Nguyễn Minh Nữu

Tiểu Sử:
Sinh ngày 06 tháng 1 năm 1950 tại Hà Nội.
Lớn lên tại Saigon, Định cư tại Hoa Kỳ năm 1995.
Sáng lập và Thư Ký tòa soạn Tạp Chí Văn Phong  chuyên về văn học nghệ thuật tại Miền đông Hoa Kỳ từ  năm 1999
Chủ Nhiệm Tuần Báo Văn Nghệ Washington DC từ năm 1997 cho tới nay
Cầm bút từ năm 1970, có truyện và thơ đang tại các tạp chí  Văn, Văn Học, Bách Khoa, Nghệ Thuật (trước 75)
Tác phẩm :
1/ Tập thơ Lời Ghi Trên Đá do nhà  Văn Nghệ xuất bản và Công Ty Phương Nam phát hành năm 2006
Bìa Đinh Cường- Phụ bản Cù Nguyễn- Ngọc Dũng- Đinh Cường
2/ Lời Ghi Trên Đá , CD Chín ca khúc phổ từ thơ Nguyễn Minh Nữu từ các nhạc sĩ Tôn Thất Lan,Hồng NGuyễn, Việt Long, Trần Đăng Quang,Nguyễn Ngọc Linh, Nguyễn Ngọc Cẩn,Trịnh Xuân Ái.  do Công Ty Phương Nam phát hành.
Thêm tác phẩm của văn thi sĩ Nguyễn Minh Nữu trong trang website Văn Bút Vùng Đông Bắc Hoa Kỳ
Các tác phẩm Văn Xuôi:
1. Thương Quá Sài Gòn Ngày Trở Lại
2. Số 19 Kỳ Đồng,Sài Gòn
3. Chuyện Cổ Tích Ở Bến Bình Đông
4. Từ núi đồi Dran, nhớ về rừng Natick
5. Thuồng Luồng Mắt Biếc
6. Thi Thánh
7. SỐ 19 KỲ ĐỒNG
8. Chuyện Cổ Tích Trên Bến Bình Đông
9. Hảo Hán Cuối Cùng
10.CHỊ THÚY
Trang Thơ Nguyễn Minh Nữu
LỜI CHÀO NĂM MỚI
 
Sẽ như tia nắng bất ngờ
Sau cơn bão tuyết mịt mờ canh thâu
Nỗi lòng chôn dấu đã lâu
Hôm nay hiểu đến thâm sâu nỗi lòng
Môi trầm hương, mắt bao dung
Mỗi người là một phần chung mỗi người
Về ngồi đây cạnh nhau thôi
Mà nghe rộng suốt một đời cho nhau.
 Nguyễn Minh Nữu
Về lại Saigon sau 20 năm
Ta đã về đây lòng Đại Lộ
Thênh thang mà dạ chắt chiu buồn
Đăm đăm đôi mắt người thiên cổ
Vẫn dõi theo ta tới ngọn nguồn
Thoáng thế hai mươi năm khốn khổ
Mắt lệ ai, mà mưa vẫn tuôn

Cây đứng sao hiu hắt một mình
Lá rơi từng cặp lá song sinh
Ta về đứng ngẩn soi gương nước
Thấy bóng trăng che nhạt bóng mình
Buồn quá tay nâng ly rượu đắng
Gọi người phiêu lãng kiếp nhân sinh
Hành trang chỉ có vài trang giấy
Hồn Đường thi vọng rất hoang mang
Lưng nghe đã mỏi mòn sông núi
Chiêu niệm người đưa bóng hạc vàng
Về đây lòng vẫn ngoài biên tái
Đốt nén hương thương chuyện lỡ làng
Ta đã về đây vuông chiếu cũ
Thù tạc dường như thiếu mấy người
Ngâm lại câu thơ tình đắm đuối
Bật cười như chuyện tiếu lâm thôi
Thả xuống giữa bàn hoa giống lạ
Chờ xem năm tới sẽ đâm chồi.
Nguyễn Minh Nữu
Tưởng Chỉ Mưa Thôi
Mới đầu tưởng chỉ mưa thôi
Ai ngờ bão nổi một thời oan khiên
Đôi ta kẻ trốn người tìm
Vui chung thì ít buồn riêng lại nhiều
Khóc sao cho hết tịch liêu
Nửa khuya nhìn ánh trăng treo bồi hồi
Mới đầu tưởng chỉ quen thôi
Ai ngờ nghiệp chướng kéo đời trăm năm
Chẳng ai biết được ai lầm
Nhưng trăn trở cả hai nằm không yên
Nhớ thì nhớ suốt ngày đêm
Càng thương tưởng lại càng thêm ngậm ngùi
Mới đầu tưởng chỉ vui thôi
Ai ngờ buồn đến đến rã rời thịt da
Cám ơn kẻ bỏ đi xa
Cho ta biết vị muối pha trong lòng
Ở đây thừa cái lạnh lùng
Thế mà nhớ kẻ nghìn trùng …lại thương

Thương sao cho được mà thương
Nguyễn Minh Nữu
LỜI CHÀO NĂM MỚI
Sẽ như tia nắng bất ngờ
Sau cơn bão tuyết mịt mờ canh thâu
Nỗi lòng chôn dấu đã lâu
Hôm nay hiểu đến thâm sâu nỗi lòng
Môi trầm hương, mắt bao dung
Mỗi người là một phần chung mỗi người
Về ngồi đây cạnh nhau thôi
Mà nghe rộng suốt một đời cho nhau.
Nguyễn Minh Nữu
CÔ BẠN LỐI XÓM HỒI XƯA
 
Em vừa qua tuổi thanh xuân
Lời yêu vẫn đậm, tình thân thêm dày.
Cơm chiều cạn, chuyện còn đầy
Có đêm quấn quýt có ngày quẩn quanh.
Tôi già như vách cổ thành
Đá trơ mặt với rêu xanh bốn mùa
Hỡi cô lối xóm hồi xưa
Bên nhau bao lượt nắng mưa trong đời.
Ngày xuân xin gửi một lời
Chúc em và chúc cả tôi:  Ngọt Ngào.
Nguyễn Minh Nữu
Về giữa Saigon
Về giữa Saigon, nhìn ra bốn phía
Sao thấy lòng mình chia như nhánh sông
Quốc lộ 13 đi về phía Bắc
Qua hầm Thủ Thiêm để miết về Đông
Người bạn nước ngoài cầm bản đồ còn đi lạc
Ta thuộc nằm lòng đường phố cũng long đong.

Về giữa Saigon, nhìn ra bốn phía
Xa lạ mặt người thấm thía lưu vong
Xa cảng Miền Tây về phía Nam đất nước
Thấy được rất nhiều mà hiểu được bao nhiêu
Như cơn gió thổi giữa đồng bát ngát
Mái nhà tranh phơ phất khói lam chiều
Về giữa Saigon, nhìn ra bốn phía
Từ Hốc Môn về bỗng một cơn mưa
Ai đã nói một dòng sông giữa phố
Mà dắt xe đi, sóng vỗ nhịp mông người
Kỳ lạ quá những mảnh đời chịu đựng
Bình thản sống chung với Lũ quen rồi
Về giữa Saigon, nhìn ra bốn phía
Thấy cả hân hoan chen với ngậm ngùi
Đàn cá nhởn nhơ dưới dòng Nhiêu Lộc
Đứng trên bờ cả trăm kẻ đứng câu
Dòng kênh đen đã chuyển dần trong đục
Nhưng chuyển thế nào được một nghĩ suy.
Về giữa Saigon, nhìn ra bốn phía
Dâu biển lòng người hoang phế bao năm
Lối cũ rêu phong mắt đằm giọt lệ
Không chỗ cho người thất thế dừng chân
Hiu hắt quá ngựa xe đời hỗn độn
Ngơ ngác bóng người, trộn với bóng bâng khuâng
Về giữa Saigon mà chân bước chênh vênh
Chịu lạc lối ngay trong thành quách cũ.
Nguyễn Minh Nữu
Về Biển Đông
Về biển Đông mà nghe tiếng dân Chài
 Lòng quặn đau soi vết thương bao ngày
xưa ra khơi một khoang đầy tôm cá
ríu rít cười con thuyền Việt Nam ơi
Nay ra khơi là thuyền đi với kinh hoàng
Máu đã ứa trào vào biển mặn nát tan
ra khơi tung lưới giữa trời
tay không sao chống súng dài
buồn con người mà quê hương từ nan
Ngoài xa thấp thoáng con thuyền về
tả tơi vết thương không nụ cười
không tôm không cua còn nước mắt
chúng cướp hết rồi người thân ơi
Vó lưới đã đành viễn khơi
giữ lấy  xác người thôi đành
biển bây giờ còn Việt Nam nữa không?
Về Biển Đông còn đâu sóng xô bờ
Mùa bội thu nghe đã  xa mịt mờ
khi ra khơi mà đôi giòng nước mắt
Biết thế nào …con thuyền Việt Nam ơi
Bao nhiêu năm rồi từng đêm khát khao chờ
sao cho yên bình vùng biển trời nước ơi
Nguyễn Minh Nữu
Ở Times Square, New York
 
Giữa cả ngàn người ở Times Square.
Em ở phía nào sao anh  không thấy
Thấp thoáng rất quen ở quanh đâu đấy
hơi thở ai thơm mùi biển Thái Bình
Giữa cả ngàn người, cả trăm ngữ điệu
Hòa lẫn chật đường New York chiều nay
Làm sao anh gặp được cái đắm say
Của cái ngày xưa mưa bay Đà Lạt
Ở Times Square chiều nay bát ngát
Có kẻ lạc đường chân bước phân vân
Mặt trời xuống rồi đêm Manhattan
Nhiều lần anh quay về sau tìm kiếm
Người rất đông người mà sao quá hiếm
Một đôi mắt huyền đăm đắm trông ngang
Anh vẫn là anh  một khách lang thang
Quanh quẫn mãi giữa hàng hàng lớp lớp
Ơi  nỗi ưu phiền chén đời quá hớp
New York  đêm về ngợp bóng đèn loang
Em ở đâu rồi Châu Á hồn hoang
Giữ lấy lòng anh một chàng lãng tử.
Nguyễn Minh Nữu
Ở NHÀ MÙA CÁCH LY.
Thơ Nguyễn Minh Nữu.
 
XEM TRANH
Đứng trên đỉnh núi nhìn qua núi
Đìu hiu mây trắng níu chân chim
Về đây ta đã như cây cỏ
Ngắm bóng hoàng hôn lặng lẽ chìm.
(Xem tranh Lặng Lẽ của Đinh Trường Chinh)
 
ĐỌC TRUYỆN
 
Ghế đá dường như có trái tim
Đường khuya nhói lạnh bước chân đêm.
Cúi đầu thật thấp trong sương giá
Cảm tạ đời trong vạn nỗi niềm..
( Đọc truyện Nỗi Cô Đơn Của Đá của Minh Ngọc)
 
ĐỌC THƠ
 
Những cánh cửa xưa đóng lại rồi.
Trên phone còn giọng nói xa xôi
Thèm ly vang đỏ đồi sương trắng
Thèm được hồn nhiên rộn rã cười.
(Đọc bài thơ Bốn Năm Sau Ngày Anh Đinh Cường Ra Đi  của Phạm Cao Hoàng)
 
ĐI DẠO
 
Che mặt bằng khẩu trang
Chân mang giầy đi bộ
Đi nhanh quanh khu phố
Vắng bóng người lang thang
Hoa rợp bờ hiu quạnh
Nắng thấp bờ tây phương
Một bóng cây vất vưởng
Một bóng người tha hương.
(Tháng 4/2020, qua rừng Belinger)
 
 
CÒN VÀ MẤT
 
Người hát “Tình Hoài Hương” đã mất
Mà “Tình Ca” vẫn tha thiết “tôi yêu”
Ngắt nhánh hoa hồng bên vườn nhỏ
Tiếc nuối đời sau tiếc nuối nhiều.
(Ca Sĩ Thái Thanh từ trần ngày 17/03/2020)
 
 
NHỚ BẠN
 
“Níu cao nguyên” xuống không tìm được (*)
Khuya ôm đàn hát tráng bi ca.
Bên hồ thông dựng như quân đứng
Gươm cùn, ngựa mỏi gối phong ba
Bên đồi nhớ lắm chiều hôm ấy
Dáng người như một bóng mây xa
(*) Với tay cao hết sức mình. Níu cao nguyên xuống để nhìn thấy em. Thơ Nguyễn Dương Quang. NDQ mất ngày 29/04/2020)
 
ĐÙA NGHỊCH VỚI MÀU
 
Khi vẽ một dòng sông
Nhìn như một cánh đồng
Điểm thêm vài nhánh lúa
Thành hoa vàng mênh mông.
Đôi mắt đậm mầu nâu
Thêm chút xanh lá mạ
Mặt người sao thấy lạ
Mang tia nhìn yêu ma
 
Trắng nhạt làm sương bay
Phủ thân người huyền hoặc
Những thần linh dấu mặt .
Ẩn mật qua kẽ tay
 
Đêm hóa thành cánh bướm
Hỏi người, em có hay.
 
NGUYỄN MINH NỮU
Tháng 5/2020
Tách chè thơm buổi sớm mai
 
Nâng tách chè thơm buổi sớm mai
Dáng người như một vệt sương phai
Lẫn vào hương thoảng trầm hương cũ
Lẫn cả hương đêm lúc rạng ngày.
 
Là lúc thời gian đọng giữa chừng
Không gian dường cũng rất mông lung
Mẹ nối bây giờ cùng quá khứ
Và gửi tương lai một tấc lòng
 
Con quấn trong chăn, đã dậy rồi
Nhưng nằm mở mắt ngắm xa xôi
Quanh con như lớp tơ mềm óng
Chỉ thở mà ngân tiếng nhạc vời
 
Thấp thoáng hương bay cuốn bệ thờ
Ánh mắt Cha nhìn như ánh thơ
Con thấy Mẹ nâng tay tách nước
Sao nghe rung động suốt mơ hồ
 
Thinh lặng giữa đôi bờ hư thực
Hương chè mạn lục thoảng qua môi
Hắt hiu một bóng soi trên vách
Mà khay vẫn có tách song đôi.
 
Những sớm mai kia, có chẳng nhiều
Mẹ già bạc tóc với cô liêu
Con thì phiêu bạt theo năm tháng
Đắng lưỡi tê môi với sớm chiều.
 
Đời con rồi ghé vào hưng phế
Đã biết bao nhiêu cuộc đổi dời
Tĩnh tâm chỉ có khi ngồi lại
Sớm mai nhớ Mẹ, tách chè thôi.
 
Sớm mai bên Mẹ tách  chè thôi
Tâm nhẹ nhàng theo dáng mẹ ngồi.
 Nguyễn Minh Nữu
Rất Nhiều và Những
Rất nhiều những tách cà phê
Chẩy tan vào những đêm khuya một mình
Rất nhiều những lúc một mình
Chẩy tan vào những tự tình cà phê
Rất Nhiều và Những
Rất nhiều những tỉnh những mê
Chẩy tan vào những tái tê giọt buồn
Rất nhiều thơ đã khởi nguồn
Chẩy tan vào đất, chạy tuôn vào lòng
Rất nhiều những nỗi chờ mong
Chẩy tung tăng những long đong phận người
Rất nhiều lời nói trên môi
Chẩy trong quên lãng nên người xa tôi.
Nguyễn Minh Nữu
Nguyên Đán ở bờ đông Hoa Kỳ
 
Hôm qua
Gió Bắc Băng Dương
Về đây lạnh cả chiếu giường tân niên
Phòng xuân
Ngỡ đã cài then
Lả lơi
Còn có bóng đèn thức khuya
Từ khi chung lối đi về
Chịu chung cay đắng sớt chia mặn nồng
Cái gọi là chút tình chung
Là nơi nương dựa
Sưởi lòng tha hương
Hôm qua gió Bắc Băng Dương
Đưa duyên Trừ tịch
Bén hương Giao thừa
Bên kia ngày đã sang mùa
Mà đây Nguyên đán vẫn chưa xuân thì
Riêng
Lòng còn chút hồ nghi
Xuân sao?
Lạnh gió thổi về hôm qua
Mguyễn Minh Nữu
Mênh mông trời Bất Bạt
 
Bất bạt ngừng ngay giấc ngủ ngày
Yên Kỳ ngàn mộ mở vòng tay
Đón tên phiêu bạt bao năm cũ
Mềm lòng quay lại cố hương đây.
 
Thắp nén nhang thơm ở giữa đồi
Nghe lòng thương nhớ đã trùng khơi
Xa trong cõi khác người quay lại
Rộng lượng Ba Vì , mây trắng thôi.
 
Muốn khóc lên cho nhẹ ngậm ngùi
Xin quỳ để thấy xót xa nguôi
Ai xui chim Việt về Nam nhỉ
Bốn chục năm trường nhạn lẻ đôi.
 
Nắng mới triêu dương trời đã tối.
Chồi chưa đủ lá đã phong ba
Lưu thân đi những phương xa lạ
Tiếp mạch thư hương, giữ nếp nhà.
 
Muôn dặm thiết tha hồn lữ thứ
Nồng nàn hương sắc Thủy tiên xưa
Trước mộ tâm dâng lời khấn nguyện
Nối dòng, xin nối lại dòng thơ.
 
Sơn Tây, Sơn Tây mưa lê thê
Đời sao hứa được lúc ta về
Gói cả núi đồi vào ký ức
Ta nhớ, và Sơn Tây nhớ nghe.
 Nguyễn Minh Nữu
Thơ Tháng Giêng
Tháng Giêng tôi về trên những bờ xanh
Cảm khái ngân dài câu vọng cổ
Trăng đã qua cổ độ biết bao lần
Chân ngại ngùng và lòng rất phân vân
Lời em nói có bao phần sự thật.
Đời bóng xế, xá gì còn với mất
Hiu quạnh riêng, chật vật một đời chung
Hãy cứ bay đi, cánh én muôn trùng
Không đáng kể gì với người tuyệt lộ.
Cảm khái ngân dài câu vọng cổ
Trên giòng chia, sóng vỗ điệu hoài lang
Đã mười năm sao còn rất hoang mang
Nghe ai oán còn hơn lời ly biệt
Trau chuốt làm chi những giòng chữ viết
Khi tim người tận tuyệt nỗi chờ mong
Từ lúc xa người là khởi điểm lưu vong
Không ai sống một đời cho ký ức.
Cảm khái người ơi cõi nào tỉnh thức
Gửi cho nhau như lời chúc an lành
Tháng Giêng tôi về trên những bờ xanh.
Về nơi chốn đã rời xa
Sóng xô bạc tóc tự bao giờ
Về ngồi ôn lại chuyện xa xưa
Bằng hữu đếm không đầy những ngón
Tay khô điếu thuốc rụng ơ hờ.
Những tưởng một xa là mất cả
Con sông dòng cũ, bóng đò đưa
Ở giữa tim người là sóng dập
Dồn từng tiếc nhớ xuống trang thơ.
Đã biết bao phen dừng gót lại
Quê người nâng chén uống khơi khơi
Đâu cứ phong sương thì mới lạnh
Đêm nay nghe buốt đến tê người.
Thí dụ, chỉ là thí dụ thôi
Bất ngờ từ một chốn xa xôi
Người xưa về trước thềm năm cũ
Sảng khoái thơ vang một góc trời
Thí Dụ, chỉ là thí dụ thôi
Mà lòng rào rạt mấy trùng khơi
Đâu cứ phong sương thì mới lạnh
Đêm nay nghe buốt đến tê người
 Nguyễn Minh Nữu
Gửi cái Hường Nhan
 
Hường nhan em là đôi mắt lanh đen
Ngơ ngác nhìn anh , em đóng phim hiền
Nhưng dấu thế nào được tia tinh nghịch
Chỉ liếc qua thôi anh đã biết liền.
Đôi mắt theo anh vào đêm mất ngủ
Nhớ mãi một người người rất hay quên
Hường nhan em là vạt tóc ngang vai
Vạt tóc như mây vạt tóc không dài
Bởi vạt tóc thiếu một bàn tay vuốt
Nên em cứng đầu như con gái Hà Tây
Anh ở đây giữa mùa thu nước Mỹ
Giữa gió lộng trời cuốn lá vàng bay
Thấy ngây ngất giữa núi đồi hùng vĩ
Thấy mây trời lòng lại như say  
Hường nhan em là giọng nói rất nhanh
Giọng cao vút làm anh ngơ ngác ngó
Ríu rít như chim, suối rừng lá cọ
Bỗng chuyển giọng trầm mưa rạt rào quanh
Tiếng em nói mà sao như cơn lũ
Cuốn đời anh vào sóng nước âm thanh  
Hường nhan em là những cái rất riêng
Như Sinh Nhật giữa công viên buổi sáng
Như nét buồn một thoáng lại cười vui
Em dấu cho em một chút ngậm ngùi
Chút ký ức ngây thơ thời trẻ dại
Em đã yêu chưa hỡi người con gái
Anh đang về trở lại tuổi thanh niên  
Anh đang về trở lại tuổi thanh niên
Để bắt đầu yêu một người nữ không hiền
Nguyễn Minh Nữu
Thi phẩm của văn thi sĩ Nguyễn Minh Nữu được phổ nhạc
19 KY DONG SAIGON
NGÁT THƠM KÝ ỨC ca sĩ Ngọc Quy Nguyễn Quyết Thắng phổ thơ Nguyễn Minh Nữu
NGUYỄN MINH NỮU – CHUYỆN CỔ TÍCH TRÊN BẾN BÌNH ĐÔNG

Văn Học Nghệ Thuật Nhạc Chủ Đề Nguyễn Minh Nữu
Phượng Xưa – tiếng hát Bạch Thảo – Nhạc : Nguyễn Quyết Thắng – Thơ Nguyễn Minh Nữu
Nhạc phẩm Mưa Khuya Quá Vắng
Thơ của Nguyễn Minh Nữu- Nhạc Nguyễn Ngọc Linh
Hòa âm và trình bày: Minh Đăng
 Clip: Trung Nguyễn
Trước Lúc Chia xa
 Thơ Nguyễn Minh Nữu
Nhạc: Nguyễn Ngọc Cẩn
Tiếng hát của NHÓM BOY BAND K6
 Clip: Trung Nguyễn
Dạ Khúc
Thơ của Nguyễn Minh Nữu– Nhạc : Nguyễn Ngọc Linh
Trình bày: Đinh Việt Hùng
 Clip: Trung Nguyễn
Cuối Cùng Người Cũng Yêu Tôi
Thơ của Nguyễn Minh Nữu- Nhạc Nguyễn Ngọc Linh
Tiếng hát của ca sĩ Vân khánh
 Clip: Trung Nguyễn
Hát Cho Những Kẻ Yêu Nhau
Thơ: Nguyễn Minh Nữu
 nhạc: Nguyễn Quyết Thắng DC
Tưởng Chỉ Mưa Thôi

 TuongChiMuaThoi_ThanhHung_Final.mp4

Mới đầu tưởng chỉ mưa thôi
ai ngờ bão nổi, một thời truân chuyên.
Đôi ta kẻ trốn người tìm
Vui chung thì ít buồn riêng lại nhiều.
khóc sao cho hết tịch liêu
nửa khuya nhìn bóng trăng treo bồi hồi.
 
Mới đầu tưởng chỉ quen thôi
ai ngờ nghiệp chướng kéo đời trăm năm
Chẳng ai biết được ai lầm
nhưng trăn trở cả hai nằm không yên
Nhớ thì nhớ suốt ngày đêm
càng thương tưởng lại càng thêm ngậm ngùi.
 
Mới đầu tưởng chỉ vui thôi
ai ngờ buồn đến rã rời thịt da
cám ơn người bỏ đi xa
cho ta biết vị muối pha trong lòng.
Ở đây, thừa cái lạnh lùng
thế mà nhớ kẻ ngàn trùng lại thương…
 
Thương sao cho được mà thương….
 Nguyễn Minh Nữu