VỊ CỨU TINH Trinh đi bách bộ quanh hồ tắm sau nhà ngắm mấy chậu kiểng mới mua vừa quan sát hệ thống lọc nước mới thay.Nước hồ trong vắt soi thấu đáy.Góc hồ bên kia Hên con trai Trinh cùng vài đứa bạn đang bì bõm lội dưới nước.Chúng đùa giởn vô tư lự. Hôm nay ngày nghĩ học của con.Theo thông lệ Trinh biết một số bạn hữu của con mình đến nhà chơi với Hên và cùng nhau xuống hồ bơi lội.Trinh đã lo dọn hồ sạch sẽ và trang trí thêm vài chậu kiểng bên cạnh băng đá đặt trên bờ hồ cho có vẻ nên thơ.Chợt một bàn tay ấm áp đặt lên vai Trinh và nghe giọng nói âu yếm: “Mình đến ngồi ở băng đá xem con và bạn nó đang đùa giởn dưới nước đi em”.Trinh giựt mình quay lại thì ra Tuấn,chồng Trinh đã ra hồ lúc nào Trinh không hay.Hai người nắm tay tới ngồi trên băng đá cùng ngắm lũ trẻ vui đùa hồn nhiên nhìn nhau mỉm cười yên lặng,nhưng trong ánh mắt tràn ngập tình thương,hạnh phúc.Trinh tựa người vào ngực chồng nhìn những hạt nước trong hồ tung tóe.Trong vòng tay ấm áp của chồng Trinh lim dim đôi mắt thả nồn vào dĩ vãng… Mười bốn năm trước Trinh cùng gia đình vượt biển đi tìm tự do. Cũng như bao sự bất hạnh khác. Gia đình Trinh không may đã không đến bến bờ tự do toàn vẹn mà chỉ còn Trinh sống sót nhờ mang bào thai trong bụng.Tụi cướp Thái Lan tham lam độc ác tài trời nhưng cũng biết sợ sự may rủi hên xui. Sau khi lục soát để gom góp nữ trang tiền bạc xong,chúng bắt đầu dở thủ đoạn.Trinh ngồi im đứng tim nhìn thấy chúng bắt hai đứa em gái qua tàu của chúng mặc tiếng khóc la cầu khẩn. Đến lượt Trinh chúng nhìn thấy bụng bự sự vì bào thai đã hơn 7 tháng nên chúng để qua một bên rồi tiếp tục tóm từng người một quăng xuống biển,trong đó có cha mẹ, anh trai và chồng của Trinh cùng một số người tháp tùng theo chỉ trừ Trinh và hai đứa em gái bị bắt đi.Người trong tàu thấy tụi cướp tàn nhãn quá nên liều chết nhào xô xát với chúng để rồi kết cuộc làm sao thắng được kẻ mạnh thế vừa đông vừa có khí giới.Trinh chết điếng trong lòng thấy người thân trồi hụp dưới mặt biển đang cuồn cuộn sóng. Bọn chúng xô người cuối cùng xuống biển là chồng Trinh bị thương tích khá nặng vì liều chết chóng cự. Cuối cùng chúng đặt Trinh trên một cái phao khá lớn với một vài món ăn và thức uống rồi xô ra biển.Sau khi chúng kéo hết lên tàu lớn thì chúng nhận chìm tàu của gia đình Trinh.Ngồi trên phao được chúng ràng rịt cẩn thận để khỏi bị lật xuống biển.Trinh đau đớn thấy người thân lần lượt chìm hẳn xuống biển.Trên phao mỏng manh giữa trời nước bao la Trinh thấy mình quá bé bỏng cô đơn nên không còn thiết sống nữa cũng muốn chết theo người thân cho lòng nhẹ nhàng…Một phút suy tư nghĩ lại giọt máu của người chồng xấu số mà tụi hải tặc cũng còn biết kiêng dè sợ xui xẻo khi giết phải đàn bà có thai nhi.Trinh chỉ còn biết chấp tay cầu khẩn ơn trên Trời,Phật phò hộ cho có quới nhân xuất hiện cứu vớt… Qua một đêm, ngày lênh đênh giữa biển,vừa đau buồn,vừa sợ hãi Trinh không còn thiết ăn uống mặc dầu chúng cũng có bố thí cho chút ít lương thực.Trinh mệt lã và ngất đi lúc nào không biết,.Khi tỉnh dậy thấy chung quanh toàn là người ngoại quốc,cũng may trong số người đó có một người Việt Nam ăn mặc theo kiểu Y tá khi thấy Trinh tỉnh dậy vui mừng reo lên:”chúc mừng cô đã thoát nạn”Trinh ngơ ngác bàng hoàng không hiểu đã xảy ra chuyện gì !Cô Y tá giải thích tiếp:”cô rất là đại phước.Trong lúc cô mệt và bất tỉnh trên cái phao bồng bềnh trên biển cả.May sao có tàu tuần của Liên hiêp Quốc phát hiện ra từ xa qua ống viễn vọng kính nên đã kịp thời tới vớt cô lên tàu cấp cứu ngay..Hiện tại cô đã tỉnh lại nhưng thai nhi quá yếu.Hội Hồng Thập Tự Quốc.Tế đang làm thủ tục để chuyển cô vào bịnh viện ngay khi tàu cập bến”…Trải qua một cơn kinh hoàng,đau khổ lại bị đói lạnh trên biển cả,mấy hôm sau khi được cứu thì Trinh đã sinh non.Mẹ con cô được Uỷ Hội QuốcTế tận tình giúp đỡ mọi phương tiện và được “Mẹ tròn con vuông”.Trinh đặt tên đứa con trai là Hên vì nhờ có cậu bé trong bụng mới được an toàn tánh mạng và cậu bé Hên lắm mới được chào đời mặc dầu phải sinh thiếu tháng.Niềm an ủi của Trinh bây giờ chỉ còn đứa con.Cô được mọi cơ quan từ thiện giúp đỡ và an ủi. Những lúc quá buồn khổ ,cô đơn Trinh bồng con đến các chùa nghe giảng pháp và làm quen với các bạn đạo để được hướng dẫn những khó khăn trong cuộc sống còn ngỡ ngàng lúc ban đầu.Dần dần Hên lớn lên đi học.Trinh cũng có việc làm.Mỗi cuối tuần Trinh đưa con đến chùa học tiếng Việt.Thầy giáo của con Trinh là một người đàn ông lịch sự,tuấn tú,nhưng lúc nào cũng có một nỗi buồn u ẩn trên nét mặt. Có hôm Trinh đón con trễ nhất thì Thầy giáo phải ngồi lại chăm sóc Hên để chờ người nhà đến lãnh con Trinh có dịp trò chuyện với Tuấn (thầy của Hên) và được biết gia đình Tuấn cũng bị nạn khi vượt biển tìm tự do.Theo lời Tuấn kể hôm đó trời giông,biển động,vợ con Tuấn yếu sức hay bị ói và mệt nên được nằm trên mũi tàu cho thoáng. Sợ lạnh không đủ sức chịu đựng nên vợ Tuán đã trải cái mền ra dưới sàn tàu 2 mẹ con nằm 1nửa đắp một nửa cho đở lạnh.chẳng dè tàu lúc lương thực cạn,đáy tàu nhẹ dễ chòng chành nên khi một con sóng to đập tới tàu bị lắc mạnh rồi một cơn lốc hốt qua cuôn cái mền trong đó có vợ conTuấn quăng xuống biển không cách nào níu kéo lại được. Nghe tiếng kêu la Tuấn chạy lên thành tàu đứng chết trân nhìn cảnh tượng cái mền trong đó có vợ con chìm dần vào lòng biển đen ngòm trong đêm tối. Nỗi buồn khổ quá đột ngột Tuấn cũng không còn thiết sống nhưng anh chi em trong tàu an ủi, khuyên lơn,Tuấn là người hiểu đạo nên hiểu được vận số của mỗi người bỏ ý định chết theo vợ con mà tìm ra một lý tưởng phải làm việc hữu ích cho xã hội, đồng hương…. Trong những ngày đầu ở đảo được anh chi em chăm sóc,an ủi,Tuấn nén buồn khổ tình nguyện làm mọi công tác trong trại giúp ích cho đồng hương bằng cách thông dịch cho mọi người khi gặp giấy tờ trở ngại khó khăn. Việc gì trong trại Tuấn đều tình nguyện gánh làm. Ai cũng quí mến và rơi nước mắt khi biết Tuấn được phái đoàn Mỹ cho đi định cư . Đến Mỹ sau khi ổn định với một công việc làm tạm đủ sóng,Tuấn đến trường học thêm và cuối tuần tình nguyện đến Chùa dạy tiếng Việt cho con em đồng hương tị nạn. Tuấn rất thương mến Hêh vì phảng phất giống đứa con xấu số đã thác oan dưới lòng biển. Gặp gỡ lâu ngày qua tình cảm của đứa con,Tuấn và Trinh tìm hiểu hoàn cảnh của nhau vì đồng hoàn cảnh dễ thông cảm,hơn nữaTuấn lớn hơn Trinh 2 tuổi nên tình cảm 2 người dễ gắn bó.Sau hai năm qua lại thân thiết rồi một ngày đẹp trời 2 người quyềt định mời các thân hửu ,bà con cùng những người sống chết có nhau trong chuyến vượt biên đến tham dự lễ ra mắt sống chung của hai người.Ai nấy đều mừng thấy hai tâm hồn đau khổ đã đến với nhau sống rất có ý nghĩa.Một cuộc sống mới, một gia đình mới bắt đầu với tương lai tươi sáng rộng mở. Tuấn vì muốn có cuộc sống vững chắc hơn ở đất Mỹ nên đã cố gắng đạt được bằng kỷ sư điện tử qua sự săn sóc và tình yêu thương của Trinh.Thêm nữaTrinh cũng cố gắng học xong bằng Y tá và đang phục vụ tại một bịnh viện.Lúc nào Trinh cũng là một Y tá nhân từ,tận tâm với mọi người. Thấm thoát Hên đã 14 tuổi và Tuấn,Trinh đã sống chung được 6 năm.Năm nào đến mùa Vu Lan Tuấn+Trinh đều đi dự lễ độ vong ngoài biển do chùa tổ chức để mong cầu nguyện cho các oan hồn còn đắm chìm trong lòng biển được siêu thoát,trong đó có thân nhân của hai người. Chợt Trinh trở về thưc tại với giọng nói ấm áp của chồng: “Em à!Năm nay lu bu nhiều việc mình chưa ghi tên đi tàu ra biển với phái đoàn của chùa để cầu nguyện độ vong ngoài biển đi em.” À hà ! Anh không nhắc em quên mất; để tụi nhỏ tắm xong lên ăn trưa dọn dẹp rồi mình đi,chưa trễ đâu anh.Cuộc tìnhTuấn+Trinh tuy chấp nối nhưng vì hai người cùng trong hoàn cảnh đau khổ đến với nhau.Họ hết lòng lo lắng săn sóc cho nhau để bù đắp những bất hạnh mà họ đã trải qua. Có lúc có điều gì bất đồng ý kiến tranh cãi nhau,rốt cuộc ai cũng giành phần lỗi về mình. Cuộc sống họ thật êm đềm hạnh phúc và cùng một lý tưởng luôn giúp đỡ hỗ trợ kẻ khác bằng mọi hình thức, khi vật chất, khi tinh thần.Vì vậy họ luôn luôn bận rộn bởi bạn bè quá quí mến đến tìm,ngay cả đám trẻ bạn của Hên cũng thích đến chơi và xem Tuấn+Trinh như cha mẹ mình Tuấn áp má mình vào má Trinh và kề tai nói khẽ: “Mình đã có một hoàng tử rồi, năm nay đi chùa chẳng những cầu siêu cho người quá vãng mà còn phải cầu cho mình có thêm một nàng Công chúa nữa đó em! Trinh tát yêu Tuấn và nũng nịu: EM cám ơn anh đã thương con em như con đẻ và em cũng nhận thấy ở con em nó đối với anh không khác gì cha ruột.Một tình cảm ruột thịt như hòa nhập ở hai người,điều làm em rất hạnh phúc,thỏa lòng. Bao năm nay em cũng muốn tặng cho anh một cô công chúa mà sao mình dỡ quá hè?!” Hai người cùng cười và an ủi cho nhau.Thôi Trời cho sao hưởng vậy.Mình như vầy là quá phước rồi. Sứt càng gãy gọng mà hợp lại cũng nên nhà nên cửa hạnh phúc ra rít còn đòi nỏi gì nữa.Một mụn con biết hiếu thảo thương cha thương mẹ như con mình đó còn hơn có nhtều mà chẳng răn dạy được càng thêm nặng gánh lo âu.Tiếc rằng cả hai đứa mình đều mất cha mẹ không còn được diễm phúc hầu hạ,chăm sóc các cụ trong lúc tuổi già sức yếu để đền đáp lại trong muôn một công ơn dưỡng dục. Có tiếng ồn ào của tụi trẻ lên bờ làm cắt đứt dòng tư tưởng của hai người. Thưa hai bác tụi con đã xin phép cha mẹ hôm nay là ngày nghỉ học hai bác cho tụi con ở lại đây chơi với anh Hên và cùng ôn bài vở luôn.Trinh nhanh nhẩu:”các cháucứ ở lại đây ăn cơm,bác làm đồ ăn nhiều lắm,đừng ngại. Hai bác đi chùa bây giờ..Có tiếng chuông ngoài cổng. Các bạn của Tuấn+trinh đến chào đon đả: Sao? hai ông bà hôm nay chương trình đi đâu cho tụi nầy tháp tùng được không? Ở nhà buồn chán quá!_Được chứ.Tuần nầy không đi thăm viên dưỡng lão,khôngđi giúp người Homeless mà đi tới chùa.Trong mùa Vu Lan cũng là mùa báo hiếu. Qua sự tích Đức Mục Kiền Liên thấy Mẹ bị khổ hình nơi địa ngục nên nhờ oai lực chư tăng lập đàn tràng cầu nguyện cho các vong linh và cứu mẹ thoát cảnh khổ hình (nói vắn tắt, tới chùa sẽ giảng rõ) Mùa Vu Lan như nhắc nhở cho chúng ta phải có hiếu thảo với cha mẹ hiện tiền và cầu nguyện cho cửu huyền thất tổ đã quá vãng được siêu thoát. Ô hay quá! Vậy thì cả đoàn anh chi em mình cùng trực chỉ đến chùa cầu nguyện đi .! TrangNgocKimLang (Kỷ niệm những chuyến vượt biển tìm Tự Do để thoát vòng tay kèm kẹp của C.Sản vào những ngày tháng 4đen/75.Hoàn cảnh thât đau thương kẻ mất người còn, gia đình tan nát. Nhưngngười Việt ly hương lúc nào cũng kiên cường,cố ngoi lênđể thành những người tài giỏi,hữu dụng để mong ngày trở về Cố hương xây dựng đất nước !) |