
| Tiểu sử: – Tên là Võ Thị Ngọc Dung, sinh trưởng tại Biên Hòa. – Cựu học sinh trường Trung Học Ngô Quyền, Biên Hòa. – Cựu sinh viên Đại Học Văn Khoa Sài Gòn. – Cựu sinh viên Cao Đẳng Sư Phạm Đồng Nai. – Cựu GS Việt Văn trường Trung Học Long Thành. – Đã cộng tác với các tạp chí: Hợp Lưu, Thế Kỷ 21, Phụ Nữ Diễn Đàn, các trang web: talachu.org, hopluu.net, nhohue.org, honque.com, ngo-quyen.org…và các diễn đàn VanchuongPN, ĐaiHocVanKhoaSG. – Sang Mỹ năm 1981. Hiện cư ngụ và làm việc tại Los Angeles, California. |

| Tác phẩm – Đã phát hành 3 tập thơ: Tuyên Ngôn 15 (1970), Thơ 16 (1971) và Tình Khúc (1972) với Võ Ngọc Yến và Nguyễn Thị Minh Thủy. |






| các tác phẩm văn xuôi của văn thi sĩ Tưởng Dung 1. Lối Xưa Bỗng Lại Về 2. Xin Hãy Đợi Con 3. Chỉ Nhớ Người Thôi Đủ Hết Đời 4.Dì Dần |
| Trang thơ của thi sĩ Tưởng Dung |
| THÁNG TƯ NẮNG Đêm thật sâu và nỗi buồn rất lạ như buổi chiều góc phố tình cờ qua chỗ ngồi quen Starbucks nắng nhạt nhòa cà phê đắng hay tình yêu hóa đắng? Tháng Tư rớt trên vai em hờ hững gió mùa về rời rạc tiếng phong linh căn phòng xưa em về soi bóng mình, tim lạnh ngắt hay tình xưa quay quắt? Tháng Tư nắng buồn như lòng giấy trắng trải ngoài hiên phơi trần trụi ưu phiền chân qua thềm không còn bước hồn nhiên Ngày sắp tắt có nghe đời héo hắt? Tháng Tư hết tháng Tư nào đã chết? hạnh phúc tàn sầu thắp nến đi hoang không còn ai đêm, bóng tối rất dài. ngày, nắng rũ xóa tình ta đã cũ? Tưởng Dung (Tháng 4-2009) |
| THE APRIL OF SUNSHINE Deep into the night sorrows intensified. Earlier, in the afternoon, I walked by the street corner, The familiar table at Starbucks Café was awash with fading sunlight. Which one turned bitter? Our romance or the coffee? April hung heavy on my fragile shoulders. susurrous, scattered sounds carried by trade winds. My shadows flickered in our room of yore. My heart turned cold or was our old love hot no more? April with plenty of sunshine, yet I was full of sorrows. Outside in the patio Lay naked my worries. My steps lost their carefree way. As the day drew to a close, hardly did a sound a wilting life convey. April ended, which April has just died? Happiness was gone, sorrow lit a candle and went for a walk. Nobody was at home. Shadows are very long during the night. Is the day erasing our onetime love with its sunshine? Translated by Roberto Wissai/NKBá (April 2, 2012) |
| BÀI HOAN CA VÔ TẬN Tình như nắng xôn xao ngoài khung cửa, Len lỏi vào từng khe hở đời nhau. Và cứ thế người dịu dàng, êm ái Tỏa trong ta nghìn sợi nắng ngọt ngào! Tình như gió miên man đùa trên tóc Tóc gió vờn đâu biết lúc nào ngơi? Người đã đến nồng nàn như hơi thở Thổi vào tim ta nỗi nhớ không rời! Tình như tiếng suối reo bên ghềnh vắng. Buổi trưa hè man mác ru tình ta, Người đã đến cùng nhau chung cõi mộng, Giấc thần tiên, tìm lại tuổi ngọc ngà. Tình như những cơn mưa dầm tưới mát, Khoảng đời rong rêu héo, úa, khô, tàn… Người đã tắm cùng ta, ngày mưa cũ. Có nghe miền cỏ nhớ dậy hân hoan? Tình như sóng cuộn dâng ngoài biển lớn, Sóng bạc đầu, sóng có biết vì đâu? Ta dạt dào, trôi nỗi với tình sâu, Vì sớm biết yêu suốt đời…không đủ. Tình cứ đến, cứ như chồng vở cũ, Mở từng trang là từng chữ… yêu người. Cho ta viết bài hoan ca vô tận, Cho người về nhớ mãi phút thanh xuân! Tưởng Dung Tháng 9, 2007 |
| NGHE MƯA Mưa rơi! mưa rơi! Đừng cho em khóc Trong cơn muộn phiền Đừng cho giông tố Dâng cao triền miên! Mưa rơi! mưa rơi! Đừng cho em nhớ Hương xưa nồng nàn Tràn lan trên gối Ôi hương thời gian! Mưa rơi! mưa rơi! Đường chưa quên lối Sao nghe lạc loài Nhịp chân bối rối Theo mưa tìm ai? Mưa rơi! mưa rơi! Tiếng buồn vọng mãi Như kinh chiều vang Trong hầm mộ tối Ru đời đa đoan. Mưa rơi! mưa rơi! Em ngồi trông ngóng Bước ai còn qua Tình như chiếc bóng Đuổi hoài vẫn xa! Mưa rơi! mưa rơi! Người xưa đã khuất Sao em vẫn chờ? Mưa chiều hoang vắng Sao em còn mơ? Tưởng Dung Cuối tháng Giêng, 2008 |
| NGÀY ĐẦU NĂM Ngày đầu một năm giở tờ lịch mới lòng như lá rơi chờ cơn bão nổi. Ngày qua nắng vội đời qua mấy mùa tình xanh mấy thuở dạ còn ngẩn ngơ! Rót đầy tim cạn sớt tràn lòng vơi đếm thời gian tới nghe dòng đời trôi… Chia nhau hơi thở chung nhau men nồng quên trần gian khó nhớ thiên đường hồng. Cho em buổi sáng có anh bên mình Cho em buổi tối mãi là bình minh. Ngày đầu một năm xin qua thật chậm như khi anh nắm tay em. vào Xuân! Tưởng Dung Tháng Giêng, 2008 |
| NHỮNG KHOẢNG CÁCH Mỗi ngày em liên tưởng đến những chuyến tàu sẽ mang anh đi, sẽ trả em về, và em khóc… Bởi chúng ta chưa hề nói với nhau lần nào về những cuộc chia ly và những giọt nước mắt. cũng như, chúng ta chưa hề nắm tay nhau, một lần để xác nhận rằng, cả hai đang bắt đầu hội ngộ. nên em chỉ biết nhìn anh lặng lẽ nên anh chỉ biết nói năng hững hờ vì chưa từng, là tình nhân của nhau nên những khi gặp gỡ có dự toan lắm vẫn không hơn…một phút tình cờ! Rồi sẽ có một ngày, những chuyến tàu thôi không mang anh tới nữa không trả em về nữa. còn có ai, cho em trả lời về những điều mà chúng ta chưa hề, nói với nhau lỡ một mai. em chết lỡ anh cố tình, làm một cuộc… chia ly! Tưởng Dung (1973) |
| Rung Lại Những Tàn Phai…! Thật tình cờ, cho ta lại gặp nhau Ơi, tình đầu của nhiều năm, rất cũ. Như tờ thư úa vàng nằm ủ rũ Vẫn còn trong ngăn nhớ, trái tim đau! Hạnh phúc tàn cơn mưa tạnh đã lâu Từ những đêm trăng vỡ lạc đời nhau Vẫn tên người và bài ca năm ấy. Sao bỗng về khơi tro lạnh, ngùi bay! Như chưa từng có lần nói chia tay Tình ngỡ vơi chiều nay bỗng lại đầy Men rượu nào làm hồn ta say khướt Hạt bụi nào làm mi mắt nồng cay! Người bỗng về theo mùa nhuốm heo may Chút hương thầm xin là gió cứ bay Theo áng mây về cuối trời xa thẳm Đừng cho lòng rung lại những tàn phai…! Tưởng Dung |
| BÀI HOAN CA THỨ NHẤT Anh làm sao hiểu được. Những cánh buồm ký ức có thể mang chở tình yêu của chúng ta trở về, nguyên vẹn, tràn đầy. như buổi ban đầu. như những trang nhật ký đã một thời thao thức cùng em! Anh làm sao hiểu được. Cõi trần gian có lắm điều trắc trở, vẫn có lúc bình yên, hạnh phúc. vì có anh, tha thiết, ân cần hứa cùng em, nắm tay đi trọn quãng đường trần thế. Anh làm sao hiểu được. Nước mắt long lanh, sau những nụ hôn, trên những thoáng môi cười, là ân sủng, trời dành cho chúng ta trong những lần hạnh ngộ. Anh làm sao hiểu được. Thế giới có muôn màu, muôn mặt. vẫn không thể nào có được. một thế giới thứ hai, rất riêng tư, rất tuyệt vời, như thế giới của chúng ta, của anh và em. không một ai, có quyền xâm phạm! Tưởng Dung (2007) |
| KHI TÔI KHÓC Khi tôi khóc Có những giọt nước mắt sẽ lang thang, chảy ra biển lớn. hòa cùng đại dương trở thành cơn sóng dữ, thét gào, vươn cao, rồi cuộn đổ vào bờ làm huyên náo dã tràng, rác rưởi làm vỡ tung những tòa cát trắng những lâu đài đã xây từ ảo tưởng, khát khao từ cơn mê hoảng loạn. Khi tôi khóc Có những giọt nước mắt sẽ thánh thót rơi vào hư không hòa cùng mưa gió, đất trời đổ tuông những trận cuồng phong, bão tố quét trôi những muộn phiền, khốn khó những trôi nỗi, dật dờ đã ám ảnh một đời tẻ lạnh…buồn hiu…ngơ ngác… Khi tôi khóc Có những giọt nước mắt sẽ âm thầm nhỏ xuống thấm vào trái tim khô đã không còn máu đỏ của một thời chảy đầm đìa những giòng tươi thắm làm run rẩy những nhịp đập hân hoan để có thể phục sinh chút ân tình đã nghẹn hơi, tức tưởi chết! Tưởng Dung (Tháng Ba, 2008) |
| KHÔNG LÀ TRĂM NĂM Xin được ngủ quên thêm dăm phút nữa, Trên cuộc tình sắp sửa bặt tăm hơi. Tôi cố nghiến nỗi buồn trong nỗi chết Nên môi khô, mắt úa đã lâu rồi! Đường vào tim nhau sao rất êm Như khi ta không còn ngần ngại, Rót say sưa những dòng mắt nồng nàn, Trong nỗi chờ mong, trong lòng khao khát… Trước lúc đối diện đã có lúc quay lưng Nên chẳng lạ lùng phút giây gặp gỡ. Níu hạnh phúc như níu hơi thở vội, Tôi hay người không còn nữa thờ ơ! Hãy nâng tay tôi bàn tay yếu đuối, Chỉ từng lau lệ, chỉ từng đếm thương đau. Sầu chưa xóa, ưu phiền còn gần gũi, Đã đầy chưa, tình đang sắp hư hao! Ngày tháng trở về, ngày tháng đổi thay, Người đã đi qua, quên chưa hò hẹn. Còn lại người ơi, còn chút hắt hiu… Cuống quít đôi chân, lối xưa đã nghẽn! Không là trăm năm, chưa là bến đỗ, Người cứ cầm hồn thơ dại mà đi. Tôi cứ ngẩn ngơ, một đời tưởng tiếc. Duyên lỡ làng, nên tàn như mộng mị! Tưởng Dung (1973) |
| XUÂN CA Mùa Xuân có phải là những giọt sương long lanh cuối mắt khi ta nhìn nhau ngọt ngào nỗi nhớ? Mùa Xuân có phải là những nụ hồng trên cành lá biếc như môi xinh tươi chờ người hôn vội. Mùa Xuân có phải là những bình minh ngồi nghe chim hót lời ru bình yên trên miền đất lạ. Mùa Xuân có phải là những hoàng hôn cùng mây phiêu lãng về thăm vườn xưa làm mưa thấm đất. Mùa Xuân có phải là sóng dòng sông quê nhà, xa lắc đang vỗ dạt dào trong lòng êm ả? Mùa Xuân có phải là bản tình ca anh đàn em hát về quê hương xa mãi là… tất cả! Tưởng Dung Tháng 12, 2009 |
| Có Đôi Khi Có đôi khi, không còn gì suy nghĩ. Tôi muốn nằm thảnh thơi, thả hồn trôi cuối trời, như trẻ thơ vào đời hồn nhiên giấc thần tiên. Có đôi khi, chán đời như hôm nay, không còn gì trên tay. Tôi muốn tìm một nơi, để chết, không ai hay. Như hạt bụi lạc loài, rơi trên vai. Có đôi khi, tôi nằm nghe tiếng khóc buồn rầu như lời kinh vực sâu rót vào lòng, thương đau! Có đôi khi, giận mình không nhìn thấu tim người đang đầm máu, tươi cười cho cạn hết ngọt bùi, những ngày vui! Có đôi khi, nhìn đời chợt sung sướng, bật cười chưa té sấp ngược xuôi, nên đâu phải ngậm ngùi! Tưởng Dung (Tháng Ba, 2008) |
| KHÚC MƯA QUA Hạnh phúc mềm như bông* Trong tận cùng chờ đợi. Lòng rung khẽ cơn giông, Ta nhớ ai thở dài? Mưa rơi trên phố vắng, Mưa rơi trên đường xưa Ta, nỗi buồn sâu lắng, Ngồi quạnh hiu, nghe mưa! Tìm đâu thời áo bay? Tiếng hát chiều thu phai, Đưa chân người dong ruổi, Tiễn tình ta, ngậm ngùi! Như chưa từng quên nhau, Để còn ươm nỗi nhớ, Như chưa từng thương đau, Để còn ru mộng hờ! Đêm, ôi đêm khôn cùng! Buồn, ta cây sầu đông Chờ mùa sang, trút lá, Chờ người qua, rũ lòng! Ngủ ngoan giấc mộng đầu, Đường mưa đã chìm sâu, Cơn mê dài, mê mãi… Nên tim đau, mệt nhoài! Nên làm sao nguôi ngoai? Một giòng sông quên lãng, Một trời thơ mênh mang, Chở đời nhau muộn màng! Hạnh phúc buồn như trăng, Trên lối về, thinh lặng. Soi dấu mưa nhạt nhòa, Xóa vết chân người qua… Tưởng Dung (Tháng Hai, 2006) * Cảm tác từ thơ Ngọc Yến |
| Chuyện Tình Ta Những lá thư sẽ không bao giờ viết nữa, nên có một địa chỉ sẽ không còn dùng, một hộp thư sẽ đóng lại, vĩnh viễn. Tiếng phone sẽ không còn reo vang nữa, trong những giờ đã hẹn, nên sẽ không còn háo hức, chờ mong, và hy vọng! Chúng ta đâu còn điều gì để nói, nên em đã phải dặn lòng mình, trăm lần, trăm lượt. Tim ơi, đừng đập lại nhịp cũ. Tình ơi, đã đi vào thiên thu! Như chim trốn tuyết, ngủ vùi em thu mình, thinh lặng. Như mặt trời lên, thức giấc, em sẽ quên, quên những buổi hoàng hôn! Bài thơ ơi, Hãy dừng lại ở vần điệu cuối Đừng viết tiếp lời tình yêu. Những lời nghẹn ngào, thổn thức, ray rức, đoạn trường… Cho lòng dứt tơ vương! Người xưa ơi, Chẳng còn gì cho em nuối tiếc, Vì thiên đường không có thật, ở chốn trần gian. Nên tái hợp, ly tan, phụ phàng, dang dỡ, là đời thường, không có gì khó hiểu! Vì thế, Những giọt nước mắt đã rơi, nhiều lần, vào buổi sáng, trong đêm khuya, bây giờ sẽ là những giọt cuối cùng vắt từ trái tim em đang nát tan, cạn kiệt… sẽ không bao giờ nhỏ thêm giọt nào nữa vì anh, vết thương đau suốt kiếp, trận bão giông khốc liệt làm nghiêng ngã đời em! TƯỞNG DUNG Tháng Chín, 2008 |
| BÀI THƠ HẠNH NGỘ Anh đã đến, trong bình minh rộn rã Mang tình yêu giông bão… ngợp hồn em Mang thần tiên đánh thức giấc ngủ quên Em cuống quít, tim bừng vui hối hả. Anh đã đến, những hoàng hôn óng ả, Đưa em đi tìm lại thuở ban đầu, Đưa em đi tìm quá khứ nhiệm mầu, Vẫn lóng lánh trong lời anh rất khẽ. Anh đã đến, xua bóng đêm quạnh quẻ Ru đời nhau, muôn nghìn nụ hôn thầm Ru đời nhau, lời hò hẹn trăm năm Em say giấc trong vòng tay ấm lạ! Anh đã đến, nghe lòng em tơi tả, Như cuồng phong, ta gieo xuống đời nhau. Quên phận người, quên mất cõi thương đau Hương mật ngọt uống no nê chất ngất… Anh đã đến, hãy ôm em thật chặt Nụ hôn trao mãi là nụ hôn đầu Dấu yêu xưa dẫu tàn úa, nhạt nhầu, Xin hong lại cho tình thơm áo mới. Anh đã đến, xin đừng quay bước vội, Linh hồn em đã trót gửi cho người, Giữ dùm em ánh mắt với môi cười Nghe em hát bài ngợi ca tình ái! Khi anh đến không còn chi nghi ngại, Bởi thiên đàng, địa ngục… cũng gần nhau! Tưởng Dung Tháng 10, 2006 |
| KHOẢNH KHẮC MÙA THU Có một người gõ cánh cửa thời gian* Thấy tháng ngày qua bỗng nhiên dừng lại Thấy nắng hè không còn trên đường cũ Một chút mùa vàng đã bước vào thu. Có một người mở cánh cửa thời gian Thấy đóa hoa đã tàn trong chậu kín. Giọt nến buồn héo dần trên tay lạnh Thấy bóng mình trên tường trắng, lặng thinh. Có một người xô cánh cửa thời gian Mới biết hoàng hôn đã đầy trước ngỏ Hương dã quỳ bay hay hương cỏ dại. Ôm ngực tràn trề nỗi nhớ trên tay. Có một người khép cánh cửa thời gian Che khuất trời đêm, lặng chìm sóng biển Mặc trái tim mưa, tình xưa chết cạn Khép lại một đời giông bão, cuồng điên. Tưởng Dung (Tháng Chín, 2009) (Cảm tác từ bài thơ “Sinh Nhật Xôn Xao” của TKB) |
| CHỐN XƯA Mưa xa nguồn, mưa rơi miên man Có về qua chốn cũ biệt ngàn Tôi đứng bên kia đời biển động Nghe chập chùng nỗi nhớ mênh mông! Mây xa trời, mây trôi bơ vơ Gió hắt hiu, nên úa môi cười Nắng có còn vàng sân năm đó Soi bóng người, tôi, những giờ chơi? Xa mất rồi, trên con đường xưa Áo trắng bay, vành nón nghiêng đùa Đường thay tên, nên đường xa lạ Biết đâu tìm những tháng ngày qua! Xa vắng rồi, tiếng chuông trường tan Nhịp guốc khua, chân bước rộn ràng Cánh thư trao, chùm hoa ngắt vội Mai xa người, giữ chút tình tôi! Tôi xa người, buồn như tiếng ve Nỉ non vang trong gió trưa hè Tóc thôi bay, bờ vai nắng gội Nghiêng xuống đời, một bóng đơn côi! Trăng xa mùa, cho đêm cô liêu Tiếng đàn xưa đã tắt trong chiều Chỗ ngồi quen còn ai ngóng đợi Giấc mơ đời đã khép, người ơi! Tưởng Dung Tháng 6, 2011 |
Nhạc: Phạm Chinh Đông
Tiếng Hát KaNa Ngọc Thúy
