
| Tiểu Sử nhà văn Nguyễn Tường Nhung sinh 1936, là trưởng nữ của cố nhà văn Thạch Lam (tên thật là Nguyễn Tường Vinh sinh 1910 mất 1942) và là phu nhân của cố Trung tướng Ngô Quang Trưởng nguyên Tư lệnh Quân đoàn IV, Quân Khu IV rồi Quân đoàn I Quân khu I của Miền Nam Việt Nam cho đến tháng 3-1975. Hồi ký ghi lại những thăng trầm của cuộc đời bà, từ trại Cẩm Giàng của dòng họ Nguyễn Tường sau khi cha mất, đến khi kết hôn với Trung úy Ngô Quang Trưởng rồi lưu vong sang Hoa Kỳ. |

| Hạnh Phúc Mong Manh Tiếng ve sầu râm vang một khoảng không gian khá rộng quanh vùng Nhã cư ngụ, chúng từ lòng đất chui lên bay lượn hòa đồng cất tiếng hát nghe như một dàn hòa tấu vĩ đại đều đều chung một điệu. Tiếng vang như lời tán tỉnh gọi ái tình của giống đực mời các cô nàng đến để cùng hưởng thú ái ân. Loại ve sầu 17 năm mới chui lên từ lòng đất chờ lột vỏ ngoài mới có đủ hai cánh để trưởng thành. Thân dài tròn, khoảng hai đốt ngón tay, đuôi nhọn, hai cánh màu nâu nhạt mỏng manh như hai mảnh xiêm y lấp lánh viền vàng, ấp e che phủ nửa thân mình, hai con mắt to màu đỏ. Khi cô cậu đã thành một cặp, chúng bám vào những cành cây, trên thảm cỏ, bên gốc cây Đỗ Quyên Nhã thấy một cặp cánh màu vàng cam thật đẹp. Tò mò Nhã ngồi xuống nhìn cho rõ hơn, chúng đang quấn chặt vào nhau. Nhã nghe kể lại loài ve tuy nhỏ bé nhưng việc ái ân của chúng kéo dài khá lâu và sau khi thỏa mãn xong là chàng bay vụt đi chỗ khác, còn lại nàng bò loanh quanh như luyến nhớ dấu vết một cuộc tình đã biến nàng thành đàn bà để rồi mang trong cơ thể sự kết tinh truyền giống.Trứng chui vào lòng đất chờ 17 năm sau. Loài người khi chết đi vào lòng đất, ngược lại loài ve sống trong lòng đất, trồi lên rồi chết trên mặt đất. Nhã hay suy tư về sự chết và tự hỏi chết là hết và có linh hồn hay không. Linh hồn sẽ đi về đâu, có thế giới bên kia như người đời thường nói và có sợ chết hay không, nhưng có sợ chết thì cũng không sợ bằng khi người thân của mình ra đi trước. Đời người trước sau gì cũng trải qua niềm thương đau ấy, nhớ lại khi bố chết Nhã còn là đứa trẻ thơ chưa thấu hiểu nỗi đau mất đi một người than, đến khi bà Nội mất Nhã rất buồn nhưng bận rộn với bao công việc, với đàn con còn nhỏ dại và bà cũng đã tám mươi ngoài tuổi. Mẹ bị ung thư bao tử, đã cắt bỏ một phần, từ đó mỗi bữa bà chỉ ăn độ nửa bát cơm, khoảng hơn vài năm sau bệnh tái phát. Mỗi ngày thân thể gầy yếu dần, mặc dù cậu em ( BS ) đã tận tình chạy chữa, chăm sóc chu đáo. Ngày bà ra đi, Nhã đang mang thai đứa con út được hơn 7 tháng. Vì ở xa tận miền Trung, không về dự tang lễ được. Tình thương nhớ mẹ lại thêm sự ân hận không thể tiễn đưa mẹ lần cuối, càng làm tăng thêm sự đau buồn, Nhã chỉ biết khóc. Sau khi sinh con vài tháng, trở về đứng trước huyệt mộ lòng đau quặn, chỉ biết khấn vái cầu linh hồn Mẹ siêu thoát. Mỗi lần về Sài Gòn Nhã ở tại căn nhà riêng trong cư xá mà mẹ vẫn ở đó với người làm. Thiếu bóng mẹ, chiếc ghế ngoài phòng khách mẹ vẫn thường ngồi và trên chiếc bàn bên cạnh, cái kính trắng cũ để trên tờ báo mẹ thường đọc hình như vẫn còn đây. Nhìn ảnh mẹ trên bàn thờ qua làn khói mỏng, Nhã nghe như tiếng mẹ dặn dò ’’con đi mau mau về’’ . Lần nào Nhã có việc như đi thăm họ hàng, bạn bè, hay mua sắm v v… mẹ cũng nhắc. Nhã dạ cho mẹ vui, chứ đã là mẹ năm đứa con, đi đâu cũng có xe và tài xế lái, mà mẹ vẫn tưởng như Nhã còn là cô bé thuở nào. Mẹ là vậy đó, không cần biết Nhã bao nhiêu tuổi, lúc nào cũng vẫn lo lắng, nhắc nhở. Khi đã có con, Nhã mới thấu hiểu lòng mẹ bao la. Bước vào buồng ngủ, mùi dầu hiệu Con Hổ mẹ hay dùng như còn phảng phất đâu đây, tự nhiên Nhã thấy mắt cay cay. Ngày giỗ đầu mẹ, Nhã lên chùa xin Thầy tụng kinh cho mẹ, Nhã làm vài món mà khi sinh tiền mẹ vẫn thích, các con còn nhỏ, chỉ có Nhã và chồng, cúng mẹ xong ngồi nhắc lại những kỷ niệm của mẹ. Buồn và nhớ mẹ vô cùng. Nỗi buồn thương mẹ chưa nguôi thì một hung tin lại đến. Đứa con trai lớn của Nhã đã tử trận. Khi chú quản gia báo tin, lòng Nhã như xoắn lại, cổ họng như bị bóp nghẹn, cặp mắt khô cứng không một giọt nước mắt nào. Nỗi đau làm cho toàn thân tê dại, Nhã ngồi bất động cả thân người như dính chặt vào chiếc ghế. Tiếng chú quản gia làm Nhã thức tỉnh ‘’mời bà sơi miếng nước trà cho nóng’’ nói rồi chú nhìn Nhã ái ngại không nhớ bao lâu sau đó Nhã mới bình tĩnh lại để nghe chú quản gia nói về cái chết của con. Nỗi đau đớn mất con làm Nhã tự trách mình và thầm trách chồng. Đứa con này là con riêng của Nhã, bố nó đã chết. Khi chung sống với anh Nhã đã ảnh hưởng rất nhiều từ chồng. Cách thức anh làm việc, những quyết định theo quan điểm của anh trong quân ngũ, những kỷ luật chung trong quân đội, anh nhất quyết làm theo. Anh thường nói, con người ai cũng có mẹ cha, cũng có thân nhân, cũng đau xót như nhau. Anh xem các binh lính cũng như những người thân ruột thịt, nếu ai cũng lo cho con cháu mình về hậu cứ, trốn tránh trận mạc thì còn ai phải chiến đấu ngoài trận tuyến. Vì vậy anh đã bị gia đình trách oán, bây giờ Nhã cũng oán trách tuy không nói ra . Nhã đã nằm liệt giường hai ngày, chỉ uống nước cầm chừng. Nhã đóng cửa buồng riêng lại, để các con cho chị người làm và người chị họ đến ở lo cho chúng. Nỗi đau xót mất con là nỗi đau tận cùng của sự đau, không thể diễn tả nổi. Khi mẹ chết Nhã tưởng nỗi đau mất mẹ đã là một sự đau không thể nào đau buồn hơn, nhưng khi đứa con từ lòng mẹ là tâm huyết trong dòng máu của mình, đứa con ra đi, hầu như tất cả các bộ phận trong con người mình đồng loạt nổi lên hành hạ cơ thể tim óc mình. Ôi thật là một nỗi đau khủng khiếp, một nỗi đau không thể chữa lành mà phải mang theo suốt đời. Sau những ngày vật vã khóc thương, Nhã như người ốm nặng. Các con thấy mẹ nằm mãi trong phòng im vắng, chúng cảm nhận được một điều gì đó nhưng không giám hỏi. Nhìn các con ngơ ngáo, Nhã tự nói với chính mình phải dìm sự đau buồn vào một góc nào đó vì trách nhiệm và bổn phận. Người mẹ, người vợ, phải can đảm vì cuộc sống còn dài. Chồng Nhã rất mừng khi thấy Nhã đã bình tâm sinh hoạt trở lại thường ngày. Làm vợ chiến binh trong thời chiến loạn, sự đe dọa luôn vây quanh, ngày ngày biết bao chiếc khăn tang trên đầu người vợ trẻ cùng bầy con thơ không có ngày mai. “Ôi Thời Chiến Chinh Mấy Người Đi Trở Lại” Nhã vì buồn lẫn lo sợ người gầy ốm hẳn đi, lại thêm bệnh đau bao tử, đêm đêm thao thức nhìn lũ con còn non dại thơ ngây. Những khi con đau ốm, một mình vò võ ôm con. Mỗi khi nghe tiếng chó sủa đêm cùng tiếng gió lao sao, tiếng vạc bay vỗ cánh , tiếng mưa tí tách trên máng nước, tiếng mèo gọi đực, nỗi nhớ anh lại càng day dứt, lo anh đang ở chốn hiểm nguy. Nhớ những đêm trăng sáng, đúng lúc anh mới từ trận chiến trở về được vài ngày nghỉ phép. Anh thích trải chiếu trên sân gạch ngoài sân để ngắm trăng, anh nói anh thích nhìn em dưới ánh trăng và cũng để nhớ khi anh ngoài trận chiến, nếu thấy trăng là nhớ đến em, nghe anh nói thế Nhã vui lắm nhưng trong đầu lại nghĩ : Anh đang đối diện với kẻ thù ngay trước mặt, tâm trí đâu thấy trăng mà nhớ em. Sơ sẩy một chút là hiểm nguy cận kề ngay. ’’ Em nghĩ gì thế’’ nghe tiếng anh Nhã xua vội ý nghĩ không vui,’’em cũng đang nhìn theo hình như trăng đang chạy trốn’’. Nhã đi về phía cây Dạ Lý Hương đang nở hoa, bẻ một cành, ‘’em thích mùi hoa này’’ Chung quanh mé vườn sau, hàng rào trồng hoa giấy, dàn hoa ti gôn leo trên hàng rào buông từng chùm màu tím hồng, màu trắng sữa, mấy cây hoa sói, hoa nhài được trồng trong những chậu bằng sứ trạm trổ hoa văn con rồng con bướm để trong sân, về phía góc vườn cạnh bụi trúc vàng một pho tượng hình người Chàm Cổ, bụi dạ lý hương, vài cây bưởi cây chanh, khi thoảng tiếng gió thổi những ngọn trúc chạm vào nhau nghe xào xạc, thoáng hương thơm mùi dạ lý. Đêm thanh vắng, anh ghì chặt Nhã vào hai cánh tay rắn chắc, một luồng hơi nóng chạy khắp thân thể, Nhã mềm người nằm gọn trong vòng tay anh, im lặng để tận hưởng những giờ phút hạnh phúc bên nhau sau bao ngày khao khát. Trăng chênh chếch khi tỏ khi mờ, làn gió vô tình đưa đẩy cụm mây bay ngang che mờ một khoảnh trăng tạo thêm cảnh vật mơ hồ, anh hôn vội bên má Nhã, một cử chỉ như chàng trai mới yêu hôn lên má người tình. Anh là người chồng toàn vẹn, người tình lãng mạn đam mê. Niềm vui, nỗi xúc động làm mặt Nhã ửng hồng. Trăng khuya bốn bề im vắng, liễu rủ đong đưa mùi hoa bưởi hoa cau thoảng hương thơm. Nhã muốn níu giữ giây phút thần tiên, niềm hạnh phúc tận cùng này mãi mãi. Sương đêm bắt đầu thấm lạnh, anh đòi bế Nhã vào nhà. Anh định qua phòng bên thăm các con đang say ngủ, Nhã như người chưa ra khỏi cơn say, say tình, say ân ái, kéo vội anh những nụ hôn như thèm khát như đợi chờ như chưa đủ. Ngày anh trở về đơn vị, đêm trước Nhã gần như thức trắng, không muốn anh phải lo, Nhã vờ như đã ngủ. Nhã rất muốn được cùng anh thức trọn đêm. Nhã tiếc thời gian ở gần anh, nhưng muốn cho anh được giấc ngủ êm. Trời chưa sáng xe đang đợi , anh đã mặc bộ đồ lính trận. Nhã cố dằn hít hơi thở sâu cố không để nước mắt rơi. Anh hôn Nhã rồi bước vội ra cửa. Nhã biết anh tránh giây phút tạm xa nhau này, Nhã trở lại phòng ôm chặt gối vào lòng và cứ để nước mắt rơi không kềm hãm, hơi hướng anh còn đây, chăn gối còn chưa lạnh, bộ áo ngủ anh còn ấm mà anh đã đi rồi. Ngày ngày Nhã vẫn sống trong nỗi âu lo, nhớ và buồn cùng với niềm hãnh diện. Người chiến binh luôn đối đầu trước kẻ thù, bên súng đạn, vậy mà có lúc phải nhờ làn mây vô tình bay ngang che lấp ánh trăng khuya mới dám hôn trộm má người vợ trẻ như chàng trai mới biết yêu lần đầu. Nhã thì thầm: em yêu mình, chàng lính chiến tình tứ lãng mạn của em. TƯỜNG NHUNG |
| THĂM NGƯỜI CHỊ HỌ-TƯỜNG NHUNG Huyền quá bận rộn nên lâu rồi chưa đến thăm người chị họ mà Huyền rất thân và quí mến. Hôm nay Huyền quyết tâm phải đến thăm chị , Huyền rất thương Chị vì chị rất cô đơn. Chị một mình sống ở chung cư dành cho những người cao niên tiền hưu thấp và cho những người lãnh tiền trợ cấp của chính phủ. Chị có tâm sự thật buồn, người chồng lâu năm đầu gối tay ấp đã đang tâm dan díu với người bạn thân của chị. Chị đau đớn tột cùng vì sự phản bội của chồng và bạn, nên tuy anh van xin tha thứ chị cũng cương quyết dứt khoát dù chị rất yêu anh. Chị như không còn sức sống và xuống tinh thần một cách cùng cực. Phải mất một thời gian dài chị mới vực dậy được để trở lại cuộc sống bình thường. Cũng khá lâu có thể hơn hai năm mới gặp lại chị. Thấy chị không thay đổi mấy Huyền rất mừng. Vẫn giáng cao gầy, khuôn mặt không trang điểm. Chị mừng rỡ nắm tay Huyền vừa đi vừa nói:” Tưởng em quên chị rồi, chị mừng lắm được em đến thăm’’. Hai chị em vào thang máy, chị ở tầng thứ ba là từng cao nhất, qua một hành lang đến phòng của chị. Căn phòng khách xinh xắn trang hoàng mỹ thuật , với những bức tranh mầu sắc nhẹ nhàng. Một cái bếp nhỏ ngăn chia lối vào phòng ngủ .Phòng ngủ có ban công nhìn xuống khu vườn trong khuôn viên chung cư. Thời tiết đang ở giữa mùa xuân , vườn hoa khá rộng, trồng nhiều loại khác nhau, nổi bật nhất vẫn là những bông hồng mầu sắc rực rỡ tươi thắm bên cây trà hoa nữ {ca mê li a} loài hoa kiêu xa được gán ghép một đóa vừa hồng vừa trắng, hoa Mẫu Đơn to như một cái đĩa màu tím thẫm từng cánh từng cành xen kẽ cố đua chen , kế bên chị Thược Dược không chịu thua ráng hết sức mình vươn lên cao cũng màu tím nhạt,phấn hồng,vàng tơ óng ả. Ngoài ban công gió hây hây thổi nhẹ, nhìn xuống một không gian nho nhỏ hoa lá cỏ cây đang đua nhau khoe sắc. Huyền suy nghĩ nếu nói nước Mỹ là thiên đường thật quả không sai. Chị Thi được con gái bảo lãnh. Chị xin được việc dậy học vì chị đâ từng là giáo sư của một trường nữ nổi tiếng là trường Gia Long. Chị làm việc cho đến tuổi nghỉ hưu và đã may mắn xin được chỗ ở trong chung cư ngay giữa thành phố đông dân cư người Việt buôn bán .” Em cũng thích hoa lắm phải không’’ chị vừa lên tiếng hỏi, tay bưng hai tách trà nóng tỏa mùi thơm nhẹ nhàng của hoa sói. Chị ngồi xuống cạnh Huyền nói chuyện, giọng chị ấm nhẹ, nói năng từ tốn lịch sự và rất chân tình Hai chị em vừa ngắm hoa vừa nhắc đến những kỷ niệm ngày xưa với bà Nội. Trại Cẩm Giàng của bà cũng trồng rất nhiều hoa, Huyền nhớ nhất dàn Ti Gôn nụ hoa trắng, hồng hình trái tim xinh xắn, leo quanh tắm phên đan mắt cáo. Trà vừa cạn chén, chị rủ Huyền xuống thăm khu vườn nhỏ của riêng chị. Ở chung cư này đặc biệt họ cho mỗi người một khoảng đất nhỏ để trồng hoa,nhưng cũng chỉ có vài người hứng thú khai thác. Khu vườn nhỏ xinh xắn của chị trồng nhiều loại hoa đủ màu sắc. LILAC mầu tím mộng mơ bên cạnh cụm Thủy tiên vàng tươi thoang thoảng hương thơm. Hoa “Păng sê” đủ mầu gợi nhớ một thời ĐÀ LẠT. Vườn hoa của chị nói lên một tâm hồn nghệ sĩ,lãng mạn. Chị nói: nhìn vậy chứ tốn công lắm ,mỗi ngày hai buổi phải ra trò chuyện và nhặt bỏ những cánh lá héo úa, cắt bỏ những bông hoa đã tàn. Bận nhưng vui và thích lắm Huyền ạ. Mấy năm trước chị còn đau khổ, sống vật vờ tưởng như không nguôi ngoai được nỗi buồn sâu kín. Huyền thương chị lắm nhưng biết không thể làm gì để giúp chị. Bây giờ thấy chị đã vui, đã quên đi hận thù. Ngoài việc chăm sóc khu vườn nhỏ,hàng ngày chị phụ giúp những việc như thông dịch,chăm lo đi chợ hay nấu cháo nấu súp giúp đỡ những người già cả bệnh hoạn sống cùng trong chung cư. Cuối tuần chị chơi đàn Dương Cầm giúp vui theo lời yêu cầu của ban Quản Lý. Chị nói đôi lúc cũng có những sự việc không tốt ,vì một vài người xấu tính,hay dòm ngó,nói xấu lẫn nhau, chuyện riêng tư cũng đưa nhau đến văn phòng nhờ phân xử. Những chuyện như vậy xảy ra làm chị không vui vì cảm thấy người bản xứ coi thường người Việt. Nhưng cũng may thành phần như thế không nhiều. Huyền nắm tay chị từ giã, ngoài trời chợt đổi gió, mây xám đen , cơn dông từ đâu kéo đến mang theo những làn nước tiếp nối thi nhau tuôn chảy. Chị vội đóng kín của phòng, tiếng chị thở dài : “mưa to thế này thì những cánh hoa mỏng manh sẽ tàn nhanh’’ Huyền cũng chợt cảm thấy buồn khi nghĩ đến cả vườn hoa tươi đẹp thế, mà biết đâu chỉ sau một cơn bão lốc sẽ úa tàn .Đời người đàn bà con gái nào khác gì hoa. Bỗng Huyền nghe tiếng hú của xe hồng thập tư đang đi vào trước cửa chung cư, phải chăng có người đang lâm trọng bệnh? Và có thể một linh hồn ai đó sắp ra đi. Đời người rời cũng không qua được cây cầu định mệnh: sinh lão bệnh tử. Tự nhiên Huyền cảm thấy thật buồn. TƯỜNG NHUNG |


