
Tiểu sử: Nguyễn Thị Thanh Dương 12 tháng 9 năm 1951 Kim Bảng, Hà Nam Bắc Việt Di cư vào Nam 1954 Định cư ở Mỹ 1991 Hiện nay sống ở thành phố Arlington tiểu bang Texas. |

Nguyễn Thị Thanh Dương và Văn hữu |



Truyện ngắn của Văn thi sĩ Nguyễn Thị Thanh Dương 1. VIỆT KIỀU VỀ QUÊ CƯỚI VỢ 2. NÉT ĐẸP THỜI GIAN 3. BÓ HOA KHÔNG NGƯỜI GỞI 4. NHỮNG ÂN NHÂN DỄ THƯƠNG 5. VỢ CHỒNG NHƯ KHÁCH KHỨA 6. NGƯỜI MẸ KHÔNG QUEN BIẾT 7. Kỷ NIỆM HỌC TRÒ 8. HẠT BỤI VÔ TÌNH 9. Ngã Tư Thân Yêu 10.GÀ TÂY 3 MÓN 11.Ngày 30 Tết 12. MÙA XUÂN NÀY SẼ VUI 13.CHỈ LÀ HÀNG XÓM 14. Số Sát Phu 15. ĐI BỆNH VIỆN PARKLAND 16.CHÀNG TRAI NĂM XƯA… |

Trang thơ của văn thi sĩ Nguyễn Thị Thanh Dương |
Khi tôi làm thơ Tôi đi khắp nơi trong cuộc sống, Là cánh buồm khát vọng, Giữa biển khơi. Tôi biết đường chân trời không bao giờ đến, Góc biển chỉ là địa chỉ hư vô. Nhưng tôi vẫn muốn đi xa. Tôi mới là hoàng hôn trong rừng vắng chiều qua, Sáng nay tôi đã nắng về thành phố, Trong bốn mùa đều có nhịp tim tôi thở, Mùa từng mùa không bao giờ cũ trong tôi. Tôi chói chang nắng Hạ, Tôi dịu dàng trăng Thu, Tôi là ngọn núi gìa mùa Đông giăng sương mù, Và rất trẻ với mùa Xuân nẩy mầm hoa lá. Khi tôi làm thơ, Tôi thấy tôi vui và đau khổ, Một hạt bụi bé nhỏ, Cũng làm tôi cay mắt, Một ngọn gío hiu hắt, Cũng làm tôi lạnh lùng. Và rộn rã an vui, Khi nhìn một khỏang trời xanh. Tôi tham lam, Một vòng tay muốn ôm cả bầu trời, Tôi đa đoan, Một trái tim muốn yêu cả cuộc đời. Khi tôi làm thơ, Tôi hư qúa ! Tôi không có hiện tại hay qúa khứ, Để mặc cảm xúc chơi vơi, Theo bóng dáng người, Tôi đã gặp tình cờ đâu đó, Tôi viết lên những bài thơ thương nhớ, Mà thực ra, Tôi chẳng nhớ thương đâu Vì cảm xúc này sẽ chẳng bền lâu.. Nguyễn Thị Thanh Dương |
NẾU ĐỜI KHÔNG CÓ THƠ Thơ thổi hồn vào chiếc lá khô, Vào cánh hoa tàn rụng hôm qua, Vào ngọn nến hắt hiu cháy dở, Trong những tàn phai em vẫn mơ. Thơ mang hơi thở vào bốn mùa, Mùa qua như tuổi đời đi qua, Trái tim còn đập còn tha thiết, Trong những buồn vui em vẫn chờ. Thơ nối cho đôi bờ không gian, Ở nơi này tím màu hoàng hôn, Ở nơi kia buổi chiều lặng lẽ, Anh và em chung một trời thương. Biển ơi, nếu đời không có thơ, Biển sâu sẽ cạn từ bao giờ, Ai sẽ thấy buồn như biển rộng? Ai sẽ là sóng tình tràn bờ ? Sông ơi, nếu đời không có thơ, Dòng sông sẽ ngừng chảy bơ vơ, Ai thả vào sông dài nỗi nhớ, Xuôi ngược về đâu những chuyến đò. Người ơi, nếu đời không có thơ, Tình đời cũng có lúc ơ hờ, Ai mang thơ về trong ngõ hẹp, Thương cảm những mảnh đời gió mưa. Anh ơi nếu đời không có thơ, Có lẽ nhân gian sẽ chóng gìa, Anh và em cuộc tình sẽ cũ, Gặp nhau như người dưng làm ngơ. Nguyễn Thị Thanh Dương. |
PHỐ YÊU Phố yêu là của hai người, Những buồn vui đã một thời bên nhau, Yêu con phố bạc mái đầu, Những ngày mưa bụi giăng sầu chân mây, Che cho tôi một vòng tay, Anh sợ mưa ướt lạnh đầy hồn thơ. Yêu con phố nắng ngẩn ngơ, Loanh quanh mấy ngõ hẹn hò. Thế thôi! Phố quen mà vẫn tinh khôi, Tưởng như phố chỉ riêng tôi lần đầu, Nhưng phố ơi, chẳng ngờ đâu, Có người đã lỡ quên câu hẹn thề, Có vòng tay đã quên che, Cho nên mưa bụi tôi về mình tôi. Phố yêu đã mất anh rồi, Những con đường hẹn mồ côi đứng nhìn, Không mưa cũng ướt vào tim, Hay là nước mắt vô duyên khóc thầm? Không còn lại một dư âm, Phố huyên náo cũng lặng câm riêng mình, Một góc phố chẳng tội tình, Đã lâu tôi chẳng có lần đi qua, Đâu cần mưa bụi nhạt nhoà, Mà tôi vẫn nhớ thiết tha tay người, Phố yêu còn đó ngậm ngùi, Mình loanh quanh mấy nẻo đời, mất nhau! Vắng mình chắc phố cũng đau? Tôi về qua phố một màu buồn tênh, Tôi như vách núi chênh vênh, Anh ơi, tôi đứng giữa mênh mông chiều! Hững hờ một góc phố yêu, Đèn mờ chưa thắp. Lạnh theo gió về Nguyễn thị Thanh Dương |
EM KHÔNG LÀ GỖ QÚY Rừng không toàn gỗ qúy, Cẩm Lai, Gụ, Giáng Hương… Có nhiều loại cây thường, Rừng vẫn xanh thăm thẳm. Bao cây cao, cây thấp, Chằng chịt những dây leo, Quấn qúyt như tình yêu, Thành rừng cây gắn bó. Em không là gỗ qúy, Hiếm hoi trong rừng xanh, Em không là giai nhân, Giữa rừng đời kiêu hãnh. Như bao cây thầm lặng, Vẫn lớn lên trong rừng, Em, một người bình thường, Hòa mình vào cuộc sống. Em đến như gío lộng, Khi lòng anh bơ vơ, Anh ơi đừng ước mơ, Những chuyện đời xa xỉ. Em không là gỗ qúy, Bằng Lăng, Sưa, Hoàng Đàn… Ai ngậm ngải tìm Trầm, Giữa rừng thiêng nước độc. Vì những loại cây đẹp, Khi gỗ đã lìa rừng, Còn phảng phất mùi thơm, Từ trái tim của gỗ. Đẹp từ những vân thớ, Những sắc màu đáng yêu, Em một trái tim xiêu, Vì anh là qúa đủ. Em không là gỗ qúy, Chắc gì đẹp cho đời Nhưng chỉ với anh thôi, Em vẫn là vô giá. Nguyễn Thị Thanh Dương |
Nếu Anh Về Nếu anh về, Một đêm mưa gió, Em sẽ thắp lên ngọn lửa đỏ, Trong trái tim, Đón anh vào giầc mộng bình yên, Của những lời yêu lời nhớ, Hãy phủi những bụi mưa trên vai, anh nhé! Hãy mỉm cười, Cho rét mướt đứng lại ở ngoài kia. Nếu anh về, Một đêm khuya khi phố phường chập chờn giấc ngủ, Em sẽ đón anh, Bằng trái tim thao thức, Và bằng những giọt nước mắt, Mừng vui. Em sẽ khóc trong vòng tay anh còn ướt lạnh sương khuya, Khi áo anh còn thấm gió đường xa, Để nghe anh nói nhỏ, Lời nồng nàn tao ngộ. Nói thật khẽ hở anh phố phường đang ngủ, Để hạnh phúc này, Em gói trọn vòng tay. Nếu anh về, Một đêm khuya trăng tàn bóng xế, Vườn khuya lặng lẽ, Hãy ngồi đây cùng em, Mặc cho ngoài kia cuộc đời dâu bể. Anh sẽ nhìn em bằng đôi mắt dịu êm, Đôi mắt ấy, Em đã từng mơ thấy, Trong những ngày chờ mong, Hãy ngồi thật lâu, Dù đêm xuống mênh mông, Như tình không bờ bến. Và như ngọn lửa trong thần thoại không bao giờ tắt, Cho dù một mai, Em hoặc anh sẽ chết, Nhưng tình yêu này, Tình yêu này còn sống mãi anh ơi ! Nguyễn Thị Thanh Dương |
NHỚ SÔNG, NHỚ BIỂN Anh bây giờ như một xác tàu không, Nằm phơi mình trên bờ cùng năm tháng, Anh đếm mây trời qua đây phiêu lãng, Biết bao giờ mây dừng kiếp giang hồ? Biển và sông vẫn đang đợi tàu về, Những con sóng ngàn năm lên tiếng gọi, Xác tàu buồn nhớ một thời trôi nổi, Nhớ áng mây bay lơ lửng chiều tà. Anh bây giờ người thủy thủ đã gìa, Nhưng hồn anh vẫn một thời trai trẻ, Anh vẫn là cánh buồm căng lộng gío, Trên cột buồm vươn thẳng giữa trùng khơi. Đứng trên bờ nhớ góc biển, chân trời, Hồn anh lại là những khoang tàu ướt, Chuyến hải hành biển vào mùa gió chướng, Sóng đánh tràn vào vẫn đẹp như thơ. Và khi biển êm anh cũng mộng mơ, Màu nước biển xa bờ, màu xanh qúa, Mặt rám nắng, tóc rối bời vì gío, Hai bàn tay anh vì biển dạn dày. Khi tàu qua sông bờ cỏ gío lay, Bao thương nhớ dù sông dài hay ngắn, Anh là lính giữ bình yên sông nước, Để thuyền ai về đẹp giữa sông quê. Anh bây giờ người thủy thủ lên bờ, Bao nhiêu năm đã rời xa sông biển, Sóng ở đâu cũng thấy màu áo trắng, Sông biển nào cũng thấy kỷ niệm xưa. “Tổ quốc đại dương” lồng lộng màu cờ, Bay ngạo nghễ khi tàu, thuyền rẽ sóng, Giữa đời thường hôm nay anh đang sống, Vẫn chạnh lòng thời lính biển ngày xưa. Nguyễn Thị Thanh Dương |
BÁNH TRÔI TÀU ( Cảm hứng khi thấy món chè này trong you tube) Hà Nội tháng mười hai cuối năm Trời lạnh se mình lá khô cong Ghé vào ăn bánh trôi Tàu nhé Món quà Hà Nội những ngày Đông. Anh hãy ngồi xuống bên cạnh em Cửa hàng chật hẹp càng ấm thêm Người đi vội vã ngoài kia gió Trong này mình đợi món ăn quen. Bánh trôi tàu nóng đi theo mùa Trời lạnh hanh hao người tìm về Những món chè cũ hàng quán cũ Gặp lại nhau dù chẳng hẹn hò.. Thoảng thấy mùi thơm cay của gừng Nước đường cát trắng với mật ong Bột nếp dẻo bánh vo viên đẹp Nhân dừa mè đen, nhân đậu xanh. Bánh trôi tàu béo ngậy nước dừa Đậu phộng rang giã dập thơm tho Vài cọng dừa trắng tinh trên mặt Bát chè hoàn hảo một bài thơ. Bài thơ đẹp của một ngày đông Trời mưa lất phất góp thành vần Ngọt ngào miếng bánh trôi tàu nóng Nhớ nhớ thương thương như tình nhân. Mai này mùa đông trốn mất rồi Bánh trôi tàu nóng cũng vắng thôi Có ai mong khi mùa Thu tới Trời lập đông gió lạnh xuống đời ? Nguyễn Thị Thanh Dương. Bánh trôi tàu ( miền bắc) là chè trôi nước miền Nam |
HẬU PHƯƠNG THỜI CHINH CHIẾN. Tôi chưa bao giờ có người yêu là lính, Một thời tuổi trẻ, một thời chiến tranh, Nhưng tôi đã đi bên cạnh các anh, Những ngày miền Nam Việt Nam khói lửa. Nhà tôi ở một vùng ven thành phố, Gần phi trường nghe cả tiếng máy bay, Tuổi mộng mơ tôi không chỉ gío mây, Đêm hỏa châu rơi vọng về tiếng súng. Là những đêm tôi giật mình thao thức, Có phải hỏa châu từ hướng Lái Thiêu? Đơn vị nào đang trực chiến canh thâu? Thôn xóm, vườn cây đêm về bí ẩn. Hay từ vùng An Phú Đông hẻo lánh? Tiếng súng trong đêm dọ dẫm, nghi ngờ, Người lính nào đã bắn tiếng súng kia? Cầu mong anh được bình yên may mắn. Tôi là hậu phương anh không quen biết, Cũng như tôi chưa được gặp mặt anh, Nhưng chúng ta cùng sống giữa chiến tranh, Cùng khát vọng, buồn vui, cùng tuổi trẻ. Như bao người dân sống trong thành phố, Tôi góp tấm lòng bé nhỏ hậu phương, Cho những người đi vui với gío sương, (Những người đi, có khi không trở lại.) Tôi theo chân anh về miền gío núi, Lạnh đêm về, ngày nắng cháy khô da, Rừng hoang vu hay thôn xóm không nhà, Vùng lửa đạn bao người dân di tản. Tôi theo tàu anh biển khơi dậy sóng, Nước biển mặn như nước mắt mẹ hiền, Theo tàu anh nghỉ phép ghé đất liền, Phố phường đẹp đón anh về dạo phố. Tôi theo anh bay giữa ngàn mây gío, Là cánh chim anh gìn giữ bầu trời, Hỗ trợ những vùng chiến tuyến xa xôi, Tiếng máy bay thét gào trong khói lửa Bên các anh có người yêu, người vợ, Có mẹ cha hay bè bạn, người thân, Và có tôi người em gái không tên, Chia với anh nụ cười và nước mắt. Bao người bình yên, bao người nằm xuống, Bao người trở về tàn phế, bị thương, Và bao tâm tình thầm lặng hậu phương, Đi cùng anh đến cuối mùa chinh chiến. Nguyễn Thị Thanh Dương. |
THƯA ANH… Anh và tôi thành phố rất gần Thỉnh thoảng anh vẫn ghé đến thăm Dù anh có đến hay không đến Tôi vẫn yêu đời lắm…thưa anh. Cuộc sống đi về chỉ mình tôi Đèn khuya một bóng ánh đèn soi Nhạc khuya ru hồn vào giấc ngủ Tôi đã quen đời cảnh lẻ loi. Tôi từng có một bầu trời xanh Tưởng đời là giấc mộng đêm Xuân Trái tim bị thương đã nguội lạnh Chẳng dám yêu ai nữa…thưa anh. Anh là bạn thân bấy lâu nay Chia sẻ những ưu tư vơi đầy Anh đừng buộc gió vào tim nhé Đừng mộng mơ nhiều kẻo gió bay. Nhất định tôi ,,,thề không đổi thay Tôi sẽ mình tôi trên đường dài Anh đừng buộc nắng vào tim nhé Đừng gởi trao gì nắng sẽ phai. Thế mà chỉ có một buổi chiều Anh ghé thăm và ngỏ lời yêu Uống trà với anh mà…thấm thía Chẳng mưa chẳng gió chẳng vì sao. Tôi thấy lòng mình lạnh gió mưa Cần anh hơi ấm đang gần kề Bức tường thành trong tôi xụp đổ Thưa anh…thưa anh…em đã thua. Nguyễn Thị Thanh Dương. ( March 20, 2022) |