KHÁNH GIAO- BÁC SĨ PHÙNG VĂN HẠNH

Tiểu sử:

Bác sĩ Phùng văn Hạnh  Bút hiệu: Khánh Giao
Sinh năm 1931 tại làng Túy La, phủ Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam, Việt Nam
Tú Tài Pháp bán phần ( Huế 1953)
Tú Tài Pháp ban Toán toàn phần (Lycée Yersin, Dalat 1954)
Y Khoa Sài-gòn (1954-61)
Trưng tập vào Quân Y QLVNCH Năm 1961, cấp bực Trung úy Y sĩ .
Y sĩ trưởng Trung Đoàn 41 DakTo 1961.
Anh dũng bội tinh 1962. Đại uý y sĩ  Sư Đoàn 9 BB Qui Nhơn, Sadec, Vĩnh Bình
 
1962 Đại đội Lựa thương Đà Nẵng 
1963 Thiếu tá y sĩ giải phẫu Tổng Y Viện Duy Tân Đà Nẵng
1964 Trung tá Bác sĩ, biệt phái ngoại ngạch tại Trung Tâm Toàn Khoa Đà Nẵng, trưởng khối Giải Phẫu chỉnh Hình (1964-1975)
Được thưởng  3 Ytế bội tinh trong 12 năm phục vụ tại TTYTTK Đà Nẵng. 
 Bác sĩ lưu dung BVTKĐN(1975-76). 

Vì chỉ trích sai lầm XHCN nên bị đi tù. Học tập cải tạo lao động Tiên Lãnh, Tiên Phước, Quảng Nam (1976-88).
.Xuất trại 1988, vượi biên cùng năm. Được tàu Pháp Médecins sans Frontières vớt (BS Trang Châu Hội YSVNCanada) Trại tạm cư tị nạn CS Palawan, Phi luật Tân 8 tháng (1988-89) Định cư Montréal, Canada tháng 5-1989 cho đến nay.

Tham gia tích cực hoạt động CĐVNQGHN Chủ tịch CĐNVQG Montréal (2002-2005)
 Chủ tịch chủ tịch đoàn các CDNVQG toàn Canada (2002-2005)
Kính mời quý độc giả nhấn vào hình hay tựa đề để thưởng thức các tác phẩm của tác giả Khánh Giao- Bác sĩ Phùng Văn Hạnh
Trang thơ của tác giả Khánh Giao- Bác sĩ Phùng Văn Hạnh
7 Nghệ thuật sống kiếp người
1-Nhìn thấu lòng người, không cần bày tỏ
mà chừa cho họ một con đường
chừa cho ta khẩu đức vẹn toàn
2-Trách người ta không cần hà khắc
chừa cho họ một chút thanh danh
giữ độ lượng tinh thần ta cao
3-Tài năng không cần phô trương hết
dành cơ hội cho người khác trổ tài
giữ tâm sâu sắc an hòa
4-Có công lao không nhận hết cho ta
mà chuyển cho người khác một vài
như thế mới gọi là khiêm cung
5-Hiểu hết lý lẻ không tranh cải
mà mở đường cho lẻ phải luân lưu
giữ niềm thân ái với nhau
6- Được yêu quí, không cậy hết vào
xẻ cho người chút ít vui vầy anh em
7-Giàu sang không hưởng cho mình riêng
chia cho người chút ít, êm đềm vui thay
Đời đáng giá chớ sống qua loa
Khánh Giao-Bác sĩ Phùng Văn Hạnh
Chuyện con chim ưng của Thành cát Tư Hãn
Thành Cát Tư Hãn đi săn thú
Trên vai dũng mãnh đậu chim ưng
mà ông đặc biệt yêu thương
Đến trưa chưa được một con thú nào.
Một mình thúc ngựa quay về trại
khỏi cáu kỉnh với thuộc hạ mình,
khát nước đưa mắt nhìn quanh
thấy dòng nước nhỏ lanh tanh sụt sùi
bên phiến đá dưới trời sa mạc
Ông lấy ra cốc bạc hứng ngay
thật lâu cốc nước mới đầy
Đưa lên môi, chim ưng bay giật liền
chiếc cốc rơi nằm lăn trên cát
Hãn giận lắm nhưng rất quý chim
Cúi xuống ông lượm cốc lên
Lau sạch bụi, hứng nước thêm để dùng
được nửa cốc, chim ưng lao tới
làm cốc nước lật đổ văng xa
Lần nầy Hãn tuốt gươm ra
lượm cốc, hứng nước, phòng xa, canh chừng
Cốc sắp đầy, chim ưng ập đến
Hãn ra tay, nhát kiếm xuyên tim
giết trong chớp mắt con chim
Nhìn lại dòng nước đã chìm mất tăm
Leo tảng đá, truy tầm sau trước,
Hãn nhìn thấy vũng nước kế bên
có xác rắn độc lềnh bềnh
Nghĩ mình uống nước qui tiên chắc rồi
Ôm xác chim, lệ rơi lả chả
Hãn trở về nơi trại đóng quân
Ra lệnh đúc một tượng vàng
dáng chim ưng, để ghi ân muôn đời
Trên cánh chim tạc lời của Hãn:
“Thậm chí khi người bạn làm điều 
“mà anh chẳng thích chút nào
“người đó vẫn cứ còn là bạn anh”
Cánh kia khắc lời răn muôn thuở
“Hành động trong giận dữ  luôn luôn
“đưa đến thất bại hải hùng
“để rồi hối tiếc không cùng về sau”
Khánh GiaoBác sĩ Phùng Văn Hạnh
Bn Hu

Thời gian đi, cuộc đời ngắn ngũi
sống xa cách , cư trú mỗi nơi
con cái lớn, phải xa rời
công việc bề bộn, ngược xuôi mõi mòn
Đam mê nếu có còn, giảm thiểu
Gia đình, ngoài tiên liệu bất ưng
Con tim tan vỡ, đau thương
Cha mẹ khuất bóng, đồng hương quên mình
đồng sự cũng phụ tình nghĩa cũ
công danh và nghiệp vụ ngày tàn
Nhưng bạn hữu vẫn cận gần
Dù cho khoảng cách, thời gian kéo dài
Bạn thân không một ai xa vắng
đến giúp ta, sốt sắng ân tình
bể khổ lặn ngụp một mình
bạn hữu tới tấp đến gần giúp ta
nào khuyến khích, nắm tay nâng đỡ
ở cuối đường hớn hở chào mời
Đôi khi bạn phá luật chơi
suốt hành trình vẫn không rời ta ra
Có bạn hữu, món quà dương thế
Không có bạn, đời sẽ khác đi
Hành trình trên quả đất nầy
Không ai đoán trước vui say nhường nào
Hay đau thương dâng trào thử thách
hoặc nhu cầu cấp bách tựa nương
Giữa người đồng hành trên đường
Nhu cầu đòi hỏi thông thường giúp nhau
Thông điệp nầy gửi trao bạn hữu
Là thành phần sinh tử đời người
Phần tôi, tôi đã gửi rồi

Khánh Giao Bác sĩ Phùng Văn Hạnh
CÁM ƠN CUỘC SỐNG
BS Phùng văn Hạnh
Nếu khó ngủ, bạn nên nghĩ đén
kẻ không nhà, không nệm, không chăn
Găp tồi tệ nơi việc làm
nghĩ kẻ thất nghiệp, lo toan đêm ngày
Quan hệ bạn xấu đi, chán nãn
Hãy nghĩ kẻ không bạn, cô đơn
Buồn phiền, vô vị cuối tuần
Nghĩ nàng quần quật, lo ăn cả nhà
Hư xe đi bộ xa, mỏi mệt
Hãy nghĩ kẻ tê liệt đôi chân
Nhiều mất mát, lắm băn khoăn
cám ơn cuộc sống trui rèn thân tâm
Nghĩ đên kẻ không làm nên chuyện
để tuổi trẻ bình lặng trôi qua
không trải nghiệm, phí tài hoa
Nếu đời đem lại xót xa đau buồn,
nạn nhân những ghen tuông, đố kỵ
của những kẻ cạn nghĩ, nhỏ nhen
Bạn tự an ủi nghĩ rằng
lắm chuyện tệ hại gấp trăm trên đời
Bạn hãy nhớ chuyển lời nhắn nhũ
đến người bạn ấp ủ, mến yêu
Lời khuyên sẽ giúp họ nhiều
để lòng thanh thản, phiêu diêu thoát trần
 
Tác giả Khánh Giao- Bác sĩ Phùng Văn Hạnh
Cuộc đời
Cuộc đời ngắn ngủi là thường
Không cần thật đẹp, yêu thương là cần
Không cần phải thật giàu sang
Biết thỏa mãn, đạm bạc, hân hoan, trải đời.
Đó là hạnh phúc người ơi
Không có chữ nếu ở nơi việc làm
Chỉ là kết quả, hậu phần.
Nụ cười đối diện trưởng thành mới ngoan.
Đường không thông, chọn đường vòng
không thoải mái, chọn thong dong, khỏe người
Tình cảm tan nát rồi, chấp nhận 
sống tích cực, cố gắng vươt qua
Người hung ác ta lánh xa
Có chút khổ sở cười là tiêu tan
Chút tổn thương kiên gan sẽ hết
Không uống rượu không biết say sưa
Không mệt mỏi, đứng thẳng là vừa
Tâm không bi thương, xem như chưa đổ nát
Khánh GiaoBs. Phùng Văn Hạnh
Tuổi già
Ta thích giáo đường cũ, đồ xưa
thích tranh cổ, sách vở thời qua
nhưng quên giá trị người già cổ nhân
giàu tâm linh, tinh thần chất ngất (Lin Yutang)
Phải biết ơn tóc bạc, tuổi già
đó là cái giá mà ta
phải lo bồi đắp để mà hiện sinh.
Tuổi 80 và quanh tuổi ấy,
người đồng thời hết thảy bạn ta (Igor Stravinsky)
Goethe viết Faust tuổi 82
Titien 98 trổ tài họa danh
Toscanini đại hòa âm điều khiển
tuổi 87, nổi tiếng một thời
Edison 83, để đời
những khám phá giúp người tiện nghi.
Bản hiến pháp Hoa Kỳ được viết
khi Franklin 81 tuổi già.
Mai tôi chết ngày nào cũng mặc.
Jacinto Convit cứ bắt đầu làm
thuốc ngừa ung thư vào năm
ông 90 tuổi, danh vang một thời
Xem gương ấy ai ơi tiến tới
Không có gì ngăn nổi giấc mơ.
 Cho dù xây đắp trên tro
Ai yêu hy vọng trong đời phút giây
với huyền ảo mê say vui sướng
Thời gian qua quên lãng là thường
Nhưng giấc mơ, xây dựng, yêu thương
hi vọng bền bỉ xin đừng cho ai
gọi mình già, thanh thản đứng ngoài.
Tuổi trẻ, sắc đẹp đó là tai ương
Tuổi già là tượng trưng nghệ thuật (Ling Yutang)
Nghệ thuật già giữ được ước mong (André Maurois)
Trưởng thành lối sống thong dong
với những việc luôn vẫn còn nguyên si
Khi già nét đẹp lạ thay
biến thành đức tính cao dày nội tâm (Ralph Waldo Emerson
Người thường cho tuổi già khôn ngoan quá
là mùa của gặt hái cây trồng
Trong mắt trẻ, thấy lửa  hồng
Trong mắt già, ánh lửa chong đêm dài (Victor Hugo)
Tuổi già không phải là tóc rụng
ma hi vọng chót cũng ra đi
Không già cỗi nếu trong tim
tình yêu dào dạt dâng lên mỗi ngày
Nếu tin yêu dẫy đầy tâm khảm
sống thanh bạch bảo đảm không già.
Xác tín tim mãi trẻ ra
Nhìn kỷ lại theo chuổi dài thời gian
thấy thời trẻ thanh tân kết tụ (Francisco Aramleuro)
Khánh GiaoBác sĩ Phùng Văn Hạnh
NHỮNG ĐIỀU NÊN BIẾT 
Đừng nên xem điều gì quá trọng
nhận may rủi  rộng lượng nhẹ nhàng
trong  cuộc sống đầy khó khăn
thành công , vui sướng ,giàu sang chẳng màng
Lo đạo đức bản thân trước đã
trở thành người có giá trị cao
Ta nên bày tỏ lo âu
thất bại với bạn, họ hầu cảm thông
tốt hơn là với phường thù địch
chúng lắng nghe vui thích, thỏa lòng
Người có đạo đức luôn kính trọng
bậc thánh hiền cao thượng thanh cao
Không trọng họ thì hóa ra
đạo đức của bản thân ta kém rồi.
Thế giới này muôn đời khổ cực
nếu mỗi người một mực vì mình
Đừng khóc, bể khổ sinh linh
sẽ đầy nước mắt, nhận chìm tương lai
Cười ngạo mạn ,càng sai hơn nữa
Tương lai sẽ tan vỡ , mịt mù
Nếu mà không biết cúi đầu
nhặt cây kim, thì về sau đừng hòng
làm việc lớn, và trong sinh hoạt
không tiết kiệm cái quạt, bóng đèn
thì đừng nghĩ sẽ nhiều tiền
trở nên giàu có, ăn trên, trốc ngồi
Nghĩ mình giỏi, thói đời ngu dốt
biết mình kém không chút tự ti
Thế là nghiêm minh nghĩ suy
Luôn luôn cố gắng, rồi đây công thành
Người kiêu mạn trời dành tai nạn
đau khổ bất ngờ, lắm thương đau
Người khiêm hạ, không cơ cầu
niềm vui vẫn đến, bất ngờ đỡ nâng
càng khiêm hạ lại càng hạnh phúc
Chưa biết họ người tốt hay không
khi họ chẳng hề khoe khoang
nhưng người bản lĩnh thì khôn điểm nầy
giấu kín chẳng ai hay thực lực
Khánh Giao- Bác sĩ Phùng Văn Hạnh
Bảy cái nhất
1-cái gì bén nhất trên đời
Đó là cái lưỡi con người phải chăng
Lưỡi có thể dễ dàng thương tổn
trái tim người khác, khốn đốn khổ đau
2-Xa nhất là nơi nào hỡi bạn
Đó là quá khứ ngăn cản con người
cố công quay lại một thời đã qua
dù giàu có mấy cũng là bó tay
3-Cái gì to lớn nhất đây
đó là ham muốn, đọa đày những ai
chịu làm tay sai cho nó
Vậy hãy cẩn thận khi chọn đam mê
4-Cái gì nặng nhất như đe
Đó là lời hứa nặng nề làm sao
Dễ nói, nhưng khó biết bao hoàn thành
5-Cái gì nhẹ nhất cõi trần
Khiêm nhường nhẹ nhất, dễ dàng lãng quên
6-Cái gì gần nhất, kề bên
Đó là sự chết hiện lên bất ngờ
7-Cái gì dễ làm nhất trên đời
là gây đau khổ cho người quanh ta
Vậy nên thận trọng tối đa
Khánh Giao-Bác sĩ Phùng Văn Hạnh
Hạt giống Sự Thật
Chuyện kể rằng có vua tài đức
không có con, ao ước có người
vẹn toàn tài đức kế thừa
qua cuộc chiêu mộ, tuyển ra nhân tài
Rồi một ngày,lệnh ngài triệu tập
vào hoàng cung, tất cả thiếu nhi
từ năm tuổi đến mười hai
Ngài giải thích ý định Ngài như sau
“Trẫm tìm người đức tài trong sáng
“để thay Trẫm cai quản quốc gia”
“Trẫm trao hạt giống nầy đây 
“các em trồng tỉa nên cây đàng hoàng
“sau ba năm, em mang trình diện
“cho trẫm xem diễn tiến trồng cây”
Sau khi nhận giống về nhà
Các em chăm sóc rất là công phu
cố gây chú ý vua bằng cách
tạo một cây đặc sắc xinh tươi
đơm hoa kết quả hơn người
Đúng ngày hẹn, được vua mời vào cung,
Các em vội lên đường trẩy hội
Cả nước cũng sôi nổi trông chờ
xem vua đã chọn cây nào 
em nào sẽ được tuyển vào trong cung
để trở thành đế vương kế vị
Nhà vua hỏi tỉ mỉ từng em
Cách thức trồng cây để xem
Nhưng vẫn chưa tỏ nỗi niềm thích ưa
Bỗng mọi người thấy vua dừng lại
trước cậu bé  buồn bã, ngại ngùng
trên tay bưng cái chậu không  
không cây nào mọc, mắt rưng lệ nhòa
Vua mới hỏi:” vì sao em khóc”
Cậu bé thưa: “con dốc sức làm
“gieo giống vào chậu đàng hoàng
“bón phân, tưới nước, siêng năng hằng ngày
“áp dụng những dạy bày gieo giống
“nhưng chậu đất vẫn trống không cây
Nói xong mắt em lệ đầy
Vua ôm em bé trong tay lệnh truyền
quân lính kiệu em lên tới chỗ
dành cho người đức độ  quân vương
Mọi người sửng sốt bàng hoàng
Vua nói:”Kẻ có thành tâm trẫm tìm 
“chính cậu bé nhận mình thất bại
“gieo giống mà đợi mãi không mầm 
“bởi vì cách đây ba năm
“trẫm trao giống luộc giết mầm còn đâu”.
Quay qua cậu bé vua nói tiếp:
“Trung tín con tha thiết giữ gìn
“Trong việc nhỏ đã trung thành
“Không bị mê hoặc ngai vàng lợi danh
“Con cần mẫn chu toàn công việc
“Long sắt son làm hết khả năng
“Là điều trẫm mong uớc thầm
“Trên tay con chậu đất trần không cây
“Nhưng tim con lại đầy hạt giống
“của sự thật , con muốn gieo trồng
“vào sâu đến tận cõi lòng
“những người chứng kiến việc làm của con
Khánh GiaoBác sĩ Phùng Văn Hạnh
Tôi tin

Đôi khi người mạnh nhất chúng ta

cười vui trong khổ đau âm thầm
khóc sau cửa đóng then cài
đấu tranh đơn độc không ai biết gì
giúp kẻ khác không hề kể lể
Không ai trở lui, để bắt đầu
Nhưng ai cũng có hôm nay
khởi sự việc mới, ra tay hoàn thành
Hãy nhớ tám điều mang hạnh phúc:
giải phóng tim tức bực ghét ghen
giải phóng não những lo phiền
sống đơn sơ. Cho đi nhiều, từ tâm
Đòi hỏi ít, không cần phép lạ
Tha thiết với con cái, gia đình
Yêu quê hương, dạ trung trinh
Tình tự nòi giống, công dân ngoan hiền
Chớ bỏ bạn cũ, tìm không dễ
người bạn khác thay thế người xưa
Bạn cũ như rượu ủ lâu
thêm ngọt dịu với thời gian kéo dài.
Anh không thể khiến ai thương tưởng
chỉ cần anh mềm mỏng tương thông
tự nhiên họ đem lòng thương
giá trị anh, họ sẽ tường không lâu
Đừng trách người làm ta thất vọng
mà trách mình kỳ vọng quá nhiều
Luôn luôn cám ơn một điều
mỗi sáng thức dậy thấy yêu cuộc đời
còn sống ở dưới Trời hưởng phước

chào gia đình, mến chúc bạn bè


Khánh GiaoBs. Phùng Văn Hạnh
NẾU KHÔNG CÓ TÌNH YÊU
Trách nhiệm không có tình yêu
hành xử bất nhã, gây nhiều tổn thương
Công bằng mà lại không bác ái
hóa tàn nhẫn, gây hại mục tiêu
Ngôn luận không có tình yêu
hóa ra xoi mói, đặt điều, ghét ganh
Hiểu biết sẽ biến anh láu cá
nếu chủ đích không có tình yêu
Đon đả mời đón có chiều
giả dối, nếu vắng tình yêu mặn nồng
Tình yêu không đi cùng học tập
bạn sẽ thành cố chấp, hẹp hòi
Quyền lực hóa áp bức thôi
nếu yêu thương vắng tim người quyền năng
Không tình yêu biến anh kiêu ngạo
khi danh tiếng đang thổi anh lên
Anh sẽ tham lam, ham tiền,
nếu yêu thương không đi kèm giàu sang
Lòng tin sẽ biến thành cuồng tín
nếu yêu thương không chiếm cõi lòng
Nói chung đời không yêu thương
Bạn chỉ sẽ là số không khổng lồ
Khánh GiaoBS Phùng văn Hạnh
CÂU CHUYỆN THÁNH KINH
Đăng trong 03/20/2017 bởi Bác sĩ Phùng Văn Hạnh
CÂU CHUYỆN THÁNH KINH
Bác sĩ Phùng Văn Hạnh
Ở Colombie có cô học sinh
Nhà trường cho quyển Thánh Kinh dặn rằng
Mỗi ngày nhớ đọc siêng năng
Và cô thích thú chuyên cần sớm trưa
Nhưng cha cô bất ngờ thấy được
Bảo con rằng : ‘’chớ đọc sách nầy
Dạy điều gian dối trái sai”
Khuyên con nghe lấy lời cha dặn dò’’
Tuần sau cũng bất ngờ ông thấy
Con gái đoc mê mãi Phúc âm
Muốn con từ bỏ quyết tâm
Ông tịch thu sách, nhẹ nhàng trách con
rồi nhét sách vào trong túi áo.
Ông lên xe đến sở mỏ than
Ngày ấy ông phải xuống hầm
Kiểm tra khai thác ở tầng dưới sâu
Một giờ sau bỗng đâu báo động
Hơi than nổ chôn sống công nhân
Cứu cấp gặp phải khó khăn
5 ngày sau mới đến tầng hầm sâu
Nhưng đã trễ, thương đau đến trước
31 người chết ngột thảm thay
Ông kỷ sư cầm trong tay
Quyển thánh kinh ông lấy ngày ra đi
Cuối sách ông có ghi hàng chữ:
“Con ơi hãy gìn giữ sách nầy
Những lời dạy dỗ trong đây
Sự thật vĩnh cửu tràn đầy yêu thương
Cha tìm lại Thiên đường đánh mất
Vì đam mê vật chất, kiêu căng
Trước mặt Thiên Chúa từ nhân
Cha đã sám hối ăn năn thật lòng.
Con nhớ đọc những dòng cha viết
Và không ngừng đọc tiếp Phúc âm
Lạ thay 30 công nhân
Cùng ký vào sách tâm thành tuyên xưng:
Thánh kinh là tin mừng mạc khải
Vì yêu thương nhân loại lạc loài
Thượng đế xuống thế làm người
Nối kết giao hảo giữa Trời, thế gian
Trong ta Chúa ẩn tàng cùng sống
Dìu đắt ta vào chốn vĩnh hằng
Khánh GiaoBác sĩ Phùng Văn Hạnh
10 thứ bất kham
Cuộc đời có 10 thứ, dù muốn
cũng bất lực, chịu sống buồn phiền
cảm thấy mất hết niềm tin
Hi vọng khi biết 10 niềm bất kham
bạn sẽ biết phải cần buông bỏ
để đạt được cái có nhiều hơn
Thứ nhất là tình bạn đi đong
Vì duyên thành bạn, dứt lòng cũng duyên
Chớ níu kéo, đâu ghìm lại được
Tình nghĩa xưa , họ dứt nhẫn tâm
Thế là họ mất bạn thân
Còn ta chỉ mất người không trung thành
Hai là dòng thời gian trôi chảy
thị phi, vui buồn thảy qua đi
Thanh xuân ngắn ngủi một thì
không quay trở lại, việc chi cần làm
phải nỗ lực hoàn thành tốt đẹp
Để không hổ thẹn kiếp nhân sinh
Ba là thất bại đè lên
khiến bạn khó thở, niềm tin không còn
Tuy nhiên, nếu bạn thầm chấp nhận
Cố đứng lên phấn chấn dựng xây
Bạn thấy mọi sự đổi thay
đời không tồi tệ như ngày đã qua
Bốn là xuất thân ta không chọn
nơi sinh và cuộc sống mẹ cha
một thân cô đơn xót xa
Năm là cô đơn ấy, ai hiểu giùm
trong u sầu, trong từng vui sướng
Tất cả sang hèn, vốn cô đơn
Cứ quanh quẩn trong tâm hồn
Mọi người như thể, luôn luôn đi tìm
ý nghĩa đời sống mình chân thực
Sáu là vô vọng trước tình yêu
một loại độc dược phiêu diêu, ngọt ngào
gọi là ưa thích không giới hạn
có đủ loại, đủ dạng mỹ miều
có dạng ưa thích, không yêu
Bảy là quên lãng thật nhiều
Tưởng là nhớ mãi, mất tiêu đâu rồi
Có kỷ niệm để rồi hoài niệm
Sao không thong dong chuyện tự nhiên.
Vui với hiện tại ưu tiên
Thứ tám :quá khứ nên để qua
dù muốn, dù không, ta chấp nhận
Điều duy nhất để đọng một vài
ký ức đáng nhớ, khó phai
Chín là, cười nhạo người ta đừng màng
Tai của ta, miệng là của họ
Họ nói gì, ta chớ để tâm
Học cách mĩm cười, lặng câm
Mười là cái chết âm thầm đợi ta
không tránh khỏi, vậy là bước tới
Thản nhiên liếc mắt với tử thần 
Như vậy thời gian trên trần
an nhiên tự tại, lo toan mọi bề
sống ý nghĩa, chắc là về
quê hương tuơi đẹp, hả hê tấm lòng
Khánh GiaoBác sĩ Phùng Văn Hạnh


GIEO GÌ GẶT NẤY
Chuyện xảy ra ở nông thôn
có thiếu nữ về nhà chồng, sống chung 
với bà gia trong cùng một hộ
Ngay từ đầu, đã khó ưa nhau
Sở thích hai người khác xa
Cô dâu thì thấy bà già khắc khe
Bà già chê cô dâu bất hiếu
Ngày qua ngày, họ chịu đựng nhau
Bà gia theo  thói cổ xưa
buộc cô dâu hành xử như ý bà 
Chồng thì bênh, cho là mẹ đúng
Cuối cùng không chịu đựng được lâu,
cô dâu đi tìm dược sư
để mua thuốc độc khử trừ bà gia
Cô được dược sư trao cỏ lạ,
lại dặn dò :” cô phải cố công
“nấu những thức ăn thật ngon
“lén bỏ cỏ lạ vào trong, mời bà
“Chừng 6 tháng bà ra thiên cổ.
“Thời gian đó, tránh mọi nghi ngờ
“cô phải gìn giữ ,đắn đo
“luôn thuận thảo, luôn nghe lời dạy răn
“xem bà như bà hoàng , mẹ ruột
“thân ái, kính trọng, một mực yêu thương.
Về nhà cô hết lòng cố sức
theo lời dặn để được thành công:
hiếu thảo, nấu ăn ngon, thành kính
chiều mẹ chồng như chính mẹ mình
6 tháng trôi qua rất nhanh
Cô dâu nhận thấy tình hình đổi thay
hết bực bội, vui vầy hạnh phúc
không khí gia đình được yên vui
Bà gia cũng thay đổi rồi
Khen dâu nức nở với người chung quanh
rầy con mình, bà bênh dâu quý:
giỏi, hiếu thảo, chăm chỉ, vẹn toàn.
Hạnh phúc nhất là người chồng
Gia đình êm ấm, mẹ con đề huề
Nàng dâu tìm dược sư xin thuốc
cứu mẹ chồng ngộ độc vì nàng

Dược sư sảng khoái cười vang:
-“cỏ lạ tôi cấp an toàn, bổ thôi
Độc dược chính từ người cô đó
đối xử mẹ chồng thái độ bất tuân
Nay độc dược đã tiêu tan 
Vì cô mềm mỏng, mở lòng bao dung
đem yêu thương vào trong ứng xử
sẽ gặt hái mọi sự tốt lành

Gieo gì gặt nấy đó anh:
cho thâm tình, được tình thâm đó mà
ngạn ngữ nói chẳng ngoa. Trời độ
qua tay ta giúp đỡ tha nhân.
Sức mạnh tình yêu lan tràn
nếu ai cũng cố thực hành thương yêu
Thông điệp này cũng như cây nến
chuyển lửa đi chẳng tốn hao gì
thắp thêm nhiều nến nữa đi.
Cho đời hạnh phúc, duy trì tâm linh
Khánh Giao- Bác sĩ Phùng Văn Hạnh


VĨNH BIỆT VĂN THI SĨ KHÁNH GIAO/BÁC SĨ PHÙNG VĂN HẠNH