CAO MỴ NHÂN

Tiểu sử: CAO MỴ NHÂN
 
Sanh ở Chapa Hoàng Liên Sơn   Laokay.
Học Nữ Tiểu học  Lệ Hải  Hải Phòng   
Di cư  vô Nam năm 1954
Học Nữ Trung học Trưng Vương  Saigon
Học Nữ Cán Sự Xã Hội tại  Centre Caritas Saigon
Gia nhập Quân Đội VIỆT NAM CỘNG HOÀ. 
Cấp bậc  và Chức vụ sau cùng: 
Thiếu Tá Trưởng Phòng Xã Hội Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn I / Quân Khu I. 
Qua Hoa Kỳ theo diện Tị nạn Chính trị (HO8) 
Định cư  tại  Los Angeles từ cuối 1991 tới nay. 
Tham gia Văn Bút VNHN:TrungTâm Văn Bút Tây Nam Hoa Kỳ 
1994 – 1996, chức vụ: Tổng Thư Ký  Trung Tâm Văn Bút Nam Hoa Kỳ (Nam California) 
1996 – 1998, chức vụ: Phó Chủ tịch Nội vụ 
Trung Tâm Văn Bút Tây Bắc Hoa Kỳ (Bắc California)
2004- 2008, Hội viên Văn Bút Vùng Đông Bắc Hoa Kỳ 
Từ 15-11-2020 tới nay: Hội viên chính thức của Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại
TÁC PHẨM:
1/ HOA SAO -1959  (1000 cuốn loại Roneo) THƠ
 Tặng bạn Hướng Đạo dự trại họp bạn Phục Hưng, thế giới  kỳ 8 , tại Trảng Bom Việt Nam. 

2/ THƠ MỴ 1 – 1961 (200 cuốn loại Roneo)
  Nhà xuất bản Đại Nam Văn Hiến, Nhà văn Thế Phong phát hành, bán hết ngay trong 2 tuần lễ mới phát hành.
          Tựa : Nhà văn Thế Phong. 

3/  GA XÉP – 1962- THƠ    in typo  
      Do Nhà văn Vũ Ngọc Anh (Hồ Linh ) 
    Trách nhiệm kiểm duyệt và phát hành 

4/ CHỐN BỤI HỒNG  1 –  1994
–  Nhà Xuất Bản Sông Thu  Hoa  Kỳ  – 1000 cuốn
Tựa : Nhà Xuất bản Sông Thu  ( Hoa Kỳ )
  Nhà văn Duy Lam. ( Hoa Kỳ

5/ THƠ MỴ 2 – 1997- THƠ
 Xuất Bản  Ngày Nay  Hoa Kỳ 1000 cuốn. 
 Tựa : Nhà Xuất Bản  Ngày Nay – Nhà văn Duy Lam.
 Bạt : Nhà thơ Thanh Trí Cao  ( Hoà Thượng Thích Quảng Thanh – Hoa Kỳ )

6 /   ÁO MẦU XANH – 1999 – THƠ 
 Nhà  Xuất Bản Cỏ Thơm – Hoa Kỳ – 500 cuốn .
Tựa : Nhà Xuất Bản Cỏ Thơm ( Hoa Kỳ )
 – Thi sĩ Hà Bỉnh Trung  ( Hoa Kỳ )

7/  ĐƯA NGƯỜI TÌNH ĐI TU – 2001 – THƠ
 Nhà Xuất Bản Tiếng Vang – Hoa Kỳ – 500 cuốn . 
 Tựa : – Nhà Xuất Bản Tiếng Vang- Nhà văn Trần Văn.
 – Thi sĩ Hoàng Ngọc Liên  ( Hoa Kỳ )

8/   LÃNG ĐÃNG VÀO THU – 2001- THƠ
 – Nhà Xuất bản   Kinh Doanh – Hoa Kỳ . 700 cuốn 
  Tựa : Thi Sĩ Tùng Linh ( Hoa Kỳ )
  Bạt : Nhà văn Hồ Linh. ( Hoa Kỳ )

9/  SAU CUỘC CHIẾN – 2003 – THƠ
 Nhà Xuất Bản Cội Nguồn – Hoa Kỳ . 1000 cuốn . 
 Tựa : Thi sĩ Diên Nghị  ( Hoa Kỳ )
  – Thi sĩ Song Nhị  ( Hoa Kỳ )

10/ QUÁN THƠ THÁNG NGÀY CÒN LẠI- 2009 – THƠ

Nhà Xuất Bản THƯ ẤN QUÁN –  Hoa Kỳ – 800 cuốn. 
 Tựa : Thi sĩ Hà Thượng Nhân  ( Hoa Kỳ )
             Bạt : Thi sĩ Trần Hoài Thư  ( Hoa Kỳ )

11 /   NHỊP TIM THƠ – 2016. 

   Nhà Xuất Bản Nhân Ảnh  Hoa Kỳ . Phát hành : Amazon.
   Tựa : – Thi sĩ  Luân Hoán  ( Canada ) 
–  Thi sĩ Võ Thạnh Văn ( Hoa Kỳ ) 
   Bạt :  Tiến sĩ Bùi Lê Dzung ( Australia ) 

12 /  TÌNH MUỘN – Thơ – 2018. 
    Nhà Xuất Bản  Nhân Ảnh  Hoa Kỳ . Phát hành : Amazon. 
   Tựa : Thi sĩ Luân Hoán  (Canada) 

13/ THƠ XƯỚNG HOẠ CAO MỴ NHÂN & TRỊNH CƠ Thơ – 2020.
   Nhà Xuất Bản Nhân Ảnh – Hoa Kỳ.  Phát hành: Amazon.
  Tựa : Thi sĩ Lê Hân( Hoa Kỳ )
  Nhà văn Nguyễn Thành( Việt Nam )
Giới Thiệu Sách Mới & Phỏng Vấn Nữ Sĩ Cao Mỵ Nhân Về Tập Thơ “Chim Bay Mỏi Cánh
Thơ: Cao Mỵ Nhân 
 Sáng tác: Nhạc: Thái Phạm
Ca Sĩ: Thanh Hoài
Trang thơ của thi sĩ CAO MỴ NHÂN
Thu Bâng Khuâng
Người có bao giờ nhớ mắt nâu
Hoàng hoa đối ẩm đọng men sầu
Mềm môi vướng nụ hôn vờn tóc
Khan tiếng mong chiều mưa đón Ngâu
Suốt buổi lỡ chờ đôi khắc muộn
Trọn tình lầm hẹn mấy canh thâu
Thì thôi sương thấm bè mây lạnh
Bếp lửa hong thơ thủa gặp đầu…

Hawthorne 14 – 11 – 2020
VÙNG TRỜI ANH 

 
            
Trong cuộc tình êm đềm 
Của anh và của em
Không có sự công bình
Nên cán cân thường nghiêng
Em yêu anh nhiều hơn
Đĩa cân luôn nặng trĩu
Anh yêu em chập chờn 
Nhẹ tình nơi đất trích 
Cuộc tình mình lưu vong
Mỗi ngày thêm thất lạc 
Anh như cánh chim hồng 
Bay về vùng trời khác
Em suy tụng thiết tha 
Mây lang thang ái ngại
Tình vượt lên cao xa 
Em đành thiên thu đợi …
Cao Mỵ Nhân
 
Mất Lời Tỏ Tình
 

 
Giữa bao la thiên hạ
Có anh và cuộc đời
Thế rồi như xa lạ
Ta đã bỏ cuộc chơi

Hỡi người anh thân kính
Bản tình ca não nùng
Đường tơ vương áo lính
Sợi tóc thả mênh mông

Nỗi sầu lên chất ngất
Bài nhạc buồn Chopin
Nơi cung đình đánh mất
Lời tỏ tình của anh

Lênh đênh trên sóng mộng
Huế u hoài tương tư
Gió thiên thu lồng lộng
Nước mắt ướt vần thơ

Tiếng hót loài chim quí
Mang tất cả mùa Xuân
Vượt muôn trùng hải lý
” Yêu vô cùng ” cố nhân …
Cao Mỵ Nhân
TRÊN BÀN CÂN
Đặt mùa xuân lên bàn cân thời gian
Thấy cán cân thăng bằng vũ trụ
Đặt tình yêu lên bàn cân lệch quang
Thấy tình yêu chòng chành lỡ dở
Anh ngậm ngùi hỏi nhỏ
Em đang nghĩ gì
Niềm vui hay nỗi khổ
Đều chẳng từ chúng ta
Mà từ trời đất bao la
Hãy vượt khỏi những xưa xa
Đừng cân đo đong đếm 
Vì khi tình yêu đến 
Là không có thước, có cân
Là khi anh trìu mến 
Em và trái tim muôn năm 
Ôi, anh huyễn hoặc em ư ?
Có cán cân nào thăng bằng mãi 
Có chứ, em không tin anh ư ? 
Hai trái tim anh và em thân ái 
Anh nói rồi, đừng cân đo đong đếm 
Hãy yêu nhau đời này qua kiếp tới …
        CAO MỴ NHÂN 
ĐỪNG CHỜ TẬN THẾ

Phải yêu nhau đi thôi
Đừng chờ tận thế nữa 
Mặt trời đang tan vỡ 
Hàng tỷ mảnh vụn đen


Phải yêu nhau nhanh lên
Không còn thì giờ thở
Trái đất thôi êm đềm 
Đừng băn khoăn, bỡ ngỡ 


Mọi sự sẽ tan hoang
Đâu còn vẻ điêu tàn 
Để làm thơ thống khổ
Mà sợ chuyện dở dang


Tại sao anh ngần ngại 
Bởi vì còn nán đợi 
Một giây phút hồi sinh
Tất cả cùng tái thế…

   CAO MỴ NHÂN 
THƠ TẠ ƠN    
                      
Tạ ơn trời nắng sáng mây
Mưa tan huyễn sự, gió say hương đời
Tạ ơn trái đất nuôi người
Từ thâm tâm nở nụ cười thăng hoa

Tạ ơn Thượng Đế bao la
Sản sinh, nuôi dưỡng ngày qua, tháng về
Bốn mùa tình tự đam mê
Thời gian là một chuỗi thề nguyện vui

Tạ ơn từng nỗi ngậm ngùi
Người đi, kẻ ở vãn hồi tử sinh
Tạ ơn thế giới u minh
Không gian bất tận nghĩa tình mênh mang

Tạ ơn anh thật nồng nàn
Trăm năm mộng mị son vàng cõi thơ
Tạ ơn thơ đến bao giờ
Anh không nhận nữa, hẹn chờ kiếp sau…
  CAO MỴ NHÂN 
CHO YÊN MỘT LỖI LẦM.   
                    
CAO MỴ NHÂN 


Trong tình yêu tuyệt đối 
Làm gì có đúng, sai
Khi xúc cảm lầm vội
Lại càng đổ thiên tai


Trên đường mòn tình cảm
Có bao giờ ngại ngần 
Cuộc tình buồn sâu thẳm
Vẫn tưởng đẹp muôn năm


Lời ” thiên thu ” réo gọi
( Anh có gọi em không ? )
Hình như anh mong đợi
Em trả lời rằng ” không ! ” 


Thì thôi ” không ” anh nhé
Cho yên một lỗi lầm 
Và thôi, em không thể 
Sắm vai một tình nhân . 
Cao Mỵ Nhân
NGƯỜI YÊU ANH NHẤT

Hôm qua anh nói sống bình yên 
Sống tựa tiên thiên, giống thánh hiền
Là sẽ không còn đau khổ nữa 
Người yêu anh nhất, vẫn là em

Dẫu trưa nắng bụi, tối mưa sương
Giọt lệ ưu tư ướt tịnh đường 
Đã trải hồn sầu trên thảm nhớ
Người yêu anh nhất mãi sầu thương

Dặn nhau đừng hẹn mỗi chia xa
Vì mỗi không gian một cõi ta
Một của lòng hoang liêu cách trở
Người yêu anh nhất giữa bao la

Bao nhiêu tình tự tưởng chưa vơi
Sao cuốn thời gian lại rối bời 
Bóng nắng chia đôi ngày tận th
Người yêu anh nhất chết đơn côi…

Hawthorne  15 – 1 – 2022
         CAO MỴ NHÂN 
MƯA PHỐ NÚI
Buồn không, phố núi mưa thu
Đường khuya vàng võ đèn lu dập dềnh
Vũng mờ khói nước lênh đênh
Đám phù du thả bóng hình lang thang


Chập chờn vũng sáng hào quang
Sao anh từ tạ em sang nhà người 
Hỡi anh yêu dấu tuyệt vời 
Trả anh phố núi những lời đắm say


Ngũ đại hồ buốt heo may
Anh đang buông lỏng vòng tay hững hờ 
Mưa buồn phố núi tiêu sơ
Bao nhiêu tình tự hoang mơ dấu hài


Thôi anh, ngày rộng tháng dài 
Trăm năm hương ủ sắc tài héo hon 
Từ đi nước chảy đá mòn 
Một trời quá khứ vẫn còn nơi em…

        CAO MỴ NHÂN 
TIẾNG BUỒN
Mỗi lần anh đọc thơ em
Là tình yêu trải đầy thềm nhớ nhung
Tiếng buồn thao thức bên lưng
Khiến anh nhìn lại, bâng khuâng nụ cười

Em không thốt được một lời
Tiếng buồn thả nhẹ lên trời,bay cao
Mai đây dẫu ở phương nào 
Sau lưng vẫn tiếng thì thào của anh

Quan san từ thủa tóc xanh
Đến nay nụ trắng trên cành sương hoa
Thơ em ướt giọt châu sa
Cuộc tình dịu ngọt như là quả non

Cần chi lòng dạ sắt son
Trái tương tư vẫn đang còn đong đưa
Tiếng buồn phảng phất hương xưa
Quả non chín đỏ môi chưa hẹn hò …
       CAO MỴ NHÂN 
 CHUYỆN HÀNG XÓM CŨ 

Xuân tan nơi cuối hiên nhà 
Lan dần sang cả sân hoa láng giềng
Thế là ấp ủ tư riêng 
Trong bài thơ gói ưu phiền gởi anh


Em vào thay áo mầu xanh
Sáng nay trời biếc mây, thành nhớ nhung
Vườn đầy sắc hạ mông lung
Khăn tơ em giấu mịt mùng đắm say

Chúng mình cách một vòng tay
Mà xa tít tắp tháng ngày buồn tênh
Mốt mai cuối thác, đầu ghềnh
Đón oan khiên giữa chênh vênh tạ đời 

Không gian ấm cõi trùng khơi
Chuyện hàng xóm cũ từ thời làm thơ
Lân bang chữ nghĩa bơ thờ 
Hỡi anh yêu dấu bây giờ ở đâu …

   Hawthorne  28 – 4 – 2022
           CAO MỴ NHÂN
Có Chi Trong Hiện Tại
Con mèo nằm phơi nắng
Trên đầu cầu thang cao
Em nhìn con đường vắng
Lá gọi nhau thì thào
Sao thương người dưới mộ
Sao giận khách biên đình
Sao không cùng thổ lộ
Anh che dấu cuộc tình
Dĩ vãng thì không mất
Tương lai lại chẳng còn
Có chi trong hiện tại
Khi đời đã hoàng hôn
Lơ mơ như mèo ngủ
Trong nắng bạc xanh cây
Thả dài hình bóng đó
Cuốn tròn một làn mây…
Cao Mỵ Nhân
Giấc Bướm

Từ khi biết mình là lệnh ái
Rời thiên đường, lạc bước nẻo trần gian
Ta ưu tư mơ tưởng những đêm vàng
Bên gối mộng tràn đầy bao hạnh phúc

Rồi bình minh điểm hồng đôi mắt ướt
Những giọt tình trong sáng rớt môi hôn
Những mặn nồng thương nhớ cũng nhiều hơn
Ta chợt biết yêu mình trên ngôi thánh

Làm giai nhân, làm thơ, ai so sánh
Mỗi lần yêu một lần chết trong tim
Bởi mỗi lần xa, một lần khóc đêm đêm
Nên sợ hãi từng phiên buồn thao thức

Nhưng tiếng lòng lại như muôn cung bực
Cứ rung lên, và thánh thót bay xa
Dưới trăng khuya, bướm lạc giữa yêu ma
Ta thầm nhớ lời vàng ngâm thánh thót

Hồn bướm ơi, nỗi say nào chất ngất
Bằng nỗi say ngôn ngữ của tình yêu
Ta trở về, nhung nhớ đã rong rêu
Ngày tháng đứng lịm buồn trên đất cũ …

Cao Mỵ Nhân
NẮNG TUYẾT 

Trên đường nắng, rất vắng
Anh thầm lắng, tuyết trắng
Nhớ em không, mênh mông
Em đang đứng bên song


Có cánh chim tránh tuyết
 Bay mau qua núi biếc 
Đôi cánh rã khói mây
Buốt giá cả vòng tay


Chim không rơi tiếng hót
( Tiếng chim kêu lảnh lót ) 
Mùa đông tuyết lung linh
Nụ cười em thật xinh


Không gian như khô cứng
Bên song em vẫn đứng 
Anh lẫn bóng chim sa 
Tuyết phủ thành mộ hoa


Cuộc tình thôi ướt át 
Nắng thuỷ tinh bát ngát 
Tuyết rơi ào ạt nhanh
Sáng rỡ ảnh hình anh…
  CAO MỴ NHÂN 
BUỒN NHÌN NĂM MỚI 

Có những nỗi buồn không tránh được
Dù năm mới mẻ, hoa tươi xanh
Hôm qua xuân thắm mầu vui bước
Đón nhận lời thơ đẹp của anh

Nhưng rồi hồn ướt mưa xa khơi
Những nỗi buồn kia bỗng tuyệt vời 
Mọc cánh trong trời giông tố lạ
Kéo tình theo gió nổi chơi vơi

Khép chặt ưu tư , che cảm giác
Giấu vào thân áo mỏng phù hoa
Buồn như bao nỗi buồn chưa mất
Còn ẩn nơi tim sáng chói loà

Hỏi anh yêu dấu, sao mê hoang
Suốt một trăm năm đã lỡ làng 
Ôi chuyến đò chiều không bến đậu 
Nỗi buồn trải rộng đến mênh mang …
Hawthorne  31 – 12 – 2022
        CAO MỴ NHÂN 

LẠT PHAI

Ta sẽ lạt phai nhau
Như hoa rơi sân trước
Hay lá rụng vườn sau

Anh sẽ lạt phai em 
Khi mùa xuân xa vắng 
Em càng nhớ nhung thêm 


Thơ sẽ lạt phai anh
Em đâu còn hiện diện 
Cuộc tình đã mong manh


Trời sẽ lạt phai mây
Nắng không vương nơi hẹn
Trống rỗng một vòng tay 


Tất cả lạt phai thôi
Riêng trái tim vĩnh cửu 
Thắm mãi mầu son môi…

  CAO MỴ NHÂN 
SÁNG TÂN NIÊN
 CAO MỴ NHÂN 

Sao anh không đến tìm em
Rủ đi hái lộc Chùa, trên đường về
Mùa xuân thực sự đó tề
Tạm quên tâm trạng não nề lưu vong

Sống yên nơi Chốn Bụi Hồng 
Nửa trăm năm đã lạt lòng tha hương
Em giờ chỉ có tơ vương
Quấn quanh châu thể hoang đường đấy thôi

Anh yêu hoàng hạc bên trời 
Xót thương thân phận cuối đời lênh đênh
Sao anh suy ngẫm riêng mình
Còn trong tay nỗi u tình ngẩn ngơ

Nắng xuân ấm tự bao giờ 
Cho em khăn áo làm thơ tặng người
Đầy trời hoa điểm nụ cười 
Mùa xuân Trân Quí đón mời tân niên…

   CAO MỴ NHÂN 
THÁNG CHẠP BUỒN 
Bông hoa đại vàng
Sao nở về đêm
Yêu anh muộn màng
Trong nỗi cuồng điên 
Tháng chạp mong chờ 
Chúa đến trần gian
Em đi nhà thờ 
Van vỉ miên man
Anh ở phương nao 
Dấu thương yêu tàn 
Trên tầng mây cao
Gió gọi mơ màng
Tháng chạp bâng khuâng
Thánh giá lặng thầm
Trên đỉnh mùa xuân
Em vác mê lầm…
 CAO MỴ NHÂN 
CUỐI NẺO ĐƯỜNG TRĂNG 

Nơi người ở cuối đường trăng
Bên kia biển lớn, ta hằng mộng mơ
Biên phương hoa lộng sắc cờ
Vàng mai diễm ảo, núi mờ mịt mây
Ta chưa tới được nơi đây
Đã hoang liêu tự những ngày lưu vong
Hình ai luyện kiếm phương đông
Tan theo dấu lệ đêm giông gió nào
Nhớ xưa trăng rớt chiến hào
Còn nguyên một mảnh vướng vào kẽm gai
Người về lãng đãng liêu trai
Trách nhau sao lại đơn sai hẹn hò
Vội buông thả mối tơ vò
Gió vờ mở cửa, trăng vờ lảng xa
Chao ôi, cổ nguyệt kiêu sa
Mời người ngó lại sơn hà lặng câm …
 
Cao Mỵ Nhân

Đông Cô Đơn 
Khắc khoải đêm dài lặng bến Ngân
Tình ơi mòn mỏi chốn dương trần
Mưa phùn lất phất ngoài song cửa
Đông tiết lạnh lùng vắng cố nhân
Chờ đợi vòng tay mùa gió bấc
Giấc hồng tìm lại hạt mưa xuân
Trách đời năm tháng sầu ly biệt
Mờ mịt phủ dày sương khói dâng
Cao Mỵ Nhân
BẾN HOA
Những cuộc tình dan díu mộng mơ
Đã sui ta có lúc bơ thờ
Tưởng rằng ưu ái nhưng kỳ thực
Đó chỉ là ngôn ngữ của thơ
Khi ngồi tưởng tượng mảnh vườn hoang
Thấy gió heo may với lá vàng 
Lòng bỗng xót xa như ẩn hiện
Nụ cười cùng ánh mắt mênh mang
Âm ba vần điệu chợt mông lung
Mị ảo vương thương mãi cõi lòng
Nhặt những câu thơ toàn chữ đẹp
Gởi đi bát ngát tới vô cùng
Thượng Đế bao la, bất tận xa
Nhưng nghe đâu đó ở quanh nhà
Xin cho một chút tin yêu để
Bát ngát vườn tình trổ Quí Hoa…
     CAO MỴ NHÂN 
CHIM BAY MỎI CÁNH
Làm sao em sống được lâu
Để yêu anh tới bạc đầu mới thôi
Sống lâu thì chắc được rồi
Nhưng yêu thì phải hỏi trời nên không
Bởi trời cho trăm mùa đông
Làm sao tránh khỏi bão giông tình trường 
Tình mình như khói như sương
Trăm năm là đủ yêu thương trọn đời
Nhưng anh không thốt nên lời
Bởi trong ngôn ngữ tuyệt vời thiết tha
Giữa trời mây nước bao la
Chim bay mỏi cánh vẫn là đứng yên
Nói rằng : ” anh rất yêu em “
Nghe như có vẻ muộn phiền  trong thơ
Vào ra phong thái ngẩn ngơ
Nên thôi cũng chẳng ước mơ sống già …
      CAO MỴ NHÂN   
 XA BIỀN BIỆT

Làm thơ trong  đêm
Như hoa  nở thêm
Một bông cuối mùa
Khi anh yêu em

Hoa gầy mong manh
Giữa trời long lanh
Hạt sương rơi nhẹ 
Thương nỗi buồn anh


Làm thơ trong đêm 
Xin được bình yên 
Những câu tình tự 
Đừng ai kiếm tìm 

Mỗi vần thơ hoa 
Tặng cho người ta
Âm thầm nhỏ lệ
Trên tay ngọc ngà 

Bài thơ dở dang
Hồn buồn mênh mang 
Anh xa biền biệt 
Se môi đêm tàn …
     CAO MỴ NHÂN 


CÓ CHI TRONG HIỆN TẠI 
                      

Con mèo nằm phơi nắng
Trên đầu cầu thang cao
Em nhìn con đường vắng 
Lá gọi nhau thì thào 


Sao thương người dưới mộ
Sao giận khách biên đình
Sao không cùng thổ lộ
Anh che dấu cuộc tình 


Dĩ vãng thì không mất
Tương lai lại chẳng còn 
Có chi trong hiện tại 
Khi đời đã hoàng hôn


Lơ mơ như mèo ngủ
Trong nắng bạc xanh cây
Thả dài hình bóng đó 
Cuốn tròn một làn mây…
Cao Mỵ Nhân
THÁNG TƯ NGUỒN HẠN
Tưởng là đối ẩm đồng ca
Ngoài song tiếng quốc vang ra cửa thành
Hồn mơ theo nhịp quân hành 
Ta về, mới thấy rằng mình tay không

Bài thơ ủ rượu lưu vong
Vừa ngâm, nghe đã mênh mông điệu buồn
Chúng mình khóc giữa hoàng hôn
Tháng tư nguồn hạn sao còn đứng đây

Nước chưa dâng sóng nơi này
Mắt em chan chứa lệ ngày ba mươi
Quay lưng nấc nghẹn nụ cười
Ngổn ngang mây đổ trắng đời phù hoa

Từ đi, hẹn với sơn hà
Rằng về, mai nở vàng cờ trung trinh
Từ đi, nói với riêng mình
Giờ về độc ẩm giữa thành quách xưa

Bất ngờ có một cơn mưa
Châu rơi hoà lẫn dòng thơ tan hàng
Vòng tay buông lỏng lỡ làng
Tạ tình nhau để lên đàng chia xa…
    
        CAO MỴ NHÂN
Cái dở dang
Dở dang không có cái hình hài
Cao, thấp, vuông, tròn, biết hỏi ai
Thượng Đế bảo rằng: Đừng nhảm nhí
Âm Vương cười nhạt: Chớ dông dài
 
Trăm năm chưa hết thiếu, thừa cơm
Ngồi nhặt hạt xuân, tuổi sạch trơn
Cái dở dang nhìn bao thảm hại
Qua dòng quá khứ chẳng van lơn
 
Buồn chi dang dở cứ lằng nhằng
Dài, ngắn, nhớ, quên, lại nhập nhằng
Con cáo chán chường, bằng hữu bỏ
Đồng cỏ, bóng cậu, ngó rồi thăng
 
Ra vô vẫn chỉ dang dở ngồi
Tinh tấn là khi tính nhẩm thôi
Cái vứt đi thì còn đứng mãi
Điều cần thiết nhất lại xa rồi…
 Cao Mỵ Nhân
NGƯỜI ĐI

Quên rồi, chẳng nhớ gì đâu
Khói hương lại tưởng mây sầu bay qua
Không gian bát ngát là nhà 
Tìm ai trong cõi ta bà nào đây

Người đi hương khói là mây
Chưa chào nhau đã chia tay mơ hồ 
Trăm năm một thoáng hư vô
Bao nhiêu lời tụng ” Nam mô ” chập chờn

Người đi khói tản hương vờn 
Chung quanh chúng gọi hồn đơn lạnh về
Quên rồi, tục luỵ lê thê
Từ đây bảng lảng não nề âm dương 

Thôi nghe gió chuyển mười phương 
Người đi lặng lẽ trên đường hoa bay
Mai sau xót với xa này 
Lẫn trong mộng mị  tháng ngày bâng khuâng…
     CAO MỴ NHÂN 
BÀI TÌNH BUỒN 


Bài tình buồn vẫn đăng
Thiết tha trên báo thân
Diễn đàn thơ quen  thuộc
Có nỗi gì bâng khuâng


Vì bài thơ thật buồn 
Nghe lòng ướt mưa tuôn
Nghe tình như vời vợi 
Ngập hồn những nhớ thương


Suốt tháng năm bên nhau
Bài thơ buồn đến sau
Người tình đang trước mặt 
Sao khổ luỵ u sầu


Em vẫn hoài mộng mơ
Rối mù những vần thơ
Bài tình buồn thầm lặng 
Hoang mê tới vô bờ …

Hawthorne  3 – 6 – 2022
      CAO MỴ NHÂN
CHỮ ” CÓ ”  
  
Anh nói với em nhiều lần rằng
Thượng Đế sanh ra
Trời đất có âm, có dương
Có sống, có chết
Có đàn bà, đàn ông

Ngó em cười: ” anh chẳng biết thuỷ chung”
Khi vợ chết, đàn bà nào ở cạnh
Em đến với anh
Bới có tây, có đông
Điều cân đối đó, anh biết không

Trong Kinh Thánh có những lời nhiêu khê
Những dòng chữ đọc lên nghe ngô nghê
Nhưng hát lên như bài ru
Và toát ra lòng chân thành thiên thu
Vẫn trời đất âm dương tương xứng

Vẫn Thượng Đế tối cao làm chứng
Tình Yêu này là lẽ sống
Anh với em chan hoà, bao dung
Ta đối với nhau vũ trụ mênh mông
Vĩnh viễn âm dương, vợ chồng sống chết …
Cao Mỵ Nhân

     SƯƠNG TRONG MẮT EM
 
Sáng hôm nay trời thực sự không mưa
Sao thấp thoáng sương mù
trong mắt em thế nhỉ
Anh không đến soi dung nhan huyền bí
nơi cửa sổ của tâm hồn tri kỷ


Khi lớp sương mờ tan trên sóng mắt
Anh vẫn còn ngái ngủ trong mơ
Một chút suy tư lơ đãng hững hờ
Mặt trời cũng mỉm cười thăm hỏi

Bờ sông xưa có bến nước tràn mong đợi 
Thuyền tình nào chưa tới đã quay lui
Tiếng chèo khua lặng lẽ ngậm ngùi
Thôi biệt nhé đời này rồi kiếp khác

Trời có mưa không mà nước bay thấp thoáng
Bóng mây ư, đường tới khúc quanh co
Bài thơ quên nỗi nhớ,  thoắt mơ hồ
Anh để lại cho em trái sầu tư diễm tuyệt…
Cao Mỵ Nhân

      NGẬM NGÙI VỊ ĐẮNG   

Mỗi ngày một muỗng cà phê
Mỗi ngày một ly sữa nóng 
Uống vào một nỗi đam mê
Để rồi không còn sức sống 


Anh nói với em nhiều lần
Nhiều lần rằng không bắt lỗi 
Khi em rơi vào lỡ lầm 
Bởi vì em không có tội


Thế tại sao em mộng mơ
Lại còn thêm điều tưởng tượng 
Anh không thích những bài thơ
Vẽ ra cuộc tình giả tưởng


Cho em nguyên một cành hồng 
Đầy gai nhọn xuyên ngực áo 
Có nỗi gì buồn lạnh lùng 
Trái tim như đang rỉ máu 


Ly cà phê sữa bâng khuâng
Chúng mình hôm xưa ” tình tự ” 
Ngày nay đã là cố nhân
Mời nhau ngậm ngùi vị đắng …


 KỶ NGUYÊN THƠ

Thử hỏi xem: Xuân nào vừa đến thế
Xuân đang qua, hay đã vắng lâu rồi
Cho dẫu thời gian thay mùa, đổi lá
Thì hoa tâm, hoa ý vẫn tinh khôi


Bốn mùa rực rỡ sương và nắng
Hoa đón bình minh gọi mặt trời
Tháng hạ ngày dài , hoa nở sớm
Ngàn phong hun khói biếc lên khơi


Hoa chuyển mầu vàng sang sắc tím
Cúc thiên thu trắng toát, bạc rừng phai
Mới đêm qua bích quỳnh, cẩm chướng
Mà trưa nay lãm quế toả ngời


Rồi đông tới, tuyết cài mai tứ quý
Đỏ phù hoa, đài nhuỵ chợt vương mưa
Từng giọt lệ long lanh tà hệ luỵ
Không, mù sa đương sắp sửa tan lùa


Cứ như thế, có chi mà phiền luỵ
Muộn văn chương hay trễ nhịp ngôn từ 
Hoa vẫn nở mãn khai, cùng dự hội
Chúng ta cùng suy tụng Kỷ Nguyên Thơ …
   ( cập nhật sau 25 năm )
            CAO MỴ NHÂN
NGƯỜI YÊU ANH NHẤT
    CAO MỴ NHÂN 
Hôm qua anh nói sống bình yên 
Sống tựa tiên thiên, giống thánh hiền
Là sẽ không còn đau khổ nữa 
Người yêu anh nhất, vẫn là em

Dẫu trưa nắng bụi, tối mưa sương
Giọt lệ ưu tư ướt tịnh đường 
Đã trải hồn sầu trên thảm nhớ
Người yêu anh nhất mãi sầu thương

Dặn nhau đừng hẹn mỗi chia xa
Vì mỗi không gian một cõi ta
Một của lòng hoang liêu cách trở
Người yêu anh nhất giữa bao la

Bao nhiêu tình tự tưởng chưa vơi
Sao cuốn thời gian lại rối bời 
Bóng nắng chia đôi ngày tận thế
Người yêu anh nhất chết đơn côi…

Hawthorne  15 – 1 – 2022
         CAO MỴ NHÂN 
NHƯNG 
Chữ nhưng đặt giữa chúng mình
Làm cho rối loạn cuộc tình mộng mơ
Để rồi không dám làm thơ
Nhưng em ra ngẩn vào ngơ buồn phiền
Hôm qua vừa tỏ nỗi niềm
Chữ nhưng đã nhắc nhở em xa rời
Cả không gian tím mây trời 
Khói hoàng hôn cũng tím lời thiết tha
Chữ nhưng hiện giữa bao la
Tiếng anh gọi khẽ sơn hà chuyển giông
Ngoài nhà tuyết phủ mùa đông
Bão cuồng băng giá vào trong tâm hồn
Chữ nhưng nào khiến bồn chồn 
Bởi từng hứa vội hay còn hẹn mau
Chữ nhưng để tránh lòng đau
Anh cười nhưng vẫn có nhau kiếp này …
       CAO MỴ NHÂN 
ĐỂ DÀNH  

 
 
Để dành chi tấm thân em
Muốn tan thành nước ưu phiền sóng mây
Lặng lờ chim soải cánh bay
Đừng lên cao nữa, xuống đây tự tình
Nửa đời vẫn chửa hồi sinh
Đắm chìm trong nỗi tuyệt tình của anh
Một trời nước bạc long lanh
Xin thôi hai chữ để dành kiếp sau
Hôm qua biển cuối, giang đầu
Từ đi ấm lạnh phai mầu thời gian
Ô hay em vẫn quan san 
Chưa nghe hơi thở anh than vãn buồn 
Để dành chi buổi hoàng hôn 
Đong đầy nước mắt cho hồn thơ dâng
Tan theo tất cả phù vân
Còn đây một chút lỡ lầm đấy thôi…
Cao Mỵ Nhân

Đất Lở Miền Trung
 
Sáu tỉnh miền Trung đất lở rồi
Sóng thần tây tiến biển đông ôi
Trùng dương bám vách Trường Sơn đổ
Thiên nạn mẹ già giữ cháu côi
Quảng Trị, Thừa Thiên bơi dưới sông
Quảng Nam, Tín, Ngãi ngóng Trời không
Bao la dòng lũ sầu thiên cổ
Sóng đỏ phù sa, nước ngập đồng
Bão lụt oan khiên đã đoạn trường
Không to thì nhỏ, mỗi năm vương
Bao nhiêu năm đủ thời tôi lớn
Có thủa nào quên thiếu gió sương
Mái nhà thay chiếc đò lênh đênh
Liếp vách trôi ngang trước mắt mình
Theo trực thăng đi về. cứu lụt
Thả chùm giây xuống kéo người lên
Bây giờ mưa bão , gió cuồng kia
Sáu tỉnh miền Trung đã cách chia
Từ buổi tôi rời nơi cố cựu
Những gì xưa cũ bỗng xa lìa …

Cao Mỵ Nhân

(HNPD)
XOÁ HẾT QUAN SAN 
 
Cuối tuần, em đi tìm anh
Không gian mở rộng, trời xanh, mây vàng
Tháng ngày tình tự mơ màng
Bước chân trên những lỡ làng, lẻ loi
Bao la trước mặt núi đồi
Mênh mông biển nghiệp luân hồi sau lưng
Chuông vang âm vọng ngập ngừng
Cánh chim  bay chậm, thả từng tiếng rơi
Trái tim đập nhịp tuyệt vời
Tìm anh tận cuối phương trời này sao
Nhưng thơ chưa viết nghẹn ngào
Thì anh đã tới, lời chào đắm say
Cuối tuần vui trọn hôm nay
Hoa nhung nhớ nở trên tay chưa tàn 
Anh cười xoá hết quan san 
Trao em tất cả muộn màng yêu thương…
      CAO MỴ NHÂN 
BÊN DÒNG KINH KHỔ


Đi suốt chiều dài đất nước 
Anh về Đất Mũi tìm thơ 
Thuyền chen vô sâu rừng đước 
Phù sa đặc quánh đôi bờ


Dòng kinh mùa khô cạn sóng 
Một vài tiếng nổ vu vơ
Khói rừng hay hơi đất nóng
Toả lên không trung mơ hồ


Ngày xưa anh đi kích giặc 
Mạn thuyền vẽ hoa Tự Do
Có lần em quê thắc mắc
Hoa không phải đoá mù u


Vẫn anh đứng trên Đất Mũi 
Đôi bờ tây đông vô tư
Khai hoang chưa xong phục hoá
Phân vùng chuyên canh tàn dư


Anh không trồng cây, đánh cá
Anh về Cà Mâu mộng mơ
Mộ người yêu anh hoang dã 
Bên bờ kinh khổ ngày xưa 


Lửa hương chưa tan, gãy nửa
Thuyền neo đợi khách mong chờ 
Vượt biên, hận thù đất lở
Cú kêu vọng tới thiên thu…

  Utah  3 – 6 – 2022
    CAO MỴ NHÂN 
ANH, 30-4-1975

Anh trầm mặc suốt ngày ba mươi đó
Tháng tư đen, nay đã bốn sáu năm
Là quân nhân, thì phải đánh tới cùng
Là dân sự, phải chung chia trách nhiệm 

Ai đợi chờ ai, ai không tìm đến 
Ai bỏ ai đi, ai đã phân ly
Ai, ôi tất cả căm hận cuồng suy
Nhìn ai cũng sầu bi, tuyệt vọng 

Dương tướng cũ chết vì danh nghĩa sống 
Ông tưởng là bọn  chúng thương miền Nam 
Ông đã lầm trao tất cả giang san 
Làm tan vỡ tinh thần bao chiến sĩ 

Chúng cướp cuộc bảo rằng vô đánh Mỹ 
Đánh cho Tàu, cổ suý cho Liên Xô
Chúng nâng niu tư tưởng lão già Hồ
Theo chủ nghĩa tam vô đầy lệch lạc 

Lũ vô sản cộng thù bao tàn ác
Xoá niềm tin người xây dựng Tự Do
Dân Việt Nam trọng lý tưởng Quốc Gia
Muốn gìn giữ quê hương cho Dân Tộc 

Anh sấp mặt, mồ hôi hoà nước mắt 
Để mai sau con cháu vượt lên nhanh
VIỆT NAM CỘNG HOÀ phục quốc quang vinh
Xoá tháng tư đen, tô lịch vàng quốc sử .
                             CAO MỴ NHÂN
MẶT TRỜI MÙA XUÂN 

Sáng nay, thấy mặt trời cao
Vừa ngang tầm mắt, đã chao trên đầu
Anh nhìn em, hỏi đi đâu
Mà khăn với áo rực mầu bình minh 

Em cười : Hoa lá hồi sinh
Mùa đông biến mất, cuộc tình trao xuân
Dung nhan đẹp sắc bồ quân 
Hình như đậm vẻ gian truân lâu rồi

Biết anh lưu lạc bên trời 
Thì xin cứ nở nụ cười bao dung
Má môi son phấn tươi hồng
Chỉ là ánh lửa vầng đông chiếu vào

Thế em còn muốn chi nào 
Mùa xuân đưa cả chiêm bao anh về 
Cho em nguyên vẹn thơ đề
Để anh chiu chắt đam mê tặng đời …
CAO MỴ NHÂN 

TÌNH THƠ MÙA XUÂN
  
Thôi rồi, ta lỡ yêu nhau
Khiến mây trên núi rớt nhào xuống sông
Khiến trăng tây lạc trời đông
Bình minh tới sớm mênh mông nắng vàng

Cây đang rụng lá điêu tàn
Bỗng xuân tới điểm vạn ngàn sắc hoa
Thôi rồi quên bẵng ai xa
Chỉ còn sương khói phủ ta với người 


Chim không kịp hót lên lời
Thầm thì như thể tuyệt vời khúc ru
Thế là bướm cũng phiêu du
Rời mau kén mộng ươm mơ qua rèm


Để rồi nhung nhớ nhau thêm
Làm mưa lặng lẽ êm đềm nhẹ rơi
Vô cùng huyễn hoặc xuân ơi
Chắt chiu vần điệu suốt đời thiết tha..

Cao Mỵ Nhân
THÁNG TƯ ẨN ỨC

Muốn nói với anh chuyện cũ 
Cách đây đã 46 năm 
Non nửa trăm năm dang dở 
Những tên ” cướp cuộc ” bạo tàn 

Anh nhìn em không chớp mắt 
Hỏi rằng mỗi ” tháng tư đen ” 
Bom rơi, đạn nổ, bươi đất 
Thẻ bài chiến hữu tìm tên

Những người đi không trở lại
Những người mất mát chân, tay 
Những tâm tư còn tan nát 
Những ai đang sống lưu đầy 

Anh cười nghe như tiếng khóc 
Cờ vàng phủ giấc oan khiên
Tháng tư mang nhiều ẩn ức 
Kể ra, không hết ưu phiền 

Em đến bên anh sầu muộn 
Tóc dài che mắt buồn thương 
Mỗi năm một lần giỗ bạn 
Để vơi uất hận sa trường …

     CAO MỴ NHÂN 
XIN ĐỪNG
  
Xin đừng mưa nắng qua đây
Đừng mang chuyện cũ ra dày vò nhau
Đành rằng là cuộc tình sau
Nhưng yêu nồng nhiệt khiến mau tủi hờn 

Xin đừng gió bão tâm hồn
Để em hoài niệm nỗi buồn bã tan 
Đường trường đã lắm gian nan
Đường tình khổ luỵ vô vàn đó anh

Xin đừng mây nổi trời xanh
Vì tơ khói lụa kết thành thảm xuân
Cho em may áo phong thần 
Tặng anh chào đón tình nhân mơ hồ

Xin đừng đổ lỗi cho …thơ
Từng lời diễm tuyệt, từng tờ vạn hoa
Tưởng là cổ tích xưa xa
Hóa không, say đắm chan hoà tình thôi…
        CAO MỴ NHÂN 
Mùa Xuân Lữ Thứ
Có người nói với em
Đã nằm chờ giấc ngủ
Thì đừng nghĩ gì thêm
Về anh, dù thương nhớ
Nhưng mùa xuân đến đó

Tình anh vẫn còn đầy
Làm sao em ngủ được
Khi vắng một vòng tay
Anh bảo rằng đắm say
Cho em nhiều thi tứ

Thì cứ thả thơ bay
Theo mùa xuân lữ thứ
Anh còn mải bâng khuâng
Giữa bao la tình tự
Tặng em những mùa xuân

Vạn đoá hoa rực rỡ
Em mang vào giấc ngủ
Một hình ảnh mơ hồ
Trong gối chăn ấp ủ
Nồng nàn xuân vẩn vơ…

Cao Mỵ Nhân
LỜI THẦM

Khi nói chuyện tình yêu
Lời anh thường thủ thỉ 
Em thấy được một điều 
Hình như anh giấu kỹ 

Tình yêu hỡi, là gì 
Có thực sự kỳ bí
Tình yêu rất chai lỳ
Nhưng mong manh lắm nhé

Cõi thơ luôn mơ màng 
Những hạt sương lấp lánh 
Nắng lên đẹp rỡ ràng 
Đón tình yêu thần thánh 

Em nâng niu cuộc tình 
Huyễn hư hay chân thực 
Anh tặng cho riêng mình 
Tháng năm đầy hạnh phúc …

    CAO MỴ NHÂN 
Sương Trong Mắt Em

 
Sáng hôm nay trời thực sự không mưa
Sao thấp thoáng sương mù
trong mắt em thế nhỉ
Anh không đến soi dung nhan huyền bí
nơi cửa sổ của tâm hồn tri kỷ

Khi lớp sương mờ tan trên sóng mắt
Anh vẫn còn ngái ngủ trong mơ
Một chút suy tư lơ đãng hững hờ
Mặt trời cũng mỉm cười thăm hỏi

Bờ sông xưa có bến nước tràn mong đợi
Thuyền tình nào chưa tới đã quay lui
Tiếng chèo khua lặng lẽ ngậm ngùi
Thôi biệt nhé đời này rồi kiếp khác

Trời có mưa không mà nước bay thấp thoáng
Bóng mây ư, đường tới khúc quanh co
Bài thơ quên nỗi nhớ, thoắt mơ hồ
Anh để lại cho em trái sầu tư diễm tuyệt…

Cao Mỵ Nhân
Ngậm Ngùi Vị Đắng

 


Mỗi ngày một muỗng cà phê
Mỗi ngày một ly sữa nóng
Uống vào một nỗi đam mê
Để rồi không còn sức sống

Anh nói với em nhiều lần
Nhiều lần rằng không bắt lỗi
Khi em rơi vào lỡ lầm
Bởi vì em không có tội

Thế tại sao em mộng mơ
Lại còn thêm điều tưởng tượng
Anh không thích những bài thơ
Vẽ ra cuộc tình giả tưởng

Cho em nguyên một cành hồng
Đầy gai nhọn xuyên ngực áo
Có nỗi gì buồn lạnh lùng
Trái tim như đang rỉ máu

Ly cà phê sữa bâng khuâng
Chúng mình hôm xưa ” tình tự “
Ngày nay đã là cố nhân
Mời nhau ngậm ngùi vị đắng …

Cao Mỵ Nhân
CHO ĐỜI THẢN NHIÊN 


Cuối năm thả hết thơ buồn
Ra sông, xuống biển để hồn thảnh thơi
Cuối năm từ tạ nhau rồi
Tân xuân khác hẳn khung trời riêng em


Thế anh muốn nói gì thêm
Hay thôi cũng đủ nỗi niềm xưa nay
Bây giờ buông lỏng vòng tay
Đong đưa kỷ niệm tỉnh say phai tàn


Cuối năm rào kín địa đàng
Bên ni, bên nớ, đường sang, nẻo về
Cuối năm hương thoáng tan mê
Tình em lẫn với ê chề sầu anh


Để rồi gom sắc xuân xanh
Trải ra thành thảm long lanh lệ cười
Một trời mây nổi xa vời
Xoá không gian lại cho đời thản nhiên …

Hawthorne  27 – 12 – 2022
         CAO MỴ NHÂN 
ĐẾM THỜI GIAN  
               
Một ngày hai bốn giờ
Một giờ sáu mươi phút
Một phút sáu mươi giây
Một đời anh ở đây

Anh ngạc nhiên lắm sao
Chúa đứng ở trên cao
Đôi bàn tay rộng mở
Không đếm thời gian nào

Anh mỉm cười nhìn trời 
Bao xuân im lặng rồi 
Trăm năm như thế đó 
Em trên đường rong chơi

Bình minh tới hoàng hôn
Tà dương bay chập chờn 
Mỗi ngày em cầu nguyện 
Yêu anh thêm nhiều hơn 

Nhưng anh vẫn lặng thinh
Không phải anh vô tình 
Mà anh là tất cả
Vâng tất cả tịnh yên …
Cao Mỵ Nhân

TUỔI HẠC VÀNG THAU
Cao niên tâm sự thế nào đâu
Ngày trước, hôm nay, tới thủa sau
Hiện tại chỉ còn làn tóc bạc
Tương lai sẽ thấy lá hoa sầu
Không gian khắc khoải như phai sắc
Thời khắc bâng khuâng tưởng đổi mầu
Ánh sáng chập chờn quanh sớm , tối
Một trời bàng bạc nắng vàng thau…
    Hawthorne   8 – 2 – 2022
             CAO MỴ NHÂN 
NGHĨ VỀ TƯ LỆNH.    
       
Để kính tưởng niệm Vị Tư Lệnh QĐI/QKI 

 Người về tử thủ thành xưa
Pháo khai ” sinh lộ ” , đất bừa hào chông
Chiến xa vượt núi băng rừng 
Bạt ngàn hoa súng nở mừng Trị Thiên 

Giầy sô,  nón sắt thân quen 
Nhung y trận mạc , trung kiên  đêm ngày 
Suy tư trải rộng đường mây 
Bao nhiêu đồn , chốt , đều bay đi tìm 

Lỡ mang nghiệp võ trong tim
Tướng Ngô Quang Trưởng vốn im như tờ 
Mỗi lần Tướng duyệt quân cơ 
Mắt thay lời nói , lính phờ mệt , vui

Thăm xong các phòng , ban rồi 
Thoáng đâu mỉm một nụ cười đăm chiêu
Cả Quân Đoàn I. kính yêu
Vị Tư Lệnh suốt sớm chiều đao binh

Tết , Xuân , Tướng vẫn chiến chinh
Tiền đồn thị sát , cơ dinh bảo toàn 
Giờ thì giã biệt quân , quan
Đôi mi đã khép , lo toan cũng dừng 

Hỡi ơi , thiên hạ bốn vùng
Còn không nước mắt , xin cùng rơi mau
Lệ ai đẫm ướt vai nhau
Chút xa xưa với muôn sau tạ người …
                                  Cao Mỵ Nhân
    GIẤC TÌNH
 
Vần thơ ai thả lên trời
Để con bươm bướm rong chơi suốt ngày
Tìm hoài chẳng thấy thơ bay 
Một mình em ngủ đã say giấc tình 

Thơ mà cũng thích phiêu linh
Sao con bươm bướm nặng tình mộng mơ
Còn anh cứ để em chờ 
Năm này tháng khác thẫn thờ nhớ nhung 

Mùa xuân vẫn ở bên lưng 
Hoa thi nhau nở tưng bừng vườn em 
Tại anh hay bướm đua chen 
Khiến bao phấn phủ êm đềm tóc nâu

Thơ không còn chút nhiệm mầu 
Bay đi cho khỏi trách nhau lỡ lầm 
Bướm vờn quanh nỗi tủi thân 
Thương em khổ luỵ bao lần vì yêu…
Cao Mỵ Nhân                  
SỐNG BÊN CHA

Hoa tím, hoa vàng giải lối đi
Bên mầu trinh tuyết giữa pha lê
Nắng gương soi trọn niềm vui nhỏ
Vội vã tin thơ đã trở về
Tứ mới tôi tìm trong sắc hoa
Hương thiên thu ngát nụ cau già
Bàn tay ngăn ngắt trên giàn lý
Tôi thích mầu xanh lấp áo cha
Đất mẹ hoang mang mây trắng vương
Rừng Chapa nhớ thủa lên đường
Xuân Viên e ấp môi từ khép
Nấp vú cha hiền bao mến thương
Rồi mấy năm về chốn đế đô
Những con đường mộng khép trong mơ
Xe bon, mắt biếc trời vui mở
Nở thắm mầu hoa dậy ý chờ
Ngày ấy hôm nay trên lối đi
Vẫn mầu trinh tuyết giữa pha lê
Soi gương, gỡ tóc, Cha cười bảo:
” Làm dáng, con tôi đón nắng về …” 
( Những ngày Mẹ mất, ở với Cha xưa ) 
 CAO MỴ NHÂN
ANH LẤY VỢ THẬT SAO

Bốn phần năm thế kỷ
Anh lấy vợ thật sao
Hỏi vui hay buồn nhỉ
Bỏ em lại nơi nào 

Rồi những ngày mưa gió
Những đêm sương lạnh lùng 
Để em trong nỗi nhớ
Anh lấy vợ thật không

Anh chưa hề hứa hẹn
Đúng rồi, vẫn độc thân 
Nói ra thì hổ thẹn
Lấy vợ ư, anh cần

Anh sẽ yêu vợ lắm 
Sao lại si mê em
Vẫn còn đang say đắm
Em hoảng hốt trông tìm …

    CAO MỴ NHÂN 
SAU MỘT ĐÊM
             
Sau một đêm thức dậy
Biết một ngày đã qua
Sau một đêm ngủ mãi
Là một đời biệt xa

Sáng nay em thức sớm
Nhớ anh ở đầu sông
Em đang ven biển lớn 
Cuối giấc hẹn phiêu bồng

Ngày xưa, anh thần tượng 
Của em và của người
Bây giờ còn âm hưởng 
Trên môi, thắm nụ cười 

Nắng che vàng bóng hạc
Nơi bầu trời biếc xanh
Tình ơi, bay tản mát
Em thả về phương anh…
Cao Mỵ Nhân
ĐÀ NẴNG CUỐI  3/75

Vào cuối tuần tháng ba
Trăng thay đổi sơn hà
Có con chim gõ mõ
Kêu gọi mùa nở hoa

Đêm sương mù Tiên Sa
Tiếng chim rơi nghẹn ngào 
Ôi chỉ là hồn ma
Đạn bay trên biển pháo 

Đà Nẵng trôi bồng bềnh 
Thuyền bám vô lục địa
Sóng trùng dương dập dềnh
Lửa lan ra muôn phía

Đốt cháy cả mùa xuân
Núi gào lên vỡ nát 
Sôi bỏng cả dòng sông
Lệ rơi thay tiếng hát 

Hai mươi chín tháng ba
Lá cờ vàng cuốn lại 
Bốn mươi sáu năm qua
Giữ nguyên sầu quan tái …

    CAO MỴ NHÂN 
CHIM NGƯNG TIẾNG HÓT   
               
Chưa hết mùa xuân 
Sao trên đỉnh núi 
Có con chim nằm
Hót lời bối rối


Hạc không bay cao
Thân chim xà thấp 
Hoa cỏ xôn xao
Mùa xuân biến mất


Nắng giữa trời trưa 
Núi xanh mộng biếc
Nước mắt như mưa
Rơi hoài thảm thiết


Anh nói với em 
Chim ngưng tiếng hót
Anh cũng như chim
Hồn đau giá buốt…
Cao Mỵ Nhân
GIẤC BƯỚM
Từ khi biết mình là lệnh ái
Rời thiên đường, lạc bước nẻo trần  gian
Ta ưu tư mơ tưởng những đêm vàng
Bên gối mộng tràn đầy bao hạnh phúc 

Rồi bình minh điểm hồng đôi mắt ướt 
Những giọt tình trong sáng rớt môi hôn
Những mặn nồng thương nhớ cũng nhiều hơn
Ta chợt biết yêu mình trên ngôi thánh

Làm giai nhân, làm thơ, ai so sánh
Mỗi lần yêu một lần chết trong tim
Bởi mỗi lần xa, một lần khóc đêm đêm
Nên sợ hãi từng phiên buồn thao thức

Nhưng tiếng lòng lại như muôn cung bực 
Cứ rung lên, và thánh thót bay xa
Dưới trăng khuya, bướm lạc giữa yêu ma
Ta thầm nhớ lời vàng ngâm thánh thót

Hồn bướm ơi, nỗi say nào chất ngất
Bằng nỗi say ngôn ngữ của tình yêu 
Ta trở về, nhung nhớ đã rong rêu
Ngày tháng đứng lịm buồn trên đất cũ …
Cao Mỵ Nhân
NÀNG MỘC NỮ

Người ta lấy tên em
Làm tên người yêu của họ 
Anh giữ tên em trong lòng anh
từ thủa đó 
Nhưng không kêu lên một lần 
Phải tại anh… mắc cở

Mắc cở ? Sao lại mắc cở ?
Tên em như công chúa Mỵ Nương
Hay nàng Mỵ Châu si tình khốn khổ 
Còn có Mỵ Ê bé nhỏ 
Rồi một lần nữa Mỵ Nương Trương Chi
Sao em che miệng cười chớ ?

Thật ra chữ Mỵ rất vô tư
Chẳng chứa chấp gì trong đó 
Nó chỉ là cách gọi người nữ chung chung
Như chữ ả, chữ thị 
Ở lâm nguyên Chapa xưa
Chữ Mỵ là cách ghép 2 âm Mộc, Nữ

Tại sao Mộc đứng cạnh Nữ ? 
Ấy bởi vì người nữ ở rừng xanh
duyên dáng, mong manh, long lanh
Như giọt sương, làn khói 
Em cũng như sương rơi, khói phủ 
mịt mù trong tâm tư anh

Vì thế nơi thượng tầng thoáng mát, cao thanh
Em se tơ cho mơ màng nắng biếc 
Nàng Mộc Nữ bên trời xa tha thiết 
Thả tên mình lên bè mây diễm tuyệt 
Anh giữ tên Mỵ êm đềm 
Suốt đời này và kiếp tới thần tiên …
Cao Mỵ Nhân
ĐOM ĐÓM DƯỚI TRĂNG  
     
Sân trăng một lúc si cuồng
Theo con đom đóm tìm nguồn nguyệt tan
Không gian chuyển tiết hoang tàn
Những con đom đóm gọi đàn quỷ ma

Nửa khuya, trăng bỗng nghiêng tà
Nguyệt mang lửa ngọn hằng nga về trần
Hằng nga ngần ngại gian truân
Sợ con đom đóm tới gần đắm mê

Cung thương giọt thả lê thê
Lưu Thần, Nguyễn Triệu tái tê đêm dài
Giật mình hồn đã Liêu Trai
Mái xưa tình tự đơn sai hẹn hò

Con đom đóm lạnh co ro
Nửa vầng nguyệt lãng đắn đo lượn vòng
Từ đi ngày tháng lưu vong
Đêm nay nguyệt thực đừng trông lửa vàng …
Cao Mỵ Nhân

CHIM BAY MỎI CÁNH


Làm sao em sống được lâu
Để yêu anh tới bạc đầu mới thôi
Sống lâu thì chắc được rồi
Nhưng yêu thì phải hỏi trời nên không


Bởi trời cho trăm mùa đông
Làm sao tránh khỏi bão giông tình trường 
Tình mình như khói như sương
Trăm năm là đủ yêu thương trọn đời


Nhưng anh không thốt nên lời
Bởi trong ngôn ngữ tuyệt vời thiết tha
Giữa trời mây nước bao la
Chim bay mỏi cánh vẫn là đứng yên


Nói rằng : ” anh rất yêu em “
Nghe như có vẻ muộn phiền  trong thơ
Vào ra phong thái ngẩn ngơ
Nên thôi cũng chẳng ước mơ sống già …
      CAO MỴ NHÂN   
NƠI THỀM SINH HOÁ     
         
Buổi chiều nghe tin Tư Lệnh
Đã rơi vào bệnh trầm kha
Nhớ thời dọc ngang trời biển
Từ Trường Sơn tới Hoàng Sa

Tư Lệnh thường ngồi yên lặng
Trầm ngâm ngó mãi bản đồ
Máy truyền tin vang cõi vắng
Chuyển về A Lưới, A Shau

Trực thăng chờ ngoài sân cỏ
Tư Lệnh nón sắt, bidong
Điếu thuốc trên tay vẫn đỏ
Chiến hào xẻ dọc miền Trung

Bay từ Gio Linh, Bến Hải
Bay vô Sông Vệ, Sa Huỳnh
Bay theo Thu Bồn lên ải
Duy Xuyên, Đá Dựng, Dùi Chiêng

Chiến hữu Quân Khu tươi tỉnh
Một ngày diện kiến Tướng Quân
Huynh đệ chi binh ổn định 
Bây giờ chuyện đã trăm năm

Người đi hay người ở lại
Cũng tuỳ gió nổi mây tan
Trị, Thiên , rồi Nam, Tín , Ngãi
Địa đầu giới tuyến mênh mang

Mai đây quê hương quang phục
Bốn vùng chiến thuật ngậm ngùi
Nắng vàng vãi trên vựa thóc 
Miền Nam thương nhớ người ơi…
Cao Mỵ Nhân
TIẾNG YÊU
           
Tiếng Yêu nghe thật dịu dàng 
Như tay anh vẫn thường quàng vai em
Tiếng Yêu nghe sao êm đềm
Như em che cặp mắt nhìn thơ ngây

Tiếng Yêu vẳng vọng đâu đây
Rõ ràng, sao lại tỉnh say giả vờ
Tiếng Yêu chất ngất trong thơ
Cho anh chuyên chở mộng mơ tặng người

Tiếng Yêu ôi quá tuyệt vời
Xin đừng lưỡng lự, kẻo rồi ăn năn
Tiếng Yêu giờ đã trăm năm
Ru em suốt cả giấc xuân êm đềm

Tiếng Yêu em chỉ trao mình
Còn chi để nói mà trình với thưa 
” Biết rồi, em hết Yêu chưa
Tiếng Yêu vốn mới với xưa thuận hoà …”

Cao Mỵ Nhân
MỖI NGƯỜI MỘT TUỔI

Thế là anh và mình
Mỗi người thêm một tuổi
Ngó xuân sầu rã rượi 
Nghe tin buồn bạn xa


Ô hay mới hôm qua 
Còn kêu nhau điện thoại
Sao ngày nay bải hoải
Bạn đó đã ngủ yên 


Chẳng có gì đâu em 
Anh cười vui … héo hắt 
Khi nghe hồn mất mát 
Mới hiu hắt cười buồn


Nỗi cô đơn bồn chồn 
Đưa anh vào kỷ niệm
Chẳng còn gì giấu giếm 
Chúc: ” vạn sự bình an ” .


 Hawthorne  31 – 12 – 2022. 
          CAO MỴ NHÂN 
AI VỀ PHỐ NÚI
  
Em thức dậy rất sớm 
Mới hơn nửa đêm thôi 
Pha trà buồn lỡ chớm
Em ngồi đợi mưa rơi


Mưa không có giọt nước 
Chỉ toàn sương khói bay
Làm trái tim ẩm ướt
Nhớ anh giữa giấc say


Sợi tơ vương mái tóc
Em gỡ rối vai anh
Điều chi khiến em khóc
Cuộc tình sầu mong manh


Đêm vơi niềm buồn tủi
 Nỗi cô đơn dạt dào 
 Mai em về phố núi 
 Cùng anh ngắm trời sao …
Cao Mỵ Nhân
ĐIỆN THƯ

Xếp tư một lá thư tình 
Phần nào là góc của mình nơi anh
Thư tình chẳng có giấy xanh
Chữ không mực tím hiền lành thủa xưa


Email tình cũng gió mưa
Bấm sai một chữ là chưa thật lòng 
Rõ ràng em quá nhớ mong
Nhưng anh cứ bảo là không khi nào 


Thư xưa thủ thỉ buồn rầu 
Tràn ra nét chữ đọng mầu nỉ non
Email giờ đẹp vẹn tròn 
Mặt thư thẳng thớm lại còn sạch trơn


Lời nào thấm lệ cô đơn
Trên trang Ipad nên hờn giận khô
Thư đi khắp nẻo sông hồ 
Anh cười : tình ý qua thơ điện rồi …

     CAO MỴ NHÂN 
VƯỜN TÌNH HOA NỞ 

Ôi không mê loạn nữa sao
Khi vườn tình anh hoa nở
Trắng mầu mây bay thổ lộ
Rằng em đã khổ vì yêu


Đừng nhìn em vẻ hắt hiu
Hãy đưa tay cho em nắm
Em đang vô cùng say đắm
Cuộc tình huyễn ảo của anh


Vạt buông nắng xế mong manh
Anh thường xót xa ngây dại
( Có hẹn hò đâu mà đợi ) 
Hỡi người tình lỡ trăm năm


Hỡi người yêu dấu xa xăm 
Thiên thu tình tan theo gió
Vẫn cuồng si như thế đó
Thưa anh, riêng mãi anh thôi …
     CAO MỴ NHÂN 
Trang tác giả nữ sĩ CAO MỴ NHÂN trong website VBVĐBHK

Vui lòng bấm vào đây
Bài Xướng:Chờ Trăng

Trăng ơi xích lại thật gần
Để bóng tâm sự thì thầm nhỏ to
Để cho đêm chẳng hững hờ
Để đôi tri kỷ dệt mơ tình đầy

Trăng ơi xin chớ vội xoay

Để cho bóng được ngất ngây hương đời
Trăng ơi xa quá ngàn khơi
Song thưa bóng vẫn trọn đời… chờ trăng.

Kim Oanh
Bài Họa:

Dỗi Trăng

Trăng em đang ở rất gần
Sao ra đồng vắng ru thầm gió to
Lỡ trăng nghe gọi buông hờ
Áo xiêm thay vội trong mơ mộng đầy

Trăng thường nể gió vần xoay
Em không chung hưởng niềm ngây ngất đời
Bỏ trăng lên bát ngát khơi
Không gian dừng lại bên đời, dỗi trăng…


Hawthorne  2 – 9 – 2021
Cao Mỵ Nhân 
TÌNH VUI  
Valentine !  Valentine 
Có anh hay chẳng có ai bên mình 
Bao nhiêu thiên hạ tỏ tình 
Valentine đợi bóng hình phù vân 

Valentine đúng dịp Xuân 
Ngó em vui quá, cố nhân mỉm cười
Rằng : ” anh vẫn ở bên trời
Nhưng, ngày lễ hội suốt đời nhớ nhau “

Valentine ! trước như sau
Tình xưa là chính tình đầu thủa nào
Lúc nào em cũng đắm say
Valentine tưởng khói mây giao hoà 

Valentine ! Ôi thiết tha
Nồng nàn gió chuyển hương xa tìm về 
Valentine, niềm si mê 
Nụ hôn chan chứa thơ đề tặng anh …
Cao Mỵ Nhân
       
TIẾNG YÊU
           
Tiếng Yêu nghe thật dịu dàng 
Như tay anh vẫn thường quàng vai em
Tiếng Yêu nghe sao êm đềm
Như em che cặp mắt nhìn thơ ngây

Tiếng Yêu vẳng vọng đâu đây
Rõ ràng, sao lại tỉnh say giả vờ
Tiếng Yêu chất ngất trong thơ
Cho anh chuyên chở mộng mơ tặng người

Tiếng Yêu ôi quá tuyệt vời
Xin đừng lưỡng lự, kẻo rồi ăn năn
Tiếng Yêu giờ đã trăm năm
Ru em suốt cả giấc xuân êm đềm

Tiếng Yêu em chỉ trao mình
Còn chi để nói mà trình với thưa 
” Biết rồi, em hết Yêu chưa
Tiếng Yêu vốn mới với xưa thuận hoà …”

Cao Mỵ Nhân

    GIẤC TÌNH
 
Vần thơ ai thả lên trời
Để con bươm bướm rong chơi suốt ngày
Tìm hoài chẳng thấy thơ bay 
Một mình em ngủ đã say giấc tình 

Thơ mà cũng thích phiêu linh
Sao con bươm bướm nặng tình mộng mơ
Còn anh cứ để em chờ 
Năm này tháng khác thẫn thờ nhớ nhung 

Mùa xuân vẫn ở bên lưng 
Hoa thi nhau nở tưng bừng vườn em 
Tại anh hay bướm đua chen 
Khiến bao phấn phủ êm đềm tóc nâu

Thơ không còn chút nhiệm mầu 
Bay đi cho khỏi trách nhau lỡ lầm 
Bướm vờn quanh nỗi tủi thân 
Thương em khổ luỵ bao lần vì yêu…
Cao Mỵ Nhân                  


       GIẤC BƯỚM
Từ khi biết mình là lệnh ái
Rời thiên đường, lạc bước nẻo trần  gian
Ta ưu tư mơ tưởng những đêm vàng
Bên gối mộng tràn đầy bao hạnh phúc 

Rồi bình minh điểm hồng đôi mắt ướt 
Những giọt tình trong sáng rớt môi hôn
Những mặn nồng thương nhớ cũng nhiều hơn
Ta chợt biết yêu mình trên ngôi thánh

Làm giai nhân, làm thơ, ai so sánh
Mỗi lần yêu một lần chết trong tim
Bởi mỗi lần xa, một lần khóc đêm đêm
Nên sợ hãi từng phiên buồn thao thức

Nhưng tiếng lòng lại như muôn cung bực 
Cứ rung lên, và thánh thót bay xa
Dưới trăng khuya, bướm lạc giữa yêu ma
Ta thầm nhớ lời vàng ngâm thánh thót

Hồn bướm ơi, nỗi say nào chất ngất
Bằng nỗi say ngôn ngữ của tình yêu 
Ta trở về, nhung nhớ đã rong rêu
Ngày tháng đứng lịm buồn trên đất cũ …
Cao Mỵ Nhân


Thơ: Cao Mỵ Nhân 

 Sáng tác: Nhạc: Thái Phạm
Ca Sĩ: Thanh Hoài