
Tiểu sử: Tên thật: Trương Lâu _ Bút hiệu MẶC KHÁCH . Sinh năm 1951 tại Bình Thuận _ Nam Việt Nam § Cựu Sinh viên Trường Đại Học Luật Khoa Cần Thơ_Nam VN § Tốt nghiệp Tú tài I và Tú tài II Ban B Toán Học Tốt nghiệp Comm Major Off at Keesler Air Force (Mỹ) năm (1971-1973) Cựu Sĩ Quan Không Quân_Quân Lực VN Cộng Hòa (1970-1975) Định cư tại Mỹ (1993)Diện Tỵ nạn HO (7năm Tù binh,3năm quản chế) Sinh hoạt với các Diễn Đàn,Websites, onlines: Phi Dũng (KhôngQuân), Dân Tộc, NS Le Dinh.ca, ĐH Văn Khoa SG, CH Tình Yêu, Thảo Luân9 _Xuất bản cùng Văn Thi sĩ với Thi Đàn Hoa Tiên,VT Lac Việt.hàng năm. § Là Nhà Thơ Kiêm Nhiếp Ảnh Gia_ và NS Tranh Thơ. § là Thành viên : VĂN BÚT VIỆT NAM HẢI NGOAI / Quốc tế INTERNATIONAL P.E.N Tác phẩm Đã ra mắt 2 Thi tập và 1CD tại Trại Hè VĂN BÚT /HN/ 2016 tại Houston 1_TÌNH THƠ__MỘT MẢNH ĐỜI (2010) 2_HỒN THƠ__ĐẤT KHÁCH (2015) 1 CD với 20 bài TìnhThơ với 2 Nghệ sĩ Diễn Ngâm 9 bài Thơ phổ nhạc và ca sĩ hát Đang xuất bản _ Tuyển tập THƠ TÌNH _ & GIỮA ĐỜI HƯ THỰC |
BIO: Author: TRUONG LAU / Pen Name: MAC KHACH Born 1951 in Bình Thuan, South VN. Father passed away when he was 10 years old. He graduated from high school with B Mathematics Honors Part I and II, at Nha Trang South Việt Nam Went on to study Law at the University of Can Tho, South VN but later was drafted by the South Vietnamese Government._VN Air force He graduated as Comms Major Off at Keesler Air Force Base MS (1971-1973). He returned to Vietnam in ’73 to Can Tho Air Force base. A former Air Force Officer of QLVNCH (1970 – 1975) Prisoner of war from (1975 – 1982) Later released and under surveillance for 3 years He immigrated to USA with his family in1993 as a refugee / HO . _ Member of INTERNATIONAL P.E.N. _ Self-established Poet & Photographer, Designer, Guitar. |
Những tác phẩm của thi sĩ Mặc Khách |
MÙA XUÂN VÀ MẸ Thức giấc giữa khuya ôm nỗi nhớ Trông về quê Mẹ lệ sầu tuôn Chiều Xuân ấm áp chiều thơ dại Tiếc nhớ lòng con chất ngất buồn ! Chuông vọng giao thừa đêm quạnh vắng Chợt nghe xao xuyến buổi đông tàn Những chiều lặng lẽ hồn se thắt Đất lạ quê xa, cảnh phụ phàng ! Hạt muối thăng trầm, ơn của Mẹ Thay Cha vất vả đêm ngày lo Thăm con “Tù binh” đau lòng lắm Con biết Mẹ buồn chẳng nói ra ! Mấy chục năm dài xa tuổi Mẹ Cuộc đời dâu bể chẳng còn Cha Nay no đủ không còn Cha Mẹ Ơn Mẹ chưa đền lệ xót xa Tỵ nạn xứ Người chăn nệm ấm Mà sao buồn tủi bước bơ vơ Chiều 30 lòng cô đơn quá Hoang lạnh trong con mắt lệ mờ Con chẳng thiết chi ngày tháng nữa Một đời tẻ nhạt còn gì vương ? Mặc ai tô điểm đời hư ảo Thương mảnh hồn đơn, lạnh bước đường ! MẶC KHÁCH |
MÀU CỜ THÂN YÊU May 24, 2018 Em nhắm mắt thả hồn về quê Mẹ Dìm trái tim từng cảm xúc yêu thương Cờ trong tay Em nghe hồn non nước Lá cờ vàng sọc đỏ của Quê Hương Ôi kính yêu lá cờ nơi đất Mẹ Thắm máu xương nhiều thế hệ vùi thây Gói xác thân bao anh hùng tử sĩ Để có Em hiện hữu ở nơi đây Em có nghe, Tiếng Cờ bay trong gió ? Là linh hồn của triệu trịêu hy sinh Là máu xương là đau thương chất ngất Bao cuộc đời nỗi thống khổ điêu linh Em có biết, Ai sống đời cùng khổ ? Là dân nghèo luôn đói lạnh thảm thương Tiếng trẻ thơ kêu gào trong lửa đạn Và tiếng người, nhầy nhụa bao vết thương Cảnh oan khiên làm sao em hiểu được Giữa Miền Nam khói lửa giăng mịt mù Mới sinh ra đã nghe mùi thuốc súng Những cuộc đời buồn khổ sống âm u Em có thấy ? bao cảnh đời cơ cực Đêm giật mình, ngày lao khổ gian nan Chết âm thầm nơi rừng thiêng nước độc Những anh hùng tuấn kiệt của Miền Nam Em có nghe bao tấm lòng trăn trở Mơ ngày về, cùng dựng lại Quê Hương Ngày lại ngày, xót xa đời lữ thứ Thân xác hao gầy, cúi mặt nhớ thương ! MẶC KHÁCH |
THÁNG TƯ_NHỚ MẸ Tháng tư rớt xuống miền Nam Phố phường nhuộm đỏ ngập tràn thương đau Tai bèo nón cối dép râu Trong tôi thầm hỏi phải đâu Lạc Hồng ? Chiến xa hỏa tiển phòng không Xe tăng đại pháo tan hoang cửa nhà Khắp nơi hốt hỏang thét la “Nối vòng tay lớn” Tiếng ca vang Trời ! Tháng tư_ ngơ ngác chơi vơi Gia đình ly tán đất Trời sầu bi… Tháng tư, lệnh buộc con đi Ngóng trông Mẹ đợi rừng sâu Mẹ tìm Mẹ ơi xin Mẹ đừng tìm Lòng con đau buốt như nghìn mũi dao Mẹ già bước thấp bước cao Tim con tan nát như dao ai bằm U Minh nước độc xa xăm Mẹ thăm con ngại tối tăm thú rừng Nửa khuya mắt lệ rưng rưng Mẹ ơi con nhớ chiếc lưng dãi dầu V N chịu mãi bể dâu ? Miền Nam tang tóc đẫm màu thê lương !!! MẶC KHÁCH |
NGƯỜI THƯƠNG BINH Trở về thăm Quê Hương Gặp người thương phế binh Âm thầm bên hè phố Dò dẫm bước một mình Người lính già năm xưa Thoáng đã 45 năm (từ 1975) Lê thân tàn kiếm sống Một thời đã hy sinh ! Lạnh lùng trên quê hương Xa lạ bên giòmg đời Tủi buồn cho thân phận Tuổi trẻ vì quê hương Mưa rơi trên thân gầy Áo thấm lạnh bụi đường Mắt vương thời chinh chiến Thân mang nhiều vết thương Ánh mắt buồn xa vắng Của một thời lẫy lừng Xông pha trong lửa đạn Kiếp sống những anh hùng Trong lòng tôi cung kính Hy sinh cho quê hương Ôm nỗi buồn thế hệ Hững hờ khách tha phương Phố đêm đang thắp sáng Đèn vui tỏa muôn màu Người thương binh lặng lẽ Lê cuộc đời thương đau… MẶC KHÁCH |
THĂM TÙ BINH (Chiến tranh_Ngục tù) Em đó ư ? anh bàng hòang xao xuyến Biết nói gì thôi nhớ mãi nha em ! Nơi xa xăm dù ở tận cuối miền Em vẫn đến giữa gió rừng lồng lộng Em đến thăm anh ngỡ ngàng xúc động Lời thì thầm nỗi nhớ cách xa nhau Dù xa xăm ? tận biên giới Cà Mau Em vẫnđến cho dù bao cách trở Anh lặng buồn nhìn Em vui hớn hở Em tung tăng quấn lấy bước anh đi Quên thời gian kiềm chế giờ giã từ Anh chua xót cúi đầu trong thinh lặng Anh vẫn biết đường xa, xa thăm thẳm Nén đau thương nghe tan nát cõi lòngChiếc xuồng đêm rờn rợn nước mênh mông Em đến xem ! “Khoan hồng_lòng nhân đạo” Trên đường về ngơ ngác lời ngụy tạo Bóng xa dần khuất nẻo rừng U Minh Vòng kẽm gai vây kín “Ngày hòa bình !” Tiếc thương những mảnh đời Thế hệ trẻ ! MẶC KHÁCH (Trao Em_U Minh 1978) |

THẾ HỆ THƯƠNG ĐAU (sau cùng_1975) Một lứa bên đời cùng nỗi đau Một thời xuân trẻ thoáng qua mau Gặp nhau tìm lại dư âm cũ Nhớ mãi tang thương của thuở nào Vận nước đành cam, cảnh ngục tù Quê hương tang tóc ?” Thiên đường mù”! Anh hùng tuấn kiệt sao là tội ? Tuổi trẻ vô tư chịu oán thù Ngơ ngác xứ người đất tạm dung Những chiều lạc lõng nhớ mông lung Trăng khuya bàng bạc lòng hoang lạnh Thổn thức tàn đêm sóng quặn lòng ! Đất khách nhớ về nơi cố hương Quê người nhớ mãi những chiều thương Cần Thơ, Nha Trang từng con phố Phan Thiết, Sài Gòn đêm vấn vương Học thuyết ? học đòi ! học dối gian Gây bao thống khổ cảnh lầm than Đạn bom tàn khốc trên quê Mẹ Tuổi trẻ thường dân máu ngập tràn Thương cảnh trầm luân dân tộc tôi Hàng hàng lớp lớp tuổi đôi mươi Hy sinh oan uổng đời trai trẻ Một kiếp thương đau phí một đời Mây vẫn bay hoài cuối nẻo xa Chiều rơi trên áo tóc sương pha Hoàng hôn thương quá hồn Vong Quốc Chuông vọng từ xa chạnh nhớ nhà ! MẶC KHÁCH ( year 2015) |
KHÓC QUÊ HƯƠNG Tháng 4 khắp nước hãi hùng Miền Nam nhuộm đỏ nghìn trùng đau thương Từng đoàn đói rách thê lương Dưới làn mưa pháo máu xương đọa đầy Xót thương dân tộc hao gầy Quanh năm chinh chiến tù đày gian nan Trăm năm dưới gót bạo tàn Nghìn năm đô hộ dã man bọn Tàu 30 năm xương trắng máu đào Máu người dân Việt tuôn trào khắp nơi Độc lập Hạnh Phúc ai ơi Hòa Bình mà ngỡ như lời chiêm bao! Bây giờ đã rõ giặc nào Lòng dân chợt hiểu nỗi đau uất lòng Tiếc thay giòng giống Lạc Hồng Để cho lai giống thành giòng Nam Man Cùng nhau vơ vét dã man Mặc ai cùng khổ nát tan gia đình Giặc Tàu ức hiếp làm thinh Giang Sơn sắp mất thân mình lưu vong MẶC KHÁCH |
NGÀN THU VĨNH BIỆT Kính dâng linh hồn Mẹ Pháp danh CHÂU NGỌC Từ biệt tử sinh lòng thanh thản Mẹ về cõi Phật ánh hào quang Mẹ ơi Mẹ _ NGÀN THU VĨNH BIỆT Lòng con hoang vắng một màu tang ! Đường xa vạn dặm về thăm Mẹ Niềm vui chưa trọn chịu áo Tang Hỏi có đau thương lòng nức nở Ơn Mẹ chưa đền tim xốn xang ! Con chết lặng quỳ bên thân xác Xót xa lòng quấn lấy khăn Tang Mẹ ơi Mẹ từ đây vắng bóng Nhớ Mẹ nhiều…mỗi gió Thu sang Sáng nay tiễn biệt Trời im vắng Sông nước buồn tênh lá úa sầu Bước lui…trĩu nặng hồn con nhớ Bóng Mẹ xa dần…tim nhói đau ! Chiều phủ hòang hôn quỳ bên mộ Bịn rịn mây bay cảnh sắc buồn Tim con tan nát như ai giẫm Cố nén lòng mà lệ vẫn tuôn… Bao lời Mẹ dạy con ghi nhớ Cát bụi phù vân Sắc Sắc Không Chấp tay cúi đầu con khấn nguyện Mẹ về Cực lạc cõi Hư Không Ngày mai xứ Người con trở lại Mộ Mẹ bên sông lệ chảy dài Bước Lưu vong con mang Tang Mẹ Mà lòng khóc ngất…tiếng bi ai ! MẶC KHÁCH |

GIÓ ĐÔNG SANG Tôi đứng lặng nhìn hòang hôn đến Gió lao xao hờ hững trên cành Dõi mắt xa xăm mờ sương phủ Ẩn nấp bên đời nhớ tuổi xanh Cùng nương đất khách ai pha rượu ? Sao chiết vào nước mắt đau thương ? Cho tôi ly rượu đời lữ thứ Thôi thúc trong lòng ôi ! Quê Hương Anh có buồn khi gió Đông sang ? Chua cay gom đủ một đời trai Hào khí tan tành theo mây khói Tổ Quốc trong lòng trĩu nặng vai Rồi một ngày…xác thân tan rã Trả về nơi cát bụi bẽ bàng Cõi trần gian vô thường tạm bợ Tiếng tơ đồng rồi cũng dở dang Tôi gửi anh chút lòng chia sẻ Của một thời tuổi trẻ oai phong Đã bao lần xông pha trận chiến Cuối đời buồn tủi sống Lưu vong MẶC KHÁCH |
XUÂN ĐẤT KHÁCH Thao thức đêm dài gió buốt Đông Cố nhân chia cách lệ đan dòng Giao thừa tĩnh lặng trong phòng vắng Xuân đến buồn hiu chẳng đóa hồng Rảo bước cô đơn đời ảo mộng Một mình lẻ bóng có như không Tháng ngày hờ hững tình xa lạ Thương nhớ làm chi đắng cõi lòng ! MẶC KHÁCH |
KHAI BÚT Khai bút đầu Xuân nét hóa rồng Tha hương vinh dự giống Tiên Long Bao năm phấn đấu người Di tản Lưu lại tài danh máu Lạc hồng Xứ lạ buồn đêm luôn khắc khoải Quê người thao thức mãi hoài trông Mai về bơi lội dòng sông cũ Buông hết thương đau nhẹ cõi lòng ! MẶC KHÁCH |
KHÓC SAIGON Hốt hoảng chìm trong lửa bạo tàn Sài Gòn run rẩy chít khăn tang Người đi cách biệt, sầu câm nín Kẻ ở chia tay tiếng khóc than Rừng thẳm chiều buông, đời cải tạo Mồ hoang vạn nấm lệ dâng tràn Bắc Nam cùng giống, sao thù hận? Trách nhiệm về ai hỏi thế gian ? Mặc Khách (1975) |
BỤI ĐƯỜNG Sương thấm trầm luân bóng xế tà Giữ lòng khí tiết nhớ ông cha Quê hương thống khổ dân oan khóc Đất khách đau lòng cảnh xót xa Trăn trở tàn canh đêm giá lạnh Buồn soi chiếc bóng tháng ngày qua Bước đi thơ thẩn vùi thương tiếc Thui thủi bên đường, có phải ta? MẶC KHÁCH |
MỒ CHÔN TUẤN KIỆT (Chiến tranh_Ngục tù) Áo rách thay hòm chôn xác bạn Nghìn năm còn mãi lệ xót xa Lòng dân run sợ hồn ta thán Gió hú oan hồn tiễn thây ma Hồn dật dờ nương theo làn gió Chập chờn bay về cõi hư vô Rừng âm u cất lời ma quái Giữa đêm khuya xào xạc đáy mồ Rừng sâu vùi chôn bao tuấn kiệt Nơi đọa đày Cải Tạo cùm gông Họ, những Anh hùng Thế hệ trẻ Xếp bút nghiên trên dưới đôi mươi Vì Giang sơn Tổ Quốc Miền Nam Xông pha trận chiến giữ lòng trung Giờ vùi thây rừng sâu nước độc Cho người đào tẩu sống yên vui Những hình ảnh bi hùng còn mãi Từng thây người cản bước xâm lặng Người giàu sang quyền cao chức trọng Cùng nhau trốn chạy mặc tàn quân Tôi ước mong trái tim ngưng đập Cho hồn nhẹ bước muôn nơi Bay theo mây hòa cùng với gió Quên, quên đi thống khổ kiếp người! MẶC KHÁCH (U.Minh 1981) |
SÀI GÒN HẤP HỐI Sài gòn vội vã chít khăn tang Cuộc chiến vô nhân lửa bạo tàn Vạn nấm mồ hoang sầu cách biệt Muôn hồn oan khuất tiếng kêu than Người đi xa vắng nơi rừng thẳm Kẻ ở lòng đau cảnh dở dang Đất Mẹ vùi chôn bao tuấn kiệt Chiều buông nức nở khóc ly tan MẶC KHÁCH (1975) |
BIA SỬ Vắng vặc nghìn thu kẻ tội đồ Mang về đất Mẹ thuyết tô hô Bao người yêu nước chết thê thảm Những kẻ việt gian sống nhởn nhơ Vận nước điêu linh dân khổ nạn Anh hùng hào kiệt chết không mồ Tiếc thay sinh lỡ thiên niên kỷ Chí lớn thôi đành gửi gấm Thơ MẶC KHÁCH NÉN HƯƠNG CHO NGƯỜI NẰM XUỐNG Tháng tư khổ nạn đau thương Miền Nam tơi tả “Thiên Đường mù” sương Gío mưa run rẩy lạ thường Cánh chim hốt hỏang phố phường chìm sâu Lá xanh bỗng chốc héo sầu Vàng theo tiếng nấc…gót giầy xéo lên Mừng vui ai hát thâu đêm Trở cờ đón gió những tên đốn hèn Thương anh chiến sĩ trung kiên Máu loang tô thắm khắp miền Quê Hương Xác thân câm nín bên đường Lòng dân thương xót, đâu phường múa may ??? Nhìn quanh trốn chạy xa bay… Xác anh nằm đó phơi thây cản đừơng Trong lòng xin đốt nén hương Cầu mong siêu thóat Thiên đường thảnh thơi MẶC KHÁCH |








DÁNG THU Thu về lay nhẹ cánh phong Lan Hoa nở hương bay sắc điểm vàng Sương ánh tơ hồng chờ Lãng từ Gió reo rộn rã đón Giai nhân Tình Thơ xúc cảm âm thầm nhớ Xao xuyến trong lòng mãi chẳng tan Em có nghe cung sầu thổn thức Vui bên nhau kẻo chóng phai tàn ! Mặc Khách PHIÊU BỒNG Rũ áo phong sương nhẹ gánh sầu Dừng chân xứ lạ gió sang Thu Mây bay hờ hững trời im vắng Man mác thuyền trôi khói mịt mù Chiều xuống hoàng hôn trong tĩnh lặng Đêm về thao thức kiếp phù du Tháng năm còn lại tìm quên lãng Cảnh sắc bình yên chẳng hận thù! Mặc khách THỜI GIAN Thấp thoáng trong gương tóc điểm sương Phù sinh hư ảo lẽ vô thường Mưa rơi rả rích sầu xa xứ Gió lạnh buồn hiu nhớ cố hương Cứ tưởng sẽ về ôm đất Mẹ Nào ngờ còn mãi kiếp lưu vong Rồi mai cách trở đời hoang vắng Xuân đến mà chi tan nát lòng ! Mặc Khách |
VINH DANH KHÔNG QUÂN MẶC KHÁCH Không gian hỡi! kiêu hùng – hằn nỗi nhớ! Của một thời lồng lộn giữa không trung Chí làm trai in đậm nét hào hùng Không nao núng, anh đi vào lửa đạn * Xếp bút nghiên, giang đôi tay đón nhận Nợ ân tình, nợ đất nước điêu linh Từng lệnh bay, anh chấp nhận hy sinh Lòng quả cảm khiến bao người thán phục * Dưới đôi cánh, quân thù nghe khiếp đảm Phòng không Sô Viết tua tủa vút cao Dương cánh bay gào thét lao vào Giặc phương Bắc, bao phen hồn run sợ! * Giữa thành phố, chiếc áo bay kiêu hãnh Từng bước đi, khiêm nhượng dáng oai phong Chí hiên ngang, lửa đạn chẳng sờn lòng Muôn ánh mắt, ngước nhìn lòng ngưỡng mộ * Cảnh giàu sang, danh vọng đời tình ái Anh lãng quên tung cánh giữa Trời Sao Xác thân anh làm đuốc ở trên cao Gương Anh Dũng muôn đời Tổ Quốc nhớ! MẶC KHÁCH |

GIÓ ĐÔNG SANG Tôi đứng lặng nhìn hoàng hôn đến Gió lao xao hờ hững trên cành Dõi mắt xa xăm mờ sương phủ Ẩn nấp bên đời nhớ tuổi xanh Cùng nương đất khách ai pha rượu? Sao chiết vào nước mắt đau thương? Cho tôi ly rượu đời lữ thứ Thôi thúc trong lòng ôi! Quê Hương Anh có buồn khi gió Đông sang? Chua cay gom đủ một đời trai Hào khí tan tành theo mây khói Tổ Quốc trong lòng trĩu nặng vai Rồi một ngày…xác thân tan rã Trả về nơi cát bụi bẽ bàng Cõi trần gian vô thường tạm bợ Tiếng tơ đồng rồi cũng dở dang Tôi gửi anh chút lòng chia sẻ Của một thời tuổi trẻ oai phong Đã bao lần xông pha trận chiến Cuối đời buồn tủi sống Lưu vong MẶC KHÁCH CỘI NGUỒN Em lớn lên Hoa Kỳ xứ Mỹ Sống vui tươi chẳng chút u phiền Có bao giờ nghĩ đến niềm riêng? Mầm sống ấy từ người Tỵ nạn Khi đã lớn xin đừng ngạo mạn Đừng quên Em cội rễ từ đâu Muốn quên Em vẫn mãi da màu Thân phận đó làm sao biến đổi! Đừng bảo tôi Em rành Mỹ ngữ Đã ăn toàn đồ Mỹ cao sang Em nghe không trần thế gian nan Em sẽ hiểu màu Da vốn có! Em có biết Quê hương khốn khó Nhưng lòng người chan chứa ân tình Biết bao người nằm xuống hy sinh Em mới có ngày nay triển vọng Hãy đứng lên thanh niên viết sử Mang niềm tin chuyển đến Quê hương Xiết tay nhau vùi lấp hung tàn Cuộc sống mới Quê hương đón đợi MẶC KHÁCH |
Tạ Từ Mẹ Đêm vẫn vô tình cơn gió lạnh Gió mang rét buốt buổi tàn đông Men theo khe cửa lùa vào Mẹ Làm buốt tim con xót xa lòng Đêm vắng mơ hồ về thăm Mẹ Đôi tay khô hốc cánh tay gầy Bước đi nghiêng ngã thân tàn tạ Con sợ Mẹ buổn chẳng dám lay Con bất hiếu không ngày phụng dưỡng Bao năm xa Mẹ tuổi còn thơ Hồn nỗi trôi bên bờ sinh tử Đời trai chinh chiến chẳng được nhờ Căn nhà nhỏ từ đây trống vắng Con mãi rừng sâu khuất tuổi xanh Đã bao năm mỏi mòn lao khổ Sống qua ngày hơi thở mong manh Đêm dần tàn gịó mùa rét mướt Giấc mơ buồn nhớ Mẹ lệ tuôn Thăm Mẹ lần cuối con từ tạ Nếu không còn gặp, Mẹ đừng buồn! Mặc Khách (Đêm trong tù 1981) |









QUÂN TRƯỜNG XƯA ( KQ) Dư âm vọng lại chốn Quân Trường Khí phách một thời còn vấn vương Nhớ phút Mặc niệm hồn tử sĩ Lời thề Vị quốc sống noi gương Mưu toan Bá chủ đầy tham vọng Thống trị toàn cầu ý khó lường Thế giới hận thù dân chết thảm Một thời tranh đoạt cảnh thê lương MẶC KHÁCH (2021) HẠNH NGỘ (Trại Hè Văn Bút Hải Ngoại _ Houston 2016) Mừng bạn tha hương găp gỡ nhau Cùng chung Quê Mẹ nỗi niềm đau Trà đàm Văn Bút vui nho nhã Hội ngộ Tao nhân thú vị cao Tâm mở duyên lành ơn đức gửi Ý mong phúc thọ nghĩa tình trao Thuyền chao lay nhẹ hồn thư thả Bịn rịn chia tay gió nghẹn ngào MẶC KHÁCH PHIÊU BỒNG Rũ áo phong sương nhẹ gánh sầu Dừng chân xứ lạ gió sang Thu Mây bay hờ hững trời im vắng Man mác thuyền trôi khói mịt mù Chiều xuống hoàng hôn trong tĩnh lặng Đêm về thao thức kiếp phù du Tháng năm còn lại tìm quên lãng Cảnh sắc bình yên chẳng hận thù! MẶC KHÁCH |

MỘT ĐỜI KHÔNG ĐƯỢC GỌI ! Tiếng Cha gọi đầu đời 10 tuổi _ mồ côi Cha Từ đó không được gọi Chỉ còn trong dư âm ! Tìm Cha ở nơi đâu ? Sương rơi khắp lối mờ Có Cha là điểm tựa Cho đời bớt bơ vơ Tủi buồn theo bước chân Tình Cha không ai cho Một đời không đựơc gọi Bất hạnh đến thế sao ? Buồn vui chỉ môt mình Nhịn đói nhiều hơn no Mong manh hai chiếc áo Đêm lạnh nằm co ro Giao thừa buồn lê thê Nước mắt mặn bờ môi Nhớ lời Cha, không khóc Mưa buồn ngập hồn tôi Người phu về cuối cùng Đêm càng thêm bơ vơ Vòng tay ôm tim lạnh Từng bước,bước thẩn thờ Ngước nhìn lên không trung Muôn vì sao bao la Ứơc mình có đôi cánh Tung vào khung trời xa… Thương mình đời bất hạnh Không được gọi tiếng Cha Bỗng dưng tuôn nước mắt Âm thầm khẽ gọi Cha! Đèn đêm màu hoang lạnh Đường khuya bước lẻ loi Nhìn quanh chỉ thấy “bóng” Bóng ơi, đừng bỏ tôi ! Mặc Khách |


THANKSGIVING’ Day Mỗi năm lại Thanksgiving Chạnh lòng gợi nhớ ân tình biết bao Tạ ơn Thượng đế trên cao Ơn từ Tạo hóa nhiệm mầu vô biên Ơn từ huyền bí thiêng liêng Cho tôi cảm nhận niềm riêng nhớ hoài Tạ ơn Đất nước Việt Nam Ơn Cha Nghĩa Mẹ, Miền Nam ghi lòng Tạ ơn Đạo đức Gia phong Quốc Gia đào tạo, xuất thân nên người Giữ lòng trung, không đổi thay Tạ ơn nước Mỹ hai lần cưu mang Đón người tỵ nạn lưu vong (1993) Trong tôi còn mãi tấm lòng tri ân Tạ ơn gian khổ trầm luân Cho tôi vững bước đường trần bơ vơ Tạ ơn nắng đẹp nên thơ Hoàng hôn tịch mịch sương mờ như tranh Tạ ơn hạnh phúc mong manh Có rồi lại mất cũng đành thế thôi Tạ ơn Đời Ta ơn Người Tạ ơn ánh mắt nụ cười tha nhân Tạ ơn kẻ lạ người ân Cho tôi sống tạm bình an bên đời Tạ ơn mây trắng tuyệt vời Bốn mùa xoay chuyển đầy vơi nhiệm mầu! MẶC KHÁCH ( Quê hương thứ hai- 2021 ) |

CÁT TRẮNG Quê em đó Nha Trang nhớ quá Góc phố nào ai đợi ai trông ? Tình em còn mãi trong lòng Hồn anh lạc lõng giữa dòng thời gian Người tình ơi bao giờ gặp lại Phố thay màu hờ hững mưa bay Anh về tìm lại hương say Một thời kỷ niệm phút giây tuyệt vời Đêm hò hẹn vòng tay thương nhớ Chẳng muốn rời bịn rịn bên nhau Biển đêm sóng nhẹ lao xao Cùng chung hơi thở ngọt ngào đêm thâu Anh vẫn tưởng dòng đời êm ái Đâu ngờ rằng thế hệ thương đau Niềm vui thoáng chốc qua mau Nỗi buồn còn lại nhớ nhau muôn chiều Giờ cách xa mỗi người mỗi ngã Anh bên đời buồn lắm em ơi Giữa khuya hiu quạnh nhìn trời Bao giờ trở lại của thời hoa niên MẶC KHÁCH |


SOI BÓNG TỊNH TÂM Ta về Soi Bóng Tịnh Tâm Vô ưu một đóa thì thầm lục căn Tâm không lặng ngắm trở trăn Tham sân mê muội đường trần gian lao Đắm say danh vọng sang giàu Phù du mộng tưởng chỉ màu hư không Sá chi một kiếp nợ trần Tìm quên phù phiếm thăng trầm khổ đau Ta về ngồi đếm hư hao Chìm trong bể khổ thương đau kiếp người Lợi danh nhường lại cho đời Đường về cõi tịnh buông rơi nhẹ lòng Hành trang còn lại sắc không Bỏ luôn tạp niệm thân không, nhẹ nhàng. Nhìn lên vũ trụ thênh thang Ta là hạt bụi lỡ mang kiếp người Mai về vô thủy vô chung Ngộ ra mới biết mình không là mình ! Mặc Khách |



HOANG LẠNH Buồn theo chiếc lá từ lúc người đi Rừng đang thay lá chẳng thấy tin về Mùa Thu yêu thương hay mùa thu chết Hàng cây lặng buồn rừng lá tái tê Tình đã chia xa tình như đã chết Rồi trong cơn mê còn ai đợi chờ Tình đến rồi đi tình không trở lại Dù mưa hay nắng thấy mình bơ vơ Tiếng gió xa đưa lời ai giã từ Tình ngỡ dài lâu đâu ngờ mong manh Hồn như chết lặng nhìn nhau lần cuối Vệt nắng chiều tàn ngơ ngác xoay quanh Em đã đi rồi anh vẫn nơi đây Gió mùa trở lạnh, lạnh suốt đêm dài Núi rừng hoang vu từng cơn gió lạ Lưu luyến trần gian chắc chẳng còn ai Nắng tắt vội giữa núi rừng buồn lắm Đông cũng tàn gió lạnh buốt xương da Cảnh thê lương sao nỡ đành bỏ lại Để hồn anh Hoang Lạnh giữa chiều tà ! MẶC KHÁCH |


Kính mời quý vị thưởng thức các tác phẩm được phổ nhạc của thi sĩ Mặc Khách |

ĐÊM TRỪ TỊCH Hồn lang thang chìm vào trong cõi mộng Cười ngả nghiêng chế diễu cảnh tục trần Hồn tỉnh say có cần chi trau chuốt Giữa bao cảnh đời hư, thực khó phân Nắng sắp tàn kéo lê trên cỏ úa Trời âm u chim lẻ bóng tìm về Về nơi đâu ? Này cánh chim bé nhỏ Ghé vào đây diễu cợt lời hẹn thề… Hay cùng ta vào sâu trong huyệt mộ Dựng hồn ma trêu ghẹo đợi Xuân sang Trong cơn mê chập chùng bao bóng dáng Gọi tên người trong nỗi nhớ miên man… Đêm Trừ Tịch mờ dần theo sương khói Phảng phất oan hồn hờ hững Xuân sang Kèn đưa ai nỉ non buồn ảo não Tiếng kinh cầu xao xuyến mảnh khăn tang… MẶC KHÁCH |
EVE OF THE NEW YEAR The wandering soul sinks into the dream realm, Mocking laughter at the mundane life, This drunken spirit need not to elaborate In this life, truth is hard to separate from lies. The fading sun dragged on the grass Cloudy skies, the lone bird seeks the nest Hey littlebird, where to? Drop by here, let’s joke and play… Or join me deep inside these graves, Tease the ghosts and wait for Spring to come, In this dreamy state, filled of many silhouettes Missing you, I call out your name.Eve of the New Year fades into smoke Unrest souls flow by, indifferent of Spring’s arrival Trumpets of death carry in heartache, Prayers sadden the mourning headbands. Translated by Mặc Khách |