Tác phẩm Văn Xuôi: 1. Nhớ Mẹ Âm Thầm- Lê Mộng Hoàng 2. Vu Lan Nhớ Mẹ- Nguyễn Thị Thêm 3.Người Mẹ Đại Gia- Nguyễn Thị Thanh Dương 4. Mẹ Ốm- Nguyễn Thị Thanh Dương |



NỖI BUỒN VU LAN Ðêm nay gió chuyển mùa thương Nhớ ơn phụ mẫu vấn vương cõi lòng Cha về giá lạnh bao đông Mẹ đi bỏ lại dòng sông đợi chờ Biệt ly từ đó ai ngờ Xuôi thuyền định mệnh chia bờ ngân giang Mỗi mùa báo hiếu Vu Lan Sao nghe tâm não bàng hoàng từng cơn Nắng hạ vàng thêm héo hon Trông vời quê Mẹ lòng son nghẹn ngào Biết bao giờ gặp lại nhau Họa chăng trong giấc chiêm bao muộn màng Một kiếp tằm. kiếp đa đoan Cầu xin Cha Mẹ suối vàng thảnh thơi Hồn linh về với Phật Trời Cho ngày Ðại lễ sáng ngời gương soi Nhớ ơn phụ mẫu đời đời Nhớ ơn tiên tổ sánh vời non cao Trần gian con cháu lao đao Anh hùng nghĩa sĩ ra vào tử sinh Gian nan xứ lạ bấp bênh Chỉ mong một buổi bình minh quay về Mùa báo hiếu, dạ tái tê Ðàn con nước Việt nguyện thề sắt son Dù cho thân phải mất còn Chữ trung, chữ hiếu vẹn tròn trước sau Nguyễn Phan Ngọc An |
Đóa Hoa Vu Lan![]() Hoa Vu Lan…chị gởi đến các em Em sẽ hỏi…Sao không là Sen Trắng? Chị vẫn biết, các em yêu Mẹ lắm Thường tự hào…Mẹ thuần khiết như Sen Tâm Mẹ lành như những cánh Hoa Thiêng Da Mẹ thơm như mùi hương Sen quý Mẹ mất lâu rồi, nhưng chị cũng biết Người như còn hiện hữu giữa chúng ta Quên được sao…vào những buổi chiều tà Trong xe lăn, Mẹ ngồi mong mòn mỏi… Và Mẹ cười, mà mắt như muốn nói Mỗi đứa con về, thêm một niềm vui… Thương làm sao, Mẹ của chúng con ơi! Sen đẫm hương, chúng con đầy nước mắt (Đâu đợi Vu Lan…chúng con từng khóc…) . . . . . . Cùng khóc Mẹ, Mùa Vu Lan Báo Hiếu Nếu, PHẬT ban cho chúng con điều :…Nếu, Ước gì ?…- Con chỉ ước một điều thôi… Con Là Con Của Ba Mẹ Muôn Đời. Thanh Song Kim Phú |


Ca khúc: Vu Lan Nhớ Mẹ Thơ: phamphanlang Nhạc: Vĩnh Điện Ca sĩ: Ngọc Quy Hòa âm: Quang Đạt |
Vu Lan nhớ Mẹ Mùa báo hiếu con không về thăm Mẹ Thắp nén hương ngôi mộ nhỏ lưng đồi Quê nghèo ấy nay đã quá xa xôi Nhớ thương Mẹ tim quặn đau nhỏ lệ Mẹ đã mất mười năm hơn có lẻ Sao dường như Mẹ vẫn mãi bên đời Vẫn vẳng nghe tiếng Mẹ hát ầu ơi Ru con ngủ những ngày còn thơ dại Đêm hôm ấy con vẫn còn nhớ mãi Phút lâm chung Mẹ nắm chặt tay con Môi thì thào những lời cuối không tròn “Đừng khóc nữa con ơi đừng khóc nữa” Mẹ đi rồi con mất nơi nương tựa Nơi xứ người thân lạc lõng bơ vơ Thèm làm sao những đêm tối trăng mờ Gặp lại Mẹ trong giấc mơ êm ái… PhamPhanLang |
ĐÊM VU LAN (Họa bài Vu Lan Nhớ Mẹ của PhamPhanLang) Đêm VU LAN con ngồi đây nhớ MẸ Bỗng hiện ra nơi vắng vẻ bên đồi Nhói lòng thương MẸ nằm đó đơn côi Trăng viễn xứ ánh ngời đôi mắt lệ Trăng quê nhà có soi phần mộ lẻ Mẫu từ xưa vì con trẻ một đời Ơn sinh thành dưỡng dục lớn MẸ ơi Bởi được nuông từng cãi lời, khờ dại MẸ đi rồi nát tim ân hận mãi Mỗi độ Xuân về tê tái lòng con Kiếp tha hương đầy thương nhớ mõi mòn Đợi ngày về càng héo hon thêm nữa Tối VU LAN một mình con đứng tựa Trước hiên nhà nhìn trăng bủa vu vơ Tiếng chuông ngân nức nở mắt hoen mờ Thương nhớ lắm, ôi MẸ hiền từ ái Phương Hoa – Vu Lan 2021 |
Mẹ Cha (Thương Kính gửi về Mẹ Cha tôi nhân ngày Báo Hiếu) Mẹ là khuôn đúc ra con Mỗi lần nhớ Mẹ soi gương thấy liền Này là đôi mắt mẹ đen Tính tình bố vần thường khen: “U nó hiền” Cơm ngon canh ngọt lại thêm Sanh cho chín đứa … nuôi nguyên một đàn Trời thương nuôi dưỡng vuông tròn Sáu trai ba gái nên Ông Nên Bà Lại thêm hiếu thuận mẹ cha Cơm bưng nước rót dạ thưa ngọt ngào Chưa bao giờ lời gắt mặt cau Hiếu thuận đến thế …Lẽ nào: Bố nào không thương Chỉ Khổ- những lúc tai ương Những khi chạy giặc đạn bom kinh hoàng – Khi xưa mẹ phải quảy con Trong hai cái thúng – Con còn nhớ in Rồi Năm Tư đã tưởng bình yên Di cư từ Bắc vào Nam : thanh Bình Nào ngờ lại chẳngYên Bình Đàn con lại phải cam đành bỏ Quê Tám đứa bỏ nước ra đi – Mẹ thương mẹ nhớ… mong con về thấy đâu Bữa cơm mẹ ngóng rầu rầu Còn lại có Một – mẹ bắt đầu mẹ đau – Cuối cùng … Mẹ mất trước Cha mất sau Mẹ Cha nay đã về đâu hết rồi Con nhìn Di ảnh thế thôi Ngày Rằm Tháng Bẩy: Cúng Cơm Xôi như ở chùa -Mong Bố Mẹ Về – Xin Phật độ cho Mẹ trên Cõi Tịnh muôn bề Bình An Thư Khanh Rằm Tháng Bảy Xá Tội Vong Nhân |

VU LAN NHỚ MẸ Nhớ những năm xưa, ngày rằm tháng bảy Mẹ đưa con đi trẩy hội Vu Lan Mẹ chỉ cho con đốt những nén nhang Bảo con quỳ xuống, nghiêm trang nguyện cầu… Lâm râm con trẻ cúi đầu Nhờ ơn Trời Phật nhiệm mầu xót thương Bể dâu trong cõi vô thường Chua cay đừng nếm…đoạn trường đừng mang Lời xin chẳng thấu thiên đàng Ðau thương ai hiểu … bẽ bàng ai hay ? Ðêm nay nơi xứ lạ này Có hồn thơ nhỏ đong đầy niềm riêng Ba mốt năm mất mẹ hiền Bơ vơ giữa chốn đảo điên cuộc đời Ngoài kia, gió lộng biển khơi Trong con bão tố ngập trời thương đau ! Hoa trắng hỡi…tại vì đâu ? Gắn lên ngực áo…để sầu thiên thu… Nguyễn Phan Ngọc An – mùa Vu Lan 2020 |
TÂM THƯ GỞI MẸ Kính thưa Từ Mẫu: Thuở Mẹ sanh tiền, quê hương khói lửa Phận làm trai con chống giữ non sông không được sống cận kề bên Từ Mẫu Để sớm hôm con ấp lạnh, quạt nồng Đền đáp phần nào công ơn dưỡng dục. Ngày bỏ quê hương, tình hình thôi thúc Con ra đi không từ giã Mẫu thân Vì nhớ thương con, Mẹ già trước tuổi Tháng, Năm dài không có một ngày vui. Khi con nhận được hung tin Mẹ mất Con đang ở xa nửa vòng trái đất Không vuốt mắt Mẹ vào lúc lâm chung Suốt đời con, con hối hận vô cùng ! Tâm thư nầy con viết bằng nước mắt Xin trân trọng kính dâng lên Từ Mẫu Ước mong được Mẹ bao dung tha thứ Cho lòng con vơi bớt nỗi ưu tư. Hoa Đô. Mùa Vu Lan 2021. Lão Mã Sơn. |

Ca khúc: Mẹ Thơ: PhamPhanLang Nhạc: Mộc Thiêng Ca sĩ: Đông Nguyễn Hòa âm: Đông Nguyễn Music Studio Mẹ Buồng chuối chín sau vườn Lá vàng rụng con mương ngoài ngõ Văng vẳng tiếng ầu ơ Con chinh chiến chưa về Đêm nghe gió…đường quê mơ màng Thấy Mẹ trong giấc mơ Áo hoa con biếu Mẹ ngày nào Che phủ tấm lưng cong Ngày xưa một đóa hồng Nay áo đẹp… má hồng mẹ phai Mẹ phai Vườn rau xanh bông cải Mẹ thương con tháng ngày dầu dãi Trông con đầu bạc trắng Dạ con tấc lòng son Đêm nhớ Mẹ… mỏi mòn từng đêm Hoa sứ nở đầy cành Dây trầu xanh lá vẫn quấn quanh Con ơi sắp về chưa? Dù đường đời trắc trở Con sẽ về têm miếng trầu xanh phamphanlang 7/5/2015 https://trangthonhacphamphanlang.blogspot.com/ |
Hối Lỗi Đứng trước bàn thờ con hối cải, Nhìn lại con không xứng làm người. Mẹ ơi!Con biết lổi rồi. Cúi đầu xin mẹ những lời thứ tha,Khi còn sống con hay buông thả. Chẳng lưu tâm nghĩ đến mẹ hiền. Nhiều khi gây lắm ưu phiền. Để mẹ khổ cực liên miên cả đời. Nhớ khi xưa con say men rượu. Mẹ dìu con vào đến tận giường. Và dành con cả tình thương. Thế mà mẹ chẳng có buồn lòng chi. Bây giờ mẹ đã ra đi. Dù con có muốn nói gì cũng KHÔNG. Con nay tan nát tâm hồn. Cúi xin lạy mẹ mở lòng thứ tha. Nén nhang con thắp gọi là… Mở lòng Trời-Biển hải hà…Mẹ ơi! Hoàng Phú. Tháng 8-2021. |
HỒN CHUÔNG BỎ NGỎ Hôm rày chú tiểu đi xa Về thăm quê mẹ biết là có lên Tin nhà dậy những ưu phiền Đường xa quẩy gánh nỗi niềm đăm chiêu Chùa thêm vắng vẻ cô liêu Trong tầm mắt thấy mây chiều xa xăm Áo nâu bóng nhỏ âm thầm Đạo tràng lần hạt đưa tâm xa đời Quê nhà chú tiểu xa xôi Ra đi vạn dặm về nơi mưa nguồn Sương rơi đọng giọt lưng chừng Hồn chuông bỏ ngỏ ai rung bây giờ. Lê Mỹ Hoàn (Trong tập thơ Ngày Vội) |
THANKS, MOM When you have a motherwho cares so much for you that anything you want becomes her desires. When you have a mother who is so understanding that no matter what is bothering you she can make you smile. When you have a mother who is so strong that no matter what obstacles she faces she is always confident in front of you. When you have a mother who actively pursues her goals in life but includes you in all her goals you are very lucky indeed. Having a mother like this makes it easy to grow up into a loving, strong adult. Thank you for being this kind of wonderful mother Susan Polis Schutz |
KHAI TRƯỜNG ( Kính tặng Hương Linh Mẹ tôi ) Hôm nay là ngày khai trường , Lòng tôi nhớ lại thuở còn ngây thơ . – Mẹ cầm tay dắt che dù , Dưới trời thu ấm mây thu bồng bềnh … – Xa xa nghe tiếng trống trường , Mẹ hối bước lẹ nếu không trễ giờ . – Tôi thì tiếc mấy bông hoa , Bên đường cỏ mượt …gió đưa dạt dào …. – Mẹ tôi bảo : “ Chạy ! Chạy mau , Kẻo cô giáo đợi . Buổi đầu thì quê ! “. – Giật mình như tỉnh cơn mê , Tôi chạy theo mẹ …le te đến trường . Thật may trống điểm thùng thùng , Theo cô vào lớp . Mẹ còn trông theo . Còn nghe tiếng mẹ dặn theo : “ Học ngoan con nhé …con yêu mẹ về ! . – Bóng Mẹ đắ khuất sau hè , Tôi vui với bạn với bè và cô . – Cô hiền như một Ma – Sơ , Mặc áo dài quần trắng dặn dò chúng tôi . – Giờ đầu : Phấn trắng tường vôi , Tập đồ giấy kẻ hàng đôi : “ I Tờ “. -Tôi học chăm chỉ cố gò , Chữ nào cũng đẹp cô cho điểm mười . * Lòng tôi vui rất là vui , Tới giờ trống điểm ra chơi một đàn … Cùng nhau chạy nhảy ngoài sân , Tôi đem cái bánh bông lan chia đều . Bạn tôi cũng rất đáng yêu , Đem củ khoai luộc cho nhau ăn cùng … * Ngày đầu tiên …ơi đẹp vô cùng , Tan trường ! Mẹ đã đứng trông kia rồi . Tôi khoe Mẹ : được điểm Mười , Mẹ khen rối rít hôn đôi má tròn . – Về nhà đã sẵn cơm ngon , Bố đang sắp đũa sắp mâm đang chờ … –THƯ KHANH – ( Seattle – 8- tháng 7 năm Tân Sửu =8-15-2021 ) |
HẠT TRẤU BỤI ĐỜI Đừng chê hạt trấu bụi đời Từng khi lên xuống một thời lầm than Đừng chê hạt trấu võ vàng Đã từng sàng sẩy đôi hàng ca dao Đừng chê hạt trấu xạm nâu Từng khi dùng nhổ tóc sâu mẹ già Chuối non giờ đã trổ hoa Trưa hè xào xạc bụi già gió đưa Tóc sâu con nhổ mấy mùa Nghe thời tao loạn thổi lùa đôi vai Vạc bay cánh mỏng đêm dài Mang con thơ dại đến đời bình yên Xót xa thương dáng mẹ hiền Mùi hương chùm kết còn mềm trong tay Ngậm ngùi hạt trấu gió bay Tủi thân nghĩ đến những ngày buồn vui Nghe mẹ kể chuyện xa xôi Gió nồng phe phẩy tóc lơi sợi gầy. Lê Mỹ Hoàn (Trong tập thơ Ngày Vội) |
TẠ ƠN MẸ Khi mà bạn có Mẹ hiền Chăm lo cho bạn ngày đêm an phần Những gì bạn muốn bạn cần Mẹ hoan hỉ giúp, xả thân chẳng phiền. Khi mà bạn có Mẹ hiền Cảm thông cùng bạn mãi thêm tuyệt vời Bạn dù gặp cảnh buồn đời Mẹ làm bạn nở nụ cười an nhiên. Khi mà bạn có Mẹ hiền Mẹ thường vững chí lại thêm can trường Dù muôn chướng ngại cản đường Tỏ cho bạn thấy Mẹ thường tự tin. Khi mà bạn có Mẹ hiền Mục tiêu cuộc sống vươn lên hàng ngày Bao gồm cả bạn trong đây Bạn thời may mắn tràn đầy bạn ơi. Ai mà có Mẹ vậy rồi Trưởng thành thoải mái, cuộc đời lên hương Kiên cường, mạnh mẽ, thân thương Nhờ bàn tay Mẹ dễ dàng thành nhân. Tạ ơn Mẹ quý vô ngần Tấm gương hiền mẫu tuyệt luân rạng ngời. Tâm Minh Ngô Tằng Giao (chuyển ngữ) Mùa Vu Lan |

Kính mời quý vị bấm vào hàng chữ dưới đây để thưởng thức Truyện thơ Mục Liên Thanh Đề của thi sĩ Tâm Minh Ngô Tằng Giao |
VU LAN …BỖNG NHỚ Tên hắn là Mai Anh Tuấn. Tôi để ý đến hắn, không phải vì cái tên với cái họ “lạ”, họ Mai. Cũng chẳng phải vì hắn là công tử con nhà giàu. Nghe nói ba hắn đi qua Mỹ từ ngày chạy loạn 30/4, nên cuộc sống mấy mẹ con rất ung dung khá giả. Mới học lớp 6 thôi, mà hắn đi học mặc quần tây áo sơ mi “đóng thùng” chỉnh tề, tay còn đeo chiếc đồng hồ nữa cơ. Tôi thích đôi mắt hiền của hắn, nhìn chúng tôi chơi đùa, khi bị cả lớp tránh xa, vì cái tội “con nhà giàu”. Giờ ra chơi, thời buổi khó khăn, chúng tôi chỉ được củ khoai lang khoai mì, sang lắm là miếng xôi, cái bánh cam, còn hắn thì gặm bánh mì thịt, nên thường bị đứng bơ vơ ở một góc sân trường. Tôi thích nhìn mái tóc của hắn, màu hạt dẻ, mềm mại, khi hắn hất cái đầu thì làn tóc bồng bềnh, vài cọng xoã trên trán, nhìn cũng…hay hay, và chẳng hiểu sao, tôi rất thích nhìn cánh tay đeo đồng hồ của hắn, khi hắn đưa lên xem giờ, có vẻ rất điệu nghệ, dù hắn chỉ là thằng nhóc tì mười hai tuổi, cũng đã làm cho con nhóc tì là tôi để ý (dù là nhìn lén!). Nhưng với bản tính trẻ con, tôi mê chơi với lũ bạn, không thèm dòm ngó hay bận tâm nhiều đến thằng bạn thuộc “giai cấp” khác. Thậm chí, còn có rất nhiều lần, bực bội chuyện học hành, hoặc cãi lộn với bạn bè, tôi nổi sùng, “giận cá chém thớt”, đi ngang qua chỗ hắn với cái liếc mắt nhọn hơn dao găm. Gia đình tôi có hai căn nhà, một kế bên Chùa Vĩnh Quang, một gần Nhà Thờ Đức Tin, nên tôi là cư dân của hai xóm này. Thuở bé, hễ mùa Vu Lan là tôi theo mấy đứa trong xóm chạy qua Chùa chầu chực thức ăn nhà Chùa phát thí cho…cô hồn các đảng. Lớn lên, tôi có thói quen dừng lại trước cửa Chùa, ngắm vườn Chùa nhỏ xinh với cây Ngọc Lan toả mùi thơm ngát. Hôm đó, tôi vừa có dịp đi ngang Chùa, thì có bóng người bước ra: – Chào bạn, nhớ tôi không? Mai Anh Tuấn nè … Nghe cái tên là tôi nhận ra cả người, và cả một thời “khi xưa ta bé”, nên hơi ngại ngùng: – Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Sau năm học đó, bạn đi đâu? – Nhà mình dọn qua Xóm Thuốc. – Vậy sao hôm nay có mặt ở đây, bộ bên Xóm Thuốc không có Chùa sao? – Có chớ! Nhưng tại hồi còn sống, mẹ của mình hay đi Chùa này… Đôi mắt hắn, vẫn đượm buồn như năm xưa, giờ còn buồn hơn, khi kể về nỗi đau mất mẹ bất ngờ vì tai nạn, trong khi hắn đang đi chơi ngoài Vũng Tàu nên không kịp nhìn mặt mẹ lúc hấp hối. Cây Ngọc Lan trong vườn Chùa rụng rơi mấy nhánh hoa, đậu trên vai hắn. Trên chiếc áo trắng của hắn còn gắn một bông hồng trắng mà tôi chợt nhìn ra. Cơn gió nhẹ thoáng qua, hắn lại hất mái tóc mềm mại như thuở nào, và tôi cũng kịp nhìn trên tay hắn có đeo chiếc đồng hồ. Mọi thứ thực, hư, hiện tại, quá khứ xuất hiện đan xen nhau, trong vườn Chùa rộn ràng kẻ qua người lại, nồng nàn mùi khói nhang, hoà với tiếng mõ tụng kinh từ chánh điện vang xa, và đôi mắt hắn u hoài, tiếc thương, xa xăm…là hình ảnh tôi mang theo về tận nhà, vào trong giấc ngủ mộng mị. Và tôi biết, tôi chưa bao giờ ghét hắn. Giờ lại càng thấy gần gũi mến thương hơn, không phải vì hắn còn “hất mái tóc màu nâu bồng bềnh”, hay “tay đeo đồng hồ ấn tượng”, mà vì hắn cũng đang giống như tôi: mồ côi mẹ! NGỌC LAN Chỉ vì Ngọc Lan, tôi làm thơ Nhớ về kỷ niệm của ngày xưa Tôi và anh, hai người xa lạ Tình cờ gặp nhau, vãn cảnh chùa Trời nắng, dưới cây tìm bóng mát Hoa trắng tinh, đài các, dài thon Lá xanh mượt mà, làm ngây ngất Êm ả không gian mùi nồng thơm Điếu thuốc trên tay, anh mơ màng Khung trời bé nhỏ thật bình an Bỏ ngoài kia buồn vui, sương gió Chẳng vướng bận lòng chuyện trần gian Đời anh ngược xuôi vì thời cuộc Đợi chờ ngày sóng nổi ra khơi Tôi cũng mong một lần biển gọi Vượt trùng dương tìm bến xa xôi Mình đi dạo vườn chùa trước sân Bướm hoa ríu rít cũng bâng khuâng Vào chánh điện nghe hồn thanh tịnh Xuống trai phòng nhấp chén trà sen Bữa cơm chay ngon miệng lạ lùng Nhang trầm lảng bảng đại hồng chung Chú tiểu lí lắc mang tay nải Oản xôi, tiễn khách về, chiều buông Ngọc Lan rung rinh, chào lưu luyến Anh hái tặng tôi một nụ tươi Đêm về giấc ngủ còn xao xuyến Khói thuốc bay hay cành hoa rơi? Hôm nay ai nhắc đến chùa xưa Ôi ngọt ngào cánh gió ngẩn ngơ Của một lần tao ngộ năm cũ Tóc rối bồng bềnh …Tôi mộng mơ … KIM LOAN |