MỐI  TÌNH ĐẦU-Ý NHI

                       MỐI  TÌNH ĐẦU

CHƯƠNG I : THỦA BAN ĐẦU

        Thoạt gặp Uyên, Giang cảm thấy thật choáng váng, chàng thầm nghĩ… giống như tiếng sét ái tình. Giang lúng túng chưa biết gọi Uyên như thế nào, may mà Đông đã xen vào

    –  Cô Uyên.

      Giang vội nhẹ gật đầu

    –  Chào cô Uyên.    

       Uyên tươi cười chào  lại với nụ cười dí dỏm tự tin của một thiếu nữ xinh đẹp thấy cái ngơ ngẩn của anh chàng mới gặp nàng lần đầu. Giang nhìn theo dáng thanh thoát yêu kiều và quý phái của Uyên trong chiếc áo dài  màu vàng  tơ nội hóa bước lên những bậc thang bằng gạch vòng cong của tòa nhà cổ nơi anh mới vào làm  việc ngày đầu.

    –  Dân hành chánh đấy… Giọng Đông đầy  đùa  cợt vì thấy cái vẻ  ngưỡng mộ và bàng hoàng của Giang

    -…. Còn đang kén chọn hiền tài, anh xem có vào nổi không?

       Giang thường không để ý và nghĩ nhiều về các cô gái như những bạn trai cùng trang lứa vì chịu ảnh hưởng nhiều của lối giáo dục khó khăn và đạo đức của  trường Dòng  mà Giang đã theo học từ nhỏ. Đã có một thời gian Giang muốn theo tu như các Frère  để giúp đời  giúp người, nên có cái thờ ơ với phải nữ. Mãi đến năm đệ nhất Giang mới đổi sang học trường Văn học và sau đó vào học ban công pháp luật khoa tại Đại Học Luật Khoa ở Saigon. Tuy ra khỏi trường dòng và học chung với bạn gái, Giang vẫn giữ cái vẻ thờ ơ, lạnh lùng đó. Giang cũng có bạn gái, đôi khi đi  ăn uống và dạo chơi đây đó  nhưng vẫn không để ý đến ai nên chưa có cô nào chiếm được trái tim chàng

        Sau lần gặp Uyên, Giang  thường đi làm sớm, ngồi nói chuyện với Đông vì bàn  làm việc của Đông gần lối đi lên lầu đến phòng làm việc của Uyên, mong được gặp nàng  và nói vài  câu thăm hỏi. Còn Uyên thì nàng cũng không để tâm  đến cái anh chàng trẻ tuổi hôm đó cho lắm. So với những sinh viên  năm thứ tư đại học được tuyển dụng về làm việc tại đây thì Giang trông trẻ hơn cả, với vóc dáng trung bình, luôn luôn đeo kính mát màu nâu và có nụ cười dễ mến. Uyên  hòa nhập với nhóm nhân viên mới một cách dễ dàng  vì nàng cũng mới ra trường, còn trẻ dù là  lớn hơn  họ đôi chút.  Những chàng sinh viên học năm thứ tư năm đó được đặc ân của chính phủ  cho tạm hoãn nhập ngũ để học xong cử nhân và khi vào làm công chức  thì được tiếp tục đời sống dân sự… ngẫu nhiên đã mang lại sự sinh động, vui vẻ và mơ mộng cho những cô gái trẻ nơi đây vì chiến tranh nên thiếu bóng … quần hùng. Đôi khi  Uyên đi ăn trưa, uống cà phê  hay đi dạo phố với những người bạn mới đó. Có nhiều chàng có cảm tình với Uyên vì thấy nàng dễ thương, cởi mở và đứng đắn, sẵn sàng  giúp đỡ, chỉ dẫn trong công việc của nhân viên công chức mới.

        Dần dần Uyên  cảm thấy vui vui khi gặp hai anh chàng đón chào nàng trong buổi sáng tới sở. Uyên biết Đông rất có cảm tình với nàng nhưng không nói vì anh không may mắn trong việc học hành thi cử, đã  được biệt phái về làm việc ở nhiệm sở cũ sau khi  thụ huấn quân sự tại Nha Trang. Uyên rất thân với Đông vì năm ngoái sau khi ra trường chỉ có một mình nàng được bổ nhiệm về làm việc ở đây và Đông đã giúp nàng quen với cách làm việc và những thủ tục hành chánh  trong những ngày đầu, hơn nữa  lại có cùng sở thích về âm nhạc. Có vài lần Đông chở Uyên  về  nhà  hay  đưa Uyên đi đến vườn cây ở Gò Vấp mua hoa về trồng như một người bạn thân mà Uyên quý mến

        Đông không ngạc nhiên về việc Giang chiêm ngưỡng Uyên vì Uyên có nét đẹp và cá tính đặc biệt làm chao động lòng người, nhưng anh cho đó chỉ là những xúc động nhất thời của tuổi trẻ và bình tĩnh chờ sự đam mê đó tan đi. Trong vài lần đi chơi chung với hai người, Đông cũng không muốn Uyên  biết nhiều về lòng yêu thích của Giang đối với  Uyên, sợ  rằng nàng sẽ để ý  nhiều đến Giang vì biết tính Uyên rất lãng mạn  dễ mềm lòng, hơn nữa Giang  còn trẻ. Đông không muốn nàng buồn, anh luôn luôn bảo vệ cho Uyên và thấy mình có trách nhiệm trong việc này

        Trời đã vào đông, những chiếc lá cuối thu cuộn bay trong cơn gió chớm lạnh, ngoài đường thiên hạ đua nhau mặc áo ấm đủ màu chuẩn bị đón giáng sinh. Giang nói với Uyên và Đông khi đi uống cà phê ở hè phố Lê Lợi

     – Thứ bẩy này tôi có hẹn đi thăm frère Leopold ở Lasan Mossard trên Thủ Đức, cô Uyên và anh Đông đi với tôi cho vui nhé. Cảnh đồi ở Lasan rất đẹp và yên tĩnh vì là chỗ tu của các frère, ngày trước tôi có ý định theo các frère nên  cuối tuần thường hay lên  ở trên đó.

       Đông hỏi Uyên

    – Cô Uyên có rảnh không? Tôi và anh Giang đến đón cô nhé

      Uyên đồng ý

    – Uyên chưa đi Thủ Đức bao giờ, anh Giang mời đi thăm cảnh đồi có tu viện của các frère thì chắc là đẹp lắm, hai anh đến đón Uyên nhé.

      Frère Leopold  đón Giang và hai bạn với tất cả thân thiện và vui vẻ. Sau khi uống nước trong phòng khách, frère dẫn ba người lên đỉnh đồi nơi có một tòa tu viện cổ kính để  các frère tu, gần đó là ngôi nhà thờ nhỏ. Uyên hỏi frère khi thấy ngang cửa số nhà thờ có hàng chữ “ Cho bạn bè tôi mùa Giáng Sinh “

    –  Thưa frère đến mùa giáng sinh thì tu viện cho mọi người đến thăm?

       Frère nhìn Uyên và gỉải thích

    –  Thường thì mùa giáng sinh là thời gian mà thân nhân của các frère đến thăm, vì thế mà tu viện khuyến khích những thân nhân đó mời bạn bè  đến đây để cùng đón giáng sinh.

        Sau khi đi một vòng quanh khu  đỉnh đồi , frère dẫn mọi người về khu nhà ở của các frère, lấy một chậu hoa nhỏ đưa cho Uyên

    – Frère tặng cho Uyên chậu hoa này, đây là cây hoa mà frère đã trồng từ hạt hoa, bây giờ sắp đến giờ frère có khóa lễ. Giang đưa bạn đi dạo chung quanh đồi nhé.

      Uyên đưa hai tay nhận lấy chậu hoa

    – Chúng con xin cám ơn frère.

      Frère Leopold chào ba người rồi đi về phía nhà thờ. Giang nói

    – Bây giờ tôi đưa cô Uyên và anh Đông đi qua phía bên kia của ngọn đồi nhé, ở đó nhìn xuống chân đồi rất là đẹp. Ngày trước tôi thường ngồi đọc sách cả ngày, rất yên tĩnh và thú vị.

      Khi đến đỉnh đồi, Giang đưa hai người đi vào khu rừng đầy cây, những tia nắng của buổi trưa xuyên qua cành lá tạo nên những ống ánh sáng thật đẹp…xa xa dọc theo triền đồi những mái nhà lẫn trong sắc lá úa giống như  bức tranh vẽ. Giang chỉ cho Uyên một gốc cây già đã cưa phẳng giống như chiếc ghế nhỏ.

    –  Cô Uyên ngồi đây nghỉ chút nhé,

       Giang và Đông ngồi trên bãi cỏ cạnh gốc cây, Uyên nhìn Giang cười dịu dàng

    –  Không phải mình anh đâu, Uyên cũng thích đọc sách trong khung cảnh thơ mộng và yên tịnh này. Ngày trước khi còn học trung học ở Ban Mê Thuột, Uyên hay theo bạn vào rừng chơi, cũng đã lâu lắm rồi mới thấy lại cảnh này, cảm thấy như mình về thăm quê cũ.  Uyên cám ơn anh Giang đã …cho bạn bè tôi mùa giáng sinh … như frère đã nói.

      Đông ngắm cảnh đồi bao la

    – Tôi đã đi Thủ Đức nhiều lần mà không biết ở đây có đồi và tu viện của các frère đẹp như vậy. Cám ơn anh Giang

      Giang nhìn Uyên

    –  Cô Uyên và anh Đông đi thăm nơi mà đã có lần tôi định gửi cuộc đời là tôi vui lắm. Ở đây vào khoảng tháng sáu, hoa dại nở đầy trên đồi và trong rừng, cảnh sắc  thiên nhiên đẹp vô cùng, nếu quý vị thích thì mình sẽ đi  thăm nữa. Bây giờ cũng đã xế trưa, dưới chân đồi có tiệm ăn ngon lắm, mình ghé qua ăn trước khi về nhà nhé.

   – Đúng đấy, Đông hưởng ứng, – Cô Uyên thấy sao?

   – Uyên đói bụng rồi, mình đi ăn nhe anh Giang

     Như lời Đông  đã hứa với Uyên  khi chở nàng đi mua cây hoa, ngang qua ngôi nhà thờ cổ ở Gò  Vấp, là sẽ đưa Uyên đến nơi đó  để xem thánh  lễ nửa đêm trong mùa Giáng Sinh. Giang tỏ ra rất thất vọng không được đi cùng vì đã nhiều năm qua, như tiền lệ Giang đi với các chị gái của anh đến nhà thờ  Đức Bà xem thiên hạ đón giáng sinh.

       Khi ra mở cửa, Uyên ngạc nhiên  thấy cả hai anh chàng cùng đến đón, nhất là thấy vẻ  mặt đầy  khuất phục của Giang. Rất lịch sự Đông nói

     –  Hôm nay  là ngày đặc biệt của anh Giang, cô Uyên cho phép anh  ấy được chở cô nhé

        Uyên nhìn Đông với cái cười e thẹn, nàng nhẹ gật đầu. 

        Giang ngồi xích lên, cười với Uyên rồi nhìn Đông.

     –  Cám ơn anh

        Đông nhìn hai người và cười. Uyên trông thật là yêu kiều khả ái  với nụ cười thẹn thùng, anh cảm thấy đã có sự thay đổi giữa hai người bạn thân  mà anh quý mến

         Lời thánh ca vang vọng trong cái  tĩnh mịch lành lạnh của đêm đông khi Cha xứ cử hành thánh lễ thật trang trọng vào lúc nửa đêm đã mãi  mãi  ở trong lòng mọi người. Buổi lễ đã xong nhưng  cả ba người vẫn còn ngồi lại trên sân cỏ ẩm sương đêm, yên lặng ngắm những ngôi sao trên bầu trời trong vắt không một bóng mây. Giang  lấy thuốc lá ra nhưng Uyên  dành lấy cái bật lửa

     –  Để Uyên làm cho.

         Hai chàng chụm đầu lại gần nhau cùng mồi thuốc lá khi Uyên bật lửa. Giang đăm đăm  nhìn nàng.

    –  Cám ơn Uyên

        Uyên ngắm những cuộn khói thả theo gió lãng đãng trong đêm vắng với hai khuôn mặt chập chờn trong đốm lửa của điếu thuốc…nghĩ đến Giang đã bỏ tất cả để đến với nàng… mơ màng  Uyên cảm thấy sự dao động trong lòng.

        Sau khi đưa Uyên về, lái xe một mình trong đêm vắng, Giang biết chắc chắn là anh đã yêu. Anh thở dài… bởi ta là kẻ nhiều cao ngạo, nên đời đánh bại dưới tay em…nhớ lại cảm giác choáng váng khi gặp Uyên  lần đầu, anh vẫn còn tự tin và cho đó là sự xúc động khi gặp đúng đối tượng. Nhưng rồi thấy lòng mong mỏi chỉ muốn gặp nàng, và như bị thu hút bởi sự duyên  dáng, cách nói chuyện tự  nhiên, tính thẳng thắn  tế nhị và lòng giúp đỡ không vị lợi với tất cả mọi người của nàng. Đến khi bỏ cuộc đi dạo hàng năm trong lễ giáng sinh để đi với Uyên  thì tất cả đã hỏng hết rồi….ta đã là bại tướng dưới tay em, còn đâu những khí khái hào hùng  thủa trước. Không biết  Uyên nghĩ gì về anh và sợ nàng từ chối  vì  Giang biết nhiều người theo đuổi  nàng có điều kiện hơn anh. Giang trách mình đã tự rơi vào tình yêu  say đắm với nàng, nhưng hy vọng với những dự định tương lai và sự khéo léo trong cách nói chuyện, anh sẽ cảm được lòng nàng.

         Đang nói chuyện với Giang  về đêm giáng sinh thì Đông thấy Uyên đi tới, nhẹ nhàng uyển chuyển trong chiếc áo dài màu trắng với đôi mắt đen long lanh và nụ cười tươi chưa từng thấy. Nàng đứng lại nói chuyện  lâu hơn và Đông cảm thấy hai người như đã yêu nhau tự kiếp nào. Đông  biết sự xuất hiện của Giang đêm giáng sinh đã làm Uyên cảm động và sự khuất phục đó đối với một anh chàng cao ngạo như Giang đã chứng tỏ tình yêu tha thiết sâu đậm anh đã dành cho Uyên. Biết tính Uyên hay mắc cỡ và cảm thông được tình yêu của hai người bạn thân, Đông tự hứa sẽ giúp Giang có dịp bày tỏ nỗi lòng. Anh khéo léo từ chối những buổi đi chơi chung để hai người được tự do mà không phải ngại ngùng.

      Một ngày đầu  tuần khi  vào sở, Uyên thấy  chỉ có một mình Đông ngồi ở bàn làm việc với cái cười là lạ. Chắc là hai ông tướng này  âm mưu gì đây, nàng thầm nghĩ vì nhớ những trò đùa tinh nghịch của những người bạn trai khi còn học lớp đệ nhất ban toán mà chỉ có Uyên là con gái.  Cẩn thận, nàng nhìn quanh trước khi vào ghế ngồi làm việc, mọi thứ vẫn y nguyên. Tại mình quá đa nghi thôi, nhưng khi mở ngăn  kéo đầu  của bàn giấy,  Uyên thấy một  quyến sách nhỏ mà tờ bìa có nét chữ triệu rất đẹp.- Động Hoa Vàng của Phạm Thiên Thư- Trang đầu với nét chữ gọn đẹp và bay bướm của Giang 

                                           Thân tặng Thảo Uyên

        Trọn tuyển tập thơ  Động Hoa Vàng của Phạm Thiên Thư đã được Văn Giang chép lại và đóng thành quyển thơ tặng Thảo Uyên như một bằng chứng của sự thất bại đầu đời.

        Mở tiếp Uyên thấy mỗi bài thơ được chép bằng tay trên trang giấy mỏng gấp lại thành hai với nét chữ bay bướm của Giang mà  nàng không hiểu mất bao nhiêu lâu Giang mới hoàn tất được quyển thơ này. Vừa bàng hoàng vừa cảm động về cái lãng mạn đáng yêu của Giang, Uyên chưa biết phải cảm ơn như thế nào. Hèn chi mà Giang trốn không gặp nàng sáng nay và nếu ngay bây giờ mà gặp Giang, nàng cũng không biết nói sao cho vừa … với ngụ ý của chàng

    –  Cám ơn anh Giang        

       Uyên nói với nụ cười e ấp khi gặp Giang và Đông đang đứng trên sân trước sở vì nàng đang cầm quyền thơ nhỏ của Giang mà không ngờ lại  thấy hai người.

    –  Không có chi cô Uyên, một chút quà nhỏ để đọc khi rảnh rỗi.

        Giang trả lời với cái nhìn sâu thẳm về Uyên như muốn nói với nàng  đã có biết bao đêm anh bỏ học  để ngồi chép thơ tặng nàng với  biết bao thương nhớ

        Không khí tại trường luật thật là ồn ào náo nhiệt,  các sinh viên tốt nghiệp cử nhân trong bộ đồ màu đen cổ trắng  của luật sư đã ngồi đầy chỗ đặc biệt được chỉ định để chờ lên lãnh bằng trong buổi lễ được tổ chức qui mô như những trường đại học ở Mỹ. Dù là chưa có đồng phục tốt  nghiệp và phải dùng tạm áo của luật sư, nhưng như vậy cũng tốt quá rồi vì mới bắt đầu theo cách mới. Nhờ đi sớm nên Uyên có chỗ ngồi ngay hàng ghế đầu của thân nhân và bạn bè của các tân khoa

      Khi được xướng danh,  trong khi đi lên Giang nhìn về chỗ Uyên ngồi với tất cả hãnh diện. Thầy khoa trường đại học luật khoa  trao bằng cho Giang và bắt tay chúc mừng chàng cử nhân tân khoa  như thầy làm cho tất cả mọi người tốt nghiệp hôm đó. Buổi lễ được làm chung cho cả ba ban tư pháp, công pháp và kinh tế nhưng số người tốt nghiệp cũng  không đông lắm, với mọi thủ tục nghi lễ, kéo dài  khoảng ba tiếng đông hồ.

        Sau buổi lễ, Giang đưa Uyên đi giới thiệu với mấy người bạn thân của anh…như là người yêu làm Uyên cảm thấy thật  mắc cỡ. Nàng chào mọi người với nụ cười e thẹn, cũng may là Khoa, bạn  cũ  ở trường dòng của Giang có cô bạn gái nên Uyên thấy thoải mái đôi chút

       Khi hai người ra khỏi sảnh đường  của luật khoa, Uyên nhẹ nhàng

    –  Anh làm Uyên mắc cỡ quá, Uyên chưa hề gặp bạn anh bao giờ nên ngại ngùng không dám nói chuyện

     – Lâu lắm rồi mới gặp lại tụi nó nên Giang muốn Uyên biết các  bạn của Giang. Hôm nay thật là vui, cám ơn Uyên đã đến với… anh

    –  Buổi  lễ  phát văn bằng thật là trang trọng, Uyên rất vui khi được tham dự cùng anh trong ngày trọng đại này, Uyên cám ơn anh.

        Mấy hôm sau, Giang đưa cho Uyên coi hình chụp khi thầy khoa  trưởng  trao văn bằng cho anh do nhiếp ảnh gia của trường chụp và hình Giang Uyên đứng trên bậc thềm trước sảnh đường mà bạn anh đã chụp khi anh giới thiệu nàng vớí họ

    –  Hình  đẹp quá, Uyên trầm trồ.

    –  Uyên giữ giùm Giang nhé, cuộc đời của anh đấy

      Sau khi  đến trường luật  để ghi danh thi năm đầu cao học và thi năm thứ ba ban tư pháp cho Uyên. Giang đưa Uyên vào quán nước trước cửa trường, nơi đã chứng kiến sự biết bao mối tình thơ mộng vì khung cảnh lãng mạn tình tứ dễ cảm lòng  người. Cùng Uyên ngắm những lá me  nho nhỏ  lãng đãng  rơi  là đà trên phố trong cơn gió nhẹ. Giang tâm sự

    –  Sau khoá thi này, hy vọng là còn một năm nữa là xong cao học, Giang đã  chuẩn bị làm đơn xin chuyển qua bộ ngoại giao vì họ cần người có cao học công pháp cho chức vụ tham sự sứ quán  tại tòa đại sứ ở ngoại quốc.

        Uyên hưởng ứng

    –  Làm việc ở ngoại quốc có lẽ thoải mái hơn, lại còn được thăm nhiều cảnh đẹp, đời sống sẽ có nhiều thú vị. Uyên thấy những dự tính của anh hay lắm.

        Giang nhìn Uyên đầy tha thiết, anh đặt nhẹ tay  anh lên tay nàng

    –  Đối với Giang, đời sống chỉ có thú vị nếu Uyên đi cùng Giang đến những nơi đó…đi với anh Uyên nhé.

        Mặt Uyên hơi ửng hổng, nàng cúi xuống rồi ngước lên nhìn anh, đôi mắt đen long lanh niềm yêu mến, nàng vẫn để tay trong  tay anh. Giang biết là Uyên đã xiêu lòng

        Trời vào độ cuối đông, trên đường đi Thủ Đức lác đác đã có khu bán những cây hoa mai có rễ được bọc cẩn thận, sẵn sàng vào chậu và đã được căn cho hoa nở đúng vào những ngày Tết. Giang hay chở Uyên qua khu này vì gần đó có quán bán bún bò Huế và cà phê rất ngon  nên  hay ghé ngang cho Uyên xem hoa. Nhớ lời Đông  nói  là nàng rất thích trồng hoa, Giang thấy có một cây mai rất đẹp và vừa với phòng khách của nhà Uyên, nhưng  không cho Uyên biết. Anh sẽ kiếm cách mua để biếu gia đình nàng một món quà đón Tết, tạo ấn tượng tốt để dễ dàng cho Uyên sau này khi  gia đình anh đến xin cưới nàng.

        Nhìn thấy nét mặt vui rạng rỡ của Uyên khi thấy anh và Khoa hì hục khiêng cây mai khá lớn vào nhà, Giang thấy thật đáng công khó của anh và cách anh bắt được anh chàng Khoa  cao gầy bên tư pháp giúp anh cái việc nặng này. Uyên dọn chỗ trong phòng khách để cây mai cho đẹp và lấy nước mời hai chàng công tử trường dòng.

   –  Mày chọn khéo  lắm, rất vừa  và đẹp. Khoa nói với cái nhìn dí dỏm  về Uyên

   –  Nó bắt tôi ngồi sau xe ôm cái cây lớn như thế này chạy từ Thủ Đức về đây thì cô Uyên định án phạt  như  thế nào?

   –  Hai tuần cấm túc nhé, Uyên tươi cười trả lời.  

   –  Được lắm, ai lỗ thì ráng chịu đấy. Giang nói trong  tiếng cười vui vẻ của cả ba người

   -….trước khi chấp hành bản án, xin mời quan tòa và nguyên cáo đi ăn phở  nóng cho đỡ mệt nhé.

       Hai chàng ngồi tán gẫu chờ Uyên, chỉ một chút sau Uyên đi ra,  tha thướt yêu kiều trong chiếc áo dài lụa  màu tím đậm. Khoa lắc đầu….

    –  Giang ơi,  thế này thì làm sao mà mày thi hành lệnh  cấm túc được.

        Dù Uyên  rất giữ gìn ý tứ khi làm việc,  không nói chuyện nhiều với Giang. Uyên làm việc trên lầu, Giang làm ở  phòng dưới và hay thường ra trạm kiểm tra công việc, nhưng cả sở ai cũng biết  vì cách săn sóc và chiều chuộng  mà Giang dành cho Uyên,  hơn nữa thấy Uyên không còn đi ăn trưa và đi chơi với bạn nhiều như trước. Nàng đón nhận những lời bông đùa với nụ cười tế nhị nhẹ nhàng.

    –  Chị Uyên ơi, anh Giang về sở rồi, em thấy anh có mua quà cho chị đó.

      Tuyết Nga, cô bé trẻ nhất trong sở nói với cái cười nhí nhảnh

    -…Em hỏi rồi, anh nói là của chị, anh bảo sẽ nói chị Uyên mua quà cho em sau, sao anh Giang thương chị quá vậy?

        Mùa xuân qua mau, hè  về với những cơn mưa rào mang nhiều nỗi nhớ. Uyên đứng giữa cửa sau nhà  ngắm cây mai được mẹ nàng cho vào chậu và mang ra sân sau, cây đã ra nhiều lá tươi xanh mướt, đang đón những giọt mưa. Nhớ mẹ bảo

    –  Cây mai này có rễ, to và tốt lắm, con chịu khó tưới cho nó. Tết năm tới, nó sẽ trổ bông lại đẹp như cũ  đấy.

        Một cơn gió mạnh thổi qua làm những hạt mưa văng ướt chân Uyên vì mái che mái nhà sau ngắn, Uyên cảm thấy cái mát lạnh của nước mưa …Nhớ lại hôm đi dạo ở vườn trồng cây ăn trái ờ Lái Thiêu, gặp cơn mưa lớn,  hai đứa chạy trú dưới gốc cây xoài to. Giang khoác lên vai Uyên chiếc áo choàng mỏng  anh thường mang theo vì biết  Uyên hay bị lạnh nhưng nước mưa đã làm ướt hết tóc và mặt nàng.

    –  Uyên có lạnh không?

       Giang hỏi với giọng đầy âu yếm, anh vuốt nhẹ những hạt mưa còn đọng trên tóc và mặt Uyên.

    –  Có áo của anh rồi, Uyên không  lạnh đâu.

       Uyên trả lời, nàng lấy ngón tay đón những giọt nước chảy xuống từ tóc của Giang rồi cười

    –   Anh ướt hết rồi, về nhà nhớ lau tóc cho khô nhé, cẩn thận không thì bị cảm đấy.

       Uyên còn nhớ Giang nhìn nàng đầy say đắm như muốn ôm nàng vào tay anh, đẵm trong cái nhìn say đắm đó,  Uyên thấy một sự thu hút kỳ lạ trên khuôn mặt đẫm ướt với vài giọt nước còn  nhỏ xuống từ tóc anh …Uyên biết nàng đã yêu Giang. Những giọt nước mưa vẫn rơi xuống chân Uyên, nàng cảm thấy lạnh hơn và thấy thật  nhớ Giang và cơn mưa lớn ngày hôm đó.

       Giang thường đưa Uyên đi chơi ở những vùng xa vắng và yên tĩnh. Uyên yêu cái tính bạo gan phiêu lưu mạo hiểm của anh mà nàng ít thấy có ở những người sống nơi đô thị. Cả buổi thiếu thời Uyên sống ở vùng cao nguyên núi đồi bát ngát nên rất thoải mái khi đi đạo trên con đường mòn nhỏ quanh khu rừng trồng cây ăn trái hay ngồi nghe tiếng nước chảy róc rách trên khe đá, cảm thấy an toàn bên sự bảo vệ săn sóc của Giang … Lòng nàng  hé mở đợi chờ.

        Vào  một buổi chiều, sau khi đi dạo bên con suối nhỏ, cùng Uyên  ngồi dựa vào tảng đá lớn trên  vùng  sỏi cát. Giang lấy ngón tay vẽ một khuôn mặt nhăn nhó trên cát

    –  Uyên biết ai không?

        Uyên nhìn Giang, nàng nhẹ lắc đầu

    –  Giang đấy,  Giang hôm đầu  gặp Uyên đấy, thấy tội không ?

        Uyên cười ngất

    –  Uyên nhớ rồi, trông anh ngơ ngẩn như bị mất hồn mà Uyên không dám cười nên đi nhanh lên lầu.

    –  Mất hồn rồi chứ còn gì nữa, Giang chỉ tay vào trán nàng,

    -… để ở đây này.

        Uyên yên lặng nhìn Giang, 

   -….từ đó anh không còn nghĩ đến gì nữa ngoài Uyên, không được gặp em nhiều nên dành gửi hết  những nhớ thương vào những dòng thơ chép để tặng em

     – Uyên còn nhớ  cái bàng hoàng cảm động khi mở quyển thơ  của anh chép tặng và không hiểu mất bao lâu anh mới chép  xong.

       Giang nhìn Uyên đầy tha thiết

   –  Đến  hôm anh dùng mọi cách để được đi đón Uyên đêm giáng sinh thì anh biết anh đã để hết đời anh trong tay em…. Anh yêu em, Uyên, anh muốn được yêu thương  và săn sóc em  cho đến hết cuộc đời.

       Uyên nắm chặt lấy tay Giang như muốn  cho anh biết nàng hạnh phúc biết bao khi đón nhận lời anh, cảm thấy sự rung động mạnh mẽ trong anh… thì thầm 

   –  Em yêu anh

      Vòng  tay ôm lấy Uyên, Giang thấy đôi mắt nhung đen long lanh âu yếm nhìn  anh như đã gửi trọn  đời nàng. Giang cúi xuống hôn lên bờ môi mà nụ cười đã làm điên đảo lòng anh, cảm thấy tất cả  những say đắm ngọt ngào của mối  tình đầu đầy yêu dấu.

CHƯƠNG  II : ĐỢi CHỜ

         Cảm động về mối chân tình mà Uyên đã dành cho anh, Giang tự hứa sẽ làm tất cả những việc mang đến hạnh phúc và niềm vui cho nàng. Anh đưa Uyên về giới thiệu với  gia đình anh như người anh yêu với ý định sẽ kết hôn cùng nàng. Uyên với sự nhẹ nhàng và tế nhị đã chiếm được cảm tình của mọi người trong gia đình anh, nhất là mẹ của Giang. Bà rất thích Uyên và luôn bảo Giang đưa Uyên về tham dự những buổi họp mặt của gia đình, các anh và chị của Giang rất vui vẻ đón tiếp Uyên và Giang nghĩ mọi chuyện cũng sẽ dễ dàng như anh mong muốn.

         Mùa thi gần tới, Uyên muốn Giang chú tâm vào việc học vì thấy anh cứ hay rủ nàng đi chơi xa vào những ngày cuối tuần

     –  Thứ bảy này mình đi thư viện  học Giang nhé, em cần ôn bài để thi

     –  Anh sẽ  mang sách đi học với Uyên, nhưng mình về sớm một chút, anh mới kiếm ra chỗ ăn bún bò ngon lắm.

        Giang trả lời, nhìn nàng cười cười như biết Uyên muốn anh ôn bài, nàng đâu biết có những đêm anh thức đến ba  bốn giờ sáng để học bài. Giang biết chỉ có cách đó mới mang Uyên ra ngoại quốc mau chóng, nhìn Uyên ngồi xa anh ở góc bàn nhỏ chăm chú học bài mà anh thương nàng vô tả, nhớ lại buổi nói chuyện với  gia đình mà anh chưa muốn cho nàng biết

     –  Con  muốn thưa với má và các anh chị, con muốn  làm đám hỏi với Uyên.

         Mẹ Giang đồng ý, bà nói

     –  Má thấy con Uyên nó ngoan và hiền lắm, ba con đã mất, lấy vợ cho con má yên lòng hơn.

         Hai anh trai của Giang cũng đồng ý, họ đã có gia đinh riêng nhưng  Bích, chị kế Giang có vẻ không vui

     –  Em hãy còn trẻ, lo gây dựng tương lai trước, chuyện vợ con chậm chút cũng không sao.

         Hà, chị lớn nhìn Giang ái ngại

     –  Bích nó nói cũng có lý, em nói Uyên chờ em học xong cao học nhé, cũng chỉ hơn một năm nữa thôi.

        Giang ngồi yên lặng, anh không ngờ chị Bích lại là người phản đối, Giang thấy chị  Bích thân với Uyên hơn cả, có lẽ là đồng trang lứa vì chị chỉ lớn hơn Uyên một chút. Ngày mới yêu Uyên anh cũng đã nghĩ đến sự phản đối có thể xảy ra vì Uyên lớn tuổi hơn anh và nếu có thì anh vẫn sẽ kết hôn với Uyên như anh đã định, sau đó rồi gia đình cũng phải chịu thôi. Nhưng khi đưa Uyên về nhà, thấy mọi người vui vẻ,  Giang mừng vì không muốn Uyên gặp khó khăn với gia đình nàng khi gia đình  anh không  đến hỏi nàng cho anh, anh chưa biết phải nói với Uyên như thế nào để nàng không buồn

         Mấy hôm sau khi Giang thi  đậu năm thứ nhất cao học, anh đưa Uyên về nhà dự bữa tiệc gia đình  làm để mừng cho anh, cậu út cưng và là niềm hãnh diện của gia đình, mọi người đều rất ân cần và vui vẻ với Uyên vì thấy nàng không để anh sao lãng việc học. Nhưng Giang biết sẽ không còn cái không khí đầm ấm đó nữa khi Uyên biết hai chị anh chưa đồng ý vì nàng là người nhiều tự ái, nàng sẽ không theo anh về thăm gia đình anh nữa và nếu anh không khéo, anh sẽ mất nàng.

        Uyên ngồi thật yên khi nghe Giang kể lại câu chuyện với gia đình anh ngày hôm đó, nàng không nói một lời, đôi mắt đen dăm dăm nhìn vào khoảng không với nỗi buồn vô tận. Giang thà chết còn hơn phải nhìn thấy  Uyên như thế, anh nắm chặt lấy tay nàng.

    –  Anh xin lỗi đã làm em buồn nhưng đó là chuyện gia đình của anh, anh muốn mọi người đều vui  nhưng không được thì anh sẽ làm theo ý anh, anh sẽ xin phép gia đình em để cưới em và năm sau thì mình sẽ ra sống  ở bất cứ nước nào anh được tới làm việc.

        Uyên quay lại nhìn Giang… nàng muốn chấm dứt cuộc tình, nàng vẫn còn yêu Giang nhưng  không muốn anh phải chọn lựa giữa  nàng  và gia đình anh. Uyên thấy lòng buồn vô cùng khi nghĩ đến lúc phải xa Giang nhưng thấy nét mặt đầy buồn khổ và thất vọng của anh thì không nỡ… giọng nàng đầy nỗi u buồn.

    –  Uyên có phiền trách anh điều gì đâu, chuyện đã như thế thì mình theo như thế, em sẽ chờ anh học xong cao học và chuyển sang bộ ngoại giao. Đến lúc đó em sẽ nghe theo  quyết định của anh, thế nào chăng nữa em cũng không ân hận.

        Giang  vòng tay ôm  lấy Uyên, nhìn nàng đầy đắm đuối yêu thương như muốn cho nàng biết anh sẽ hy sinh tất cả cho nàng, sẽ làm tất cả những gì làm nàng vui lòng, nhưng Uyên biết là nàng  sẽ từ chối  lời cầu hôn của Giang khi anh rời bỏ gia đình anh để xin cưới  nàng. Nhưng sự hy sinh đó làm nàng cảm động và nét mặt đầy đắm  đuối yêu thương của Giang sẽ ở  mãi trong nàng…an ủi, nâng đỡ tinh thần để nàng có thể chờ anh cho  đến ngày anh thành đạt. Khi đón nhận tình yêu của Giang, Uyên cũng cảm thấy có  những ngăn trở khó khăn, nhưng nàng đã yêu Giang, đã vì anh mà từ bỏ những người khác, và cũng đã bỏ qua lời khuyên của cô bạn gái thân để đi theo anh vào  cuộc tình đầy thơ mộng và lãng mạn. Uyên thấu hiểu và nàng chấp nhận, nhưng mang  mang đây đó đã phảng phất  những nỗi buồn.

        Hoảng hốt Giang chạy vội đến nhà Uyên khi biết tin mẹ Uyên mới mất, anh nhớ rõ ràng Uyên bảo anh nàng không đi chơi ngày thứ bảy vì bác Cả, anh của mẹ đến thăm. Nàng muốn ở nhà phụ mẹ lo việc nhà và nói chuyện với bác, mà bây giờ mới là chiều chủ Nhật thôi sao mà mọi chuyện lại xảy ra mau như thế

         Khóc lả đi trong tay Giang, trong tiếng nức nở  Uyên kể cho anh nghe chuyện xảy ra từ tối thứ bẩy mà nàng còn nhớ rõ ràng

        Sau khi lo xong cơm tối, Uyên phụ mẹ dọn dẹp  xong mọi việc, bác Cả và  bố nói chuyện ở nhà trong, hai mẹ con Uyên đang ngồi nghỉ trên xa lông ở phòng khách, mẹ bảo

    –  Sao mẹ đau quá ở đây,

       Mẹ nói và chỉ vào thái dương của mẹ, Uyên lấy tay xoa lên chỗ mẹ chỉ và thấy mẹ từ từ tuột xuống sàn nhà mà nàng không sao đỡ nổi. Nghe Uyên la hoảng,  bố và bác Cả chạy ra, cả ba người mới đỡ được mẹ lên giường, mẹ Uyên rất gầy không hiểu sao hôm đó mẹ lại nặng như thế. Lúc đó mẹ còn tỉnh, còn dặn dò Uyên  vài chuyện nhà nhưng càng lúc càng mê đi, gần sáng bố gọi xe chở mẹ đi nhà thương.

        Tất cả nhà tụ họp ở nhà thương hồi hộp chờ tin vì mẹ đã vào phòng cấp cứu lâu lắm rồi. Cả nhà đứng lên khi thấy bác sĩ đi ra, ông nói với bố

    –  Bà  nhà bị đứt mạch máu chính  ở thái dương do ảnh hưởng của bệnh cao máu, nếu có chữa được thì vẫn bị bán thân bất toại nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.

       Ba giờ chiều chủ Nhật, bác sĩ cho gia đình vào thăm mẹ  vì  nhiều mạch máu chính đã bị đứt không còn chữa được nữa …bố  đã đi ra ngoài để các con vào thăm mẹ. Mấy chị em Uyên khóc quá. Uyên cúi xuống bên giường cầm lấy bàn tay hơi lạnh và đẫm ướt của mẹ vì nước mắt của nàng

      –  Mẹ… mẹ ơi

       …nhưng rồi  họ đưa mẹ vào xe để về nhà quàn chờ gia đình lo việc chôn cất. Khi về  đến nhà, Uyên nhờ người bạn cùng xóm báo tin cho Giang.

         Đã mấy tháng  qua mà Uyên vẫn nhớ mẹ như ngày mẹ mới mất, hễ  cứ nhắc tới là nàng lại khóc, ngày nào cũng vậy, sau khi tan sở Giang đưa  Uyên ra nghĩa trang Mạc đĩnh Chi thăm mộ mẹ trước khi về nhà. Mộ của mẹ đã được xây xong với ý kiến của cả gia đình, chị Lan muốn có bia mộ cao cho mẹ, chị Thu chọn đá cẩm thạch màu nâu vàng pha chút trắng để vào bia mộ, Uyên muốn xây hai hàng ghế băng bằng đá hoa cương để các con  cháu có chỗ ngồi khi đến thăm mộ bà, em Duy vẽ kiểu hai chậu để trồng  hai cây thông nhỏ trước mộ với hai cánh cửa song sắt  nhỏ sơn màu nâu đậm như lối đi vào. Ngôi mộ trông rất trang nghiêm và đẹp  nhưng Uyên thích nhất là hai câu thơ bố làm cho mẹ và được khắc vào  bia đá trên mộ

                     Cỏ vàng ngợp lối đi thiên cổ

                     Khăn trắng tiễn đưa bạn bách niên

        Trời đã vào tiết mùa đông, trên đường phố gần sở Uyên đã vang lên những bản thánh ca đón giáng sinh, Uyên cũng đã nguôi ngoai nỗi nhớ mẹ và chỉ đi thăm mộ vào cuối tuần hay khi có dịp đi ngang qua. Một hôm khi chở Uyên về, Giang ghé vào quán cà phê gần nhà anh mà đã lâu rồi không đưa Uyên đến, khi vào trong Uyên ngạc nhiên khi thấy mẹ Giang ngồi một mình, anh đưa Uyên đến chỗ mẹ ngồi, bà đứng lên nắm tay nàng  đưa vào ngồi chỗ  cạnh bà, ân cần hỏi

      – Con khỏe không?  Bác thấy con gầy hơn đấy.

        Uyên nhìn bà, mắt nàng ướt đẫm, mẹ Giang để tay trên vai Uyên, vỗ về

     – Con đừng buồn, Giang nó thương con lắm, từ từ rồi bác sẽ lo mọi chuyện cho hai đứa

        Uyên cầm lấy tay bà, giọt lệ đã rơi trên má

    –  Không phải chuyện đó đâu, con thấy bác, con nhớ mẹ con quá.

        Giang vắn tắt nói cho mẹ anh biết mẹ Uyên đã mất, bà nắm tay Uyên và để cho nàng khóc

    –  Giang nó tệ quá không cho bác biết, bác hỏi thăm con hoài mà hôm nay nó mới cho bác gặp con, mẹ mất thì buồn lắm nhưng đừng khóc nhiều, mẹ vấn vương đi không được .

        Trên đường về Uyên trách Giang sao lại để mẹ chờ như thế, anh giải thích

     – Quán cà phê đó ngày nào má cũng ra mua cà phê để uống và đôi khi cũng ngồi uống ở đó, mọi người bán hàng đều biết má. Má bảo anh đưa em đến gặp má nhiều lần nhưng anh không muốn. Hôm nay má bảo sẽ chờ ở đó đến chiều tối mới về nên anh phải đưa Uyên tới, anh xin lỗi đã không cho Uyên biết trước vì sợ rằng nếu má không ra thì …

       Giang ngừng nói và quay lại nhìn thoáng qua nàng, những nét buồn trên mặt Uyên làm anh xốn xang trong lòng, anh thật không muốn Uyên gặp  lại mẹ anh nhưng bà đã đặt anh vào thế không từ chối được, anh không thể để  mẹ chờ như thế, Uyên có giận thì anh cũng đành chịu thôi.

       Giáng sinh năm nay, Uyên nói với Giang là nàng không muốn đi đâu hết, chỉ ghé qua thăm mộ mẹ  rồi về thôi, Giang nói là anh sẽ mang sách đến nhà nàng để học đến khuya đêm giáng sinh nhưng Uyên cũng không bằng lòng. Giang nhờ Đông giúp ý nhưng Đông cũng chịu thua vì độ này Uyên ít nói lắm, chẳng biết làm gì  hai chàng bèn rủ nhau đến ngôi nhà thờ cũ ở Gò Vấp nhưng  không có Uyên thì chỉ còn những nỗi trống vắng. Đông hỏi

    –  Độ này anh với cô Uyên  ra sao mà tôi thấy cô ấy có vẻ buồn nhiều hơn trước, tôi không dám hỏi vì sợ Uyên nhớ mẹ lại khóc.

        Giang kể hết mọi chuyện  cho  Đông nghe, giọng anh buồn và ân hận vì đã không mang đến cho Uyên những niềm vui như anh mong muốn .

   –  Tôi đã bằng  lòng bỏ cả gia đình để xin cưới Uyên nhưng Uyên lại muốn chờ đến khi tôi học xong và có nhiệm sở mới, tôi biết Uyên có lòng tốt không muốn  tôi có sự xung đột với gia đình, Uyên chịu mọi thiệt thòi về phần nàng nhưng không may mẹ Uyên lại mất, tôi thật ân hận vì tôi mà Uyên buồn. Uyên ít khi từ chối  tôi điều gì nhưng đêm hôm nay thì quả thật là làm tôi khổ tâm quá

        Đông nhìn bạn đầy thông cảm

     – Tôi biết cô Uyên làm gì cũng có suy nghĩ, tôi chắc là Uyên biết anh không vui đêm nay, không biết anh nghĩ sao chứ tôi sợ cô ấy đang khóc.

        Giang yên lặng không trả lời, trong ánh sáng chập chờn của điếu thuốc Đông thấy mắt Giang hình như hơi ướt. Đông cũng vậy, anh cũng rất đau lòng khi thấy Uyên buồn nhưng không biết phải giúp nàng như thế nào.

        Nhìn theo dáng Giang chạy xe đi xa dần mà Uyên muốn khóc, nàng chưa bao giờ từ chối khi Giang khấn khoảng như thế nhưng sự tức giận âm ỷ trong lòng đã làm Uyên cứng rắn…Mọi sự đều khởi đầu từ đêm nay năm trước đã làm nàng cảm động và rơi vào vòng tay của Giang, đã có những điều va chạm đến tự ái của nàng. Uyên muốn Giang nhận thức được điều đó dù là  nàng sẽ khóc cả đêm vì thương và tội nghiệp cho anh… chúng ta phải cùng chia sẻ  niềm đau và hạnh phúc Giang nhé, đừng trách em đã làm anh khổ tâm.

        Tết năm nay thật là buồn vì không có mẹ, không có ai gói bánh chưng và đi chợ hoa mua hoa cúc. Giang phụ Uyên khiêng chậu hoa mai năm ngoái anh mua tặng nhà nàng vào phòng khách, nhờ chăm sóc tốt nên cây mai còn nhiều nụ hơn năm trước. Uyên ngắt lá  mai  hai tuần trước tết để hoa nở đúng vào ngày Tết như lời mẹ dặn, nàng phụ chị Thu làm mâm cỗ cúng đón ông bà tổ tiên và mẹ về ăn tết với gia đình. Giao thừa pháo nổ đì đùng nhưng Uyên nhớ mẹ hơn bao giờ hết.

         Mùng một Giang đến chúc Tết bố được bố lì xì cho phong bì đỏ, anh thích lắm cứ khoe với Uyên hoài. Bố hay nói chuyện với Giang vì hai người đều giỏi tiếng Pháp và từ sau khi mẹ mất, Giang hay mang sách và tạp chí tiếng Pháp cho bố đọc, có lúc hai người nói tiếng Pháp với  nhau mà Uyên chi hiểu loáng thoáng. Vì có tang nên gia đinh Uyên không đi chúc Tết họ hàng và hàng xóm, ngày nào Giang cũng ghé qua thăm và đưa Uyên đi ngắm thiên hạ đón Xuân.

         Đơn xin chuyển sang bộ ngoại giao của Giang đã được chấp thuận, trong buổi  phỏng vấn, họ cho biết anh sẽ bắt đầu nhận nhiệm sở mới vào đầu tháng năm và hiện đang có một chỗ sẽ trống vào tháng 11 tại nước Hòa  Lan vì  có người về hưu, chức vụ chỉ cần bằng cử nhân công pháp, ngạch công chức hạng A, chính phủ sẽ đài thọ mọi chi phí di chuyển của gia đình . Người phỏng vấn khuyên Giang nên nhận để họ chuẩn bị huấn luyện cho anh và  sẽ gửi anh sang Hoà Lan vào tháng mười để tập sự, sau đó nếu anh có bằng cao học thì sẽ dễ dàng hơn cho sự thăng tiến. Giang nhận lời ngay vì đó chính là điều anh mong muốn.

        Sau buổi phỏng vấn, Giang vào sở, đi thẳng lên lầu, ghé phòng Uyên dặn nàng vài câu rồi đi vào phòng xếp, Giang báo cáo mọi công việc để bên hành Chánh lo  việc  chuyển hồ sơ. Xếp chúc mừng Giang với sự vui vẻ và anh xin phép cho anh và Uyên được về sớm, ông bằng lòng ngay 

    –  Hôm nay là ngày vui của anh, anh và cô Uyên về sớm, nói với cô ấy là cứ về, không cần phải báo với tôi nữa.

        Giang bắt tay ông xếp

    –  Xin cám ơn ông Chánh đã hướng dẫn và giúp đỡ tôi trong thời gian làm việc ở đây và chúng tôi rất biết ơn về sự thông cảm và bao dung mà ông đã dành cho cô Uyên và tôi

       Giang ghé  qua phòng Uyên,

   –  Anh đã xin phép cho Uyên và anh về sớm, xếp dặn  em không cần phải báo cho ông nữa, anh chờ  em ở bàn làm việc của  anh Đông.

        Không bao lâu, Uyên đi xuống, nàng vừa bước vào phòng dưới thì mọi người đều vỗ tay, Uyên mắc cỡ đỏ mặt, cuống quýt  nàng đi không muốn  vững. Giang  đến đón nàng, chào và cảm ơn các bạn trong sở trước khi đưa Uyên ra về

        Ngồi phía sau, Uyên vòng tay ôm lấy lưng của Giang. Chắc  hẳn phải  có tin vui lắm nên Giang mới to gan như thế vì nàng biết anh là người cẩn trọng. Thật là hết sức, dám nói với xếp xin cho Uyên về sớm để đi chơi, lại còn dám đứng với Uyên cám ơn mọi người trong sở nữa chứ… cứ làm như Uyên là của Giang  rồi không bằng. Nhưng hôm nay Uyên rất hãnh diện về Giang, không phải vì anh trông đẹp trai, đứng đắn  trong bộ đồ đi phỏng vấn  mà  vì cái phong thái chững chạc tự tin của một người đàn ông và cách lịch sự đối với phái nữ. Phải từ từ  thôi, Uyên thầm nghĩ, khen quá anh chàng lên chân thì khó bảo lắm.

         Còn Giang thì quá vui vì thấy những việc anh dự định đã ở trong tầm tay với, trước khi nói cho Uyên biết anh phải kiếm cách … trả thù nàng về cái tội bỏ anh  cô đơn bơ vơ  lạc lõng trong đêm giáng sinh. Định đưa Uyên vào quán nước trước cửa trường  vì  bộ đồ mới mặc đi phỏng vấn nhưng ở đó khó bắt chẹt nàng được vì tính Uyên hay mắc cỡ. Giang  quay xe đưa nàng đến chỗ mấy hòn đá ven suối,  nơi đã chứng kiến những giây phút hạnh phúc đầu tiên của cuộc tình

         Uyên lấy tay phủi những hạt cát trên áo sơ mi trắng của Giang

     –  Kể cho em nghe chuyện ở bộ ngoại giao đI

         Giang cười cười   

      – Sao vội thế,  để anh nghỉ chút nữa,

        Uyên phụng phịu

    –  Anh nghỉ nãy giờ rồi

        Giang khai pháo   

     –  Đã ăn nhằn gì với cả đêm anh ngồi ở sân nhà thờ Gò Vấp.

         À ra thế, Uyên nhủ thầm, anh chàng này muốn trả thù đây, nàng dịu dàng

     –  Anh muốn Uyên phải làm  như thế nào cho anh bớt giận bây giờ

         Giang cười tinh quái, chỉ vào môi Uyên rồi đưa ba ngón tay.

        Mặt Uyên đỏ bừng  nhưng nàng cũng muốn chiều theo ý Giang để được nghe chuyện anh kể, Uyên đưa một ngón tay

    –  Hai cái đi. Giang mà cả.

        Uyên quay đi, mắt nàng đã ướt, Giang vội vàng.

    –  Một cái…một cái

        Uyên quay lại, nàng nhắm mắt để môi nàng bên môi Giang nhưng anh nâng nàng lên

    –  Anh xin lỗi Uyên

        Uyên mở mắt ra nhìn anh, Giang để nàng ngồi dựa vào anh.

    –  Anh xin lỗi em, anh đùa dai quá, anh  quá vui nên mới đùa với Uyên như thế, tháng mười này mình sẽ qua Hoà Lan,  bộ ngoại giao đã có chỗ cho anh rồi

    – Thật vậy không ?

       Uyên hỏi và nàng ôm chặt lấy anh. Giang gật đầu.

       Uyên kéo Giang xuống và hôn anh đắm đuối, mừng quá nàng  quên cả e thẹn.  Giang  cười như chia sẻ niềm vui cùng nàng.

    –  Đầu tháng năm anh sẽ chuyển sang  bộ  ngoại giao, sau khi huấn luyện, tháng mười sang Hoà Lan, tập sự một tháng rồi nhận việc mới, khi nào có sự vụ lệnh thì Uyên làm đơn xin nghỉ làm để đi với anh, mọi chi phí  gia đình chính phủ sẽ đài thọ

        Uyên nắm lấy tay Giang và dựa đầu vào vai anh, cả hai đều yên lặng tận hưởng niềm hạnh phúc mới, không để ý tới cát đã bay đầy lên chiếc áo sơ mi trắng mới tinh của Giang.

CHƯƠNG   III  : TRÔI THEO VẬN NƯỚC

     Đã cuối tháng tư, cuộc chiến ngày càng lan rộng  và khốc liệt, đêm đêm Uyên nghe tiếng hỏa tiễn pháo kích bay qua nhà nàng, dân cư ở những vùng phụ cận di tản về Saigon cùng với đám ma của những người chết vì pháo kích làm thành phố trở nên hỗn loạn và đầy tang tóc. Giang đã được sở cho nghỉ tuần cuối để chuẩn bị trình diện tại sở mới của anh ở bộ ngoại giao vào tuần tới.

       Ngày thứ hai, Giang đưa Uyên đến sở nhưng không vào vì đang nghỉ phép, anh dặn Uyên 

   –  Uyên đừng đi đâu nhé, anh thấy tình hình đã nghiêm trọng lắm rồi, anh đi quan sát xem như thế nào, nhớ cứ ở trong sở, nếu có chuyện gì, bằng mọi cách anh sẽ đón Uyên.

       Uyên gật đầu, nàng nhìn theo Giang đầy lo lắng 

       Khoảng gần trưa, Giang vào sở đón Uyên, anh thấy mọi người đều hoang mang không ai còn tâm trí để làm việc, có nhiều người không đi làm mà cũng chẳng  ai để ý.  Giang nói Uyên lấy đồ để đi về luôn, anh nói với Đông. 

     – Tôi thấy mọi người chen chúc nhau ở toà đại sứ Mỹ và đầy người ở bến tàu, gia đình tôi cũng chạy kiếm đường di tản, tôi đưa Uyên về vì chị của Uyên có chỗ đi, có gì tôi sẽ cho anh biết.  

        Trên đường về Giang dặn Uyên 

     –  Uyên cứ đi với chị Thu và gia đình, anh phải về lo cho má, nhà chỉ còn có  mình anh, nếu còn sống sót, anh sẽ tìm mọi cách để gặp em. Hãy thứ lỗi cho anh nếu kiếp này anh không đền đáp được lòng em.

        Uyên khóc ngất trên lưng Giang, nàng để anh quyết định mọi chuyện. Lòng Uyên đã tan nát vì  bố không chịu đi vì sức khỏe  kém nhưng bố bắt tất cả các con phải đi. Ông hiểu cộng sản hơn ai  hết vì ông đã mang gia đình chạy trốn từ Bắc vào Nam, ông chỉ  mong các con chạy thoát mà không kể đến cuộc đời còn  lại của ông 

        Chị Thu còn  ở sở chưa về, chị dặn mọi người phải có mặt ở nhà vào buổi chiều để đi đến điểm hẹn chờ phi cơ đến đón nhân viên của sở và gia đình. Giang nói với bố mấy câu bằng tiếng Pháp rồi ra phòng khách, anh nắm tay Uyên và hôn nhẹ vào trán nàng 

    –  Anh hy vọng sẽ đón em tại chiến hạm của Mỹ ở  trên biển, nếu không được thì anh sẽ săn sóc lo lắng cho bố. Chúc Uyên và mọi người đi an toàn may mắn

        Giang nói xong rồi đi thẳng ra xe không quay đầu nhìn lại, anh sợ không đủ can đảm để xa nàng, anh còn có trách nhiệm với mẹ anh và thấy Uyên an toàn bên gia đình nàng. Giang mong Uyên hiểu và tha thứ cho anh vì anh không ở bên Uyên lúc nàng cần anh

        Mọi việc xảy ra quá nhanh, toà đại sứ Mỹ đã cuốn cờ về nước, họ chỉ đủ giờ để đón người của họ còn nhân viên bản xứ bị bỏ lại. Sau khi  chờ suốt đêm không có phi cơ đến đón, sáng hôm sau chị Thu dẫn mọi người về nhà thì gặp Giang đến thăm bố. Chiều hôm qua Giang xuống thăm bố nhưng không  tới được vì có đụng độ ở khu đường xe lửa Hòa Hưng, có lẽ vì vậy mà gia đinh chị Lan không đến nhà Uyên được.


        Thứ tư ngày 30 tháng tư miền Nam rơi vào chế độ cộng sản, mọi người đều lo lắng sợ hãi không biết phải làm sao. Ngày thứ năm mùng một, lệnh từ chính phủ mới, mọi công chức của chế độ cũ phải trình diện tại nhiệm sở cũ,  quân nhân phải trình diện ở phường khóm chờ chỉ thi.

        Giang đưa Uyên đến sở, anh cũng phải trình diện ở đây vì ngày nhận nhiệm sở ở bộ ngoại giao là ngày thứ hai mùng năm tháng năm, tên anh vẫn còn ở sở của Uyên. Sau khi ghi danh,  mọi người phải ngồi ở bàn đã được kê cạnh nhau và viết bản khai lý lịch và tường trình công việc đã làm. Uyên cũng phải ra ngoài như mọi người,  phòng của  các xếp và của Uyên đã bị các cán bộ tiếp thu xử dụng 

        Ngày thứ sáu, sau khi nhận bản tự kiểm,  họ gọi từng người lên đê nói chuyện, trong khi chờ đợi, tạm thời vẫn đi làm theo thời khóa biểu cũ

        Giang dặn Uyên khi anh đưa nàng về 

    –  Sáng thứ hai anh sẽ đón em lúc sáu giờ, Uyên mặc áo dài nhé, Xong việc anh sẽ đưa em về thay đồ rồi đi làm

    –  Uyên sẽ chờ anh 

       Sáng sớm thứ hai, Giang mặc bộ đồ mới hôm đi phỏng vấn đến đón Uyên và đưa nàng đến chỗ mấy hòn đá ở bờ suối

   –  Chỗ này buổi sáng  rất vắng, anh có mang theo cái cát xét nhỏ, mình sẽ chào cờ tại đây

       Giang và Uyên đứng thẳng và rất nghiêm, Giang mở cát xét và  cả hai cùng hát nhỏ theo bài quốc ca, mắt nhìn lên cao như có lá cờ vàng bay trong gió, sau đó là phút  mặc niệm các chiến sĩ đã hy sinh vì tổ quốc. Giang nói.

    –  Hôm nay là ngày thứ hai, mùng năm tháng năm là ngày mà anh đã được  chuẩn bị để nhận việc tại bộ ngoại giao và đưa em đi Hoà Lan như đã được hứa. Nhưng hôm nay anh đưa Uyên đến đây để chào vĩnh biệt những gì mà mình đã có… một tổ quốc kính yêu mà mình hãnh diện được phục vụ, một giấc mộng thành công với tất cả cố gắng học hành… Bây giờ Uyên và anh không còn gì nữa, tất cả đều đã mất.

        Giang nắm lấy tay Uyên, cả hai vẫn đứng yên nhìn dòng nước chảy  hiền hòa qua vùng sỏi mịn  rồi bắn nước  lên những tảng đá khi trôi qua khe đá gập ghềnh…. Giang nhìn Uyên 

    –  Tất cả những gì mình có bây giờ là sự phấn đấu,  anh sẽ ở bên Uyên mãi mãi cho đến khi chúng mình thành công. Một ngày nào đó mình có quyền hãnh diện kể cho các con của chúng ta sự phấn đấu, những cố gắng, những gian khổ và hạnh phúc  mà ba mẹ đã trải qua để chúng có được những tốt đẹp của ngày hôm nay.

         Có những buổi sáng khi thức dậy, Uyên bàng hoàng không biết mình đang ở đâu, nàng ước mong tất cả chỉ là cơn ác mộng nhưng sắc đỏ của lá cờ treo trước nhà thoáng qua cửa sổ phòng ngủ đã mang lại những thực  tế phũ phàng, nàng đã mất tất cả mà ngay bây giờ sinh mạng của chính  nàng cũng nằm trong tay kẻ thắng. Uyên có nhiều thứ mà họ không chấp nhận…xuất thân từ một gia đình tư sản đã di cư từ miền Bắc vào Nam để tránh cộng sản, đã tốt nghiệp trường đào tạo nhân viên cao cấp của chính phủ cũ và đã làm việc cho đến ngày họ tiếp thu. Uyên cố giữ lại cho chính  nàng một chút sĩ diện, chỉ làm đúng những việc phải làm, yên lặng hoặc phải  phát biểu những gì  mà lương tâm nàng cho phép nói, không a dua nịnh nọt. Tên  cán bộ thủ trưởng thường theo dõi nàng nhưng vẫn để  nàng yên, hắn là con cáo già, qua nhiều lần nói chuyện, Uyên biết hắn đoán được những gì trong đầu nàng nhưng ít ra hắn cũng không ăn nói sỗ sàng với Uyên như đối với vài người khác.

         Tháng sáu trời mưa nhiều, Uyên đứng dựa vào cửa sau ngắm những cây hoa hồng mà mẹ và nàng đã trồng từ mấy năm trước đang hứng những giọt  mưa, vườn hồng từ ngày mẹ mất đã có mấy cây chết dù Uyên chăm sóc cấn thân. Mẹ mất  đã được hơn một năm, giỗ mẹ năm nay không có gia đinh chị Lan. Chị Thu và Uyên đi hỏi nhiều nơi nhưng không ai biết tin tức về gia đinh chị. Cả nhà hy vọng là gia đình chị đến Mỹ an toàn, Uyên có đưa cho chị địa chỉ của cô Yến, chị của mẹ ở bên Pháp và dặn chị

     –  Bây giờ đang lộn xộn, nếu anh chị và hai cháu không đến đi được với chị Thu và bị thất lạc thì mọi người sẽ liên lạc qua cô Yến .

         Nhưng cả năm rồi mà chưa thấy tin gì cả, bố vẫn hy vọng vì biết tính anh chị rất cẩn thận, chưa biết rõ tình trạng ở nhà, sợ sự liên lạc với nước ngoài sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của gia đinh còn kẹt lại.

         Mưa càng lúc càng lớn, Uyên đứng lùi vào trong nhà, chân nàng đã bị ướt và cái lạnh làm nàng nhớ đến Giang. Từ ngày theo chị Thu đi thất bại trở về, lòng Uyên đã lạnh. Nàng hiểu  và không giận Giang  nhưng Uyên chưa tha thứ cho anh được, cũng may là thấy Giang đến thăm bố hôm đó nên Uyên mới ngôi ngoại đôi chút. Uyên vẫn còn  yêu Giang nhưng đã mất đi sự ân cần say đắm. Không còn chuyện gì làm Uyên vui như  xưa nữa, Uyên nhớ đã nói với Giang khi anh rủ nàng đi chơi vào ngày cuối tuần 

    –  Chị Thu lo việc nhà cả tuần nên cuối tuần Uyên ở nhà phụ chị, hơn nữa em không muốn đi đâu chơi nữa

        Giang biết là Uyên chưa hết giận anh, anh biết  lỗi  và mong sự tha thứ của nàng. Uyên còn cho anh gặp nàng là cũng may lắm rồi, Uyên trông dịu dàng như thế nhưng khi cần cứng rắn thì nàng rất cứng rắn, nàng cũng không còn dễ khóc như ngày xưa nữa nên càng khó cho Giang làm nàng cảm động. Giang không thể  nào quên được ánh mắt nàng nhìn anh  hôm đi với chị Thu  về …trống rỗng… “nhìn ta như thể nhìn người không quen” , anh nhớ lại câu thơ đã được dịch ra từ bài thơ Un Secret của nhà thơ người Pháp  Félix  Arvers mà cảm thấy đau lòng  khuôn tả. Giang kiên nhẫn chờ dịp để được tạ lỗi cùng nàng, anh biết tính Uyên, nàng dễ thông cảm và mềm lòng nhưng khi đã giận thì thật khó để làm nàng quên lắm.

         Sau khi ghé nhà Khoa ở Thủ Đức để bàn chuyện vượt biên, Giang tạt vào quán cà phê đối diện với vườn bán mai bên đường mà ngày trước anh hay  chở Uyên đến. Khu bán mai rộng nhiều hơn trước với vài cây đã rộ hoa vàng, xoay xoay tách cà phê, Giang không ngờ đã sắp đến cái Tết thứ ba dưới chế độ cộng sản. Cảnh vật nơi đây vẫn như cũ nhưng cuộc sống đã hoàn toàn thay đổi…sợ hãi, hoang mang và thiếu thốn cùng với chính sách độc tài tàn nhẫn của chính quyền mới đã đẩy mọi người vào sự lựa chọn giữa cái chết và đời sống tự do. Đã có biết bao quân nhân chế độ cũ đã chết thảm thương ở những trại cải tạo đ̀ây rẫy từ miền nam đến bắc, đã có biết bao người đã bỏ mình trên biển cả hay gặp hải tặc trên đường đi tìm tự do nhưng vẫn không làm nản chí người dân của chế độ cũ. Cũng như mọi người, Giang cố gắng tìm những chỗ có thể tin được và an toàn cho Uyên  và anh đi  vượt biên. Sau khi đã suy tính mọi chuyện, Giang trả tiền rồi ghé thẳng về nhà Uyên.

         Sáng thứ bảy, Uyên đang ngồi trong phòng khách thi Giang tới, Uyên hơi ngạc nhiên vì  anh không thường  đến sớm như thế. Uyên pha cà phê cho Giang

     –  Đêm qua anh có ngủ được không? 

      – Cả đêm anh không ngủ được vì nhớ đến tuần trước mình ở trên ghe trong đám dừa nước, chờ mãi mà không  thấy tàu đến đón.

     – Uyên cũng vậy, đã mấy lần rồi, chỉ mong mình gặp may mắn lần sau. Em thấy mệt mỏi quá.

     – Chính vì thế mà hôm nay anh đến sớm, Uyên có muốn mình làm đám cưới  trước rồi lo chuyện đi sau không? Anh cứ lo lắng nghĩ đến việc đó.

        Uyên trả lời một cách buồn nản 

    –  Em  không còn nghĩ đến việc đó đâu, ngoài chuyện đi vượt biên thì Uyên không muốn xa bố nữa, chúng mình thực sự không có gì ràng buộc để anh phải lo nghĩ, khi nào Uyên không thấy anh đến thì Uyên sẽ tự lo cho mình , 

        Lần đầu  tiên từ khi gặp nhau, Uyên thấy Giang giận dữ 

    –  Làm sao mà em có thể nói với anh như thế Uyên? Em đã quên hết những gì em đã hứa với anh rồi sao, em cứ nói đi, anh sẽ không bao giờ gặp em nữa. 

        Uyên nhìn anh, mắt Giang như đổ lửa, người anh rung lên làm Uyên khiếp sợ, anh có thể giết nàng và tự hủy hoại anh. Uyên nắm lấy tay Giang.

    –  Uyên xin lỗi anh, em buồn quá nên nói không suy nghĩ. Em không bao giờ quên những gì em  đã hứa với anh. Em yêu anh.

        Những giọt nước mắt của Uyên rơi xuống tay Giang làm anh bớt  giận 

    –  Uyên phải hứa với anh là không bao giờ nói như thế nữa để anh còn tỉnh trí lo công việc đi của mình

    –  Em hứa, đừng giận Uyên nữa .

       Giang đưa tay ôm lấy vai Uyên, nhìn nàng mà mắt hãy còn vương cơn giận. Uyên biết nàng đã nói quá làm tổn thương lòng tự ái của anh.

     – Đưa em đi chơi nhé, lâu rồi mình không đi đâu, Uyên sẽ đãi anh một tô phở nóng.  Chịu hông ?

         Giang  lừ lừ nhìn Uyên rồi cười, 

     –  Uyên lên lầu thay đồ rồi mình đi.

        Ngồi chờ Uyên, Giang cảm thấy dễ chịu vì chuyện đã qua. Anh thật không ngờ là Uyên lại nói với anh như thế làm anh nổi giận và không tự kiềm chế được. Giang biết tính anh rất nóng và không biết  sự thể sẽ ra sao nếu Uyên không xin lỗi. Nhưng nhớ lại nét mặt sợ hãi của Uyên thì thấy ân hận trong lòng, anh chưa làm được gì cho Uyên cả.

         Còn Uyên  thì từ hôm đó nàng  đối với Giang ân cần và dễ thương  hơn, nàng biết đã chạm vào tự ái của anh, Uyên không ngờ Giang lại … dữ như thế. Lòng Uyên vẫn còn hờn giận vì anh không đi với nàng mà chạy về lo cho mẹ và gia đình, dù cho là anh có lý vì  chỗ đi của chị Thu được coi là an toàn hơn cả nhưng vẫn tức. Nàng cố tình không cho Giang  có cơ hội để xin lỗi, đôi khi thấy anh buồn và khổ sở thì cũng thấy thương nhưng lần này thì Uyên đi quá. Mình hoà đi Giang nhé…. em sẽ cùng anh lo chuyện vượt biên, đừng nghĩ đến việc cưới hỏi  làm chi cho thêm nhức đầu.

        Giang ngạc nhiên khi thấy nét mặt vui tươi của Uyên khi anh đến đón nàng đi làm, Uyên vòng tay ôm lấy lưng Giang làm anh phải nhướng người lên để lấy sức đạp xe đạp. Chắc phải có tin  gì vui lắm nên Uyên mới làm như thế vì đã từ lâu Uyên chỉ giữ yên xe đạp để anh đạp cho dễ, đã vậy nàng còn đưa mặt ra đằng trước làm tay anh hơi lao chao

    –  Cho anh đoán xem tại sao mà hôm nay Uyên lại vui như vậy ?

        Giang  biết là chỉ  có tin của chị Lan mới làm Uyên mừng như vậy nhưng vẫn làm bộ

    –  Khó quá, không đoán được đâu, nói cho anh nghe đi

   –   Nghe đây .. nghe đây, nhà mới nhận được thư của cô Yến….gia đình chị Lan  đã ở Mỹ rồi 

        Mặc dù đã đoán nhưng nghe Uyên nói, tim Giang cũng đập mạnh làm tay lái chao đi. Uyên không để ý vẫn tiếp tục nói

    –  Lại có cả địa chỉ của chị Lan nữa chứ, bố mừng lắm, bố bảo bây giờ có chết thì bố cũng yên tâm, chị Thu,  Duy và em khóc quá. Nhà chỉ có bốn chị em, bây giờ đủ bốn chị em rồi.

        Giang bảo Uyên 

    –  Anh mừng quá, tí nữa thì đụng vào xe trước, anh cũng vui như Uyên vậy. Chúc mừng Uyên và gia đình.

         Đi làm về Uyên ghé ngay vào phòng thăm bố vi cả tuần nay bố bị suyễn rất nặng. Uyên có nhờ Chấn, người bạn khá thân là bác sĩ  đến nhà chuẩn bệnh cho bố. Chấn nói với Uyên 

    –  Bác bị suyễn đã lâu và bây giờ thì có một số thần kinh gần cổ đã bị hỏng, bác đã lớn tuổi nên rất khó chữa. Tôi đã viết toa thuốc cho bác, nên để bác ở nhà cho thoải mái, có cần gì thì cô Uyên cho tôi biết.

        Lời Chấn dặn làm Uyên thêm lo lắng, Uyên hỏi bố

    –  Bố  có thấy khỏe và dễ thở không?

        Uyên ngồi trên giường và để tay lên trán bố, ông vẫn còn nóng, bố bảo Uyên 

    –  Bố muốn ăn  mì

       Thường thì bố ít khi sai Uyên làm việc gì vì Uyên vẫn còn đi làm nên khi nghe bố bảo Uyên mừng lắm

    –  Con đi mua ngay bây giờ.

        Uyên cầm cà mên đi bộ ra lối hồ bơi vì gần đó có  tiệm mì bố hay ăn. Uyên đỡ bố dậy, giúp bố ăn rồi để bố nghi. Duy bảo chị 

    –  Chị đi ăn cơm, để em lo cho bố.

        Càng về khuya, bố càng nóng hơn và hơi thở yếu dần, cả nhà ngồi chung quanh bố yên lặng không ai dám khóc. Duy để cái gương nhỏ dưới mũi bố để biết  giờ bố đi. Khi gương không còn mờ nữa. Duy nói trong tiếng khóc.

    –  Bố đã đi rồi.

       Cả nhà òa lên khóc, Uyên nắm lấy bàn tay còn hơi ấm của bố, Duy đắp chăn cho bố  và để bố nằm ngay ngắn. Em để mọi người khóc một lúc rồi bảo các chị và vợ em trong tiếng nghẹn ngào

    –  Em sẽ ngồi đây với bố, hai chị và Thuý đi nghỉ đi, sáng mai chị Thu đi với chị Uyên đến chùa hỏi ngày tốt để em ra nhà quàn lo chuyện tang lễ cho bố.

        Sau khi bố mất được khoảng hai tuần Giang bảo Uyên

    –  Uyên đi đến đây với anh một  chút nhé

       Uyên vô cùng ngạc nhiên khi thấy người ra mở cửa  là chú Hùng, người em họ của mẹ và cũng là người đại diện họ  bên mẹ trong mọi công chuyện. Chú mời hai đứa vào nhà rồi bảo Uyên

   –  Anh Giang nhờ chú hai việc 

      Chú Hùng nhìn Uyên 

   –  Việc thứ nhất anh Giang nhờ chú nói với cháu, nếu cháu đồng ý cho Giang được xin hỏi cháu. Chú đã có nói chuyện với anh Giang vài lần ở nhà cháu, chú thấy  anh là người có trình độ và tư cách nên chú mới nhận lời.

       Uyên nhìn chú rồi nhìn Giang

   –  Thưa chú, chú đã nói, cháu xin vâng lời,

       Chú Hùng nhìn Giang, mặt đầy nghiêm nghị

   –  Việc thứ nhất anh nhờ chú đã xong, việc thứ hai chú sẽ đến xin một buổi lễ với bố mẹ của cháu Uyên cho phép anh được xin hỏi Uyên và được phép đi với Uyên

       Chú quay sang Uyên 

   –  Chú đã coi tuổi, ngày thứ bảy này là ngày tốt, chú sẽ tới xin lễ, cháu chuẩn bị mâm trái cây để cúng bố mẹ nhé

   –  Thưa chú cháu sẽ làm theo lời chú dạy, cháu xin cảm ơn chú.

       Giang đứng lên  cúi đầu và bắt tay chú 

   –  Cháu xin cảm ơn chú đã giúp cho Uyên và cháu.

       Chú Hùng đưa Giang và Uyên ra cửa. Chú dặn Giang 

    –  Mười giờ sáng thứ bảy anh đến đón chú 

   –  Vâng ạ.  

      Uyên còn nhớ mãi hình ảnh chú đứng nghiêm trang cạnh bàn thờ khói hương nghi ngút chứng kiến cho Giang và Uyên lễ tạ bố mẹ. Uyên cám ơn chú đã giúp Giang làm được những điều anh mong muốn  vì anh biết Uyên sẽ từ chối khi anh hỏi. Giang đã kiếm đúng người để nhờ vì chú Hùng là người mà Uyên kính trọng nhất trong họ. Là con của ông Quận Trưởng đầy uy quyền, chú đã hy sinh tất cả để theo kháng chiến chống Pháp. Bố mẹ đã mất, Uyên phải nghe theo lời chú, chú là người rất khó tính và nghiêm nghị.  Uyên không hỏi Giang sao anh nhờ chú được vì bằng cách nào đi nữa thì anh đã làm Uyên phải nghe lời.

        Đã hơn một năm, Uyên sống như người ở ẩn, mặc cho mọi tin đồn chung quanh  về sự mất tích  của nàng và Giang. Ngay ngày thứ hai Uyên không có mặt tại sở, tên thủ trưởng gọi ra trạm chỗ Giang làm việc thì biết Giang cũng đã vắng mặt hai ngày. Họ tuyên bố hai người đã bỏ trốn và khép vào tội phản quốc vượt biên. Tất cả mọi người trong sở không ai biết tin tức, bạn bè cũ thì đoán là hai người đã đi thành công vì nếu bị bắt thì rồi cũng có người biết. Không có ai ngoài Đông và gia đình biết là sau hai tháng trốn ở nhà mẹ Quế Hương tại Hà Tiên mà vẫn không đi vượt biên được, Giang và Uyên trở về Saigon tay trắng. Không còn đi làm, Giang có giờ đi thăm những người bạn cũ đã đi cải tạo về để tìm đường đi. Giang bàn với Uyên 

    –  Hoàng, bạn anh ở La San mới đi cải tạo về, nó là trung uý hải quân, hôm đến gặp nó có cả Tân. Tụi nó tính xin phép làm ghe đánh cá để khi có dịp thì đi, tụi nó rủ anh làm chung. Uyên nghĩ sao?

        Sau một lúc trầm ngâm suy nghĩ. Uyên nhìn Giang.

    –  Em thấy đây là một ý kiến rất hay vì mình tự lo được mọi chuyện, không sợ bị lừa,  nhất là anh Hoàng và Tân đều là dân hải quân, mình có thể đi theo đường đến Nam Dương  thì an toàn hơn. Tạm thời anh cứ theo các anh ấy cho có công việc làm để phường khóm nó không làm khó dễ. Uyên sẽ bàn với chị Thu và Duy sau 

     –  Uyên có lý, anh cũng sẽ bàn với gia đình anh xem sao, nếu anh đi theo ghe đánh cá, có thể phải ở trên ghe, không về nhà thường xuyên được, em có chịu không?

         Giang nói rồi nhìn Uyên cười  khi thấy nàng làm bộ đăm chiêu

     –  Bây giờ mà anh còn phải hỏi Uyên ư ? Uyên mà nói thì anh lại giận như lần trước thì em sợ lắm.

        Sau câu nói đùa, Uyên nhìn Giang âu yếm

     -….khi nào không  đi đánh cá thì anh về thăm Uyên .

        Sau nhiều tháng chuẩn bị, mọi việc đều đã sẵn sàng chờ ngày đi. Những ngày đi đánh cá trên biển làm Giang đen như anh chàng ngư phủ thực thụ, anh đã biết lái ghe và sử dụng hải bàn. Giang thường đưa Uyên xuống ghe  để mang thức ăn và thăm bạn anh. Trong lần vừa qua, Hoàng nói

   –  Ngày mai chị Uyên chuẩn bị và mang xuống ghe một mâm đồ để cúng, nhớ có một con gà trống nhé, vài hôm nữa thôi. 

         Trên đường về Giang dặn Uyên 

     –  Uyên với chị Thu lo chuẩn bị, anh  sẽ nói chuyện với Duy vì Duy sẽ là người lo cho nhóm của nhà Uyên và nhà anh. Tân đã kiếm được hai ghe nhỏ chở người, khi đúng mật mã sẽ cho người lên ghe lớn. Sau khi cúng thì  bắt đầu chuyển lương thực lên ghe đánh cá, dự trù chỉ có hai ghe nhỏ để chở  gia đình mình, gia đình Hoàng Tân và vài người bạn thân. Anh  và Tân sẽ đón mọi người lên ghe. Mình chuẩn bị mọi chuyện rất cẩn thận, hy vọng sẽ thành công.

        Trời đã tối đen, ghe nhỏ đã đón hai gia đình và đưa đến điểm hẹn. Duy ngồi đằng trước ghe để chờ tín hiệu ra ghe lớn. Mỗi lần thấy ghe đánh cá đi ngang tim Uyên như ngừng đập, nhưng chờ  đến nửa đêm thì không còn hy vọng nữa. Duy nói  người lái ghe nhỏ ráng chờ thêm nhưng đến khoảng bốn giờ sáng thì bắt  buộc phải trở về. Duy cho mọi người chia ra từng nhóm nhỏ lên bờ. Duy lên sau cùng.

        Về đến nhà thì trời hừng sáng, may là không ai biết và báo cáo công an nên còn nhà để ở. Rã rời, lo sợ, mệt mỏi  cả đêm nhưng Uyên không sao ngủ được vì không biết việc gì đã xảy ra. Duy mới cho hay là ghe nhỏ chờ gia đình của Hoàng và Tân cũng không được đón và mọi người bên đó đã về nhà an toàn, không ai biết tin về ghe đánh cá .

         Khi đúng tín hiệu, Hoàng để cho ghe nhỏ đến gần và cho người lên, trong ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn nhỏ, Giang cố gắng tìm Uyên nhưng chỉ thấy những khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Tân nhìn Giang rồi nói nhỏ với Hoàng, cả ba người nhìn nhau lo lắng nhưng khi người ở chiếc ghe nhỏ thứ hai  lên thì cả ba hoàn toàn thất vọng. Họ đã bị lừa, đã bị tráo người và gia đình họ đã bị bỏ lại, người đã được đưa lên ghe nhiều hơn số dự trù và ghe đã đầy, dù ghe của gia đình đến được cũng không còn chỗ.

         Sau khi bàn, cả ba đồng ý sẽ chờ thêm một tiếng nữa, nhưng đêm càng khuya càng vắng lặng. Hoàng nói trong tiếng thở dài 

     –  Không còn hy vọng, mình phải đi, quay về sẽ bị bắt hết, đi thoát được thì mới mong gặp lại nhau.

         Cả ba người nhìn nhau, mặt đanh lại, Hoàng nhấn ga cho ghe chạy ra phía biển 

         Suốt đêm, Hoảng, Tân và Giang thay phiên lái ghe, cả ba đều yên lặng nghĩ đến sự chia ly đau lòng với gia đình. Giang đứng dựa vào cửa phòng lái của chiếc ghe nhỏ, nhìn theo những đợt sóng nhấp nhô trên biến trong đêm tối, lòng quặn đau khi nghĩ đến Uyên. Giang nắm nhẹ cái gói nhỏ có hai cái nhẫn hứa hôn lồng vào nhau mà Uyên đã gói bằng tờ hai chục đô để trong bao nhỏ và khâu vào trong túi quần của anh …Uyên ơi, anh sẽ chờ em… Giang nhủ thầm…gió biển thổi mạnh, sóng dâng cao  văng nước đầy sàn ghe, Giang cảm thấy mắt anh  thật cay.

       Đến xế trưa hôm sau, Hoàng chỉ cho Tân một vệt đậm ở xa, giọng lo lắng

   –  Chỉ sợ đó tàu đánh cá quốc doanh, mình đã sắp đến hải phân quốc tế rồi, mong là nó không thấy mình.

       Hoàng quay mũi ghe định đi về hướng khác nhưng lại thấy hình một chiếc tàu ở phía  đó, anh nói với Giang

     –  Anh bảo tất cả mọi người xuống hầm ghe, có thể tụi nó sẽ bắn .

        Không lâu, hai chiếc tàu đánh cá quốc doanh đã hiện rõ và ra hiệu cho ghe ngừng chạy. Vì thấy còn hy vọng chạy kịp đến hải phận quốc tế, Hoàng xả máy  cho ghe chạy hết tốc lực, hai chiếc tàu quốc doanh đuổi theo và bắn nã vào ghe đánh cá. Đến tối thì ghe bị hỏng máy và không chạy được nữa, trên ghe đã có hai người bị trúng đạn và một người chết. Hai chiếc tàu đánh cá quốc doanh kè hai bên ghe, ra lệnh cho thủy thủ trên chiếc ghe nhỏ phải để tay trên đầu và ngồi trên sàn ghe trước khi họ qua. Giang lấy ra gói nhỏ có hai chiếc nhẫn và hai chục đô bỏ xuống biển trước khi người của tàu quốc doanh lên ghe. Tất cả mọi người và ghe bị lục soát  thật kỹ để họ  tìm và tịch thu đồng hồ, vàng bạc. Sau đó họ giam những người trên ghe vào hầm chứa muối của tàu đánh cá quốc doanh và đưa về đảo để điều tra.

         Ngày lại ngày qua, Uyên ngồi nhìn qua cửa sổ chờ tin, nàng không còn nước mắt để khóc nữa, những thất bại liên tiếp đã làm chai cứng lòng Uyên,  Uyên chỉ mong Giang đi thoát được. Hai tuần đầu, cứ thấy bóng người qua nhà là Uyên hồi hộp sợ tin ghe bị bắt nhưng bây giờ đã cả tháng rồi, mà cũng chưa có tin. Uyên cũng đã viết thư dặn chị Lan đánh điện tín cho nhà khi biết tin Giang vì chắc là  anh đã đến đảo nhưng vẫn biệt tin.

        Duy bàn với chị Thu

     –  Em nghĩ là ghe của anh Giang đã tới đảo, em thấy chị Uyên buồn quá, bên nhà Thuý có chỗ đi, chị hỏi xem ý chị Uyên rồi em tính.

         Chị Thu báo Duy

     –  Hay là hai chị em mình cùng nói đi, Uyên nó hay nghe lời em lắm.  

         Nhưng Uyên không đồng ý

     –  Em muốn chờ  ít lâu nữa xem sao, đi mà chưa biết Giang ra sao thì không yên tâm.

        Duy tán đồng

     –  Chị nghĩ cũng phải nhưng  cứ để em hỏi xem khi nào thì họ đi rồi cho chị biết nhé 

     –  Cám ơn em

        Ba tuần sau nữa cũng không có tin, lòng Uyên thật  bồn chồn nên khi nghe Duy nói tuần sau có chỗ đi và vì là người quen nên không phải đưa tiền trước, Uyên bằng lòng ngay. Duy nói với cái cười an ủi

    –  Biết  đâu khi chị đến đảo thấy anh Giang ra đón đấy 

    – Chị chỉ mong thế thôi

       Trước khi đi, Uyên ghé thăm mẹ Giang, Uyên thì thầm với bà

   –  Con đi tìm Giang 

       Uyên dặn chị Hà

   –  Mấy hôm nữa em đi, có gì chị cho chị Thu em biết nhé. 

   –  Cô Uyên yên tâm, tôi và chị Thu sẽ thông tin cùng nhau 

      Uyên chờ một tuần ở Vũng Tầu, nhưng chuyến đi hoãn lại  hai tuần. Uyên cho họ biết nàng sẽ về thăm nhà, tuần sau sẽ tự tới được không cần người đón. Họ đồng ý

       Khi vừa thấy Uyên vào nhà, chị Thu nắm lấy tay Uyên, bảo em ngồi xuống ghế làm Uyên hoảng sợ 

   –  Giang sao rồi,  chị đã có tin  chưa?

   –  Em bình tĩnh đi, Giang bị bắt rồi, bây giờ đang ở trại giam Mỹ Phước.

       Uyên lặng người đi, chị Thu nói tiếp 

       Người báo tin cho chị chỉ nói vắn tắt nhưng chị Hà nói người đến nhà chị kể rõ hơn

     -….Tối hôm đó dù không đón được gia đình của chủ ghe đánh cá nhưng họ vẫn phải đi vì không thể trở về. Ghe đi rất  suông sẻ, nhưng không may, đến trưa ngày thứ hai thi bị hai chiếc tàu đánh cá quốc doanh rượt đuổi, nã súng  vào ghe đánh cá, bắn chết một người và một người bị thương. Đến tối ghe  bị hỏng máy, tàu quốc doanh đuổi kịp, mọi người bị bắt và nhôt́ tromg hầm muối. Chủ ghe bị ghép vào tội phản quốc vượt biên, tất cả mọi người trên ghe bị giam và điều tra, Sau đó bị  đưa  về Mỹ Phước và rất  lâu mới được phép báo tin  cho gia đình.

       Uyên cảm thấy mình như muốn quỵ xuống, nàng nói với chị Thu

     – Cho em nghỉ một lúc rồi em ghé nhà Giang .

       Chị Thu nhìn Uyên, ánh mắt đầy ái ngại 

    –  Chị chở Uyên đi nhé

     – Cảm ơn chị , em đi được, chị đừng lo

       Vừa thấy Uyên, mẹ Giang khóc ngay và bảo nàng

    –  Bác chờ con mãi, Giang nó bị bắt rồi

        Uyên cầm tay bà, nước mắt tràn mi

    –  Con vừa mới về, chị Thu cho con hay nên con đạp xe ngay đến đây 

        Chị Hà nhìn Uyên 

    –  Cô về thì tôi mừng vì tuần trước lần đầu tiên đi thăm Giang mà không có cô, thấy nó buồn lắm. Nói chuyện không ai nghe rõ vì rất ồn, tôi đưa hai ngón tay để nó hiểu là chỉ có hai người được thăm thôi. Tôi không biết nó sẽ ra sao nếu không thấy cô  đến thăm nó 

   –  Tuần tới chị cho em đi thăm Giang nhé. 

       Chị Hà gật đầu. Uyên hỏi thêm

   –  Chị có đi với em không?

   –  Cô Uyên  đi một mình đi, cô đón xe đi Mỹ tho, ngừng ở ngã ba Mỹ Phước, đón xe lam rồi đi đò đến cổng trại giam, trình giấy tờ rồi vào, cũng phải đi bộ xa mới đến chỗ để gặp. Cô  đừng sợ lạc vì thế nào vợ Tân và vợ Hoàng cũng đi thăm chồng, hôm tôi đi thăm Giang, tôi gặp nhiều người quen lắm

    –  Cám ơn chị

       Uyên chào mẹ Giang và chị Hà rồi về, lòng nặng trĩu lo buồn, 

       Bây giờ  thì Uyên không còn phải suy nghĩ gì nữa ngoài việc đi thăm nuôi Giang. Theo như những người hiểu biết về tội vượt biên thì trường hợp ghe của Giang sẽ bị tù lâu lắm vì đã bắn cảnh cáo mà vẫn chạy. Tuy nhiên, nếu có tiền hối lộ thì về  sớm hơn nhưng bây giờ Uyên không còn gì nữa, tất cả tiền đã đồn vào việc đóng ghe. Đành chờ thôi.!!

        Cả đêm Uyên không ngủ được, chỉ mong đến sáng để đi thăm Giang. Đồ thăm nuôi nàng đã chuẩn bị đủ như như lời Lành, vợ của Tân dặn vì đã đi thăm chồng lần trước, chị Thu còn làm gửi cho Giang một con gà quay mà Giang thích ăn khi còn ở nhà. Bốn giờ sáng Uyên đi xích lô ra bến xe mua vé đi Mỹ tho như lời chị Hà dặn, đến ngã ba Mỹ Phước thì xuống xe và đón xe lam từ Mỹ Phước đến trại giam, trong xe thì toàn là thân nhân đi thăm tù nên không sợ bị lạc. Xe lam chỉ chở đến bờ sông, Uyên và những người đi thăm tù phải đi đò nhỏ để đến trai giam. Uyên chờ Lành ở cổng trại giam để vào chung như lời Lành dặn.

        Sau khi trình  giấy thì cả đám đông mà đa số là đàn bà xách những bịch đồ nặng đi dưới cái nắng gắt gao của buổi trứ. Uyên  cố gắng đi cho kịp họ vì nàng chưa quen với những vất vả nhưng nghĩ đến sắp gặp Giang thì chân lại bước mau. Khoảng hơn nửa tiếng thì đến chỗ thăm. Đó là cái nhà chòi dài khoảng 40 mét, rộng khoảng 3 mét, ở giữa có  khoảng trống độ  hơn 2 mét đủ để hai cánh tay dài không với được nhau và ngăn bằng hai hàng cây gỗ  ngang cao độ một mét. Uyên và mọi người yên lặng đứng đợi ở khu đất trống gần nhà chòi.

         Những người tù đang đi tới, Uyên cố gắng nhìn kiếm Giang nhưng người nào  trông cũng giống  như nhau, đầu bị cạo trọc không còn chút tóc, gầy ốm. lam lũ, buồn bã. Họ được cho đứng vào một bên của hàng cây. Sau khi ổn định, những người đi thăm được phép đi tới hàng cây đối diện để tìm thân nhân. Uyên đã kiếm ra Giang và tìm được chỗ đứng ngay trước mặt anh, tất cả đều  im lặng, Uyên không cầm được nước mắt, Giang trông thật tiều tụy và buồn nhưng khi thấy Uyên thì môi thoáng nụ cười, anh nhìn nàng dăm dăm với những yêu thương chồng chất của tháng ngày xa cách. Uyên đế cho những giọt nước mắt lăn qua mặt rơi xuống đất, tay nàng nắm chặt lấy cây gỗ cố tránh sự xúc động.

          Khi được phép nói, cả hai bên đều nói, không ai nghe được rõ vì ồn quá. Uyên loáng thoáng nghe như Giang nói gì về chị Lan, Uyên nhớ có hỏi Giang cần gì không, chắc là anh nghe được nên Uyên thấy anh lắc đầu …chưa gì đã hết 15 phút, đồ thăm nuôi được để ở giữa cho những người tù lấy rồi họ đi về phía nhà giam.

        Uyên vẫn đứng yên ngó theo Giang đến khi dáng anh và những người tù khuất sau  hàng cây. Lành đã đứng bên cạnh và nói với nàng 

     –  Chị Uyên ra đây, em có đồ cho chị.

        Uyên theo Lành ra chỗ gốc cây có mấy cái giỏ trống của Lành 

    –  Ngồi xuống đây nghĩ chút đi.

       Uyên ngồi xuống cạnh Lành, Lành lấy ra một miếng giấy nhỏ xíu đưa cho Uyên

    –  Em có người quen nói giùm nên em với anh Tân được ngồi riêng với nhau, anh Tân đưa cho em cái này nói là anh Giang nhờ em đưa cho chi.

     – Uyên  cám ơn anh Tân và chị Lành.

        Lành nhìn Uyên chăm chăm 

    –  Chị có biết câu đầu tiên anh Tân hỏi em là gì không?

        Uyên lắc đầu

    –  Em có thấy chị Uyên không?   

        Em trả lời “ có” thì thấy anh có vẻ thoải mái. Hai đứa nói chuyện đến hết giờ thì anh Tân đưa miếng giấy ra, em hỏi Tân sao anh lại hỏi về chị Uyên

    –  Hai tháng nằm tù, Giang đã kể cho anh nghe hết chuyện tình của họ, anh không ngờ là hai người  có thể yêu nhau đến thế. Anh mong chị Uyên đi thăm Giang, 

   –  Uyên thật là cảm ơn anh chị 

      Thấy Uyên tần  ngần chưa muốn đi, Lành biết Uyên muốn xem miếng giấy nên bảo Uyên

   –  Lành về trước nhé, có gì mình gặp nhau sau.

      Uyên đưa tay chào Lành, nàng muốn có chút yên tĩnh để đọc thư Giang, khi Uyên ra tới cổng trại thì không còn nhiều người nữa. Một cô bé  chèo đò hỏi nàng 

   –  Chị có muốn ra bến xe lam không?

       Uyên nhìn cô bé 

   –  Em chở một mình chị được không?

       Cô bé gật đầu rồi đưa Uyên ra đò.

       Ngồi một mình trên đò  trong cái yên tĩnh của thiên nhiên, thỉnh thoảng chỉ có tiếng mái chèo khua nước. Uyên cẩn thận mở miếng giấy nhỏ của Giang

           “Đừng chờ anh. Đi thăm chị Lan”

       Nét chữ quen thuộc của Giang làm Uyên nhớ lại tập thơ Giang đã chép tặng nàng, lòng vừa thương vừa giận.

   –  Tại sao mà anh lại có thể viết cho em như vậy Giang?  Anh coi Uyên như thế nào? Trừ phi anh chết, Uyên không bao giờ bỏ anh như thế. Em vẫn nhớ những gì anh đã nói … phấn đấu … mình cùng phấn đấu Giang nhé, những  cực khổ của sự  tù đầy và những khó khăn em sẽ phải đương đầu. Nhưng rồi  sẽ có ngày anh  về  với Uyên, từ đó chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
        Tiếng gà trống gáy vang trong đêm tĩnh mịch làm Giang thức giấc, chắc hãy còn sớm lắm, Giang nghĩ thầm vì từ khi bị bắt, tất cả vật dụng tuỳ thân  bị tịch thu, anh chuẩn đoán thời gian theo cách nhà nông ngày trước. Giang nhắm mắt cố ngủ lại, suốt đêm qua anh trằn trọc nhớ đến Uyên, Giang vừa mới chợp mắt thì gà đã gáy sáng, anh muốn ngủ thêm chút nữa để sáng mai  lấy sức ra đầm đào vét mương hay xuống ruộng lầy bùn nhổ những cây bàng mang về trại tù vì không muốn nghe những lời thô lỗ của tên cán bộ đi theo tìm cách hoạnh hoẹ những tù nhân không đủ sức làm việc. Giang thở dài khi nhớ lại bữa cơm chiều với thức ăn trong giỏ đồ mà Uyên mang cho anh khi thăm nuôi, nàng còn  ra dấu nhắc anh nhớ chia đồ ăn cho anh Khánh vì anh không có ai thăm nuôi. Giang nhớ lại những giọt nước mắt của Uyên rơi xuống và hai tay  nàng nắm chặt lấy cây ngang  ngăn cách nàng và anh. Anh không muốn nàng phải chịu đựng thêm nữa

      -Uyên đi thăm chị Lan đi.

       Dù là anh nói to nhưng có lẽ là Uyên không nghe rõ vì không thấy phản ứng trên mặt nàng.

     -Anh cần gì không?

     Giang lắc đầu, anh chỉ muốn nhìn nàng vì biết sắp hết giờ thăm nuôi. Giang không biết Uyên có  được đi thăm anh hay không nên anh đã gửi miếng giấy nhỏ nhờ vợ Tân đưa cho nàng. Anh không muốn nàng chờ anh nữa, nhưng vì biết tính Uyên, Giang sợ nàng không nghe lời anh và sẽ chờ cho đến ngày anh về…May  ra chị Thu có thể giúp…

         Sau khi đi thăm Giang, Uyên …tái xuất giang hồ, nàng không thể ngồi ở nhà phụ chị Thu cắt hàng thiên trái  cau tươi,  phơi nắng cho khô rồi bán, không kiếm được bao nhiêu, phải bán dần đồ trong nhà vì những thùng đồ chị Lan gửi về bán không đủ sống. Những lúc đó thật khó tính  vì lúc nào cũng…một chân trên bờ một chân dưới nước…nhưng bây giờ phải tính chuyện lâu dài vì không biết tới bao giờ Giang mới được về

        Uyên tìm gặp lại những người bạn cũ của nàng để nhờ chỉ cách kiếm tiền, có biết bao nhiêu người có học, có địa vị ngày trước mà bây giờ đi bán thuốc tây lậu, chạy hàng nhu yếu phẩm, mở quán bán hàng… Lành và vợ Hoàng rủ Uyên theo họ đi chạy bán nhu yếu phẩm nhưng phần thì không có vốn, phần thì cạnh tranh nhiều, cả ngày chạy tới lui mà chẳng kiếm được bao nhiêu.

        Hai chị em Uyên bàn với Duy khi biết chị Cúc, chị họ của anh Vũ chồng chị Lan đã tới đảo. Chị có một căn nhà ở chung cư, không bán được vì chủ nhà đã vượt biên, họ hàng ai nhờ công an chuyển được hộ khẩu thì ở, ngày nào qua được Mỹ mới phải trả tiền mua nhà. Cả ba chị em đồng ý bán nhà lấy tiền làm vốn buôn bán, hộ khẩu chuyển cả lên chung cư, tạm thời gia đình Duy về ở bên nhà mẹ của Thuý, chị Thu và Uyên dọn qua chung cư trước,

        Sau khi đã có chỗ tin cậy lo chuyển hộ khẩu, và có người mua nhà với điều kiện cho ở lại một thời gian ba tháng để chờ hộ khẩu, ba chị em  Uyên đồng ý ký giấy bán nhà.

        Suốt ngày Uyên chạy quanh, vừa đi bán nhu yếu phẩm, vừa săn tin hộ khẩu vừa gặp bạn bè nhờ tìm phương cách sống, chuyện thăm nuôi Giang hầu như đã giao trọn cho Uyên. Sau vài lần đi thăm, Uyên cũng đã biết và quen với cách nói chuyện trong sự  ồn ào nên ngạc nhiên khi Giang nói anh muốn Uyên đưa chị Thu vào gặp anh, anh có chuyện nhờ chị.

        Lần thăm sau, Uyên đưa chị Thu vào gặp Giang, nghe Giang nhờ chị Thu nói Uyên đi thăm chị Lan, đừng chờ Giang nữa thì Uyên nổi giận. Nàng không nói được gì với Giang nhưng nhìn anh, Uyên biết anh đã biết vì sắc giận trên mặt Uyên, Uyên nhìn thẳng vào mắt Giang như muốn nói với Giang…anh  phải hiểu cho Uyên, phải thông cảm cho Uyên, em không thể bỏ anh để đi khi anh còn ở tù, tình yêu anh và lương tâm không cho phép Uyên làm như thế. Giang nhìn Uyên với nụ cười thật buồn khi chị Thu nói chị để cho Uyên tự quyết định. Từ đó Giang không bao giờ nhắc lại nữa, anh biết là không lay chuyển được lòng nàng và Uyên cám ơn Giang về sự thông cảm đó, ít ra thì cũng đỡ được một chuyện nhức đầu  để nàng  còn đủ sức đối đầu với biết bao khó khăn trong cuộc sống.

        Có những đêm Uyên phải dậy để uống thuốc, đầu nàng như muốn vỡ tung ra, bệnh nhức đầu càng ngày càng nặng. Ngày giao nhà gần tới và người chủ mới đã tỏ vẻ không vui, chuyện hộ khẩu chưa có tin. Không còn bao lâu nữa  Uyên phải rời căn phòng ngủ mà nàng yêu thích, phải rời xa căn nhà với biết bao kỷ niệm vui buồn, phải để lại những cây hồng cây hoa ngâu của mẹ và cả chậu mai của Giang nữa. …Uyên nhắm mắt lại … hãy cố ngủ đi Uyên… cố ngủ  để ngày mai còn có sức để phấn đấu… đó là tất cả những gì mình còn lại, phải không anh?

        Hai tuần lễ trước khi đến hạn giao nhà thì hộ khẩu đhuyển xong. Chị Thu và Uyên dọn qua ở chung cư, nhà ở lầu ba, một phòng nhưng qua chỗ bếp có thể làm thành một phòng nhỏ, và có một khoảng trời xanh ở gần bếp. Phía trước có hành lang ngó ra sân lớn của chung cư nên cũng thoải mái. Uyên hy vọng có may mắn vì nghe nói ai ở nhà này đi vượt biên đểu thành công

         Một hôm Uyên gặp Mỹ Liên, cô bạn cùng sở ngày trước nhưng vẫn còn đi làm vì lý lịch sạch. Liên hỏi 

     –  Bồ có bán hàng được không?   

     –  Không được thì cũng phải được, bán hàng thì cũng không có gì khó lắm, tớ nghĩ là được.

     –  Liên có người quen làm ở ban quản trị chợ Bến Thành, để tớ hỏi xem có sạp trống không, nếu có tớ nhờ xin cho bạn một cái 

        Mấy hôm sau, Liên bảo Uyên

    –  Mai bồ mang giấy tờ đi với tớ, họ nóí có một sạp trống mới thu hồi vì chủ cũ đã đi vượt biên.

        Nhờ có Liên quen và bảo lãnh nên Uyên xin được  một sạp tại khu bán đồ bách hóa, Liên còn nhờ họ giới thiệu vài mối giao hàng cho Uyên để nàng  có hàng bán ngay. Uyên nói với Liên

     –  Khi nào Giang về thì tớ đưa anh chàng gặp Liên để cảm tạ nhé.   

     –  Khỏi cần, khi nào có tin vui thì báo hay có  đám cưới thì mời tớ là được rồi .

        Uyên không ngờ chị Thu lại buôn bán giỏi quá vậy, chị mua áo kiểu về, tháo ra,  cắt mẫu, mua vải rồi thuê may  áo và thêu máy hàng loạt, vốn thấp nên giá nào bán cũng  có lời. Hai chị em Uyên còn đón mua hàng bách hoá của những người có thân nhân ở ngoại quốc gửi về và bán lại, nhờ thế mà nhà Uyên đủ sống và Uyên có  đủ tiền để cứ hai tuần thì lại đi thăm nuôi Giang.

        Dựa lưng vào miếng ván đã được đóng vào vách như một chiếc ghế trong sạp bán hàng bách hoá, Uyên buồn bã nhìn thiên hạ rộn ràng đi sắm đồ đón Giáng sinh. Thế mà đã là Giáng sinh thứ hai từ khi Giang bị bắt, đôi khi thời gian không còn nghĩ lý gì với sự gian truân đau khổ nữa. Uyên không còn muốn nghĩ ngợi, nàng mong cho thời gian qua mau cho đến ngày Giang về. Nếu đúng như lời họ nói thì những người đàn ông trong ghe của Giang sẽ bị tù hai năm, như thế thì chỉ còn còn hơn 6 tháng nữa thôi. Chị Thu đã đi chợ về, chị bảo Uyên 

    –  Hôm nay mình về sớm đi, chị muốn nghỉ ngơi rồi lo công chuyện.

       Hai chị em  dọn hàng vào tủ rồi đẩy xe đi gửi. Từ ngày buôn bán khá thì không đi xe đạp nữa mà đi xích lô vì Uyên đạp xe đạp dở lắm, nên đi với ai thì họ cũng phải chở, kể cả người nhỏ con như chị Hà. Uyên không muốn chị Thu vất vả quá vì về nhà chị lại lo làm thức ăn, Uyên chỉ có nấu cơm thôi, chị Thu nấu ăn ngon lắm nên Uyên để chị làm. Chị bảo Uyên khi hai chị em ăn cơm.

    –  Chị mới gặp anh Tư, người tổ chức chuyến đi của gia đình chị Cúc, anh ấy đã bằng lòng cho chị và cháu Tuấn đi trong chuyến tới. Khi nào hai má con đến đảo thì anh chị Lan sẽ đưa tiền cho người nhà của họ ở bên đó. Chị  sẽ báo cho Duy biết để em chuẩn bị cho Tuấn 

        Chị Thu đã nhận Tuấn, con trai lớn của Duy Thúy làm con nuôi từ ngày cháu mới sinh. Hai vợ chồng Duy bằng lòng cho con đi theo má Thu của nó. Tuấn đã 7 tuổi, ngoan và biết nghe lời nên bố mẹ nó cũng yên lòng.

         Khi đang bán hàng thì Uyên thấy chị Thu đến, nàng để chị vào sạp nghỉ vì trông chị rất mệt mỏi. Hai má con đi đã hai hôm rồi, Uyên bán cho xong để khách đi rồi ngồi xuống cạnh chị, hai chị em thở dài, chị Thu nói nhỏ

    –  Ghe lớn đã đi được rồi nhưng nhóm của chị bị rớt lại, chị đã đưa Tuấn về cho bố mẹ nó rồi ra cho em biết, anh Tư nói tháng tới có chuyển đi sẽ cho má con chị đi

        Uyên hỏi chị 

    –  Em đóng cửa sớm rồi mình về nhé

     – Hãy còn sớm quá, chờ họ mang đồ ăn trưa, chị ăn xong rồi về nghỉ, Uyên ở lại bán hàng. Trưa nay có gì?

     – Bún mắm với cà tím mà chị thích đó, để em ghé qua bảo họ cho thêm một tô nữa.

        Đã gần đến ngày Gíang về, Uyên hồi hộp chờ chị Hà đến báo tin  vì nàng cho Giang biết nhà của Uyên đã bán, như vậy khi về Giang sẽ về thẳng nhà anh. Uyên đang cúi xuống xếp lại đồ trong tủ kính thì thấy bóng người đến ngay trước tủ, Uyên nhìn lên vì tưởng là khách mua hàng…Uyên thấy Giang đứng ngay trước mặt nàng, Uyên chớp mắt, người nàng run lên. Giang cười và nắm lấy tay Uyên, bây giờ thì Uyên mới thấy Đông đứng cạnh Giang, nàng cố nén xúc động, 

     – Chào cô Uyên… chào chị Thu

        Đông nói với cái cười tươi, anh và chị Thu đã thấy nhưng yên lặng để hai người có chút tự do,  chị Thu đẩy mấy cái áo treo quanh sạp để có lối vào

    –  Vào đây ngồi chơi, mới về phải không?

        Đông trả lời. 

    –  Vừa mới xuống xe, Giang rủ tôi ghé thăm quý vị, bây giờ thì tôi về nhà cho bố tôi mừng.

        Uyên đã bình tĩnh lại, nàng nói với Đông

    –  Sạp bán hàng của người đẹp của Đông gần đây, tôi đưa anh đến thăm nhé

        Đông lắc đầu 

    –  Để khi khác, tôi về nhé,

        Đông chào rồi đi ra, Uyên vẫn để Giang nắm tay nàng. Giang hỏi chị Thu

     – Em về nhà chị được không?

        Chị Thu gật đầu và bảo Uyên 

    –  Em đưa Giang về nhà rồi qua báo cho bác và bên nhà biết, chị lo bán rồi về sau, em không cần ra nữa

       Uyên đưa Giang ra đầu đường để đón xe về nhà, giọng nàng đầy niềm vui

   –  Sao anh biết sạp của Uyên vậy ?

   –  Có gì đâu, vừa đi vừa  ngó, thấy hai cái đầu trọc lóc, ai cũng biết ở tù mới ra. Anh thấy chị Thu ngồi và Uyên đang cúi xuống xếp đồ. Anh nhớ Uyên lắm, chỉ muốn gặp em cho em vui nên vừa được thả về là đến tìm em ngay để làm em ngạc nhiên

   –  Anh làm Uyên muốn đứng tim luôn, em cứ nghĩ là anh về nhà rồi để chị Hà đến cho em biết

       Uyên đưa Giang vào nhà nàng ở chung cư, Giang thắp nhang, hai đứa vái  bố mẹ, Uyên nói với Giang

   –  Em đưa anh coi nhà rồi em qua bên anh báo cho má mừng, má nhớ anh lắm 

       Chỉ có một phút là đi hết nhà, qua cánh  cửa bếp vào phòng, Giang ôm lấy Uyên, hôn nàng với tất cả  nhớ thương say đắm 

   –  Anh yêu em. 

       Uyên để Giang  ôm nàng trong tay, yên lặng tận hưởng những giây phút thực sự có anh chứ không phải như trong  những giấc mơ. Giang nhìn sâu vào mắt Uyên

   –  Cám  ơn Uyên.

       Những giọt nước mắt đã rơi xuống má Uyên, Giang cúi xuống đón lấy giọt nước mắt trên mặt nàng.

    –  Anh hứa sẽ không bao giờ để Uyên khóc nữa, anh đã về, Uyên có mừng không?

        Uyên gật đầu, nàng kéo nhẹ Giang ngồi xuống thành giường, để đầu dựa vào vai Giang.

    –  Uyên mong rằng hạnh phúc mình có ngày hôm nay cũng như hạnh phúc mình có hôm biết tin anh ở bộ ngoại giao. Em tin rằng may mắn sẽ đến với tụi mình vì nghe nói ai ở nhà này đều đi được.

        Giang nhìn Uyên đầy yêu mến 

    –  Uyên biết em còn thiếu gì không?

        Uyên nhìn Giang, lắc đầu. Giang nhẹ nhàng chỉ vào môi nàng 

    –  Một cái  thôi, em còn nợ anh từ hôm đó đấy, không trả bây giờ thì anh sẽ  tính lời. 

        Uyên không nói gì, nàng kéo anh xuống và hôn anh đắm đuối. Uyên nhớ anh  cũng như anh nhớ Uyên vậy.

        Uyên nói với Giang.

    –  Anh ở nhà, Uyên qua bên anh báo cho má và các anh chị. Em về ngay

        Khoảng hơn một tháng sau thì bạn của chị Hà xin cho Giang và anh Khánh chỗ làm ở công ty xây cất nên mọi chuyện cũng tạm ổn định. Chị Thu có việc bận hay đi nên buổi chiều sau khi đi làm về, Giang  ghé sạp thăm Uyên và phụ nàng dọn hàng  đi gửi rồi đưa Uyên về nhà.

        Từ ngày Giang về, Thu rất thương Uyên khi thấy hai em quấn quýt bên nhau. Thu thường hay giúp anh Tư đưa người đi nên biết đây là chỗ tin cậy và sợ sau khi mình đi rồi thì không có ai lo cho Uyên được. Thu muốn lo cho hai em đi trước nên mang chuyện đó bàn với anh Tư, nhờ anh thu xếp chỗ cho Giang và Thu nhường chỗ của Thu cho Uyên, chờ hai em đến đảo rồi sẽ tính sau, Biết tính Uyên khó bảo nên Thu lấy cớ đổi tài cho may mắn để ép Uyên phải nghe lời. Thu bảo em

    –  Hai tuần nữa anh Tư có chuyến đi, chị đi cứ bị rớt hoài nên chị  muốn đổi tài cho hên, Uyên đi chỗ của chị, chị sẽ hỏi Tư xem còn chỗ nào cho Giang không vì họ rất cẩn thận và thường thì đã đầy từ lâu nhưng chị giúp anh ấy nhiều nên chị hy vọng được. Em  hỏi Giang xem ý nó như thế nào?

     – Không được đâu, nếu em đi rồi thì sợ chị Lan không có tiền cho chị và Tuấn đi, em có nói chắc là Giang cũng không chịu đâu.

    –  Uyên cứ đi đi, chị Lan thấy hai em tới đảo thì chị sẽ mừng và lo cho đứa khác. Uyên phải nghe lời chị, để chị hỏi anh Tư trước khi nói chuyện với Giang 

       Thu bàn riêng với Duy

   –  Chị định nhường cho Uyên đi trước vì nếu chị đi rồi thì các em khó gặp anh Tư lắm, Duy phụ chị kiếm cách nói cho Uyên nó nghe lời chị nhé.

        Khi  ba chị em bàn chuyện, Duy nói

    –  Chị Thu nói rất đúng, anh chị đi được rồi thì bên này anh Tư vẫn có chuyến đi. Nếu chị Thu đi rồi thì mình khó nói với anh Tư lắm. Anh chị đi trước, chị Thu và em sẽ nói chuyện với anh chị Lan sau.

       Thu nhìn Uyên

     -Chị thấy Duy có lý, Uyên nghĩ sao

      Uyên ngại ngùng

    – Em đã nói rồi mà chị không chịu thì bây giờ chị bảo sao thì em nghe vậy.

       Duy đồng ý

    – Vậy là tốt rồi, chị Uyên mời anh Giang đến đây mình hội thảo bàn tròn nhé.

      Hôm sau, Uyên  nói với Giang 

   –  Em có chuyện cần bàn với anh ở nhà em.

       Buổi trưa, Giang xin về sớm rồi ghé sạp đưa Uyên về nhà. Sau khi nghe Uyên nói về việc chị Thu muốn lo cho hai đứa đi trước, trên mặt Giang thoáng chút trầm ngâm, anh nắm nhẹ tay Uyên, nhìn sâu vào mắt nàng, giọng tràn đầy những âu yếm, thương yêu

   –  Uyên có biết là trong suốt hai năm ở tù, anh luôn luôn nghĩ đến em, đến tình yêu của chúng mình và sự hy sinh đợi chờ của em. Chỉ mong sau khi anh về, em bằng lòng để mình làm đám cưới rồi mọi chuyện sẽ tính sau. Không ngờ em lại bàn về chuyện đi trước khi anh có dịp để nói với em…anh sẽ làm theo những điều em muốn, anh sẽ đi với em nhưng chỉ một lần nữa thôi Uyên nhé. Và về những điều em nói, theo anh nghĩ nên để chị Thu và Tuấn tiếp tục đi, rồi sẽ gặp may mắn. Anh  sẽ đến  gặp chị Thu và Duy để cám ơn  đã lo lắng về việc đi cho hai đứa mình .

       Nghe Giang nói, Uyên cảm thấy được tất cả nỗi ưu tư của anh, lòng đầy thương cảm về sự nhớ thương nàng trong những tháng năm  dài cô đơn trong tù. Uyên để tay nằm gọn trong bàn  tay  còn đầy chai cứng của Giang, dịu dàng

   –  Uyên cám ơn anh đã chiều theo ước muốn của em. Em hứa nếu có dịp đi thì sẽ là lần chót, dù được hay không em sẽ nghe theo quyết định của anh về chuyện của tụi mình. Khi chị Thu đề nghị Uyên đi thay chị  cho hên và tìm chỗ cho anh, Uyên đã nói với chị Thu, cũng giống  như ý kiến của anh  nhưng Duy đã thuyết phục được em mời anh đến để mấy chị em cùng  “ hội  thảo bàn tròn “. Anh đến cho chị Thu biết ý của anh nhé

       Giang ngồi yên nghe chị Thu nói, anh nhìn chị 

   –  Em cám ơn chị đã lo cho Uyên và em, theo em mọi chuyện đã được dự định như thế rồi thì mình cứ làm theo. Chị đã không may mắn hai lần rồi thì lần tới sẽ thành công

       Duy nhìn Giang

   –  Em đồng ý với anh Giang, em chỉ có hai điều để nói, em hy vọng anh suy xét lại

   -…., thứ nhất cứ theo như lời anh nói, nhưng chị Thu đi rồi thì em thấy không còn chỗ nào tin cậy được. Anh thấy đó, mình đã đến nước phải làm ghe lấy để đi mà còn bị lừa

    -…., thứ hai nếu anh và chị Uyên tới đảo rồi thì mới đưa tiền thì rất là an toàn và lúc đó, chị Lan thấy anh chị đi được thì chị vui mừng và sẽ lo tiếp cho chị Thu. Em nghĩ anh chị nên nghe lời chị Thu, bố mẹ mất rồi, ở đây bây giờ chị là người lớn nhất. Hơn nữa đi được rồi thì anh mới lo được cho chị Uyên chu đáo, em phải nói hết lời chị Uyên mới bằng lòng đưa anh đến đây để nói chuyện. Em mong anh đừng phụ lòng  hai chị  của em

        Giang yên lặng suy nghĩ một lúc lâu, nhìn Uyên  anh thấy mắt nàng đầy mong đợi. Anh quay sang Duy

   –  Anh cám ơn Duy đã cho biết ý kiến của em và những điều chính xác mà Duy nói cũng như những tình cảm mà gia đình đã dành cho thì anh không thể nào từ chối được. 

       Giang nói với chị Thu

   –  Em xin nghe lời chị.

       Duy bắt tay Giang rồi nhìn Uyên, giọng đầy vui mừng

   –  Chúc mừng anh chị 

CHƯƠNG  IV :  ĐẾN BẾN TỰ DO

      Khoảng một tuần sau khi mấy chị em nói chuyện, vào một buổi tối chị Thu đưa tờ giấy, trong đó chỉ có ghi một địa chỉ nhà cho Uyên và Giang, dặn hai em tối khuya đi đến nhà tại địa chỉ đó để chờ. Sau đó thì cứ làm theo sự chỉ dẫn của chủ nhà.

       Năm giờ sáng hôm sau, Giang và Uyên đã sẵn sàng. Có một anh chàng khoảng hơn hai mươi tuổi đến gặp và nói

   –  Em tên là Tám, má bảo em đến đón anh chị đi Gò Công ăn giỗ ba em

       Giang nói

   –  Cám ơn em Tám

       Ba người đón một chiếc xích lô máy ra bến xe đò đón xe đi Gò Công. Đến xế trưa, khi xe đó ngừng tại trạm, Tám  nhìn  Giang rồi ra cửa xe, Giang và Uyên đi theo, khoảng  mười người xuống đây nên không ai để ý. Tám dẫn hai người đi trên con đê nhỏ giữa ruộng lúa đến bờ con sông khá lớn, ngay bên bờ sông đã có một người ngồi trên chiếc xuồng nhỏ chờ sẵn . Tám đi xuống xuồng, Giang đi theo và giúp Uyên xuống. Vừa chèo vài cái, bỗng nhiên chiếc xuồng nhỏ lao chao  rồi lật úp xuống sông. Uyên hoảng sợ vì cả người ở dưới nước, đang  đưa tay quờ quạng thi có bàn tay kéo nàng lên mặt sông và nghe tiếng Giang 

    –  Đừng sợ, anh đây

       Tám và cậu lái xuồng đã lật xuồng lại rồi kéo Giang và Uyên lên, cả bốn người đều ướt hết. Tám nói 

   –  Nhà em gần đây, em đưa anh chị về thay đồ.

       Bà mẹ Tám đưa cho Uyên bộ đồ của bà

   –  Cháu đi tắm đi

       Tám chỉ cho Giang cách phơi đồ của anh và Uyên rồi nói với mẹ

   –  Má cho anh chị và con ăn đi, chập tối là phải đi rồi. 

       Trời chập choạng tối, Tám đưa hai người xuống ghe nhỏ rồi chèo ra sông, khi ghe đến gần chiếc xà lan đậu giữa sông thì đã tối hẳn. Sau khi đúng tín hiệu, họ cho ba người lên xà lan nhưng bảo  Uyên đi xuống hầm dưới vì chỉ đàn ông được ở trên thôi. Một mình Uyên vịn vào vách kim loại lạnh ngắt của xà lan  lần mò đi xuống, trong cái mờ tối của hầm, Uyên thấy có người đã ngồi. Uyên bước tới và ngồi ngay cạnh người đầu tiên nàng thấy, hình như có vài người đến sau  rồi  cảm thấy xà lan chạy 

       Không biết là bao lâu, xà lan ngừng chạy, Uyên thấy có người cầm đèn pin đưa từng người ra. Đến phiên nàng, trong đêm tối Uyên không hiểu bằng cách nào mà nàng đang ở dưới hầm của chiếc ghe lớn. Giang đã tìm được Uyên, hai đứa nắm chặt tay nhau trong hầm ghe tối thui đầy nhóc người không cử động được. Khi ghe bắt đầu chạy, Uyên thấy Giang bóp nhẹ tay nàng, cả hai đều hồi hộp. Không bao lâu sau đó, có tiếng sàn sạt như ghe chạm phải cái gì … rồi ngừng  chạy. Có tiếng bước  chân người  đến mở nắp hầm, nói khá lớn 

    –  Ghe bị mắc cạn, ai biết lái ghe xin lên giúp.

        Giang đưa tay

    –  Tôi biết 

        Uyên thấy có bàn tay đưa xuống 

    –  Ra đây tôi kéo lên

       Giang ráng len lỏi ra chỗ nắp hầm, Uyên thấy có hai bàn tay nắm lấy hai tay Giang kéo anh lên và đóng lại nắp hầm

       Không bao lâu, Uyên thấy ghe chuyển động rồi chạy lại, Uyên thở phào và nhắm mắt lại, không thấy Giang xuống, chắc là họ giữ anh lại để phụ lái ghe

        Những cơn gió  thổi mạnh, nước biển  cuồn cuộn thành những đợt sóng lớn  trắng xoá như những bông hoa khổng lồ trên vùng  biển xanh bao la bát ngát không bờ bến. Đôi lúc Uyên thấy chiếc ghe nhỏ chìm lẫn trong đám bọt trắng,  lướt sóng chòng chành, nước biển văng tung toé ướt hết cả  ghe làm  Uyên  cảm thấy thật chóng mặt  và lạnh.  Ghe quá đông người không đủ chỗ nằm nên phải chia nhau chỗ để ngủ. Uyên  hay ngủ ngồi ở bên cửa sổ của ghe  để  khi rảnh không lái ghe thi Giang  có thể đến thăm nàng,  

        Đến đêm thứ ba, Uyên cảm thấy rất mệt và yếu…nàng nắm  lấy tay Giang khi anh ngồi  xuống miếng ván nhỏ  cạnh cửa ghe. Trong đêm tối mênh mông đầy sợ hãi của biển cả, Uyên cầu nguyện những người đã bỏ  mình trong những chuyến đi tìm tự do, phù hộ cho mọi người được đến bến bờ.  Thấy Uyên quá yếu, Giang hay  mang phần ăn của anh gồm ít mì gói và chút nước chia cho Uyên. Thỉnh thoảng khi có chỗ, Uyên nằm xuống nhưng vẫn để đầu gần cửa ghe để Giang thấy được nàng. Ghe đã đi  được hơn ba ngày, theo dự trù thì chỉ còn hai ngày nữa thì đến Nam Dương nhưng nước và đồ ăn đã cạn rồi. Đôi khi thấy thương thuyền ngoại quốc đi ngang qua nhưng họ chỉ nhìn rồi đi mặc dù có dấu hiệu SOS

        Đến ngày thứ tư thì mọi người trên ghe đã kiệt quệ,  Giang bám thành  ghe đi đến cửa sổ thăm Uyên. Anh rất lo vì thấy Uyên yếu hơn nữa,  Giang quỳ xuống trên  miếng ván nhỏ cạnh  cửa ghe, đưa cho Uyên một miếng củ sắn nhỏ

   –  Uyên ăn đi

       Chút vị ướt của củ sắn làm Uyên cảm thấy đỡ khô cổ và dễ chịu, nàng nhìn Giang,  giọng nói nhẹ như hơi sương 

   –  Sao anh không ăn mà cho Uyên 

       Giang nói dối 

   –  Anh có rồi, phần này phần thêm cho người lái ghe, anh để dành cho Uyên 

   –  Cảm ơn anh

       Giang vuốt nhẹ vai Uyên rồi trở về phòng lái. Từ ngày đi tù về anh thấy Uyên gầy hơn trước rất  nhiều, anh biết nàng vất vả kiếm tiền để thăm nuôi anh và chờ anh suốt  hai năm trường. Anh không bao giờ quên công ơn đó, hầu hết phần ăn của anh, anh nhường cho Uyên, mong  nàng có đủ sức khỏe để đến đảo.  

        Đêm thứ năm Giang chỉ cho Uyên thấy vài đốm sáng  cuối  chân trời 

    –  Chỗ đó có thể là khu khoan dầu, như vậy là mình đi đúng đường rồi.

        Càng về khuya, đốm sáng càng to dần và trở thành những cây đuốc khổng lồ trên mặt biển. Mọi người trên ghe thấy có hy vọng được cứu vớt và sống sót.

        Đến trưa ngày thứ sáu thì thấy một chiếc tàu lớn từ khu khoan dầu chạy ra, ghe ra dấu nhưng tàu vẫn chạy qua. Mọi người thất vọng nhưng may sao tàu quay trở lại, vòng đi vòng lại mấy lần, thấy ghe đã bị nước vào và tình trạng kiệt quệ của thuyền nhân nên cho thuyền nhỏ xuống, quan sát kỹ  trước khi cho chuyển người từ  ghe qua và đưa lên tầu dầu.

        Uyên không còn bước nổi khi họ chuyển nàng tới boong tầu,  phải vịn vào vai của cô gái bên cạnh đi từng chút cho đến khi Giang được đưa qua tàu, anh chạy lại và dìu Uyên đến khu được chỉ định. Sau khi mọi người lên hết, tàu lớn chỉ quay qua đụng nhẹ một cái mà cả ghe tan ra và chìm xuống biển trong giây phút trông thật hãi hùng. Mấy người thủy thủ trên tàu phát nước và đồ ăn cho thuyền nhân, họ dùng những miếng ly nông tạo thành chỗ tắm và phát cho vài đồ dùng cần thiết. Uyên thấy vài người cùng ghe viết tin trên giấy viết thư aerogram  rồi nhờ người trên tàu dầu gửi giùm khi lên bờ nên Uyên cũng an tâm vì anh Tư sẽ biết tin ghe đến đảo an toàn,

        Khi tàu đến đáo Ku Ku thì trời đã tối, nhân viên Cao Uỷ Tị Nạn hướng dẫn những người tị nạn mới làm giấy tờ căn bản trước khi cho vào barrack để nghỉ. Trong ánh đèn gần chỗ tàu cho người xuống, Uyên thấy có ít người đứng ngó tìm thân nhân may ra có trong những người mới đến. Xong việc họ phát cho mỗi người một cái chăn và cái gối nhỏ,  Giang giúp Uyên nằm xuống tấm phản bằng ván gỗ rồi đắp chăn cho nàng.

      -Uyên ngủ đi.

       Uyên cười với Giang như cám ơn anh rồi nhắm mắt lại. Mệt quá nhưng yên tâm vì đã đến đảo và có Giang bên cạnh, Uyên ngủ đi lúc nào nàng cũng không biết nữa.

        Nhìn Uyên ngủ yên, Giang cảm thấy an tâm. Sau khi được chuyển lên tàu dầu, ăn uống, tắm gội nghỉ ngơi, Uyên lấy lại được chút sức khỏe và tự đi một mình được. Giang coi lại những giấy tờ cần thiết đã cho vào bao ny lông cho khỏi ướt và  dấu mang theo để làm hồ sơ xin đi định cư…mệt quá,  Giang nằm xuống rồi cũng ngủ luôn.

        Những tiếng ồn ào chung quanh làm Uyên thức dậy, Giang đã dậy và đang xem lại những giấy tờ mang  theo. Mọi người đi lấy thức ăn sáng rồi ra văn phòng Cao ủy Tị Nạn làm hồ sơ xin định  cư. Uyên đã đồng ý để Giang khai là  hai người đã  kết hôn từ mấy năm trước để dễ dàng cho anh chị Lan trong việc bảo lãnh qua Mỹ.  Giang và Uyên đều làm cho chính phủ cũ nên có diện được đi định cư và nếu có thân nhân ở Mỹ bảo lãnh thì sẽ được đi Mỹ. Vì quen làm hồ sơ nên Giang làm rất mau, Uyên kiếm soát lại kỹ càng trước khi nộp và không ngờ mình là người nộp sớm nhất. Thấy vậy, nhiều người cùng ghe nhờ giúp, Giang và Uyên bận cả ngày.  Giang dẫn Hải, đại uý  Hải quân và là người chủ chốt trong việc lái ghe đến giới thiệu với Uyên

    –  Đây là đại uý Lê Minh Hải, người chỉ huy của ghe mình.

        Uyên hơi cúi đầu 

    –  Cám ơn  đại uý đã đưa tất cả chúng tôi đến đảo an toàn.

        Với tư cách là người tạm thời chỉ huy 76 người trên ghe, Hải đã thấy cách Uyên giúp đỡ mọi người, ân cần,  dịu dàng ngay cả lúc Uyên đứng không vững. Anh đã hiểu tại sao mà Giang đã hy sinh nhường cho người phụ nữ này đến giọt nước cuối cùng vì những gì Giang làm trên ghe anh đều thấy hết. Hải cũng hơi cúi đầu, vỗ vai Giang và nói với Uyên 

    –  Phần lớn là nhờ anh Giang đấy, nếu anh không lên giúp hôm ghe bị mắc cạn thì chưa chắc mình đã đi được, hơn nữa anh là người lái ghe nhiều nhất 

        Giang cười 

    –  Lái ghe trên biển thì có gì khó đâu, cứ nhắm theo hải bàn mà chạy không sợ đụng  ai cả, để anh và anh Quý có giờ tính đường đi.

        Ku Ku chỉ là một hòn đảo nhỏ  mà Cao Uỷ dùng làm nơi đón thuyền nhân đi tị nạn nên ngoài mỗi tháng có tàu từ đảo Galang tới đón người và cung cấp thực phẩm thì không có một phương tiện nào để liên lạc với thế giới bên ngoài. Giang và Uyên rất nóng lòng vì biết gia đình mong tin nhưng  đành phải chịu, hy  vọng nhà biết  tin  từ anh Tư  ghe đến đảo an toàn nên tạm yên tâm

        Gần một tháng sau mới có tàu đưa mọi người sang đảo Galang. Giang và Uyên thư  ngay cho gia đình ở nhà và Uyên thư cho chị Lan, giải thich cho chị biết tại sao mà chị Thu đã nhường chỗ đi cho Uyên, đồng thời gửi kèm theo bản sao hồ sơ xin định cư để nhờ anh chị bảo lãnh.

        Galang là một hòn đảo lớn mà Cao ủy Ti Nạn dùng làm nơi tạm cư cho người vượt biển tị nạn chờ ngày đi định cư  đã thành lập từ lâu nên hầu như có đầy đủ mọi thứ, có chùa , nhà thờ, trường học và chợ búa như một thành phố nhỏ. Vì khai là vợ chồng nên Giang được cấp cho ở tạm tại một căn nhà nhỏ trong nhiều nhà cất liền nhau, trên là một phòng ngủ nhỏ, dưới là bếp và phòng khách, ngoài thực phẩm căn bản Cao ủy cấp cho thi thoải mái mua bán chợ búa nấu nướng nếu có tiền .

       Trong thời gian mười một tháng ở trên đảo,  Giang và Uyên sống như đôi  trẻ hứa hôn chờ ngày cưới. Giang rất yêu và  quý trọng Uyên nên chiều theo nàng vì biết tính nàng cổ hủ. Khi đến Mỹ,  anh sẽ nhờ anh chị Lan đứng ra thay mặt bố mẹ cho phép anh được cưới Uyên cho nàng vui lòng vì  Uyên luôn luôn muốn theo truyền thống cũ.

        Sau khi gặp và nói chuyện với ban hành chánh của cộng đồng người tị nạn trên đảo, Giang và Uyên đi làm thiện  nguyện. Giang học trường Dòng,  thông thạo tiếng Pháp nên Giang giúp cha người Pháp dịch tin và làm báo, còn Uyên thì dạy toán và lý hoá tại trường học cho những  đứa trẻ theo cha mẹ và thân nhân đến đây để chờ ngày đi định cư. Dù không phải là quân nhân nhưng Giang và Uyên được mời tham dự buổi chào cờ mỗi sáng thứ hai của nhóm “hẹn ngày về “ thành lập bởi một số ít cựu quân nhân được chọn lựa trên đảo qua sự giới thiệu của  đại úy Hải, và Uyên đã bằng lòng cho anh đi làm bổn phận khi có cơ hội dù có thể không có ngày về,

        Uyên thật là mừng khi nhận được thư của chị Lan. Anh chị rất vui mừng khi nhận được tin hai em đến đảo, đã làm hồ sơ bảo lãnh qua USCC, dặn Uyên cứ yên tâm, anh chị đã trả xong phần tiền đi của Uyên và có chỗ  để mượn  tiền để trả khi  Thu Tuấn qua và kèm thêm $100 đô la cho hai đứa. Uyên gửi thư cám ơn và ra chợ mua vải may cho Giang và Uyên mỗi người một bộ đồ vì ngoài một cái áo thun Cao Ủy cho thì chỉ có hai bộ quần áo mặc thay phiên từ ngày đi mà có lúc  Uyên thấy hai đứa giống  như …đại trưởng lão của bang chủ Cái bang Hồng thất  Công. Ngày đi chỉ vỏn vẹn có mười đồng đô la mang theo  để mua tem gửi  thư cho gia đình khi đến đảo. Đi được là may mắn lắm rồi, thực phẩm Cao Uỷ trợ cấp thì  đủ sống để chờ ngày đi định cư,

         Giang và Uyên đã qua được hai  cuộc phỏng vấn, chờ giấy tờ xong thì chuyển qua Galang 2 để chuẩn bị đi. Bây giờ tỉnh táo rồi mới thấy lòng  mình yêu mến Galang quá. Chưa bao giờ Uyên thấy tình người đầm ấm như những ngày sống trên hòn đảo xa lạ  này, tất cả mọi người đều chia sẻ cùng nhau, đổi xử với  nhau bằng cả tấm chân tình. Nhớ những buổi chào cờ trang nghiêm, những buổi dạy học thày trò nhìn nhau vì tiếng mưa rơi  trên mái tôn to quá  át cả tiếng người, những buổi đi dạo trên bờ biển hoang sơ thơ mộng…lòng đầy những ước mơ cho đời sông mới trên xứ sở tự do.

        Sau khi qua được những thủ tục khám sức khỏe,  Giang và Uyên  phải ký không biết bao nhiêu là giấy tờ… giấy bảo lãnh, giấy vay  nợ tiền máy bay qua trung gian USCC… mà Uyên không sao nhớ hết, nàng mong mọi chuyện suông sẻ cho đến khi đến nước Mỹ .

        Vĩnh biệt Galang nhé, Uyên nhủ thầm vì biết chẳng bao giờ mình  có dịp ghé lại nơi đây. Những hòn đảo nhỏ hoang sơ của quốc gia Indonesia tiếp đón những thuyền nhân vượt biển tìm tự do và cuộc sống an bình, đã mang lại sức  sống cho những người tuyệt vọng vì đã mất tất cả. Xin tri ân những người làm việc ở nơi đây đã giúp đỡ, hướng dẫn và bảo bọc  những thuyền nhân may mắn được đến bến bờ của mảnh đất  tự  do

     Có khoảng 25 người trong nhóm được đi định cư tại Mỹ của Uyên. Tất cả mọi người đều được hướng dẫn rõ ràng về thủ tục  nhập cảnh, định cư cũng như lộ trình của cuộc hành trình từ đảo Galang cho đến Hoa Kỳ và đến tiểu bang của người bảo lãnh. Đồng thời cũng dặn là đừng quá lo lắng vì ở mỗi phi trường đểu có nhân viên Cao Uỷ đón tiếp và hướng dẫn. Uyên nhớ nằm lòng tất cả điểm đến của chuyến đi…đầu tiên xuống tàu đi qua Singapore, nghỉ lại đây ba ngày rồi đáp máy bay đi Hồng Kông và nghỉ tại đây một đêm. Sáng hôm sau đáp máy bay đi Seattle thuộc tiểu bang Washinton để làm thủ tục nhập cảnh vào nước Mỹ. Sau đó sẽ đổi máy bay đi Virginia, nơi anh chị Lan đang ở và bảo lãnh qua cơ quan USCC tại đây.  Uyên cầu mong mọi chuyện an toàn suông sẻ để gặp lại  người thân.

        Anh chị Vũ Lan đón Giang  và Uyên đến Mỹ vào một đêm đầu mùa thu với gió lạnh và mưa phùn. Biết bao vui mừng khi gặp lại chị Lan, chị vẫn xinh như xưa, dường như chín năm qua không có gì thay đổi nơi chị, vẫn thương yêu Uyên như những ngày Uyên còn nhỏ. Nhưng chị  Lan ơi, Uyên cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều, em đã trưởng thành với biết bao nỗi đắng cay, cảm ơn  các anh chị đã giúp hai đứa em có được ngày hôm nay.

       Tạm thời Uyên và Giang ở với anh chị Lan, anh Vũ đưa hai đưa đi làm mọi thủ  tục giấy tờ và khám sức khỏe, rồi  đi xin học anh văn. Chỉ một tháng sau là có việc làm đêm ở rạp chiếu bóng, anh Vũ dậy Giang lái xe và mua cho Giang một chiếc xe cũ để hai đứa đi học và đi làm.

      Mấy tuần sau khi Uyên  đến Mỹ thi chị Lan nhận được tin chị Thu và Tuấn đến đảo Pulau  Bidong ở Malaysia. Cả nhà thật vui mừng và Giang đi gửi tiền ngay cho chị Thu và Tuấn vi nhớ những khó khăn khi sống ở trên đảo,  nhất là Tuấn còn nhỏ cần chăm sóc nhiều.

      Thường thì giờ đi làm ở rạp hát không nhất  định vì tùy thuộc vào sự bán vé của những buổi chiếu phim đêm trướ, và họ chỉ cần rạp sạch sẽ sẵn sàng cho buổi chiếu phim vào  trưa ngày hôm sau . Nhưng vi Giang và  Uyên có lớp học anh văn vào buổi sáng nên phải dậy sớm đi làm cho xong để vào học lúc chín giờ. Uyên còn nhớ những hôm chiếu phim ET, rạp đầy bắp rang, kẹo bánh và nước ngọt đổ ướt hết sàn, hai đứa phải tới từ một giờ sáng, làm hết hơi để kịp giao rạp  và đi học cho đúng giờ.

        Một hôm giữa tuần  và không có phim hay nên bốn giờ sáng Gíang mới chở Uyên đến rạp để  làm việc, anh mở cửa đưa Uyên vào nhưng chỉ bật đèn nhỏ và bảo Uyên

     –  Cả mấy tháng nay, ngày nào  tụi mình  cũng đến đây mà chưa bao giờ ngồi  ghế.  Uyên ngồi xuống đây với anh

        Uyên ngồi xuống hàng ghế  hạng nhất trong rạp hát cạnh Giang và dựa đầu vào vai anh

   –  Giống  như mình đi xem xi nê ngày xưa Giang nhỉ.

      Giang cầm lấy tay Uyên

    –  Thảo Uyên

       Uyên nhìn Giang, nàng hơi ngạc nhiên vì ít khi anh gọi nàng bằng cả tên lót. Giọng Giang đầy vẻ trang trọng

   ….-Mình chuẩn bị  làm đám cưới Uyên nhé, em có bằng lòng không ?

        Uyên tựa sát vào Giang, nàng nhẹ gật đầu, giọt nước đã long lanh trong khoé mắt.

      Giang nhìn Uyên âu yếm, nét mặt đầy cảm động và hạnh phúc, anh đưa ngón tay đón giọt nước mắt trên má nàng

    –  Làm vợ anh rồi thì không được khóc nữa nhé, anh muốn em luôn luôn tươi cười vui vẻ, chăm sóc cho anh và con của chúng mình

    – Em hứa, Uyên nói và dụi mặt  vào ngực áo của Giang.  

      Giang ôm gọn  Uyên vào tay anh, cảm thấy thật sung sướng vì đã làm được điều mà anh đã muốn từ ngày biết là mình yêu Uyên. Giang thấy Uyên vẫn còn gầy hơn ngày trước  nhiều và tự hứa sẽ săn sóc nàng chu đáo khi hai đứa thực sự sống chung. Anh vỗ nhẹ vai Uyên vì cảm thấy nước  mắt của nàng đã thấm qua áo vào người anh.

   –  Uyên cứ khóc đi, không cần phải dấu anh, anh cũng muốn khóc như  Uyên vậy. Cuối cùng thì mình  đã thành công, chúng mình sẽ sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau em nhé.

       Anh Vũ chị Lan rất vui khi  Giáng hỏi, anh chị hứa sẽ làm lễ cúng bố mẹ để  xin phép cho Giang được cưới Uyên và chuẩn bị tiệc cưới  hai em. Giang và Uyên cũng đã kiếm được chỗ ở với chị em Quế Hương khi gặp lại  nhau tại lớp chỉ dẫn thi vào bưu điện. Uyên biết hai chị em họ đi thoát nhưng khi Uyên đi thì họ còn ở bên đảo nên không biết  họ định cư ở đâu. Gặp lại bạn thân ở xứ lạ, ai cũng mừng.

       Giang gọi điện thoại nói chuyện với má và gia đình, má bằng lòng cho Giang được phép cưới Uyên. Má khóc khi bà nhận được thiệp cưới của Giang Uyên với tên của ba má trên thiệp. Mọi người đều vui vẻ chúc Giang Uyên nhiều hạnh phúc

       Trong lúc Giang và Uyên lo chuẩn bị đám cưới thì được tin chị Thu và Tuấn sẽ đi định cư đến Mỹ vào tháng mười, vừa đúng lúc để dự đám cưới. Uyên đã bàn với chị em Quế Hương và sẽ dọn nhà  đến ở chung với họ vào cuối tháng mười, như thể khi chị Thu và Tuấn qua thì sẽ ở tạm tại nhà của anh chị Lan và cả nhà sẽ có hơn một tuần ở chung  với nhau, tha hồ mà chuyện trò ăn uống cho thỏa những ngày xa cách

       Mọi việc đã tính xong,  chỉ còn hai tuần là đến ngày tốt, Giang và Uyên dùng khoảng thời gian trống  giữa lúc đi làm và đi học để  đi in thiệp cưới và mua nhẫn, sau đó thì đi may áo cưới , mua giày và thuê những phụ tùng cần thiết cho đám cưới. Việc mua đồ làm lễ cúng thì  chị Thu sẽ lo và tiệc cưới anh chị Lan hứa sẽ giúp nên  Giang và Uyên cảm thấy thật  ấm cúng và thoải mái trong sự thương yêu và săn sóc của gia  đình.

        Đám cưới của Giang Uyên tuy đơn giản nhưng không kém phần trang trọng. Buổi trưa,  anh Vũ chị Lan làm lễ trước bàn thờ khói nhang nghi ngút xin phép bố mẹ cho Giang được cưới Uyên,  Giang và Uyên làm lễ rồi đeo nhẫn cho nhau, với sự chứng kiến của anh chị  Vũ Lan và chị Thu. Thủy, con gái lớn của anh chị Vũ Lan mới mười bốn tuổi làm cô phù dâu nhỏ, Tâm, con trai kế  lo việc đưa nhẫn, Phong và Tuấn đi hai bên cô chú. Mọi nghi lễ đã xong, Uyên và Giang  lễ  tạ bố mẹ  và cám ơn các anh chị cùng các cháu.

        Xong phần nghi lễ của đám cưới theo truyền thống cũ, đến buổi tối thì cả gia đình đến nhà hàng lo chuẩn bị  cho tiệc cưới.  Gíang có ba người bạn quen ở đảo, Uyên chỉ có hai chị em Quế Hương, cùng với gia đình anh chị Vũ  Lan , chị Thu, vài người bạn và họ hàng của anh Vũ nên buổi tiệc cưới rất thân mật và ấm cúng trong tiếng chúc mừng  và tiếng  cười vui của các cháu nhỏ mặc đồ đầm và áo vest  trông  thật là xinh xắn dễ thương.

        Sau khi tiễn khách về,  anh chị  Vũ Lan  phụ hai đứa mang đồ tặng  ra xe và chúc hai em vui vẻ hạnh phúc.  Giang lái xe đưa Uyên về chung cư hai phòng, chỗ mới dọn đến tuần trước và ở chung với chị em Quế Hương 

        Uyên đang xếp dọn đồ tặng đám cưới thì Giang vào phòng đến bên nàng, anh đưa tay ôm lấy lưng Uyên. Uyên nhẹ nhàng

    –  Em đang xếp dọn, chờ em một chút nhé

       Giang không nói gì, anh ôm Uyên chặt  hơn, Uyên  quay lại nhìn anh, mắt anh đầy yêu thương đắm đuối như muốn nói với nàng anh không muốn chờ thêm nữa,  anh chờ đã hơn mười năm rồi và bây giờ thực sự Uyên đã  là của  Giang, nàng mãi mãi là người tình đầu yêu dấu của anh.

Ý  NHI