Đôi Tay Của Ngoại- Vô Danh- tháinữlan dịch

ĐÔI TAY CỦA NGOẠI

Bà Ngoại tôi đang ngồi chơi ngoài hiên.
Bà đã bước qua tuổi 90, cửu thập cổ lai hy.
Bà ngồi bất động, chỉ im lặng như vậy, đầu cúi xuống, và nhìn chăm chú vào đôi tay mình.
Khi tôi đến ngồi gần bà, bà cũng không phản ứng, vẫn ngồi im.

Tôi không muốn quấy rầy bà, nhưng sau một lúc im lặng, tôi muốn biết mọi việc vẫn ổn với bà không .
Bà ngẩng đầu lên, và mỉm cười với tôi.
-“Bà không sao cháu à, cám ơn cháu đã quan tâm nhe cháu”, bà nói bằng một giọng to và rõ.
Tôi nói với bà:
 -“Cháu không muốn phiền bà, bà ơi, nhưng cháu thấy bà cứ ngồi
như vậy, chỉ nhìn vào đôi tay mình, cháu muốn biết mọi việc có ổn không, thưa bà”,
-“Cháu đã bao giờ nhìn vào đôi tay mình chưa cháu?” Bà hỏi tôi.
-” Nghĩa là cháu đã nhìn thật kỹ vào đôi tay chưa?”
Tôi liền từ từ xoè tay mình ra và nhìn thật chăm chú.
Tôi lật tới lật lui, và xoa hai tay vào nhau.
Tôi trả lời bà:
 -“Thưa bà không ạ, cháu nghĩ là cháu chưa bao giờ nhìn chăm vào bàn tay”, tôi nói mà vẫn chưa hiểu bà muốn nói gì.
Bà liền mỉm cười và kể cho tôi nghe câu chuyện như sau:
-“Cháu hãy chú tâm và suy nghĩ về đôi tay của cháu,
cháu có bao giờ tự hỏi chúng đã phục vụ cho cháu như thế nào từ khi cháu được sinh ra chưa?
Đôi bàn tay của bà, nhăn nheo, khô héo và trở nên yếu mềm từng là công cụ bà đã dùng để ôm giữ cuộc sống.
Lúc bà còn bé chúng đã giúp bà bám thật chặt và giúp bà không trượt ngã khi bà lẫm chẫm bước đi .
Chúng đã đưa thức ăn lên miệng bà và giúp bà mặc áo quần.
Mẹ của bà đã dạy bà áp chúng vào nhau để cầu nguyện .
Chúng đã giúp bà buộc dây giày và ủng.
Chúng đã rất bẩn, đã bị cắt đi, thô ráp và sưng tấy.
Khi chúng trở nên đẹp thêm với chiếc nhẫn cưới, chúng đã cho mọi người biết
rằng bà đã yêu một người duy nhất và thật đặc biệt.
Chúng đã rất vụng về khi bà dùng chúng để bồng bế đứa con đầu lòng của mình.
Chúng đã viết nên những bức thư gởi cho ông của cháu, và chúng đã thật run rẩy
ngày bà đi chôn cất ông.
Chúng đã ôm giữ các con, rồi các cháu của bà, đã an ủi xóm giềng và đã run bật
lên vì giận dữ khi bà không hiểu được điều gì.

Chúng đã ôm lấy gương mặt của bà, chải tóc cho bà và lau rửa thân thể của bà.
Chúng đã rất ẩm ướt và nhớp nháp, khô và chai sần.
Và giờ đây, khi mà mọi việc không được trôi chảy như trước đây cho bà nữa, đôi
tay này vẫn tiếp tục hỗ trợ bà và bà vẫn chắp chúng lại để nguyện cầu.
Đôi tay này mang dấu ấn những gì bà đã làm và cả những sự cố trong suốt cuộc đời của bà.
Nhưng điều quan trọng nhất là cũng chính đôi tay này sẽ được Thượng Đế nắm
giữ để đem bà đi cùng Ngài lên Thiên Đàng của Ngài.
Ngài sẽ xử dụng chúng để nuôi nấng dạy bảo bà bên cạnh Ngài .
Và cháu biết không, ở đó bà sẽ có thể dùng chúng để chạm vào thánh nhan Thiên Chúa.”
Ngồi trầm tư, tôi nhìn đôi tay của bà và của tôi.
Từ nay tôi sẽ không nhìn chúng như tôi đã nhìn trước đây nữa.
Sau đó, Thượng Đế dang tay Ngài ra để đón bà tôi đến với Ngài.
Mỗi khi tay tôi bị thương, hoặc bị nóng lạnh,
khi tôi vuốt ve gương mặt các con hoặc người bạn đời của mình,
tôi nghĩ đến Ngoại tôi.
Và tôi biết rằng bà đã được đôi bàn tay của Thượng Đế nâng đỡ.
Về phần tôi, tôi cũng mong muốn một ngày nào đó được chạm vào thánh nhan
của Thượng Đế và cảm nhận được Đôi tay của Ngài trên mặt mình.
Nguồn: Vô Danh- tháinữlan dịch