Tiểu sử Cung Thị Lan |
---|
Cung Thị Lan- Nguyên quán tại Nha Trang, Việt Nam- Là giáo viên, trưởng Hướng Đạo và cán sự xã hội – Học sinh trường nữ tiểu Học Nha Trang từ năm1961- 1962 đến năm1967- 1968. -Học sinh trường nữ trung Học Nha Trang (sau là Nữ Trung Học Huyền Trân Nha Trang) từ năm 1968-1969 đến năm 1974-1975 – Học sinh Cao Đẳng Sư Phạm Nha Trang từ năm 1975 đến 1976 – Tốt nghiệp cử nhân Giáo Dục trẻ (B.A Early Childhood Education) Fall 2004 t?i University of the District of Columbia (UDC) -Tốt nghiệp thạc sĩ Giáo dục trẻ khuyết tật (Master in Special Education) Summer 2010 tại George Mason University (GMU) -Hiện làm việc cho Ban phục vụ giáo dưỡng trẻ em thuộc bộ Xã HộI và cư ngụ tại vùng Hoa Thịnh Đốn, Hoa Kỳ *Tác phẩm đã phát hành: Truyện dài Nha Trang Dấu Chân Kỷ Niệm (2004) Truyện dài Hai Chị Em (2005) Tiểu thuyết Tình Trên Đỉnh Sầu (2006) Tuyển tập Khoảng Cách Của Biệt Ly (2009) Unforgettable Kindness (2011) Không Phải Chỉ Là Truyện Con Cọp (2012) Two Sisters (2014) Tiểu thuyết Mãi Mãi Chia Xa (2014) Khi Ngỡ Mình Là Thượng Đế (2019) |
Biography of Cung Thị Lan |
---|
Cung Thi Lan originally from Nha Trang, Viet Nam. – Teacher, Girl Scout leader and social worker. – Currently resides in Maryland and works for DHS/ ESA/ Child Care Services – Graduated Bachelor of Child Education (B.A Early Childhood Education) Fall 2004 at University of the District of Columbia (UDC) – Master’s degree in Special Education (Master in Special Education) Summer 2010 at George Mason University (GMU) Published books are: Nha Trang Memoir (2004) Two Sisters (2005) Sorrowful Love (2006) Distance of Eternal Separation (2009) Unforgettable Kindness (2011) Not Just A Tiger Story (2012) Two Sisters (2014) Forever Farewell (2014) When Assuming Being God (2019) |






The Hill We Climb – Amanda Gorman When day comes, we ask ourselves, where can we find light in this never-ending shade? The loss we carry. A sea we must wade. We braved the belly of the beast. We’ve learned that quiet isn’t always peace, and the norms and notions of what “just” is isn’t always justice. And yet the dawn is ours before we knew it. Somehow we do it. Somehow we weathered and witnessed a nation that isn’t broken, but simply unfinished. We, the successors of a country and a time where a skinny Black girl descended from slaves and raised by a single mother can dream of becoming president, only to find herself reciting for one. And, yes, we are far from polished, far from pristine, but that doesn’t mean we are striving to form a union that is perfect. We are striving to forge our union with purpose. To compose a country committed to all cultures, colors, characters and conditions of man. And so we lift our gaze, not to what stands between us, but what stands before us. We close the divide because we know to put our future first, we must first put our differences aside. We lay down our arms so we can reach out our arms to one another. We seek harm to none and harmony for all. Let the globe, if nothing else, say this is true. That even as we grieved, we grew. That even as we hurt, we hoped. That even as we tired, we tried. That we’ll forever be tied together, victorious. Not because we will never again know defeat, but because we will never again sow division. Scripture tells us to envision that everyone shall sit under their own vine and fig tree, and no one shall make them afraid. If we’re to live up to our own time, then victory won’t lie in the blade, but in all the bridges we’ve made. That is the promise to glade, the hill we climb, if only we dare. It’s because being American is more than a pride we inherit. It’s the past we step into and how we repair it. We’ve seen a force that would shatter our nation, rather than share it. Would destroy our country if it meant delaying democracy. And this effort very nearly succeeded. But while democracy can be periodically delayed, it can never be permanently defeated. In this truth, in this faith we trust, for while we have our eyes on the future, history has its eyes on us. This is the era of just redemption. We feared at its inception. We did not feel prepared to be the heirs of such a terrifying hour. But within it we found the power to author a new chapter, to offer hope and laughter to ourselves. So, while once we asked, how could we possibly prevail over catastrophe, now we assert, how could catastrophe possibly prevail over us? We will not march back to what was, but move to what shall be: a country that is bruised but whole, benevolent but bold, fierce and free. We will not be turned around or interrupted by intimidation because we know our inaction and inertia will be the inheritance of the next generation, become the future. Our blunders become their burdens. But one thing is certain. If we merge mercy with might, and might with right, then love becomes our legacy and change our children’s birthright. So let us leave behind a country better than the one we were left. Every breath from my bronze-pounded chest, we will raise this wounded world into a wondrous one. We will rise from the golden hills of the West. We will rise from the windswept Northeast where our forefathers first realized revolution. We will rise from the lake-rimmed cities of the Midwestern states. We will rise from the sun-baked South. We will rebuild, reconcile, and recover. And every known nook of our nation and every corner called our country, our people diverse and beautiful, will emerge battered and beautiful. When day comes, we step out of the shade of flame and unafraid. The new dawn balloons as we free it. For there is always light, if only we’re brave enough to see it. If only we’re brave enough to be it. https://www.cnbc.com/2021/01/20/amanda-gormans-inaugural-poem-the-hill-we-climb-full-text.html?__source=iosappshare%7Ccom.apple.UIKit.activity.Mail |
Vượt Đồi Amanda Gorman Tìm đâu ánh sáng trong đêm tối? Mất mát chẳng sờn, vượt biển xa Đương đầu quái thú lòng kiên định Hòa bình chỉ thể đổi bão qua Quy luật thông thường là khái niệm Công lý rạng ngời chỉ dựa ta Bình minh chợt sáng đầy muôn lối Trải nghiệm rõ ràng người với ta Tổ Quốc còn nguyên nguồn công chính Hậu duệ như ta khá rõ là: Xuất thân nô lệ, mẹ đơn thân. Mơ mộng có ngày điều Quốc dân Nay được ngâm thơ ngày Nhậm Chức Lịch lãm thanh cao đã dự phần Và,vâng, ta sáng tựa nguyên ân Phấn đấu hợp đoàn, hiệp nhất thân Đa dạng, công bằng và hòa nhập Nối khoảng cách gần tạo nghĩa nhân Đón lấy bàn tay, ta nắm chặt Nâng đỡ bên nhau sống hài hòa Không gây phương hại, không chia rẽ Xây dựng hòa bình cho thế nhân Những lúc buồn đau, ta trưởng thành Tổn thương, ước vọng lại vươn nhanh Và khi mệt mỏi, ta vẫn gắng Liên kết một lòng đến rạng danh Chẳng vì ta sẽ còn thất bại Nhưng vì ta sẽ hết phân chia Thánh kinh đã chỉ rõ viễn ảnh: Cạnh nho hay (sung) vả chẳng phải tranh chẳng ai quyền hạn gây sợ hãi mỗi người một phận đã tỏ rành Ta sống trong giai đoạn lịch sử chiến thắng chẳng nằm trên lưỡi dao trên những chiếc cầu ta tạo dựng Hứa lời gan góc, vượt đồi cao Là người Mỹ, tự hào hơn ta nghĩ Quá khứ đã qua, ta hoán đổi thế nào Vũ lực tàn phá thay vì góp phần cho đất nước Ngăn trở Dân Chủ Nhân Quyền đến sắp lung lay Vũ lực ấy tưởng gần thắng lợi Trì trệ tạm thời không nghĩa thua đau Với chân lý, niềm tin ta kỳ vọng Lịch sử ghi sâu chiến tích ta thuộc làu Những sự kiện của một thời chuộc lỗi là thời gian ta kinh hãi sự khởi đầu Chẳng sẵn sàng kế thừa di sản ấy đâu Với sức mạnh, Người khai sáng đã mở ra chương sách mới, gầy dựng tin yêu hy vọng và nụ cười Vì vậy, có lần, ta tự hỏi: “Làm thế nào ta có thể thắng tai họa?” Thì bây giờ ta khẳng định lại: “Làm thế nào tai họa có thể thắng ta?” Không quay lại quá khứ, ta hướng đến tương lai nơi quê hương trầy xướt nhưng ngập đầy lòng nhân ái, can đảm, quả quyết và tự do’ Ta sẽ không quay lại và cũng không dừng lại bởi thế lực thị oai. Ta biết rõ là nếu ta ù lì, không hành động sẽ là tiền lề con cháu ì ạch giống như ta. Là sai lầm, là gánh nặng của Quốc Gia mà con cháu, các thế hệ sau đồng gánh chịu. Chân lý đã tỏ tường rằng: Khi chúng ta gắn kết tình nhân ái với sự công bằng và lẽ phải, con cháu kế thừa di sản của yêu thương. Vậy, hãy cùng nhau giữ gìn Tổ Quốc tươi đẹp hơn khi ta từng trải. Từ mỗi hơi thở trong lồng ngực nâu của tôi, tôi ao ước chúng ta sẽ nuôi dưỡng lại thế giới vốn đang tổn thương này trở thành thế giới kỳ diệu Ta sẽ vượt cao lên những đỉnh đồi vàng của miền Tây. Ta sẽ vươn ra từ miền Đông lộng gió, nơi tiền nhân khởi xướng cuộc cách mạng đầu tiên. Ta sẽ vùng lên từ những thành phố bên hồ thơ mộng của miền Trung Tây. Ta sẽ vùng lên từ miền Nam nắng chói. Ta sẽ tái tạo, đoàn kết, và phục hồi. Và mỗi vùng miền, mỗi nơi chốn của đất nước, dân tộc chúng ta khởi sắc với những vẻ đẹp mỹ miều trong lúc hàn gắn những vết thương. Rồi khi hừng đông, ta sẽ hiên ngang bước ra khỏi vùng lửa bỏng. Sẽ rực rỡ trong ánh bình minh với sự can đảm rạng ngời. Cung Thị Lan chuyển ngữ |






Các tác phẩm Văn Xuôi của Cung Thị Lan * Tâm sự của một người viết * Tâm sự của cây Chổi * Bồ Câu Trắng Và Tôi * Những Bữa Tiệc Đáng Nhớ sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 |
Thơ của Cung Thị Lan |
Tưởng Nhớ Trưng Vương![]() Trưng Vương hai vị nữ anh hùng Phất cờ khởi nghĩa chống giặc Trung Thù nhà, nợ nước quyết tâm trả Oai phong voi, ngựa tiến trùng trùng Đuổi quân Đông Hán lên Vương nữ Mê Linh dựng lại nghiệp vua Hùng Ba năm Âu Lạc trời một cõi Rèn chí quyết tâm giữ đến cùng Chỉ tiếc sức người trong giới hạn Quần thoa không đấu lại gian hùng Bất phục bạo tàn trầm sông Hát Nghìn đời rạng sử tấm lòng trung Cung Thị Lan |
Buồn Cho Cái Lưỡi!![]() Cái lưỡi không xương vốn vậy rồi Trời sinh như thế phải chịu thôi Trách chê chi mấy xin ghi nhớ: Ai cũng từng quen lưỡi bạc vôi! Khi thương, lưỡi biết đưa lên đỉnh. Khi ghét lưỡi thề dập chết thôi. Có lúc lưỡi cong tròn nói dối. và còn biết ngọt câu đãi bôi. …Bởi thế hãy cùng nhau tu tỉnh Uốn lưỡi bảy lần khi nói thôi! Cung Thị Lan |
Xa Cách Em cứ ngỡ chia tay là đoạn tuyệt Là dứt tình, là từ biệt ly tan Hai cuộc đời hai số phận cắt ngang Không quen biết và trở thành xa lạ Và em ngỡ anh bây giờ thỏa dạ Bên vợ hiền, con thảo, phận chồng ngoan Ngày qua ngày tròn trách nhiệm lo toan Đã yên ổn cuộc đời nơi chốn lạ Em đâu ngỡ anh rối bời trong dạ Gửi tình buồn chan chứa mộng yêu đương Dịu dàng xưa vẫn thoang thoảng sắc hương Xao xuyến mãi tình anh vẫn còn đấy Cung Thị Lan |
Hạt bụi mong manh Đã bao nhiêu năm Ngày qua tháng lại Chỉ thấy tổn hại Thân thiệt óc mòn Vòng đời cỏn con Chẳng tìm ra lối Mịt mù tăm tối Bối rối lần mò Lắm kẻ giở trò Xưng chúa lập tôi Múa mỏ khua môi Sáng chiều trưa tối Càng làm càng rối Chẳng biết về đâu Người chờ đã lâu Mắt mờ tóc bạc Dật dờ lưu lạc Quê người quê nhà Đâu chính đâu tà? Loanh quanh khắp lối Chìm vào trong tối Chẳng biết bến bờ dật dờ…. dật dờ … Không còn được gì Cũng chẳng được chi Ai đó và tôi Đều là hạt bụi Ngày một tàn rụi Chồng chất lên nhau Phủ kín lòng đau Mỗi lúc một sâu Đào đâu tìm lối? Cung Thị Lan (Tháng Ba, 2017) |
Ơi Quê Hương!![]() Quê hương ơi, tiếng kêu sao xa quá Lời thương xưa xin gửi lại cho người Còn tìm đâu thời thơ ấu hát cười? Thưở ca khúc tình quê theo trang giấy Tổ Quốc ơi, phải chăng người còn đấy Bốn ngàn năm lịch sử rạng anh hùng Hay mất rồi lòng đoàn kết ý chung? Còn đâu nữa tình anh em máu mủ Việt Nam ơi, phải chăng người còn đủ? Hay vẫn còn nhìn con cháu điêu linh? Chiến tranh qua, sao chẳng thấy yên bình? Máu ngưng chảy, sao còn đời oan nghiệt? Đất nước ơi, xin một lời từ biệt Phận bọt bèo lưu lạc sống tha phương Biết bao giờ tìm lại dược tình thương? Thầm một bóng, mắt là đôi giòng lệ Cung Thị Lan |
Đi Mãi Đi đi mãi con đường xa vạn dặm Mang theo niềm lưu luyến tháng ngày qua Đâu bóng dừa cùng nón lá thiết tha? Tà áo trắng và cánh diều trong nắng Đi đi mãi bước chân trần cay đắng Đá trên đường bén cắt gót chân không Sỏi lao xao những giọt máu tươi hồng Tim chai đá nghe tiếng cười vang vỡ Đi đi mãi với niềm đau trăn trở Người còn đâu và ta có còn đây? Tháng ngày qua lấp hết nét thơ ngây Còn chi nữa mà chờ mong ao ước? Đi đi mãi những con đường khép bước Lối nào về mái ấm lửa hồng xưa? Mẹ có còn dõi mắt dưới cơn mưa Chờ mây tạnh đón con về trong nắng? Đi đi mãi đời chỉ là chốn vắng Chẳng còn gì tươi đẹp nữa mà mong Hãy thắp hương chôn kín vết thương lòng Hãy quên hết dù ngàn lần vẫn nhớ Đi đi mãi chẳng bao giờ dừng lại Bóng bên đường xin tỏa chút từ bi Nắng trên cao xin nhỏ giọt nhu mì Và ngọn gió xin làm tan nỗi nhớ Cung Thị Lan |
Chán Đời Ngẫm đi nghĩ lại thấy chán đời Thế gian thiên hạ chẳng còn vui Tranh nhau hai chữ khôn và dại Bêu xấu nhau hoài chẳng thấy lui Mua danh ba vạn bán ba hào Người nỡ lòng nào làm vậy sao? Mất rồi? Hay vẫn là đồng loại? Ích thú gì tranh chữ thấp cao? Bầu bí kia còn biết thương nhau Tàu ngựa bỏ ăn khi con đau Tôi anh có phải người chung nước? Có phải anh em, chung máu đào? Lời nói cũng cần lựa thanh cao Sao anh cứ mãi mày với tao? Nếu anh chẳng muốn nghe gắt gỏng Lẽ nào anh dụng trò bán rao? Cứ nghĩ tôi là kẻ ngu đi Còn anh xuất chúng chẳng ai bì Khôn khôn dại dại vô cùng tận Một phút buông tay còn được gì? Cung Thi Lan |
Không Biết Yêu Tôi chẳng biết yêu nên thiếu lời Chữ tình câu thệ ước xa xôi Người xưa lấy hết không đem trả Đâu để cho tôi một chút rơi Cung Thị Lan |


XIN CHO TÔI- Cung Thị Lan

Kỷ niệm cùng Văn hữu, Thân hữu trong khu vườn Văn Chương Hải Ngoại |

VĂN BÚT & MINH CHÂU TRỜI ĐÔNG MỪNG SINH NHẬT CUNG THỊ LAN