

Tác phẩm Văn Xuôi: ( Vui lòng nhấn vào các tựa đề sau để xem chi tiết) 1. Người Mẹ -Lê Thị Nhị 2. Mẹ Vẫn Còn Đây -Lê Mộng Hoàng 3. ANH VÀ MẸ- Nguyễn Thị Thanh Dương 4. MẸ HÔM NAY, MẸ NGÀY MAI, MẸ CỦA MUÔN ĐỜI- Nicole Girard (Nicky)- tháinữlan dịch 5. Đôi Tay Của Ngoại- Vô Danh- tháinữlan dịch 6.ƠN MẸ- Nguyễn Thị Thêm |


Ca khúc: Mơ Mẹ Về Thơ: PhamPhanLang Nhạc: Mộc Thiêng Hòa âm: Giang Đông Ca sĩ: Diệu Hiền https://www.youtube.com/watch?v=tfguTqwfT8s&list=PL-PjETWb5itwzpWTWnOicR1HKioQPztvb&index=1 |

Con cò! Có những con cò đi ăn đêm Cò trong ca dao để thêm huyền sử Ta là chứng nhân quá khứ Rớt xuống ao bao lành dữ cuộc đời Ao hứng bão bùng dời đổi Chẳng có ai cứu vớt tới bên ta! Đường đời giông tố phong ba Tứ bề là cả sương sa bão bùng Giờ ngồi ngẫm chuyện kiết hung Tóc râu đã bạc thủy chung chưa tròn! letamanh |
Mẹ Tôi Mẹ tôi quê ở Bắc Ninh Vùng quê nổi tiếng hữu tình nên thơ Giống người tôi thích văn thơ Vần thơ lục bát câu hò à ơi Mẹ tôi lúc tuổi đôi mươi Tảo tần buôn bán để nuôi gia đình Một tay xây dựng cơ dinh Lập ngôi nhà gạch trước đình làng tôi Năm tư loạn lạc khắp nơi Dắt đàn con trẻ về nơi Hà Thành Bố tôi dậy học trong dinh Hai người dìu dắt gia đình vô Nam Nhiều hôm vất vả Mẹ than Bố con chánh tổng xã làng năm xưa Loạn lạc nên phải tản cư Làm nghề dạy học để chờ về quê Ngờ đâu đi mãi không về Khiến cho Mẹ phải tứ bề lo toan Khi xưa bé nghịch – ngang tàng Mẹ không một tiếng phàn nàn la tôi Chỉ dọa mách bố rồi thôi Giờ tôi mới hiểu là người qúa thương Hôm nay Mẹ bịnh liệt giường Nhận ra đã muộn – biết đường báo ân Nguyện cầu cho Mẹ an thân Con xin viết tặng mấy vần thơ yêu Nguyễn Văn Diệm |
SÔNG CHIA MẤY NHÁNH Mẹ là dòng sông chảy quanh đời con, Tiếng sóng vỗ bờ lời ru của mẹ, Tính nết khác nhau đàn con mấy đứa, Lớn lên trong vòng tay mẹ thân yêu. Chúng con bay xa như những cánh diều, Nhởn nhơ trong gío tìm khung trời lạ, Con khôn lớn đã lấy chồng lấy vợ, Những cuộc đời riêng không ở bên nhau. Mẹ vẫn là dòng sông như bấy lâu, Tình mẹ con đã là bao kỷ niệm Dòng sông mẹ gìa nua theo năm tháng, Có mấy con chia mấy nhánh yêu thương. Dù nhánh sông vui hay nhánh sông buồn, Lòng mẹ vẫn đầy không bao giờ cạn, Vòng tay mẹ vẫn là đôi bờ rộng, Khi con chông chênh sóng gío cuộc đời. Mẹ chảy về con, mỗi đứa mỗi nơi, Phù sa yêu thương bên bồi bên đắp, Con lấy của mẹ bao giọt nước mắt Con đã cho mẹ bao nụ cười vui. Mẹ là dòng sông chảy cả một đời Nào ai bắc cầu qua dòng sông mẹ Nào ai đi từ đầu nguồn cuối bể Đo tình mẹ dài, tình mẹ nông sâu. Một đôi khi con chợt thấy lòng đau Không còn mẹ giữa dòng đời xuôi ngược Sông chia mấy nhánh vẫn còn tha thiết Chảy theo con tình mẹ đến vô cùng. Nguyễn Thị Thanh Dương |


Mơ Mẹ về Đêm qua tôi nằm mơ Mẹ về trong giấc mộng Áo hoa tôi biếu Mẹ Che phủ tấm lưng cong Mẹ nằm ghé bên tôi Lặng im Mẹ nhắm mắt Khẽ ôm tôi vào lòng Mẹ ầu ơ tiếng hát Ngủ ngoan con gái Mẹ Hãy ngủ giấc say nồng Quên đi đời gió bão Ngày mai nắng sẽ trong Tỉnh dậy tôi thấy buồn Gọi Mẹ trong tiếng khóc Mẹ ơi con nhớ Mẹ Xin về với con luôn phamphanlang 4/1/2013 |
Vết thương còn sủi tăm (Nhân ngày MẸ – kính tặng những cô phụ trong cuộc chiến Quốc Cộng) Theo chân anh cả đời cùng khắp chốn Nét thời gian in đậm nẽo thiên đường Có những lúc gối chăn bùng tơi tả Sóng vồ gió lốc quyện xoáy vết thương Em tự nguyện như tín đồ dâng hiến Mắt lim dim khấn vái cõi huyền vi Cùng quấn quít nỗi đau thời chinh thiến Nghiệt ngã xa nhau giữa tuổi xuân thì Câu ca dao con cò một thời lặn lội Đi ăn đêm lỡ vướng phải cành mềm Rớt xuống ao không tài nào bay nổi Quê hương chiến trường nợ máu nặng thêm Hết binh đao giờ hơn bốn mươi năm Cỏ trên mồ anh cháy khô màu tủi hận Giọt máu không hòa ướt âm rỉ sủi tăm Giải khăn tang em mang đời lận đận! letamanh |
Bó Hồng Tặng Mẹ Con cung kính. Bó hồng riêng tặng mẹ Cả tình thương, sâu thẳm của tâm hồn Mẹ là suối nguồn, dòng chảy tinh khiết Nuôi con một đời, đến tuổi lớn khôn. Dâng lên Mẹ ngàn đóa hồng thắm đỏ Dòng máu hồng. Mẹ trao tặng cho con Ngày lễ Mẹ, bồi hồi thêm nỗi nhớ Nhớ ơn người, nuôi nấng thuở măng non. Tình yêu mẹ, dạt dào như sóng vỗ Vỗ giấc bình yên, chăm sóc đời con Viết về Mẹ, lời thơ đầy nước mắt Vào nỗi buồn, tuổi xuân đã hao mòn. Công ơn Mẹ, sánh núi cao, biển cả Thấu trời xanh. Thượng Đế phải ngậm ngùi Mẹ là thảo nguyên bao la bát ngát Dòng suối nguồn, tuôn chảy những ngọt bùi. Mẹ trên cao, như sao sáng trên trời Mẹ hiền từ, ôm con cả một đời Lời nguyện cầu, con ước mơ về mẹ Tiếng mẹ dịu dàng, nhớ mãi không ngơi. Tình yêu của mẹ bao la biết mấy Sáng như mặt trời, đẹp như mây bay Ai! Còn Mẹ, đừng làm Mẹ bật khóc Đừng để buồn, giọt lệ ướt trên tay. Xin gửi đến Mẹ, ngàn đóa hoa hồng Thấm sương long lanh, ướt cả nỗi lòng Lời nghẹn ngào, bài thơ ngày lễ mẹ Buộc vào hoa, gửi mẹ những hoài mong. Lê Tuấn Vần thơ tưởng nhớ đến Mẹ. Gửi đến Mẹ ngàn đóa hoa hồng |

Lời Nguyện Ngày Nhớ Ơn… (Bà Ngoại Nguyễn Thị Sang- Má Võ Thị Thoại) Giữa trời thu đóa hoa xinh vẫn rộ Lá ươm vàng nhường chỗ cánh xuân tươi Cả đất trời đều xóa hết ngậm ngùi Nụ cười Ngoại ôi niềm vui rạng rỡ! Dáng dịu hiền ướp hơi thở tỏa lan Danh thơm Má hương ngát cả không gian Cháu con tận hưởng và đang sung sướng Tạ ơn Người bậc trưởng thượng dấu yêu! Trên trời cao được ân sủng thật nhiều Lời cầu ước những điều qua kinh nguyện Mother’s Day về, cùng thanh thản bình yên Chúc Ngoại, Má cảnh Tiên tràn hạnh phúc! Kim Oanh Ngày Mother’s Day Mùa Thu Melbourne 8.5.2022 |

NHỚ MẸ Tôi nhớ mẹ tôi nhớ suốt đời Khi còn bé tí lúc nằm nôi Trưa hè nằm võng, đêm trăng sáng Nét mặt mẹ in, tiếng mẹ cười. * Rồi lúc lớn hơn, tập con bò, Tập đứng tập đi, tập lò dò Chỉ e con té, tay dang rộng Đỡ vội con vào, miệng xuýt xoa … * Con lớn hơn lên tập đánh vần Dưới đèn bố mẹ tựa tình nhân Cả hai ngày ấy chừng đôi tám Mẹ đẹp như trăng đúng tối rằm, * Hạnh phúc tràn lan khắp cả nhà, Nụ cười con tựa Mụ thêu hoa, Rồi con thêm lớn đi trường học, Mẹ bận đón đưa thật đúng giờ, * Đến khi vừa đúng con lên bảy, Chiến tranh Việt Pháp bỗng tràn về Đạn bom tan nát không sao sống Bố mẹ đành đi khỏi vùng Tề! * Bỏ làng bỏ xóm bỏ Quê Hương Con nhỏ chờ cơm ?! – Sao có cơm Bữa đói bữa no, lo đạn giặc Máy bay phóng pháo dập từng cơn * Nay ngày Lễ Mẹ coi tin tức Ngắm cảnh mình xưa hệt Ukraine ! Ôi mẹ ! Thân cò nay đã khuất . Con thắp nén nhang vái mẹ hiền . * Nước mắt con nhoà theo nhang khói. Bao điều muốn nói, Mẹ giờ đâu ?! Lạy phật độ trì nơi tiên cảnh Cho linh hồn mẹ hết u sầu ! THƯ KHANH |
MỪNG LỄ MOTHER’S DAY Chúc Lễ Mother’s Day gấm hoa Tình yêu tỏa sáng rực muôn nhà Sinh thành ân trọng tày sông lớn Nuôi nấng nghĩa dày sánh biển xa Trọn hiếu thức ngon vui dạ Mẹ Tràn tâm lời ngọt đẹp lòng Bà Vòng ôm ấm áp truyền năng lượng Ấy món quà dâng quý ngọc ngà Phương Hoa – Mother’s Day 2022 |
Bài Thơ Viết Tặng Mẹ Tôi muốn viết bài thơ ngày lễ mẹ Gom hết loài hoa gửi đến tặng người Mẹ là hào quang rực rỡ bầu trời Thiêng liêng nhất là tình yêu của mẹ. Ngày mới chào đời ngây thơ khờ dại Chiếc nôi êm huyền thoại ngủ trong mơ Lời mẹ ru vần ca dao chấp cánh Hồn Việt Nam vang vọng đến bây giờ. Công ơn mẹ bao la như biển cả Đỉnh núi cao dòng suối chảy hiền hoà Mẹ là ngôi sao tỏa sáng chói lòa Là đêm trăng tỏ, thơm ngát hương hoa. Con thương mẹ cả một đời tần tảo Mưa nắng trên vai gánh vác một đời Che chở cho con dòng đời vạn biến Mẹ là bà tiên lộng lẫy tuyệt vời. Bước gian truân đời thăng trầm sóng gió Mẹ âm thầm chịu khó vượt chông gai Nuôi nấng con sớm tối không ngần ngại Nhìn con vui, mẹ tiếp bước đường dài. Dâng lên mẹ bài thơ thêm sầu muộn Mẹ không còn nhưng lòng mẹ quanh đây Trên Thiên Đàng con tin mẹ nhìn thấy Mẹ bây giờ chỉ là những bóng mây. Lê Tuấn Nhớ về mẹ |
A wonderful Mother(Pat O’Reilly) – Một bà Mẹ Tuyệt Vời(Tâm Minh) A Wonderful Mother God made a wonderful mother, A mother who never grows old; He made her smile of the sunshine, And He molded her heart of pure gold; In her eyes He placed bright shining stars, In her cheeks, fair roses you see; God made a wonderful mother, And He gave that dear mother to me. Pat O’Reilly ***Bài Dịch: Một Bà Mẹ Tuyệt Vời Trời sinh ra Mẹ tuyệt vời Không già mà lại suốt đời trẻ trung; Nụ cười sáng ánh vừng dương, Trái tim Trời đúc bằng vàng y nguyên; Trời đem sao sáng màn đêm Gieo trong mắt Mẹ dịu êm vô cùng. Ta nhìn má Mẹ ửng hồng Như hoa hồng thắm ngát hương tứ thời; Trời sinh ra Mẹ tuyệt vời Và ban Mẹ quý cho tôi kiếp này. Tâm Minh |
NGHÌN ĐỜI RU THƯƠNG Mẹ ngồi đếm lá khô rơi Thương con nhớ cháu rã rời xương da Mẹ đi trồng cải tưới cà Thương cây nhớ cội khổ qua đèo bồng Mẹ về nhặt trái sầu đông Thương bèo nhớ bọt nhãn lồng lia thia Mẹ chân đất lạnh đầm đìa Thương sông nhớ núi mộ bia lở bồi Mẹ run tay vò chè xôi Thương chồng nhớ ruộng mồ côi đoạn trường Mẹ còng lưng gánh tuyết sương Thương trăng nhớ gió quê hương tình nghèo Mẹ nằm nhang khói hắt hiu Thương mưa nhớ nắng chín chiều sạch trơn Mẹ mòn vai áo cỏ thơm Thương than nhớ lửa gối rơm mơ ngày Mẹ tiên mắc đọa đắng cay Thương thân nhớ bóng mây bay cuối trời Mẹ còn hôn bóng sao rơi Thương con nhớ cháu nghìn đời ru thương… MD.04/16/13 LuânTâm |
Nỗi Đau Chợt Về Cuối thu sao bỗng chợt buồn Nhớ ai tri kỷ ai còn nhớ ta Tuổi đời khiến tóc sương pha Gối chăn hờn dỗi đã là bao đêm Quê Hương xa tắp nào quên Mẹ già trông đợi ngồi têm miếng trầu Lòng con đau …-lòng mẹ đau Cuối thu gió lạnh miếng trầu .. đủ… ấm lòng mẹ không ?! Xa xôi cách trở núi sông Ước gì hết dịch – con sẽ …mua vé hàng không con về Thư Khanh Seattle THỨ BẢY, 7 THÁNG 5, 2022 |
CON VỀ TÌM LẠI CÂY BÔNG SỨ Con muốn về thăm những luống cày Mồ hôi ba ướt đẫm những ngày Theo ba lội ruộng mò cua ốc Lúa mới vàng thơm cánh én bay Còn bụi tre già thực xa xưa Chờ măng nghiêng bóng che nắng mưa Ba thường ngồi nghỉ nghe chim hót Gió thoảng êm đềm nhịp võng trưa Có phải đường nầy lắm cỏ may Bao lần đi học con qua đây Trời mưa trơn trợt ba thương cõng Hơi ấm ba ru con ngủ say Bờ dừa bụi chuối gốc sầu riêng Bao nhiêu sóng gió vẫn mơ tiên Bánh phồng bánh tráng thêu hoa nắng Mong tiếng cu kêu tết bình yên Ba dạy con vui học vỡ lòng Chuyện xưa tích cũ chuyện ruộng đồng Đội trời đạp đất yêu sông núi Ngay thẳng giữ mình biết đục trong Sân trước sân sau lắm mai vàng Hàng cây vú sữa thực hiền ngoan Mãn cầu bưởi ngọt chen xoài tượng Xuân đến rừng hoa nở bướm vàng Bắp nướng khoai mì có nhớ ba Hương ngâu nguyệt quới quyện quanh nhà Ba về trên cánh hoa me đất Vun bón gốc mai chiếu thuỷ già Chiếc xe đạp cổ mộng đầy vơi Con nhớ chân ba đạp hụt hơi Tay xe còn dấu tay nhân đức Ba chở con đi khắp chợ đời Chỗ nầy có lẽ nền chuồng trâu Đàn trâu yêu quý nay về đâu Đạn bom xoá dấu chân lam lũ Xoá cả vui buồn cả chiêm bao Còn bao nhiêu chỗ chưa kịp về Bụi chuối sau hè lá vàng hoe Thiếu mưa thiếu nắng hay thương nhớ Bàn tay tình nghĩa ba vỗ về Ao cá tra nuôi lẫn cá chài Mẹ tung viên cám cá mừng bay Mưa rào cá nhảy lên sân trước Tắm mưa được cá con thật may (1) Ngày tháng êm đềm cũng qua đi Tuổi thơ tuổi mộng chưa biết gì Bao nhiêu cay đắng ba mẹ gánh Gác trọ đèn khuya ôn bài thi Áo gấm chưa vui phải đọa đày Sao mình phải trả nợ ai vay Ba như bọt nước mơ mây trắng Thao thức chờ con nhang khói bay Chưa vui sum họp đã thêm đau Mẹ đâu còn được thấy mưa rào (2) Ba như cây trúc già khô héo Ngơ ngẩn nhìn trầu quấn yêu cau Chưa kịp dâng cơm chưa hầu trà Mỏi mòn thương mẹ ba vội xa Con như con nước xa nguồn cội Trôi nổi hoang tàn hết thịt da Lang thang đất khách kiếm cháo cơm Vợ yếu con thơ đứt dây đờn Từ ao nước ngọt ra biển mặn Cá nhỏ mất hồn đau xót hơn Cũng may rồi cũng được quen dần Cũng thấy hoa đào đùa gió xuân Trường học xứ người mênh mông quá Con lớn khôn dần vẫn tủi thân Nước sông vẫn lạnh áo sương mù Mười bốn năm dư bao lá thu Con về tìm lại cây bông sứ Ba đã cùng con trồng ngày xưa Cây cũng không còn vườn cũng không Mẹ ba không để dấu bụi hồng Con như hòn đất nung non lửa Bếp lạnh tro tàn thôi hết mong… MD.10/25/08 LuânTâm (1) Lúc mới hơn ba tuổi ,một hôm tôi được Mẹ cho phép tắm mưa nơi sân trước.Tôi bắt được một con cá chài to từ dưới ao nuôi nhảy lên bờ (theo đường nước mưa trên sân đổ xuống) .Mẹ làm thịt cá chiên và nấu canh chua cho cả nhà ăn rất vui vẻ. Ba khen tôi giỏi quá .Nhân đó ,Ba kể sự tích “Cá vượt vũ môn hoá thành rồng” .Ba khuyên dạy tôi lớn lên phải cố gắng học hành, đỗ đạt để được khoẻ thân ,không phải bị cực khổ tay lấm chân bùn như Ba Mẹ tôi vậy ! (2) Sau biến cố tháng tư 1975, tôi bị Chính Quyền CS. tù đày khổ sai biệt xứ.Khi tôi mới vô tù được vài tháng thì Mẹ tôi qua đời.Cả gia đình đều cố ý giấu kín vì sợ tôi biết hung tin có thể bị suy sụp tinh thần rồi đột quỵ luôn trong tù ! Mãi đến khi đươc ra tù ,tôi mới biết sự thật,tưởng như bị trời đánh,kinh hoàng đau đớn như đứt ruột nát tim gan… |

Ngày Lễ Mẹ Tháng Năm con viết thư này thăm mẹ Gửi theo mây trời gió lộng trên cao Tìm quê hương dấu yêu từ thuở nhỏ Cánh đồng xanh, nắng biển quá ngọt ngào Con Đường Cái Quan tha thiết làm sao Chạy suốt ba miền hình cong chữ S Những dòng sông lắm phù sa bồi đắp Nhiều mặt hồ thơ mộng Bắc Trung Nam Bao núi non hùng vĩ với mây ngàn Lung linh giữa đêm trăng vàng êm ả Có phố phường tiếng rao hàng rộn rã Ánh đèn màu rực rỡ cuối hoàng hôn Mỗi xuân về nhớ áo mới mẹ may Nhớ tiếng võng đưa ru con mùa hạ Thương mẹ tuổi già thu rơi trước ngõ Đứng chờ con nghe lòng lạnh gió đông Vẫn tha phương biền biệt mấy mươi năm Chờ không được mẹ xuôi tàu thiên cổ Thư con gởi xin để nơi huyệt mộ Thay một lời tạ ơn mẹ dưỡng sinh Ngắm vì sao lấp lánh giữa không trung Như thấy mẹ cười bao dung hạnh phúc Ngày Lễ Mẹ thầm nguyện cầu mong ước Vinh quang về cảm xúc bỗng trào dâng Dương Việt-Chỉnh |



![]() THƯƠNG NHỚ MẸ … Hôm nay thế giới lễ Mẹ Mà con thì chẳng còn Me gần kề Từ ngày Mẹ bỏ con đi Lòng con tan nát sầu bi vô vàn… Quê người con quá nhớ nhung Nhớ chi mà nhớ lạ lùng Mẹ ơi Chiều chiều con đứng trông tròi Hướng về quê Mẹ rối bời tâm can Dương trần con thắp nén nhang Cầu linh hồn Mẹ thiên đàng thảnh thơi Bông hồng dâng Mẹ kính yêu Từ khi xa Mẹ tim thêu ngậm ngùi Belgique một sáng tháng Năm Tuyết Phan 💝. |
The Time Is Now If you ever going to love me, Love me now while I can know The sweet and tender feelings Which from true affection flow. Love me now While I am living. Do not wait until I’m gone And then have it chiseled in marble, Sweet words on ice-cold stone. If you wait until I am sleeping Never to awaken, There will be death between us And I won’t hear you then. So, if you love me, even a little bit, Let me know while I am living So I can treasure it. Anonymous *** Dịch Thơ: Lúc Này Đây Nếu con yêu Mẹ con ơi Hãy yêu khi Mẹ còn nơi cõi trần Mẹ còn cảm nhận tình chân Ngọt ngào, êm dịu con dâng tràn đầy. Hãy yêu Mẹ lúc này đây Khi mình chung sống vui vầy một nơi Đừng chờ khi Mẹ qua đời Rồi con mới tỏ những lời yêu thương Khắc vào nền đá hoa cương Mộ bia lạnh lẽo khó vương tình người. Nếu chờ khi Mẹ ngủ vùi Nghìn thu an giấc dưới nơi suối vàng Âm dương chia cách đôi đàng Mẹ nào nghe được con than khóc gì. Tình con dù ít sá chi Hãy trao cho Mẹ ngay đi con à! Khi mà Mẹ chửa lìa xa Để ta trân quý, thăng hoa cõi lòng! Tâm Minh Ngô Tằng Giao |
Con Cần Mẹ, Mẹ Ơi! (Viết cho cô bé Thuỳ Linh nhân đọc bài thơ “Bài văn về Mẹ” của tác giả Hoàng Vi Kha đăng trong đặc san Lửa Việt năm 2004” – xem nguyên văn bài thơ ở bên dưới ) “ ..Từ đó em không còn cả ba và mẹ Nhìn bạn bè mà thèm lắm, thầy ơi!” (Thơ Hoàng Vi Kha) Tôi đã khóc.. Những giọt nước mắt chảy ra Từ tấm lòng của một người chứng kiến bao dâu bể. Của cuộc đời vượt biển gian nan! Tôi đã khóc, mắt tôi đầy lệ Và nghe như .. ai bóp chặt tim mình! Lời thơ trẻ: “ Thầy cho em tạm dừng dang dở Nhớ Mẹ rồi, em đang khóc, thầy ơi..” Tôi muốn được bên em, giờ phút đó Để vỗ về, và để khóc cùng em. Giữa bao người sao chỉ một mình em? Với mơ ước nhỏ nhoi nhìn thấy Mẹ Tôi đã khóc khi nhìn ra biển cả Biển lạnh lùng ôm dấu những tình thân Biển hung hăng cướp mất những thâm tình Biển đen tối vùi đi bao mơ ước Tôi đã khóc cho em, từ trong biển Nhìn từng người thân thuộc bỏ em đi Này Cha, rồi Mẹ ..những người quen. Thân xác gởi theo lòng biển lạnh! Tôi đã khóc .. như bao đêm em khóc Khóc cho đời vong quốc, đổi tự do Tự do ở xa…Cướp biển lại ở gần Giữa biển cả, tiếng kêu trời … ….. Trời cao không thấu! Tôi đã khóc, cùng với em, tiễn biệt! Những thâm tình, ai níu giữ cho em? Tuổi còn thơ, em cần vòng tay mẹ Mẹ bỏ em rồi .. Xa giấc mơ êm! Em lại khóc cho cuộc đời côi cút Bởi vì ai, em mất mẹ mất cha? Bởi vì ai, triệu người bỏ ra đi Đem mạng sống làm ván bài: Thua-Được Em đã khóc khi nhìn thùng nhựa rỗng Nhớ mẹ em đêm giông tố kinh hoàng Lời oán thán, sao Trời không nghe thấy Để cho em, giờ côi cút hoang mang. Bài văn dở dang, đầu đề về Mẹ Làm sao em có thể viết cho tròn? Giữa cuộc đời, mẹ đã bỏ lại em Không tay ấm, không một lời an ủi Em ở đó, giữa tận cùng trơ trụi Giữa bơ vơ, giữa se sắt mỏi mòn Xác của mẹ đã theo dòng biển lớn Theo vết tro tàn, phai dấu môi son Chuyện đã qua đi, sao trong em vẫn nhớ Vẫn nhớ lần vượt biển mất mẹ, cha! Vẫn còn nghe tiếng biển rú kinh hoàng Vẫn sợ hãi mỗi đêm … …… Khi mình em thức giấc! Em ghét biển, ghét màu xanh nước biển Biển không ngoan cũng chẳng giống mẹ hiền Biển và họ (Những tên cướp biển) Gieo đau thương tang tóc, chẳng động lòng. Em đứng đó, trơ trơ … nhìn biển cả Biển vẫn mênh mông, vẫn tiếng sóng gào Tiếng sóng biển hay sóng lòng em gọi “ Mẹ hãy trở về .. Con cần Mẹ, Mẹ ơi …!” Môi Tím (Thái Mộng Trinh) December 2004 TB: Bài thơ nầy đã viết rất lâu, sau khi đọc được bài thơ của Hoàng Vi Kha. Trái tim cơ hồ nghẹn lại.. Theo tôi biết, cô bé năm xưa đến giờ hãy còn nhớ và chẳng thể bôi xoá được hình ảnh chuyến đi kinh hoàng ấy! Đây cũng là câu trả lời cho những người vô tâm hay nói: Mấy mươi năm rồi sao cứ nhớ ? MT 1/20/2022 |
Người Mẹ Lê Thị Nhị Hình như ở vào lứa tuổi mùa đông của cuộc đời, mọi sở thích của bà Hương đã thay đổi. Sự thay đổi rõ rệt nhất là sở thich về màu sắc, các mùa và giấc ngủ.Thời còn trẻ, bà Hương thường mặc các áo màu xậm như màu đen, màu nâu, màu ve chai hoặc màu dưa cải úa. Bởi vì bà có môt nước da trắng và khuôn mặt luôn luôn trông trẻ hơn so với số tuổi nên bà muốn mình già hơn một tí, đậm đà thêm một tí. Bây giờ thì bà lại muốn trẻ hơn một tí, sáng sủa thêm một tí. Do đó bà thường mặc những màu nhạt. Bà cũng không còn say mê ngắm cảnh chiều thu với những cụm mây trắng lững lờ trôi trên nền trời xanh lơ và những chiếc lá vàng rơi nghiêng theo cơn gió nhẹ. Niềm vui của bà bây giờ là những buổi sáng mùa xuân, nắng ấm trải chan hòa khắp nơi nơi, là tiếng chim hót líu lo trên cành, là những cơn gió thoảng ngoài hiên mơn man những chậu hoa, chậu lá đủ loại mà bà đã vun trồng. Bà cũng thường đứng ngoài ban công, phóng tầm mắt về khu rừng phía sau cao ốc này, ngẩn ngơ ngắm những lộc non vừa trẩy lá xanh mướt sau một trận mưa xuân. Bà không ngủ nhiều như xưa. Không phải vì bà mất ngủ như những người già khác mà vì bà muốn như thế. Bà có một ý nghĩ lẩn thẩn “ Có một lúc mình sẽ ngủ luôn không thức dậy nữa, bây giờ mà ngủ nhiều thì uổng quá!” Thấm thoát bà Hương đã vào ở trong khu nhà già này được một năm. Bà đã quen dần với đời sống ở đây. Quen dần với những bữa cơm chiều cùng các cụ già tóc bạc phơ, ngồi bên nhau, hồi tưởng lại dĩ vãng xa xưa hoặc nói về các con, các cháu với sự yêu thương, hờn giận. Bà Hương đã hội nhập với thế giới này. Bà đã tìm được một niềm vui, sự ấm áp bên những người bạn mới. Bà cũng không còn cảm thấy khó chịu mỗi lần gặp bà Thủy với bộ mặt trét đầy phấn và đôi tay đeo bốn cái vòng và bốn cái nhẫn bằng cẩm thạch xanh biếc. Duy có một điều mà bà chưa quen là mỗi buổi sáng xuống ăn điểm tâm, được tin một cụ nào đã qua đời, bà lại suy nghĩ vẩn vơ suốt mấy ngày sau đó. Không phải vì bà liên tưởng đến cái chết của chính mình mà sợ sệt. Bà vẫn nhớ đến những tàu lá chuối héo khô sau khi thân chuối cho đời những trái chín ngọt ngào ở vườn sau nơi quê cũ. Hình như có một dao động nào đó trong tâm hồn bà. Những lúc đó, hình ảnh Hoa, con gái bà và ba đứa cháu ngoại, thằng Trường, con Nga, con Hằng, đến với bà thật rõ, thật gần và thật ấm áp. Bà muốn trở về ngay ngôi nhà rộng mênh mông, nguy nga như một lâu đài ấy, để nhìn thật lâu vào khuôn mặc con gái, để ôm ghì ba đứa cháu vào lòng. Bà biết, bà chỉ cần nhấc điện thoại lên, là bà có thể thực hiện được điều mong ước đó. Một cái xe sẽ đưa bà đến tận nhà của Hoa. Bà sẽ dẫm chân lạo xạo trên sỏi, trên lối đi nhỏ hẹp được ôm ấp bởi hai luống hoa Pensée tím vào mùa xuân, hoa cúc vàng vào mùa thu. Bà sẽ không vào phòng khách mà đi thẳng vào nhà bếp, mở tủ lạnh, lấy những thứ cần thiết ra để nấu cho con gái, con rể và các cháu một món ăn đặc biệt Rồi bà sẽ vào phòng của thằng Trường, con Nga, con Hằng dọn dẹp giùm chúng nó cho ngăn nắp vì phòng của ba đứa thường bề bộn. Lại còn cái bàn trang điểm của Hoa trong phòng ngủ nàng nữa. Cứ như một cái cửa hàng phấn son vậy, đồ vật lại để lung tung không có thứ tự gì hết. Rồi bà sẽ ra thăm bụi tre, xem nó có lan ra nhiều không, và thân của nó bao lớn rồi? Bà cũng ra vườn hoa để xem mùa xuân năm nay Hoa có trồng thêm loại nào không? Phải nói là Hoa có thuê người trồng mới đúng. Vì chẳng bao giờ Hoa có thời giờ rảnh rỗi để làm vườn. Vợ chồng Hoa làm chủ một tiệm ăn nổi tiếng là đông khách nên bận rộn suốt từ sáng sớm cho tới nửa khuya. Hoa không có cả thời giờ với các con và thưởng thức vườn hoa ngạt ngào sắc hương thì còn nói chi đến việc săn sóc cây cảnh. Bà Hương không hiểu nổi con! Bà cứ thắc mắc hoài tại sao Hoa phải làm việc vất vả quá như thế để có tiền mua một căn nhà to lớn, đẹp đẽ một cách không cần thiết? Khi vợ chồng Hoa mua ngôi nhà đó, bà rất vui. Bà vui không phải vì ngôi nhà nguy nga, đồ sộ, nằm trên ngọn đồi và hai mẫu đất phía sau với rừng cây cao bóng mát. Bà vui vì bụi tre ở góc vườn đã cho bà cảm giác như được nương bóng lũy tre làng nơi quê cũ. Lối đi có lót sỏi đã nhắc nhở bà nhớ tới những người bạn thuở ấu thơ đã cùng bà chơi ô ăn quan, chơi rải ranh với những hòn sỏi trắng tinh, xinh xắn. Những người bạn thuở ấu thơ, cái Chính, cái Chổng, cái Khuy…bây giờ cũng đã là những cụ già nhăn nheo, móm mém, đang ở một nơi nào đó, hoặc đã về đất, về trời! Nhưng bà thật không hài lòng vì căn nhà quá rộng ấy! Căn nhà đã cho bà một cảm giác cô đơn, quạnh quẽ. Cô đơn quạnh quẽ ngay cả những lúc con cháu có mặt ở nhà với những cánh cửa các phòng đóng im ỉm. Mỗi người một phòng, mỗi người một thế giới riêng! Thỉnh thoảng mới có một bữa cơm cả gia đình cùng ăn với nhau một cách vội vã. Bà Hương không muốn nhai mấy chuc lần một hột nho khô như lời một thiền sư đã khuyên các thiền sinh trong một buổi tu học. Nhưng quả thật, bà không thấy ngon miệng trong những bữa cơm như thế. Bà biết rằng nếu bà nói bà không thích căn nhà đẹp đẽ và khang trang này thì nhiều người sẽ cho là bà điên! Mà có lẽ bà điên thật! Vì bà vẫn ao ước được ở trong những ngôi nhà nhỏ hẹp để đi ra đi vào bà lại được nhìn thấy con, thấy cháu. Con vui thì bà vui, cháu buồn thì bà an ủi. Con cháu ốm đau thì bà lo lắng. Bây giờ, cuộc đời của bà nhạt nhẽo và vô tích sự. Ngay cả việc bếp núc bà cũng không giúp gì được cho con vì gia đình Hoa không thích ăn cơm Việt Nam. Hoa thường nói :” Ăn thức ăn Mỹ vừa bổ vừa nấu nướng nhanh mà lại không dơ bếp. Tội gì mà ăn cơm Việt Nam cho lách cách!” Hoa lại thường mang thức ăn từ tiệm về nên căn bếp lúc nào cũng bóng lộng, không có một hạt bụi. Cả phòng khách và phòng ăn cũng thế. Sạch sẽ, ngăn nắp như một cái phòng triển lãm đồ đạc. Sự bừa bãi dễ thương chỉ thấy nơi các phòng ngủ. Bà cho là sự bừa bãi dễ thương vì chỉ nơi đó bà mới thấy bóng dáng của sự sống, của các con, các cháu. Bà vẫn thèm ăn cơm Việt Nam với dưa chua, cá kho, mực tươi xào cà chua, bắp cải. Bà vẫn them những bát bún thanh, bún riêu, bún ốc…Nhưng thấy con bận rộn, bà không muốn con phải thắc mắc và lo cho bà. Bà cũng không muốn làm dơ bếp nên bà vẫn cười vui khen Humberger ngon, tấm tắc khi ăn những đĩa cơm rau được khui từ hộp ra, hâm nóng trong Microway vài phút. Bà khen thức ăn Mỹ như khi xưa bà khen con gái đàn hay trong những ngày đầu học nhạc. Như bà đã khen những bức vẽ nguyệch ngoạc nhiều màu sắc khi Hoa học lớp mẫu giáo. Bà Hương đi đi lại lại trong phòng thật lâu. Ý nghĩ về thăm con cháu cứ loay hoay trong đầu bà. Cuối cùng, bài lắc lắc cái đầu như một con vịt muốn rũ bỏ nước ướt trên mình khi lên đến bờ ao. Giờ này vợ chồng Hoa còn ở ngoài tiệm. Các cháu bà còn đi chơi banh, chơi bóng. Thôi thì ở lại đây nghe nhạc, xem phim Tàu, Đại Hàn hoặc xuống phòng khách gặp những người bạn già nói chuyện xưa sau. Hay là sang gặp bà Thủy, nghe bà ấy khoe về con, về cháu cho bà ấy vui, cho bà ấy hạnh phúc. Thời gian mới vào khu nhà già này, bà Hương thấy bà Thủy kiêu kỳ và phách lối thấy dễ ghét. Mỗi tuần, bà được con cháu đón về, bà ta rất hãnh diện. Trước khi về với con, thế nào bà cũng phải ghé vào các phòng chào bạn bè, hoặc nhìn trước nhìn sau xem có ai thấy mình không, rồi bà phân trần: – Ấy, tôi cũng muốn ở đây với các cụ cuối tuần cho vui mà các cháu cứ bắt tôi về. Tuần này chúng làm chả cá cho tôi ăn, không về chúng nó lại giận. Lúc đầu bà Hương rất khó chịu vì bà Thủy vui trên nỗi buồn của người khác và nhất là ánh mắt thương hại mà bà Thủy dành riêng cho bà. Sau này thì bà Hương cũng quen đi, nhất là từ khi bà Thủy được xem hình ngôi nhà của Hoa và mỗi tuần bà Hương được xe đón vào sáng thứ Bẩy từ chín giờ tới chiều mới thả về thì bà Thủy kính nể bà lắm. Mỗi thứ Hai bà Hương lại được con gái gửi cho một bình hoa tươi do tiệm hoa mang đến khiến bà Thủy không còn dám khoe khoang nhiều về con cháu nữa. Mỗi lần nhận được hoa, bà Hương lại cắm ra làm ba bình. Bà vốn không thích những bình hoa cắm theo kiểu Mỹ, trông giống như một mâm xôi đủ màu sắc. Bà bày một bình trên bàn thờ Phật, một bình trên bàn thờ các cụ và bố mẹ còn một bình, bà bày trên cái bàn viết nhỏ kê ở góc phòng phía cửa sổ, cái góc thân mật, bà vẫn gọi như thế. Bà Thủy thường nói với bà Hương: – Hôm nào bà phải cho tôi gặp cô Hoa mới được. Thời nay sao lại có người con hiếu hạnh đến như thế cơ chứ, thật là quý hóa quá! Bà Hương than: – Ối chào, cháu nó bận lắm, thành ra tôi cứ phải sửa soạn sẵn, cháu nó tới là tôi đi ngay. Nhiều hôm bà Hương còn tản bộ ở con đường nhỏ dẫn vào cao ốc để chờ xe đến nên bà Thủy chưa hề có dịp gặp người con hiếu thảo ấy. Tuy nhiên, niềm hạnh phúc của bà Hương chỉ do bà Thủy loan truyền đi trong khu nhà dưỡng lão này. Còn bà Hương thì ít khi nói về mình và các con, các cháu. Bà Hương thường rất kiên nhẫn ngồi nghe các cụ khoe hoặc than thở về con cháu. Bà thường an ủi các cụ: – Con nào mà chẳng thương cha mẹ. Nhưng cuộc sống ở đây vất vả quá nên nhiều người không có thời giờ để ý đến cha mẹ đó thôi. Đừng trách chúng mà mình cũng mất vui đi. Đây là ý nghĩ thật hay không thật của bà Hương nào ai biết được? Nhưng cũng nhờ những câu nói đại loại như thế mà nỗi buồn bị con cháu bỏ rơi của các cụ cũng vơi đi được phần nào. Bà Hương luôn luôn tươi cười vui vẻ với tất cả mọi người, nên ai cũng quý, cũng thương, cũng coi bà như một người tri kỷ. Và điều mà mọi người thích nhất ở bà là biết lắng nghe và không đưa chuyện, gây xích mích giữa người này với người kia. Mỗi khi có cuốn truyện hoặc tờ báo mới bà lại sẵn sang cho người khác mượn. Trong túi áo hay trong ví, bà Hương thường có kẹo để mời bạn bè như ngày xưa người ta mời nhau ăn trầu mỗi khi gặp gỡ. Ngoài ra bà còn có thuốc nhức đầu, sâm thái sẵn từng miếng mỏng, một ít tăm xỉa răng để trong cái hộp đựng son xinh xinh. Dĩ nhiên trong ví bà cũng không thiếu hộp phấn hồng, thỏi son và lọ kem lót da mặt. Ba thứ mà bà cho là người phụ nữ, nhất là những người lớn tuổi không thể không có, không thể không dùng mỗi buổi sáng khi thức dậy. Sáng nay, một biến cố đã xảy ra trong khu nhà dưỡng lão này. Cái tin bà Hương bị ngất xỉu và nằm mê man trong phòng tắm từ lúc nào không ai hay biết đã được loan đi thật nhanh, thật sớm. Nói là biến cố vì bà Hương còn trẻ so với đa số các cụ ở đây, và thường ngày bà rất ít đau ốm. Mà cũng chẳng nghe ai nói bà bệnh tim hoặc bệnh cao áp huyết, nên không ai có thể ngờ được sự việc lại xảy ra. Hơn nữa, bà Hương lại là người được nhiều người yêu mến, nên ai cũng xúc động, thương cảm. Nếu không có việc bà Thủy gõ cửa hỏi mượn bà Hương mấy con tem để gửi thư về Việt Nam thì có lẽ cũng chẳng có ai biết bà Hương đã bị mê an bất tỉnh để mà gọi xe cứu thương. Lúc tám giờ sáng, bà Thủy gõ cửa rất lâu mà vẫn không thấy bà Hương ra mở cửa. Bà nghĩ thầm: “ Bà này chúa là đi ngủ muộn thành ra giờ này mà còn ngủ say như chết vậy. Mình đập cửa ầm ầm như vậy mà cũng không nghe.” Bà Thủy quay về phòng. Rồi không hiểu sao, bà lại chạy sang phòng bà Hương, đập cửa thêm một lúc nữa. Vẫn không thấy động tĩnh gì, bà Thủy đâm lo. Bà chạy vội xuống văn phòng báo tin cho bà Rachel, quản lý khu nhà dưỡng lão này. Bà Rachel nhanh nhẹn lên mở khóa, vào phòng bà Hương. Khoảng năm phút sau, một xe cứu thương và hai xe cảnh sát đã hú còi inh ỏi tới nơi chở bà Hương vào bệnh viện. Bà Thủy khóc sụt xùi đi xuống phòng ăn, bà năn nỉ ông Phong: – Ông có xe, ông làm ơn chở chúng tôi vào nhà thương với bà ấy đi ông! Không đợi bà Thủy nói lần thứ hai, ông Phong bỏ dở bữa ăn điểm tâm, nói: – Cụ nào xong rồi thì đi ngay. Xe tôi chở được bốn cụ thôi. Tôi đi một chuyến trước rồi sẽ về đón thêm mấy cụ nữa. Một cụ đề nhị: – Nhiều lắm là mình đi hai chuyến, không lẽ mình vào chật cả nhà thương à? Các cụ bàn nhau, nhường nhau để vào nhà thương, các cụ còn lại, họp tại phòng bà Ngọc để tụng kinh cầu an cho bà Hương hoặc tại phòng cụ Vũ để đọc kinh cầu Chúa.Trên gương mặt các cụ, hằn lên nỗi đau buồn, những giọt nước mắt lăn dài trên những gò má hom hem. Những món ăn điểm tâm đã được quăng vào thùng rác nơi góc phòng. Bình hoa hồng trên cái bàn nhỏ nơi cửa ra vào cũng đã có một vài bông héo khô, gục đầu buồn bã, những cái lá cũng đã ngả sang màu vàng úa. Bà Thủy và các cụ già khác đi đi lại lại hoặc ngồi yên trong phòng đợi của bệnh viện, ai nấy đều có vẻ nôn nóng lắm! Tất cả đều cầu cho bà Hương được cứu chữa kịp thời. Họ hy vọng bà Hương chưa bị mê man quá lâu. Họ hy vọng vào những bác sĩ tài giỏi ở bệnh viện nổi tiếng này. BaThủy vẫn khóc sụt xùi. Bà nhìn những vị bác sĩ như nhìn những vị thiên thần. Bà nhớ đến những củ sâm ngàn năm trong các phim Tàu đã chữa lành những bệnh nan y. Bà muốn ở đây chờ tin tức của bà Hương, nhưng bà cũng muốn về phòng bà Ngọc để tụng kinh cầu an. Bà loay hoay nghĩ ngợi mãi không biết nên về hay nên ở? Một người đàn bà Việt Nam còn trẻ, chạy hấp tấp vào phòng đợi, rồi đến bên cái bàn hỏi tin tức, nói bằng tiếng Mỹ với người ngồi ở đó. Bà Thủy đoán ngay đó là cô Hoa, con gái của bà Hương. Bà Thủy chạy đến bên cô Hoa nói: – Cô là cô Hoa phải không? Tôi là bà Thủy. Bà cụ đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi, chúng tôi chờ từ nãy mà chưa có tin tức gì cả. Nước mắt rưng rưng, cô Hoa nghẹn ngào : – Vâng, thưa cụ cháu là Hoa, cháu cảm ơn các cụ đã lo lắng và giúp đỡ mẹ cháu. Cô Hoa được vào phòng phía trong để thăm mẹ. Dù chỉ mới thoáng gặp, bà Thủy cũng thấy là cô Hoa rất đẹp và ăn nói lễ phép. Bà chép miệng nói với các cụ đứng bên cạnh khi nhìn theo bóng Hoa khuất dần phía hành lang bệnh viện : – Gớm, người đâu mà lại được cả người lẫn nết ! Bà Thủy và các cụ vẫn kiên nhẫn ngồi ở phòng đợi. Không ai nói với ai một lời. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Những người Mỹ to lớn cũng ngồi, đứng chờ tin tức thân nhân hoặc chờ tới lượt để được bác sĩ khám ở quanh đó nên các cụ giữ ý không nói tiếng Việt Nam, gây sự chú ý của họ. Hai cây kim dài ngắn của cái đồng hồ lớn treo trên tường vẫn nhúc nhích đều đặn. Chẳng một ai quan tâm đến thời gian. Nào có ai bận rộn gì đâu ! Bây giờ, lòng dạ nào mà xem phim Tầu, nghe nhạc. Lòng dạ nào mà xoa mạt chược, tứ sắc hoặc ngồi nói chuyện gẫu với nhau. Mãi mười hai giờ cô Hoa mới ra báo tin : – Mẹ cháu bị đứt gân máu, bây giờ vẫn còn mê man, không biết bao giờ mới tỉnh. Cháu xin cảm ơn các cụ và xin các cụ về nhà nghỉ ngơi, có tin gì cháu sẽ báo để các cụ biết ngay. Bà Thủy nói với cô Hoa : – Bây giờ có cô ở đây là chúng tôi yên tâm rồi. Gớm, sáng nay tôi sợ quá ! Cô Hoa Cảm ơn bà Thủy một lần nữa : – Cũng may nhờ có bà phát hiện ra sớm chứ không thì chẳng cứu nổi mẹ cháu đâu. Cháu cảm ơn bà nhiều lắm. Bà Thủy thành thật : – Cô đừng khách sáo. Chúng tôi ai cũng quý bà nhà cả. Ở trong khu nhà dưỡng lão, chúng tôi coi nhau như ruột thịt vậy. Buổi chiều, bà Thủy lại đi xe buýt vào thăm bà Hương. Bà được cô Hoa cho biết bệnh tình của bà Hương không thuyên giảm. Bác sĩ phải dùng máy để giúp sự sống cho bà Hương. Cô Hoa khóc, bà Thủy cũng rưng rưng nước mắt, rồi an ủi : – Cô cũng đừng buồn lo quá ! Thế nào rồi bà cũng qua khỏi. Có nhiều người mê man đến cả tuần rồi cũng vẫn tỉnh lại đấy cô ạ. Cô Hoa buồn rầu : – Cháu cũng cầu cho mẹ cháu khỏi bệnh. Mẹ cháu hãy còn trẻ quá mà ! Bà Thủy nói cái ý nghĩ mà bà ấp ủ bấy lâu trong lòng : – Cô thật là một người con có hiếu quá ! Thời nay, những người con như cô thật hiếm hoi. Cô Hoa thoáng ngạc nhiên và thẹn thùng về lời khen ấy. Cô không hiểu mẹ đã nói gì về cô với bà Thủy ? Suốt đời, cô đã làm được gì cho mẹ ? Khi bà Thủy tỏ ý muốn về, cô Hoa nói : – Cháu cũng phải về phòng mẹ cháu để lấy giấy tờ và mấy thứ lặt vặt. Để cháu đưa bà về luôn thể. Bà Thủy mừng rỡ : – Thế thì tốt quá. Tôi khỏi phải đ ixe buýt. Cô Hoa và bà Thủy đi ra bãi đậu xe, tới bên một cái xe màu trắng thật lộng lẫy, cô Hoa mở cửa cho bà Thủy rồi đi vòng sang phía bên kia, ngồi trước tay lái. Bà Thủy vừa thắt dây an toàn vừa nói : – Cô mua xe mới hồi nào vậy ? Xe đẹp quá ! Cô Hoa ngạc nhiên : ‘’ Tại sao bà ấy lại hỏi vậy ? xe này mình mua lâu rồi mà !’’ Cô chưa kịp trả lời bà Thủy đã tiếp : – Mọi lần tôi thấy cô đón bà bằng cái xe màu xanh xanh. Xe đó cũng đẹp và mới lắm mà cô đã lại đổi xe rồi. Cô Hoa luống cuống làm sao mà khi lùi xe ra, cô đụng vào cái xe bên cạnh. Cô ghi một mảnh giấy, cài vào cái xe mà cô đã đụng, rồi lái xe ra khỏi bệnh viện, chạy thẳng về khu nhà dưỡng lão. Trên xe, bà Thủy vẫn nói chuyện đều đều nhưng tai cô Hoa như ù đi, cô nghe câu được, câu mất. – Ở trong khu dưỡng lão này cụ nào cũng khen cô là người con hiếu thảo, lại làm ăn buôn bán giỏi.Mỗi thứ bảy, cô đến đón bà là chúng tôi cứ để ý để xem mặt cô mà chẳng bao giờ gặp, bà cứ bảo cô bận lắm nên chỉ ghé đón là đi ngay. Mỗi thú hai cô gửi hoa cho bà, bà vui lắm mặc dù cái ban công của bà đã như là một vườn hoa rồi. Nhưng bà không để y nguyên cái bình hoa đó đâu. Bà cắm làm ba bình. Bà bảo cắm hoa mà chen chúc chật chội thì không đẹp mà lại tốn hoa. Cô Hoa chào bà Thủy rồi mở cửa vào phòng mẹ. Ba bình hoa trên bàn thờ Phật, bàn thờ các cụ và trên cái bàn ở góc phòng hãy còn tươi tốt. Quyển nhật ký của mẹ để trên bàn hãy còn mở ra, mẹ đang viết dở một trang. Đọc xong quyển nhật ký, cô gấp lại, để vào ngăn kéo. Cô Hoa gục đầu xuống bàn khóc nức nở. Cô thì thầm « Mẹ ơi con có ngờ đâu con chiều mẹ, đưa mẹ vào đây để có bạn già trò chuyện như mẹ mong muốn mà lại ra nông nỗi này. Mẹ ơi, mẹ phải sống với con thêm một ít năm nữa. Mẹ cho con đi lại từ đầu. Mẹ cho con một cơ hội, một cơ hội để làm mẹ vui. Bây giờ thì con hiểu mẹ rồi. Mẹ ơi ! Mẹ ở lại với con, mẹ đừng bỏ con mà đi. Con sẽ đón mẹ mỗi chiều thứ bảy, nhất định không phải là cô Cheng mà mẹ đã thuê để làm công việc này. Chính tay con sẽ cắm những bình hoa đơn sơ nhưng có hồn để tặng mẹ. Mẹ sẽ không phải đặt từ tiệm những bình hoa như mâm xôi với nhiều màu sắc để tặng chính mình. Con sẽ đẻ thêm cho mẹ một đứa cháu để mẹ bồng ẵm, để mẹ thương yêu. Mẹ sẽ chỉ đến viện mồ côi khi lòng mẹ dâng lên một nỗi xót thương cho những đứa trẻ không may mắn. Con sẽ tập cho các cháu biết ăn mắm tôm, cá kho, dưa chua, bún thang có thêm giọt cà cuống…để cùng bà ăn những bữa cơm gia đình đầm ấm. Mẹ ơi! Mẹ ơi, cho con làm lại từ đầu mẹ nhé. Lê Thị Nhị |