đầy mộng mị . Phượng ơi ! Phượng ơi ! Đông sắp tàn Xuân Tết đến rồi. Giờ nầy bên kia bờ đại dương chắc em còn say ngủ . Còn suy tư vất vưởng và khóc thầm nữa không em ? Hãy để phút giây nào đó gọi những kỷ niệm hôn mê về sưởi ấm. Hãy cùng anh dìu hờn tủi đi vào vùng tưởng niệm . Xa rồi Phượng ơi ! Từng đợt nhớ thương dật dờ hoá kiếp . Anh bây giờ mỏi mệt nhìn con buồn lở loét mù loà . Ngày tháng cao bay không một lần đậu lại Ký ức dội về trả anh những đam mê cháy bỏng . Và em , còn chứng tích nào để lại trên mắt môi thiếu phụ Còn cuộc tình nào dung dưỡng làm quà cho tương lai nữa không ? Hãy chấm dứt những vụng về tuổi muộn . Hãy nhìn về một hướng có mặt trời mọc nửa khuya . Ở đó không có hờn ghen đố kỵ , không gian trá lọc lừa , không lũ người xô đẩy nhau để tranh giành quyền sống . Còn Chủ nghĩa nào đẹp hơn chủ nghĩa tình yêu . Còn ước vọng nào hơn khi nằm bên một thân xác gầy mòn dò dẫm từng đốt tay phù thủy … Hạnh phúc đó , cuộc đời đó .Trả lại em vòng tay chờ đợi Hãy ngủ yên để quên tất cả – Quên muộn màng – Quên hết.. @ LÊ HỮU MINH TOÁN (. Houston 23 / 1 / 2021 ) |


Trang thơ của thi sĩ Lê Hữu Minh Toán |

GIỌT THẦM Người tiễn ta đi mà giấu mặt Phơi thầm giọt mặn ướp xuân phai Chẵng lẽ muôn đời người lẩn khuất Tội tình chi né tránh nhau hoài Bốn mắt giao nhau chìm đuối mộng Hồn ta buốt lạnh giữa vuông chiều Muốn nói đôi lời sao cạn tiếng Người tiễn ta ngọn nắng đìu hiu Người tiễn ta phi đạo ngậm ngùi …! @ LÊ HỮU MINH TOÁN ( Phi trường TSN – Chiều 28 /1 /2020 ) |
Tự Trầm Ta, một đời bảo nổi Từng đợt sóng chảy ngầm Một đời ta dong ruổi Lửa cuồng điên trong tâm Ta xoay quanh ngọn tháp Cỏi trên cao ngất trời Có gì đâu chà đạp Tình cảm giữa con người Lượng đất trời bao dung Ta no lòng chật hẹp Chút buồn cũng sượng trân Nhập nhằng yêu và ghét Chân trời không đủ sáng Để nhuốm sắc cầu vòng Bầu trời không đủ rộng Để hồn ta thênh thang Ta quay về cổ mộ Chôn dấu nỗi niềm riêng Tự trầm trong núi khổ Đâu hạnh phúc thiên đường Có chi mà phải nói Có chi mà phải buồn Nửa góc đời còn lại Thà như nhánh cỏ non Ơi ! một đời bảo nổi Hạnh phúc ở trong tim Đời người rất ngắn ngủi Tội tình chi tự chôn… Lê Hữu Minh Toán |


Dâu Bể Tôi chở vạt buồn qua sông nhớ Phơi chùm lụa nắng ủ hương cau Từng trang ký ức chìm dâu bể Tôi lạc mất tôi giữa núi sầu ….. Lê Hữu Minh Toán |

Gói buồn trong Thánh kinh Giữa hai hàng nến đỏ Hồn thương tích vết bầm Con qùy bên Máng Cỏ Dòng nước mắt chảy ngầm Cõi đời, Ôi! Hiu quạnh Cõi buồn, Ôi! Mênh mang Mình con và chiếc bóng Ôm nổi đau tận cùng … Soi đời trong giếng mắt Soi người trong tim con Cuộc cờ tranh được mất Hồn sầu mộng vỡ tan Một đời con cao ngạo Một đời con sân si Đắm chìm trong hư ảo Chúa ơi! Chẵng còn gì Gói buồn trong Thánh Kinh Tin mừng xưa vọng lại Bỡi muôn dân tội tình Chúa Giáng Trần cứu rổi Đời con là bão nỗi Mịt mù cõi mưa sa Xin giao hòa nắng mới Yêu người – Yêu thiết tha …. Lê Hữu Minh Toán |


Dòng Tương Tư Em vụt đến cổng thiên đường chợt sáng Thoảng mơ hồ như đốm nguyệt đầu non Tình mới lớn sao muôn trùng xa thẳm Em vụt đi còn lại chấm than buồn! Ngày cúi xuống nghiêng theo tình nhỏ giọt Chưa bình minh đã nắng quái chiều tàn Từng vết xước thời gian viền mi mắt Trăng vội già ngọn nến chảy sau lưng Em về đâu Biển đời cơn sóng dữ Gió giao mùa có lệch gót chân son Đường em đi có gập ghềnh trăn trở Em nghĩ gì khi nắng ngả hoàng hôn? Đêm bật khóc dấu thiên đường chợt biến Mặt trời mòn hóa đá ngậm cơn đau Ta mải đứng bên hiên đời vọng tưởng Dòng tương tư, nỗi nhớ rụng men sầu Lê Hữu Minh Toán |




Hư Ảo Hoàng hôn đi rất chậm Một ngày rồi cũng qua Vẫn còn vương chút nắng Trong bóng đêm nhạt nhòa Quanh ta tường vôi trắng Đời mình cũng trắng tay Căn phòng giờ tĩnh lặng Nỗi quạnh hiu giăng đầy. Người về cuối chân mây Bóng trăng mờ khuất nẻo Tan giấc mộng giữa ngày Tiếc thương chi ngóng đợi. Ta dư thừa nỗi nhớ Người dư thừa dối gian Nên cuối đường trăng vỡ Xa nhau cũng ngỡ ngàng Người gọi ta bất chợt Lời trần tình nỉ non Trò chơi giờ tan cuộc Khóc mà chi muộn màng Cuối cùng một cuộc tình Chỉ còn là hư ảo Thôi thà cứ lặng thinh Với nỗi buồn cao ngạoDòng Tương Tư Em vụt đến cổng thiên đường chợt sáng Thoảng mơ hồ như đốm nguyệt đầu non Tình mới lớn sao muôn trùng xa thẳm Em vụt đi còn lại chấm than buồn! Ngày cúi xuống nghiêng theo tình nhỏ giọt Chưa bình minh đã nắng quái chiều tàn Từng vết xước thời gian viền mi mắt Trăng vội già ngọn nến chảy sau lưng Em về đâu Biển đời cơn sóng dữ Gió giao mùa có lệch gót chân son Đường em đi có gập ghềnh trăn trở Em nghĩ gì khi nắng ngả hoàng hôn? Đêm bật khóc dấu thiên đường chợt biến Mặt trời mòn hóa đá ngậm cơn đau Ta mải đứng bên hiên đời vọng tưởng Dòng tương tư, nỗi nhớ rụng men sầu Lê Hữu Minh Toán |
Trăng Xưa (Tặng Én Trắng, O Huế xưa thời thơ trẻ) Trăng mọc ở đầu non Cuối ghềnh trăng say ngủ Hỏi trăng xưa có còn Hẹn giùm ta ngày cũ…? Vui không ngày mới lớn Ngây ngô tuổi học trò Ta cùng trăng nô giỡn Trăng dạy ta làm thơ . Những vần thơ vụng dại Ca tụng cả đất trời Cùng thiên nhiên cây cỏ Ta thả diều rong chơi . Chợt buồn lên đôi môi Chợt buồn lên khoé mắt Từng Thu lá vàng rơi Là tuổi thơ dần mất … Và em cất tiếng hát Nâng hồn ta bay cao Ta say từng nốt nhạc Say môi em ngọt ngào. Hẹn em trên sông vắng Trăng đồng loã đứng cười Lung linh từng gợn sóng Bên nhau ngồi làm thơ. Ôi ta thời thơ trẻ! Hồn lụa bạch trân châu Qua rồi hai thế hệ Thời gian bạc mái đầu… Trăng trẻ mãi không già Nhưng trăng xưa vẫn khác Đêm nay một mình ta Ngắm trăng buồn tuổi hạc..! Lê Hữu Minh Toán |
Thơ Tháng Tư ! Hôm nay , 18/4 , tính theo ngày giờ Việt Nam là ngày ba cha con LHMT đặt chân lên đất Thái Lan ( 18 / 4 / 1986 ) sau 4 ngày đêm trải qua bao nhiêu gian nguy khốn khổ trên chiếc ghe nhỏ vượt biên chở theo 28 người vừa đàn ông , đàn bà và con nít . Ghe bị vướng phải lưới , máy ghe bị hư hai lần khi chưa ra khỏi hải phận ; sau gần nửa ngày mới sửa xong . Ghe Chạy tiếp, lại bị tàu tuần duyên trong lãnh hải Việt Nam đuổi theo , tài công phải tìm cách rẽ mũi tàu sang hướng khác . Nước và thức ăn cạn dần cho đến ngày Thứ ba là hết sạch ; mọi người phải chịu đói khát suốt hơn một ngày một đêm . Tiếp theo sau đó là nỗi kinh hoàng khủng khiếp khi bị tàu hải tặc đuổi theo và chận lại vào lúc trời chiều mưa tầm tã . Mọi người trên tàu vừa đói khát , vừa ướt lạnh đều hốt hoảng run sợ và đồng loạt đọc kinh cầu nguyện theo kinh tôn giáo của mỗi người . Trên hai tàu hải tặc chỉ có hai người .Họ cho ăn một bửa no và cho thức uống xong mọi thứ thì trời đã tối , họ ra lệnh đàn bà con gái và trẻ nít lên tàu họ ,đàn ông ở lại ghe mình . Tiếng khóc âm ỉ của những người nữ che mặt không chịu lên tàu lớn . Hãi tặc bắt đầu hung hản xách búa lớn định đập hư phá vở tàu . Mọi người khóc lạy van xin và cuối cùng đàn bà con gái và trẻ nít phải thiểu nảo bước lên tàu họ để giữ chiếc ghe và mạng người còn nguyên vẹn . Khuya hôm đó , hai người hải tặc ra tay hảm hiếp hai cô gái trẻ đẹp cho đến lúc trời mờ sáng hôm sau thì họ cho tất cả xuống ghe nhỏ . Một rủi ro xảy đến với cậu con trai 9 tuổi của LHMT lúc nó đứng sát mạn tàu chờ được đưa xuống ghe nhỏ thì bất ngờ bị cơn sóng vỗ mạnh vào tàu , mất thăng bằng nên cháu ngã chúi về phía biển và rất may mắn là có người đứng sát đằng sau đã vội đưa cả hai tay ghì chặt người cháu kéo lùi về phía họ nên cháu thoát té xuống biển trong đường tơ kẻ tóc trước nỗi kinh hoàng của những người đứng ngồi trên tàu và dưới ghe nhỏ . Riêng cái xách tay cháu đang cầm , trong đó có cả giấy tờ quân nhân và dạy học cũng như giấy khai sinh , hôn thú của cả gia đình và các thứ linh tinh khác đã bị rớt xuống biển trôi đi lúc cháu vừa bị ngã chúi . Thật là Phước đức ba đời để lại . Thử tưởng tượng nếu con bị rơi xuống biển lúc trời còn mờ tối chưa sáng hẳn , sẽ bị sóng biển cuốn trôi đi thì không còn biết cách nào để nhìn thấy con mà cứu vớt , và như thế thì người cha nầy và anh nó sẽ đau khỗ , điên loạn , và ân hận biết chừng nào !!! Riêng tàu lớn thì sau khi mọi thuyền nhân xuống ghe xong ; họ mở dây cột ghe rồi nổ máy tàu chạy đi mà không hề lấy cướp vàng, tiền bạc , hay bất cứ thứ gì của thuyền nhân trên ghe . Thật là điều may mắn cho những ai mang theo nhiều tiền của hoặc vàng phòng thân khi bỏ nước ra đi. Phải nói , có lẽ đây là tàu đánh cá của hai ngư phủ Thái Lan . Chắc họ đã ở ngoài khơi lâu ngày thiếu vắng đàn bà nên họ Chặn ghe tàu vượt biên để hảm hiếp thôi . Nếu là hải tặc chuyên nghiệp thì biết bao nhiêu điều kinh khiếp , giết người , cướp của xảy ra mà mọi người đã nghe các thuyền nhân kể lại quá nhiều …! Một chuyến vượt biên khổ ải và nguy hiểm như thế . Tuy nhiên , thật may mắn thay cuối cùng đủ 28 người trên chuyến ghe nầy đều được đến Trại Tị nạn TháiLan . Thật là vô cùng tạ ơn Chúa và Mẹ Maria đã che chở mọi người suốt cuộc hành trình vượt qua bốn ngày đêm trên mênh mông biển lớn và cuối cùng ba cha con đã được đặt chân lên đất Mỹ ngày 18/3/1987 ( Đến nay vừa tròn 34 năm một tháng ) – Viết xong tại Trại Tị nạn Panat Nikhom – TháiLan tháng 5 / 1986. |
“Mùa Thu “ và cũng là “ Mùa Tình “, dịu dàng sắc nắng lụa vàng thu , với gió heo may nhè nhẹ mang chút hơi lạnh làm dịu mát hồn người ….Mùa Thu với những cuộc tình đẹp lãng mạn như thơ , với lá thu bắt đầu thay sắc , xanh , vàng , đỏ , và nâu sậm ….. Đẹp quá ! những đôi tình nhân sánh bước bên nhau trên những con đường rực rỡ đủ sắc màu dưới nắng vàng lụa mỏng rừng thu …thơm lừng dạt dào hương yêu thấm đậm…! Có những cuộc tình đẹp duyên , đưa đến đoạn kết rất đẹp , rất hạnh phúc viên mản đi suốt một đời người … Tuy vậy …Mùa thu rồi cũng dần phai , cũng có những cuộc tình rồi héo hắt úa tàn theo từng chiếc lá thu phai cuối mùa ….Rồi cũng có người ngoảnh mặt quay lưng và nhanh chóng quên khi tình đã bay xa , người đã xa người . Tuy vậy , còn có những người tình mãi bàng hoàng nuối tiếc nhớ nhung chất ngất ….những kỷ niệm đẹp khó nguôi quên dù mùa thu đã qua đi …qua đi …! LHMT Xin đưa lên bài thơ: “THU PHAI” để ghi dấu ấn , đồng thời như một an ủi vỗ về những cuộc tình không trọn vẹn cứ mỗi lần rừng thu thay lá, rồi úa vàng hiu hắt như gợi nhớ về “ Tình Thu- Tình Xa , Tình Nhớ , Tình Buồn …” THU PHAI Nhắc mà chi nhớ mà chi Thu xưa héo hắt tà huy luống chiều Tình nào rồi cũng tịch liêu Buồn như vàng lá đăm chiêu cuối mùa Gió heo may rớt tình cờ Gợi buồn một thuở ơ hờ dấu xưa Vẫn là giọt ướt mưa thưa Vần thơ xa lắc , thu và dòng sông Chỉ là thoáng nhớ mông lung Chỉ là khoảng lặng bềnh bồng khói sương Ừ thì ! Tay níu tay buông Bàn tay sấp ngửa hư không trắng ngần Ừ thôi ! Trở giấc mê trầm Quay lưng ngoảnh mặt nhủ thầm,thế thôi! Chỉ là phiêu dạt mây trôi Chút heo hút nắng cuối trời thu phai …! @ LÊ HỮU MÌNH TOÁN – Houston 22 tháng 7 năm 2021 ( Trích Tuyển Tập “ Tình Thơ Mùa Thu “ , nhà xuất bản Nhân Ảnh – Hoa Kỳ 2020 ) – Ảnh minh họa mượn trên net . |

TRĂNG VIỄN XỨ Trăng về trên xứ Thái Bâng khuâng nhớ quê nhà Buồn xa xăm vời vợi Phủ kín quanh hồn ta Một lần nghe biển hát Giữa trùng khơi mênh mông Ta nghe như tiếng khóc Từ cõi chết khôn cùng Việt Nam ! Việt Nam ơi ! Quê hương ta còn đó Mà rỉ máu từng ngày Mà đớn đau nghiệt ngã ..! Mẹ tóc trắng mù sương Cha nhăn nheo vầng trán Vợ mòn mõi thương chồng Trong lao tù khổ nạn Đất trời quay bão táp Từ tiếng khóc trẻ thơ Những hồn ma đói khát Đi vất vưởng không nhà Phải chăng ngày tận thế Nên dả thú bỏ rừng Xoả tóc về phố thị Nhuộm máu đỏ quê hương Đi – Phải đi – Đã đi Dù đi không hò hẹn Ta tin có ngày về Mùa Xuân xưa lại đến Ơi ! Quê hương Việt Nam Đêm trăng nầy thổn thức TỰ DO ! Trên hành lang Ta nghe lòng rạo rực …! @ LÊ HỮU MINH TOÁN Lê Hữu Minh Toán làm bài thơ”Trăng Viễn Xứ” vào cuối tháng 5 /1986 tại trại Tị nạn Thái Lan . |
Hình ba cha con đang ăn cơm và hình lăn tay chụp hình sau khi phái đoàn Phỏng vấn chắp thuận cho định cư tại Mỹ thì chụp ở Trại Tị nạn Thái Lan.![]() |
Trưa nay , đọc một bài thơ của nhà thơ Phan Ni Tán viết về Huế để nhớ về cô em gái vừa qua đời , đồng thời gợi nhớ về những địa danh của xứ Huế ; tự dưng mình nhớ Về đất thần kinh Huế xưa một thời mình đã từng đi qua những nơi chốn thân quen ngày cũ . Mình xin đưa lên một bài thơ Lục bát với tựa đề “ RĂNG CHỪ “ và bức thì ảnh bài thơ nầy , kèm theo hình ảnh các cô Nữ sinh Đồng Khánh Huế đứng chờ đò ở bến đò Thừa Phủ ( hình mượn trên trang FB của Nt. Phan Ni Tấn ) cùng hình minh họa Cầu Tràng Tiền mượn trên net … Cũng xin gõ lại bài thơ : RĂNG CHỪ Răng chừ ngày tháng qua mau Chút se sắt lạnh cơn đau trái mùa Đèn khuya nghiêng ngã gió lùa Mình tui với bóng đôi bờ quạnh hiu Răng chừ núi cũng buồn thiu Cây khô nước mắt chim kêu lạc bầy Hoàng hôn đậu giữa chân mây Nhớ ơi ! Khói bếp hương cay quê mình Răng chừ bạc kiếp phù sinh Nổi trôi phiến Ngọc khối tình Trương Chi Mịt mù sông nước chia ly Bên tê khuất bóng bên ni xa hình Răng chừ chân bước gập ghềnh Tròn tay ôm giữ suối tình lênh đênh Tui ngồi gọi nắng bình minh Mặt trời chừ đã ẩn mình nơi mô …? @Lê Hữu Minh Toán ( Houston Nov. 29 , 2021 ) |



