THƠ và TRANH THƠ

Ngày Quốc Hận 30 tháng 4

VIỆT NAM Tang Thương
 
Tôi lớn lên trong khúc quanh Lịch Sử
1975… Nước mất… Nhà tan
30 Tháng Tư … đau xót … ngỡ ngàng
Miền Nam mất vào tay bọn Cộng sản
Mẹ tôi đã theo giòng người hoảng loạn
Bỏ lại tôi…tim thổn thức héo hon
Mẹ phải đi…mai… nuôi trẻ sống còn
Tôi ở lại với Ngoại già con mọn…
Chữ”giải phóng” chẳng ai mừng chào đón
Nghèo xác xơ mà giải phóng giàu sang
Như đàn bò từ rừng rú đồng hoang
Vào thành phố muôn sắc màu chói rạng
Miền Nam hỡi…Hòn Ngọc đang tỏa sáng!
Một Miền Nam ngẩng mặt khắp Năm Châu
Một Miền Nam trù phú trắng gạo nâu
Niềm kiêu hãnh…Miền Nam tôi yêu dấu!
Mẹ Cha khóc tay bế bồng con, cháu
Bỏ sau lưng mảnh đất cả đời thương
Sống lênh đênh trên biển cả dặm trường
Đi không biết đâu là phương… là hướng..?
Bởi không muốn ở chung loài khỉ vượn
Vượt Trường sơn mang theo máu tanh hôi
Cướp đất lành cho ma quỷ sinh sôi
“Đừng tin nhé những gì Cộng sản nói”
Cơm không đủ…trộn khoai, ngô đỡ đói
Miền Nam tôi…thành nghèo xác nghèo xơ
Cha đi tù “cải tạo”… Mẹ bơ vơ
Chồng khổ ải…Vợ ôm con sầu nhớ!
“Thiên đường” đó…bọn tham tàn đã mở
“Địa ngục trần gian” đày đọa Miền Nam
“Hãy nhìn đi… tội ác Cộng sản làm”
Câu nói đó đã đi vào tâm khảm
Ngày xưa ấy…còn đây màu ảm đạm
Giòng lệ rơi…tôi khóc hận Tháng Tư…
Giận bạo tàn đẩy Tuổi trẻ thói hư
Dìm Đạo đức suy đồi trong đối xử
Tâm miệng ác tạo ngàn lần nghiệp dữ
Các Bạn Trẻ ơi…có thấy?có hay?
Đất nước mình từng giờ phút lung lay
Giặc Tầu cộng đang lăm le chiếm lấy
Từng tấc đất thấm lời ru thưở ấy…
Một Hoàng Sa cũng là đất Ông Cha
Một Trường Sa cũng giọt máu ruột rà
Ta phải giữ…không tiếc gì mạng sống
Bọn Cộng sản lũ họ hàng Chiêu Thống
Cắt Đất ta hai tay ngửa tặng không
Chia ruộng Nhà…dân ở lỗ ăn lông
Tuổi trẻ hỡi…! Nuớc Việt Nam đang mất…
 
Erlinda Thùy Linh
05/01/2020  3:30PM
Những Bông Hồng Trong Đêm- Võ Hương Phố
BIỂN CHẲNG CÒN XANH NỮA
 
Từ ngày đó biển không còn xanh nữa,
Sóng xô bờ bọt trắng ngập tang thương.
Thuyền ra biển là thây rơi máu đổ
Người đợi trên bờ chỉ thấy đau thương!!
 
Hải lộ ngàn năm tàu thuyền xuôi ngược,
Bắc Kinh tham lam chiếm cứ trùng khơi
Ôm mộng bá quyền tôn mình đại Hán
Toả khắp năm châu thu đoạt đất trời.
 
Ngang ngược vẽ đường Lưỡi Bò chín đoạn,
Tầu coi biển xanh như vũng ao nhà.
Luật Biển, Công Ước xem chừng giấy lộn
Công đạo làm người? Tham vọng quỷ ma!!!
 
Truyền thông nước Phi nhiều lần tố cáo
Đảo PAG – ASA cá  chết thường xuyên.
Ngư dân bị lấy mất đi nguồn sống,
Đảo KALAYAAN cô lập muộn phiền!!
 
Quần đảo SENKAKU qua nhiều năm tháng,
Tranh chấp kéo dài chờ được thông qua.
Rồi theo tháng năm ba đào sóng dậy,
Biển chẳng còn xanh trước tham vọng gian tà.
 
Khi Formosa xả vô vàn chất độc,
Cá tôm trùng khơi phơi trắng bãi bờ!!
Bao rạn san hô chết trong lòng biển
Nơi hải sản sinh sôi giờ biến hải mồ!!
 
Nhiễm độc cá tôm, san hô tận diệt,
Trăm năm sau chưa đủ để phục hồi
Biển trong lành cho thức ăn phong phú
Từ nghìn năm biển nuôi sống con người.
 
Từ bao đời biển mẹ nuôi muôn dân,
Những sáng thuyền về tôm cá đầy khoang.
Người miền biển vui theo từng con nước
Nay tiêu điều xác cá dạt bờ hoang!!
 
Do lòng tham, biển tang thương huỷ hoại,
Mộng bá quyền chiếm lấy biển riêng giành.
Nguồn thực phẩm bao la từ vạn đại,
Nay lụi tàn. Biển Ngọc Chẳng Còn Xanh.
 
Uyên Thúy Lâm
Tìm Về Xuất Xứ
 
Loài cá Hồi vẫn còn nhớ nguồn cội.
Hằng năm về thống hối với giống nòi.
Nhìn lại chân dung mình.
Gục mặt… xấu hổ càng trách đến tôi.
Cái tôi thật đáng ghét!
Thua đàn cá Hồi.
Mỗi năm tìm đến quê hương xưa đẻ trứng.
Môi trường sống đã làm nên hội chứng.
Còn loài người dàn dựng những nhiêu khê.
Cá Hồi vẫn khát khao tìm giòng nước ngọt quay về.
Bên nhánh suối, bờ sông bầy gấu rừng chờ xé xác.
Nhưng cá Hồi dễ gì quên quên ủy thác.
Sinh mệnh mình vào nanh vuốt loài gấu đói sau mùa Đông.
Trứng cá Hồi là thực phẩm loài chim biển chờ mong.
Xương cá Hồi đầy chất đạm, nuôi rừng phong Bắc Mỹ.
Tôi giã từ quê hương.
Từ đó đến nay lúc nào vẫn suy nghĩ.
Mượn linh hồn cá Hồi chung thủy một ngày mai
Bằng hy sinh để có cả tương lai.
Nhưng vô vọng trong hình hài mục rữa.
Ôn dĩ vãng thành bài học thương đau,
Người thợ rừng chưa đốt thành ngọn lửa.
Lửa phục thù mong nối chí ông cha.
Khi ra đi, ăm ắp tâm hồn người Việt Quốc Gia.
Sẽ đem hạt giống đấu tranh,
Dù trầm kha cũng cố gắng vào Quốc Nội.
Đuổi loài thú rừng lên Cao Nguyên
Cho chúng chiêm nghiệm ngày đền tội.
Hiện nguyên hình loài ác quỷ, thống hối với quốc dân.
Quay trở về hang Pắc Pó.
Nơi ông Hồ ngày xưa gian dối biết bao lần.
Thề Độc Lập, Tự Do, vẹn toàn lânh thổ.
Sao ủy thác Phạm Văn Đồng nhượng bộ.
Quên bẵng Anh Hùng, Liệt Sĩ gian khổ biết bao phen.
Nếu cây rừng biết nói tiếng hèn.
Rừng Trường Sơn sẽ không còn mầu diệp lục.
Sâu thăm thẳm nơi chín tầng địa ngục.
Quỷ đỏ chờ luận tội đầu thai.
Lũ cướp ngày khoe mẽ hình hài.
Vơ chuyến chót dù quan tài mở nắp.
Bên này địa cầu dư biết phường trộm cắp.
Đục khoét lần hồi tài sản Quốc Gia.
Tiếng thất thanh của người yêu nước,
Cùng đau nhói cõi sơn hà.
Nhưng ý chí thua xa lũ cá Hồi.
Chúng vượt qua ngàn khổ ải.
Ngót nửa thế kỷ âm thầm…
Cả dân tộc chịu ngàn oan trái
Thềm lục địa băng hoại bỡi giặc Tàu.
Gió đại dương lồng lộng nỗi thương đau.
Nhìn hiện tại,
Giờ mới hiểu lực bất tòng tâm.
Làm cẩm nang thống thiết gối đầu.
Không biết ngày nào được vẫy vùng Đông Hải
Để lũ cá Hồi hiện nguyên hình trở lại.
Thực tập bài học truyền thống giống nòi.
Việt Nam, Việt Nam ơi!
Hồn thiêng sông núi muôn đời khắc ghi.

Nguyễn Thế Giác

Ngoái Nhìn Tổ Quốc

 
Ngót nửa thế kỷ tôi rời xa Tổ Quốc.
Nhìn qua thân phận mình.
Còn thua lũ cá Hồi quyết một còn một mất. 
Hằng năm thần tốc tìm lại bến sông xưa.
Tôi tuổi tám mươi,
Tuy ý chí và dũng cảm có thừa.
Nhưng vòng tay bé nhỏ.
Phần vết thương năm nào vẫn còn hoen máu đỏ.
Đưa mắt nhìn chữ S thân yêu.
Rừng Trường Sơn đầy dẫy bọn Hoa Kiều.
Ra sức xới đào quặng mỏ.
Xa biên giới trớ trêu thay!
Loài cửu vạn đội lốt ăn mày,
Là cả một lũ cường sơn thảo khấu.
Trong lòng dân tộc bọn Việt Gian tạo thành khúc hoà tấu.
Hát bản: … Núi Liền Núi Sông Liền Sông…!
Cán ngố vào Nam đục khoét đê điều,
Phả lấp cống rãnh.
Làm dãy chết một cánh đồng.
Chủ đất Miền Tây Nam Phần.
Ngưởng cổ kêu trời không thấu.
Nhìn hút mắt cò bay thẳng cánh bức tranh vân cẩu!
Tóc mạ non đánh dấu mầu ố lục.
Từ đó đến nay…
Biển mặn thâp thò bò lên sông Sài Gòn liên tục.
Ngày một… ngày hai… mất phù sa nước dục,
Tang thương ơi! Nhung nhúc ập đến cận kề.
Thế là cơn mê sảng hẳn không xa lắm!
Nước ngọt sẽ chẳng đủ cho đàn trẻ thơ bơi tắm
Thì làm sao nuôi ruộng lúa Việt Nam?
Bẻ rừng tràm chưa nung hết bọn gian tham.
Quan Thái Thú đầu triều đỡ đầu rặc ông to bà lớn.
Hạ tầng cơ sở lũ chăn trâu nhún nhởn.
Đeo súng dài súng ngắn mặt mày hung tợn.
Tối ngày hất hàm hăm doạ người dân.
Mấy triệu Đảng Viên toàn một khối ngu đần.
Mua bằng cấp mong thăng quan tiền chức.
Tiến Sĩ Cử Nhân của người ta một trời một vực.
Nặn óc tìm bằng sáng chế, phát minh…!
Sĩ Tử nhà mình bày vẽ lo lót, cười ruồi…
Gái: Đem cái ngàn vàng biếu xén triều đình.
Trai: Còn may nhiẽu thụng, khăn the, quần là áo lượt.
Cho dân đen mừng thọ chúc phước…
Cậu Ấm, Cô Chiêu, Thái Tử Đảng.
Ngày một vinh thân phì gia.
Lần hồi theo năm tháng…
Được Bộ này Bộ nọ cất nhắc tiến tới cõi Đại Đồng.
Những con nhộng trong cái kén cài đặt khắp non sông.
Chờ một ngày nở ra trở thành cánh bướm.
Rồi cũng giống mẹ cha.
Khắp truông sâu, hẻm nhỏ vỗ cánh bay lượn.
Tìm hoa hút mật, cho đến khi cạn kiệt giống da vàng.
Tưởng được gì?
Khệ nệ hai chữ Vinh Quang đi triều cống.
Chờ Thiên Triều đại Hán ban nào áo mão, cân đai, cờ lộng…
Làm thành hào quanq Nô Lệ Mới, hôm nay.
Lau nước mắt, buồn thân phận lưu đày.
Đứng vòng tay kính cẩn gọi thầm Tổ Quốc,
Úp mặt khóc nhìn mảnh đời tàn khốc.
Dân tộc mình theo cơn lốc trái mùa.
Khó lòng thấy được một mùa mưa hy vọng.
Đảo đã mất từ ngày bọn răng đen mã tấu chưa Giải Phóng.
Phố tuy còn,
Nhưng vỏn vẹn cái xác không hồn.
Mẹ Việt Nam chỉ là nhục thể chưa chôn.
Nằm rục rữa chờ cháu con bên này chạy đôn chạy đáo.
Đồng Dollars mang về…
Rồi cũng rơi vào tay Lãnh Đạo.
Mấy chục tỉ mỗi năm.
Cho chúng xây nhà cao, siêu xe, biệt thự.
Cứ thế rút ruột tơ tằm.
Còn nhoẻn miệng ban mấy chữ: Núm Nhau Nghìn Dặm!
Thế mà cũng có những thằng bán linh hồn ước mơ say đắm.
Vác xác về làm con vật tế thần,
Cuối cùng rồi cũng được Nhà Nước Bắc Bộ Phủ tri ân.
Bằng lưỡi hái búa liềm bên bàn hương áng.
Từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau.
Bọn Công An lăm le dùi cui, ma trắc, súng đạn.
Hòn chì lên nòng chờ pháo lệnh truy hoan.
Ai chết mặc ai.
Miễn chúng nó sống còn.
Là Giải Phóng đã hoàn thành sứ mệnh.
Tôi khóc thét…!
Thế hệ này sao thanh thiếu niên đành câm miệng hến?
Cúi đầu chờ máy chém đi qua.
Ngước mặt lên đi!
Nghe tiếng nói ông cha.
Nhục quốc thể khi sơn hà vào tay bọn cù bơ cù bấc
Ngàn năm trước tổ tiên mình nằm gai nếm mật.
Vót tầm vông giữ làng, giữ đất.
Bạch Đằng Giang cắm cọc chờ nước ròng,
Lý Tướng Công lẫm liệt oai phong,
Đọc lời hịch:
Nam quốc sơn hà nam đế cư.
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm.
Nhữ đằng hành khang thủ bại hư.
 
Nguyễn Thế Giác
Time

I was born in the land of love
where we called the Pearl of the East
with great mountains and beautiful rivers
with people who are simple but dedicated.



But the dream of peace keeps slipping away
as the Northerners invaded our land.
Many losses. Many families suffered,
asphyxiated by the emptied promise of liberty.


Democracy, human rights are detained in dark cells
as the enemy continues to attack
our ancestry,  our way of life
and destroy our 4000-year culture.



More than four decades I am still longing
for justice released from the deep dungeon
to break the chains of slavery
and remove the foreign sacks.


When will my homeland attain democracy
for the flame of liberty burns brightly?
When will my people achieve happiness
and sing the notes of justice and compassion?



My tears flow with my awaken soul
When will, when will the time come?


Thanh Sơn
NỖI BUỒN “Tháng Tư Đen”!

        Hằng năm cứ đến tháng tư,
        Bao nhiêu ký ức ưu tư lại về,
        Mọi người chộn rộn mọi bề.
        Nửa đi,nửa ở không mê cách nào.
        Đi thì có sự nghiệp làm sao?
        Bao nhiêu công sức đã bao năm dài,
        Ở thì lai sợ có ngày…
    Việt Cộng vào chiếm họa tai không lường.
        Đồ dùng vất tháo đầy đường.
        Vài nơi tiếng súng bâp bùng nổ rang.
        Lệnh thiết quân lực đã ban,
        Mọi người hồi hộp ở an trong nhà.
        Tướng Minh”lệnh “buông súng ban ra..
        Đầu hàng Bức Tử thật là thương tâm!
        Anh hùng chiến sĩ âm thầm,
        Quyết định tử tiết không làm Cộng nô.
        Ngày nay ta vẫn tung hô,
        Anh hùng, chiến sĩ cơ đồ lưu danh.
        Công chữa đạt ,mà danh đã thành.
Khí phách ngàn xửa rành rành giống nhau.
        Con cháu nối tiếp mai sau,
   Năm châu bốn biển phương nào cũng ghi!
        Đừng vì tiền bạc rồi thì…
        Làm tay sai ủy mị, “ra đi “dân cười!
        Lúc nầy ta chẳng an vui,
        Bao nhiêu buồn khổ phải lùi cho mau.
        Rốt tâm cầu nguyện đồng bào
        Nguôi cơn đau khổ, bệnh vào cút xa.
        Niềm vui trở lại mọi nhà…
        Dẹp tan buồn khổ, lòng ta
MỞ CỜ!

Trang Ngọc Kim Lang
Vu Lan nhớ Mẹ
 
Mùa báo hiếu con không về thăm Mẹ
Thắp nén hương ngôi mộ nhỏ lưng đồi
Quê nghèo ấy nay đã quá xa xôi
Nhớ thương Mẹ tim quặn đau nhỏ lệ
 
Mẹ đã mất mười năm hơn có lẻ
Sao dường như Mẹ vẫn mãi bên đời
Vẫn vẳng nghe tiếng Mẹ hát ầu ơi
Ru con ngủ những ngày còn thơ dại
 
Đêm hôm ấy con vẫn còn nhớ mãi
Phút lâm chung Mẹ nắm chặt tay con
Môi thì thào những lời cuối không tròn
“Đừng khóc nữa con ơi đừng khóc nữa”
 
Mẹ đi rồi con mất nơi nương tựa
Nơi xứ người thân lạc lõng bơ vơ
Thèm làm sao những đêm tối trăng mờ
Gặp lại Mẹ trong giấc mơ êm ái…
 
phamphanlang
KÍNH YÊU THƯƠNG NHỚ MẸ HIỀN