Tác Phẩm Tháng Mười 2022

FIRST LOVE | Thơ HOÀNG PHƯỢNG – Nhạc THANH DŨNG –
Ca sĩ BÍCH HẢI
Em Không Đi Tu Nữa Nhạc Chương Hà Thơ Nhật Thuỵ Vi –
Tiếng Hát KaNa Ngọc Thúy
Thà Như- Thơ Mặc Khách- Nhạc Vĩnh Điện- Ca sĩ Hà Thanh
Mùa Đông Nhớ Em- Thơ Lê NGuyễn Nga
Tác phẩm Văn Xuôi:
1. Đêm Thơ Nhạc Huyền Không- Minh Thuý Thành Nội
2. Hương Ngọc Lan- Đỗ Dung
3. Để Dành Làm Gì? Nguyễn Thị Thanh Dương
4. SAU BỮA CƠM THƠ – Cao Mỵ Nhân
5.HOA TÌNH THƯƠNG NỞ RỘ TRONG DẠ TIỆC “NHẠC KHÚC MÙA THU_10092022”- Lê Mộng Hoàng
6. ĐI… XEM BÓI- Kim Loan

Thánh lễ cầu Hồn cho Phu Nhân cố Tổng Thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu- Phóng viên Đào Hiếu Thảo
TƯỞNG ÐÂU ÐÓ
THÂN BỒNG BỀNH PHIÊU LÃNG


Nửa cuộc đời tôi đi tìm mộng mị
Ðem tuổi xuân xanh treo giữa lưng trời
Tung cánh chim bay lướt sóng trùng khơi
Nơi hải đảo, nơi cù lao phong thủy…

Tưởng nơi đó là thiên đường tri kỷ
Thêm sắc hương tô vẻ đẹp hằng nga
Mơ với trăng và mộng với ngàn hoa
Say với bướm dập dìu muôn cánh lượn

Tôi nào hay đặt niềm tin lạc hướng
Cho phù dung mau chớm nở vội tàn
Ðể thuyền tình tôi lỡ chuyến đò ngang
Tôi tiếc nuối, muôn vạn lần tiếc nuối

Sóng lòng tôi đang ngổn ngang trăm mối
Ðường tơ nào con nhện đã giăng dây
Bao nhiêu năm hồn chịu cảnh lưu đày
Cho ngã rẽ tình yêu vào tăm tối …

Tôi nào biết đường tình muôn vạn lối
Bước lạc loài trong vũng tối bình yên
Hãy quên đi những giây phút lụy phiền
Gom nhặt lại chuyện thần tiên mơ ước

Giữa đại dương ta bắc cầu Ô Thước
Tay đan tay ngây ngất dáng kiêu sa
Em thơ ngây trong tha thướt lụa là
Trời tháng bảy hồng thêm vầng nhật nguyệt

Cho nhau đi những ân tình tha thiết
Ðêm trũng sâu trong hoang vắng dị thường
Ðợi chờ ai, hỡi thiếu phụ Nam Xương
Lòng trăm mối như thủy triều thác đổ

Tượng đá kia nghìn năm trong bể khổ
Âm thanh nào nức nở chín tầng mây
Cội nguồn xưa muôn thuở vẫn còn đây
Biển vẫn mãi ngàn năm con sóng dữ…

Bờ đá cao xoáy mòn thân lữ thứ
Hạt cát buồn thao thức đợi hoàng hôn
Nửa cuộc đời còn lại giữa càn khôn
Như lá úa cuối thu buồn rơi rụng !

Mưa rả rích từng cơn, kinh nhật tụng
Tiếng dương cầm cao vút giữa hư không
Nghe bơ vơ lạc lỏng chốn bụi hồng
Tưởng đâu đó, thân bồng bềnh phiêu lãng…
nguyễn phan ngọc an – thu 2022
TÌNH DA VÀNG

Ta ngồi đây, hồn mơ về quê cũ
Bóng dừa xanh rũ lá dưới trăng mơ
Tiếng vạc ăn đêm vọng ánh sao mờ
Thuyền ai lướt nhẹ nhàng bên sông vắng…

Những bác nông phu dãi dầu mưa nắng
Ðổ mồ hôi trên những luống cày sâu
Bao gian nan sương tuyết phủ mái đầu
Vẫn tha thiết ngọt ngào tình quê Mẹ

Một biển màu xanh thẳm những rặng tre
Bờ cát trắng phơi mình trong nắng hạ
Hình ảnh mục đồng thấp thoáng từ xa
Cỡi trâu, thổi sáo lê la về làng …

Núi vẫn đứng trơ trơ cùng năm tháng
Ðợi chờ người phiêu bạt giữa năm châu
Biển trùng dương mong nối lại nhịp cầu
Ðón lữ khách về chung bầu sữa Mẹ

Vành khuyên cất giọng oanh vàng thỏ thẻ
Như ru ta trong giấc ngủ thần tiên
Nhớ bàn tay săn sóc của Mẹ hiền
Quạt nồng, ấm, lạnh khi đông trở giấc …

Rồi những sớm mưa phùn bay lất phất
Chẳng ngại ngùng rét mướt bên nương dâu
Chẳng nệ hà cuốc bẫm dưới đồng sâu
Ðem công sức tưới cho màu đất mới

Dáng xinh xinh, tuổi xuân hồng phơi phới
Thôn nữ yêu đời dệt mộng bên hoa
Tiếng chày khua giã gạo dưới trăng tà
Trên ruộng lúa, vang câu hò đưa đẩy …

Hò ơi …

Trăng buồn trăng khuất trong mây
Sao buồn sao rụng rơi đầy tim em
Em buồn em gửi cánh chim
Mang thư hồng đến nơi miền xa xôi
Em như ngọn gió trên đồi
Như con sóng vỗ chơi vơi giữa dòng
Em như liễu rũ ven sông
Lặng im pho tượng chờ trông bóng người
Anh như ngọc ẩn sáng ngời
Ðể cho nhung nhớ, một trời nhớ nhung
Ước gì ta được cùng chung
Lên non xuống biển vẫy vùng bên nhau
Tay trong tay, nối nhịp cầu
Thuyền yêu ta chở…một bầu trăng thơ…

Hỡi quê hương, ta nào có đâu ngờ
Trời Nam biển Bắc đôi bờ chia xa
Máu lửa ngập trời, bão dậy can qua
Hồn sông núi đành ngậm hờn nuốt tủi
Lệ đá rơi trải dài trên thân núi
Biển ngậm ngùi ôm xác những hồn oan
Ta đớn đau cho thân kiếp da vàng
Lạc loài mãi giữa… thiên đàng trầm luân…
Nguyễn Phan Ngọc An
Đèn Vàng Đêm Thu
 
Đêm thu thắp ngọn đèn vàng
Môi em quỳnh nở thơm ngần giấc đêm
Nụ cười khúc khích thật êm
Hương trầm lan tỏa gối mền chăn bông.
 
Em về vàng phố mênh mông
Môi thơm đào lý điểm hồng gót mơ
Đừng ghen, hờn dỗi hững hờ
Đêm thu đèn thắp đợi chờ tình quân.
Tế Luân
MƯỜI QUÊN

Một quên kẻ ở bạc tình
Được thời lên mặt ỷ mình cao sang
Hai quên lời nói ngang tàng
Nhờ ai nay mới vẻ vang hơn người
Ba quên câu hát nụ cười
Trước kia tình tứ nay thời đắng cay
Còn đâu giấc ngủ nồng say
Kề tay anh gối êm còn hơn nhung
Bốn quên cách xử lạ lùng
Bao năm chờ đợi tao phùng cách xa
Hai ta chẳng ở một nhà
Lý do…vì kẻ thứ ba xen vào
Taò khang thua cuộc mới đau
Thường tình là thế cuả nào mới hơn
Năm quên những lúc giận hờn
Bóng hạnh phúc hảo cứ vờn trong tâm
Bây giờ thì chẳng còn lầm
Giả nhân,giả nghĩa thẹn thầm người ơi! 
Sáu quên cay đắng mùi đời
Hạt muối chia xẻ ngọt bùi hưởng riêng
Bảy quên giờ phúc thiêng liêng
Mẹ cha thỏa dạ dâu hiền rể ngoan
Sanh ra con đống cháu đàn
Chẳng nề khổ nhọc mơ màng tương lai
Tám quên mộng mị dài dài
Còn đâu là những tháng ngày vinh quang
Chín quên tình nghĩa chúa chan
Đổi đời thay dạ mình an phận mình.!
Mười quên dáng vóc đẹp xinh
Thuở nào điêu đứng chồng mình chẳng sai
Bây giờ ta phải vì ai ?
Già nua trước tuổi chau mày nghĩ suy
Hồng nhan bạc phận sách ghi
Phân duyên,duyên phận,còn tùy phước duyên
Vết nhăn hằn những lời răn
Quên đi để tưởng cánh bằng bay cao !


                      TrangNgocKimLang
Em Vào Lục Bát

Bước vào lục bát điểm trang
Em làm rối loạn nhảy hàng câu thơ
Tình nào cháy bỏng đêm mơ
Môi em chín đỏ, đợi chờ nụ hôn.
 
Ý thơ như chợt thấm buồn
Trăm năm còn đợi cõi hồn lênh đênh
Bước qua cầu khỉ chênh vênh
Leo lên thuyền gỗ gập gềnh chơi vơi.
 
Tận nơi xa cuối chân trời
Vết chân chim gặp, hỏi nơi địa đàng
Bồ câu nhỏ mới ra ràng
Muốn nghiêng đôi cánh nhẹ nhàng tung bay.
 
Thấy em vóc dáng thơ ngây
Cho anh đắm đuối tình này vấn vương
Câu thơ lục bát vô thường
Hoa trinh nữ mọc bên đường lãng du.
 
Em từ lục bát điệu ru
Gây mê đêm vắng mời hư không về
Phấn son chăn chiếu cơn mê
Đêm thâu thức giấc vỗ về cho nhau.
 
Gió mưa gieo nhẹ từng câu
Sang thu lá cũng chuyển màu vàng hoa
Đường về hạt bụi mưa sa
Túi thơ bầu rượu quan hà uống say.
 
Tế Luân
Vần thơ lục bát
Viết cho em và mùa thu
09-26-22
 VẪY CÁNH THIÊN THẦN

Những con thiêu thân không bao giờ biết 
Rằng chỉ còn giây phút sống phù du
Tình của em chắc không  bao giờ hết 
Bởi yêu anh tha thiết đến muôn thu

Khi vũng nước mưa chứa đầy ánh sáng
Với thiêu thân là tột đỉnh hào quang
Em cũng vậy, cuộc tình anh say đắm
Là thơ em chồng chất viết ngàn trang

Sống thật lòng như thiêu thân bóng nước 
Chiếu rỡ ràng trong khoảnh khắc mê lầm 
Chúng lượn bay sau cơn mưa ẩm ướt 
Em tôn phong, tán tụng anh âm thầm 

Hoá ra em còn ngại ngùng sợ hãi 
Thế giới người chất ngất chuyện phù vân
Bầy thiêu thân chưa một lần chờ đợi 
Đã hân hoan vẫy cánh đẹp thiên thần …
       CAO MỴ NHÂN 
ANH GIÓ CÁT EM KHÓI MÂY

Anh gió cát em khói mây
Chân mây gió cuốn bóng cây chờ hoài 
Mộng hồng trần thế mấy ai
Má hồng môi đỏ tóc dài vân du

Tay mơ mắt biếc sóng thu
Đường tình nho nhỏ đền bù cung tiên
Học trò yêu hoa kỳ duyên
Bướm hồng hoa trắng áo hiền dịu thơm

Tương tư sầu đông gối rơm
Ngày chờ đưa đón tối ôm phong trần
Ca dao gieo cầu tủi thân 
Tình ca hát dạo phù vân đau lòng

Sông sâu sào vắn ngược dòng
Bóng chim tăm cá cua còng tréo ngoe
Bến mơ bến mộng biến tre
Chiêm bao ăn mật gấu khoe chân tình

Em tiên bồng anh quê mình
Phù sa nước mắt sử kinh tế bần
Sông dài trời rộng ân cần
Cầu hồn thơ mộng chung thân thích mình…
MD.09/23/22
LuânTâm
Đêm Vắng
 
Đêm dài lót lá thu vàng
Em nằm ru mộng gió ngàn mây thu
Em xoè tay chạm sương mù
Mênh mông tan vỡ hai mùa nhớ thương.
 
Nắng hôn ngọn cỏ vô thường
Gió lay động nhẹ đốt hương gỗ trầm
Tiếng em vui hát gọi thầm
Rừng phong xào xạc lời ngâm thơ buồn.
 
Tế Luân
Thu Gởi Về Em
Hôm nay trời đã vào Thu
Bỗng nhiên lá đổ, sương mù khắp nơi
Lòng buồn thương nhớ đầy vơi
Gởi em gái nhỏ phương trời xa xôi.
Quạnh hiu xao xuyến bồi hồi
Anh ngồi anh viết, một trời nhớ thương
Lời thơ tha thiết tơ vương
Gởi hương theo gió, ngàn phương tìm về.
Dòng sông mơ ước đê mê
Lá vàng rơi rụng trước hè, vườn sau
Chiều nay em nhớ em sầu
Hồn em tim tím như màu hoa sim.
Tình anh chảy máu vào tim
Thương em, anh biết anh tìm nơi nao?
Tình em như sóng dạt dào
Yêu là cõi thật, tình vào thiên thu!
Trần Đại Bản -Thu cảm 2022
TA NHƯ CHIẾC LÁ
Hơn bốn mươi Thu đã về trên viễn xứ
Là bấy nhiêu năm ta sống đời lữ thứ
Nhìn chiếc lá lìa cành gió cuốn bay xa
Rồi chiếc lá sẽ mục rã trên đường phố
Ta gẫm đời ta chẳng khác nào chiếc lá
Thời cuộc nước nhà đẩy ta xa cố thổ.
Bao năm dầu dãi nắng mưa trên xứ lạ
Ta sẽ như chiếc lá rục rã bên đường.
Ta chỉ tiếc rằng, đến ngày ta gục ngã
Ta không được nằm vào lòng đất quê hương.
Hoa Đô, 2022
Trần Công/Lão Mã Sơn
 
                 TÔI BUỒN
Cám ơn quý bạn đã khuyên tôi
Hãy cứ dửng dưng mặc kệ đời
Sống lạc quan, cho mình hạnh phúc.
Tôi cố vui, nhưng  không mấy lúc
Nỗi ưu tư trở lại như xưa.
Sống tha hương làm sao vui được
 Buồn nhớ nhà, xứ lạ đêm mưa.
 
Nhìn thế giới, chạnh lòng đau xót
Nhiều quốc gia trên quả địa cầu
Nghèo xác xơ đói cơm thiếu áo
Bịnh dịch tràn lang khắp năm Châu.
Thấy chiến tranh giết hại sanh linh
Sao vui được, mà chẳng ưu sầu ?
                  Trần Công/Lão Mã Sơn
 
Một Mình
 
Sáng nay mây xuống thấp tình gần
Sương rơi thấm ướt cả trong sân
Nỗi nhớ tìm về em ở đó
Em đợi tình quân thay áo xuân
 
Gió thu lá rụng bay lang thang
Sương trắng mây mù xa ngút ngàn
Đọng ướt hơi sương bay lãng đãng
Tiếng rơi lá rụng bóng phù vân.
 
Bóng chim khép cánh tà huy bay
Chiếc lá thu rơi chạm ngón tay
Ngọn gió đông về thêm giá rét
Nỗi buồn vương vấn tận nơi này.
 
Sáng nay trời thấp mây đầu núi
Từng giọt cà phê vị đắng môi
Em đợi chờ ai tình bối rối
Mắt buồn xa vắng ướt đôi môi.
 
Sáng nay ngồi khóc một mình em
Từng giọt sầu rơi lặng lẽ êm
Tiếng bước anh đi xào xạc lá
Để em buồn lạc bước trong đêm.
 
Tế Luân
Mùa thu một mình

10-12-22
Thơ : Quang Hà – Nhạc : Trần Đại Bản. Ca Sĩ : Duyên Quỳnh – Video Clip: Minh Hoàng.
         MỘT ÐÊM THU

Anh hỏi tôi, mùa nào tôi thích nhất ?
Là thi nhân tôi chỉ thích mùa thu
Trời se lạnh bên vầng dương xanh mát
Và chiều rơi lác đác giọt sương mù …


Từng đợt lá vàng bay bay trong gió
Nghe xạc xào những âm điệu du dương
Và thi nhân bên vầng trăng mờ tỏ
Thảo vội vần thơ tặng khách bên đường


Người khách lạ bàng hoàng như mê tỉnh
Ánh trăng rằm soi rõ dáng thi nhân
Ðôi mắt buồn còn vương lệ rưng rưng
Thì ra người cũ … cố nhân đây mà !


Nét chữ ngày xưa đâu còn xa lạ
Vẫn lá thư hồng như thuở chớm yêu
Vẫn nụ cười xinh với dáng mỹ miều
Ba mươi năm lẻ giờ đây gặp lại …


Trong mắt em tôi, thoáng điều ái ngại
Chinh chiến đưa người tình cũ chia xa
Em đợi em chờ đã mấy thu qua
Tình đã lỡ … người xưa đành lỗi hẹn !


Xin chớ ngại chi, tình anh trọn vẹn
Trân trọng trao em dù có muộn màng
Khối tình si Chức Nữ với Ngưu Lang
Ngàn năm vẫn giữ vẹn lời thệ ước …


Tình đôi ta cũng hẹn từ kiếp trước
Nên kiếp này tương hội một đêm thu
Rung cảm tuyệt vời nét chữ lời thơ
Bức thư hồng đã giữ đời cho nhau

Nguyễn phan ngọc an – Thu buồn 2022
      
                CHIẾC LÁ VÀ TÔI
Một chiều mưa, đứng bên song cửa
Chợt nhìn thấy chiếc lá vàng rơi
Giòng nước mưa cuốn chiếc lá trôi
Nước đưa lá về nơi vô định.

Tôi bâng khuâng gẫm lại phận mình
Đời đẩy tôi sống kiếp tha phương
Lá và tôi chung một nỗi buồn
Lá nhớ cành, tôi nhớ quê hương.
                    Trần Công/Lão Mã Sơn
TÌNH EM MÙA THU

Cầm thỏi son môi mùa Thu về,
Anh muốn em sẽ chọn màu gì?
Cho em chọn son màu quế nhé,
Một chút sắc thu một chút hè.
 
Cầm thỏi son môi lại ngập ngừng,
Màu son nào anh sẽ vui lòng ?
Cho em chọn son màu đỏ thẫm,
Khi gió lạnh về giữa thu đông.
 
Màu son của mùa Thu rong chơi,
Theo em để làm đẹp cuộc đời,
Màu son em nói điều gì nhỉ,
Là giữa đám đông nhớ một người.
 
Mở tủ ra tìm áo khoác thêm,
Màu áo nào sẽ đẹp lòng anh,
Cho em chọn một màu tím nhé,
Em nhớ anh tím cả hoàng hôn
 
Chiếc áo này em sắm đã lâu,
Bâng khuâng em sợ áo đổi màu,
Rừng trăm năm là bay về cội ,
Tình trăm năm chúng mình về đâu ?
 
Ngoài chợ bán nhiều loại hoa thơm,
Em muốn mua tất cả mùi hương,
Mùa Thu không bán mây và gió,
Mà gió mây trời ở bốn phương
 
Sắc màu mùa Thu là tình em,
Những màu hoa, màu áo, màu son,
Điều đơn giản là điều tha thiết,
Em yêu mùa Thu và yêu anh.
 
  Nguyễn Thị Thanh Dương.
  ( October 31, 2017)

QUA GIẤC NGỦ ĐÊM

Sau một đêm thức dậy
Biết vừa qua một ngày
Sau một đêm ngủ mãi 
Ôi, đã qua một đời

Thức chưa phải tỉnh ngủ
Ngủ chỉ là chưa thức
Thức, ngủ sao đầy đủ
Như nắng thiếu, mưa thừa 

Thức, ngủ thường dan díu
Thương nhớ làm khổ nhau
Thức, ngủ theo tuổi tác
Ban sơ như mai sau

Thời gian trôi bốn mùa
Đắm chìm trong ngủ thức
Tỉnh giấc đời hơn thua
Hỏi còn gì có được …
   CAO MỴ NHÂN 

  Nghe Thời Gian Bốn Mùa

 
Nghe lá thu rơi khắp nẻo đường
Nhìn về quá khứ vọng cố hương
Xa quê lúc tuổi còn xanh lắm
Nay đã pha màu bạc muối sương
 
Nghe gió đông sang thấy ngại ngùng
Cho người trăn trở nỗi buồn chung
Sầu thương đất mẹ nhiều dâu bể
Đường đến tự do quá mịt mùng
 
Nghe xuân môi thắm điểm nụ cười
Cùng mai đào nở pháo đỏ tươi
Nhưng sao dạ cảm như còn thiếu
Hương vị quê nhà tết ba mươi
 
Nghe nắng hạ ru khúc nhạc hè
Sân trường phượng vỹ réo gọi ve
Bâng khuâng thuở ấy thời niên thiếu
Lưu bút trao nhau dạ não nề
 
Nghe tiếng thời gian bỗng chạnh lòng
Nhớ người đâu đó cõi mênh mông
Vòng đời sinh tử đều như thế
Bắt đầu kết thúc ở điểm không
 
Nghe trái tim reo mộng bình thường
Tâm hồn chan chứa những yêu thương
Cho ra nhận lại điều hạnh phúc
Cuộc sống đầy vơi lẽ vô thường
Dương Việt-Chỉnh      
   6-9-2022
CHUNG TÌNH THƠ MỘNG VÔ BỜ TIÊN CUNG

Hỏi mây hỏi gió hỏi sương
Hỏi mưa hỏi nắng hỏi đường hỏi ngay
Hỏi tên hỏi tuổi hỏi ngày
Hỏi mai hỏi mối hỏi ai hỏi lòng

Vì đâu nhạt phấn phai hồng
Vì đâu má nám chân không mỏi mòn
Vì đâu xơ xác héo hon
Vì đâu xa xót cò con dãi dầu

Cầu kinh cầu kệ cầu đâu
Cầu dừa cầu ván cầu dâu cầu gòn
Cầu tre cầu cứu cầu con
Cầu mưa cầu nắng cầu ngon cầu lành

Được duyên được phước được thành
Được cam được bưởi được chanh được bồng
Được hiền được điệu được trong
Được lời được tiếng được vòng được hôn


Không cho không thể không khôn
Không quen không biết không hồn không duyên
Không sao không giận không phiền
Không hình không bóng không thiêng không chừng

Hình như thương bóng người dưng
Bóng như tiên nụ tầm xuân ỡm ờ
Bay qua bay lại vòng chờ
Tình chung thơ mộng vô bờ tiên cung …

MD.10/14/22
LuânTâm
Chờ Người

 
(Cảm tác bức ảnh từ National Geographic)

Có những chuyến đi không về nữa
Vợ ôm con đứng giữa biển trời
Chợt nghe lòng tiếng não nề rơi
Không nước mắt không lời giã biệt
Sóng cuồng loạn hay đời oan nghiệt
Chôn xác người la liệt biển khơi
Xót xa thay nói chẳng nên lời
Hồn Người hỡi trôi về quê cũ!
Trời vàng vọt hoàng hôn mộ phủ
Tình sóng đưa ru ngũ hồn linh
Tiếng lòng yêu hồi mõ cầu kinh
Thiên Thai giấc yên bình Người nhé!
Âm Dương đường đời chia hai lối rẽ
Nghiệt ngã thời không xẻ nỗi tình chung.

Kim Oanh
 Giấc Mộng Thu
 
Mùa thu vàng lên ngôi
Ánh trăng lấp lánh cười
Bóng Hằng Nga tha thướt
Lung linh giữa đất trời
 
Gió thu đùa lả lơi
Đong đưa làn mây trôi
Tiếng đàn nghe lưu luyến
Du dương ôi tuyệt vời
 
Nắng thu còn sương mai
Long lanh quanh lá đài
Hoa cúc vàng rực rỡ
Đắm say tình mắt ai
 
Chiều thu về nên thơ
Thuyền neo như đang chờ
Trên dòng sông xanh biếc
Khách sang đò hay chưa
 
Mưa thu buồn bay bay
Tiễn người đi hôm nay
Thời gian nào trở lại
Mắt giăng sầu cay cay
 
Tình thu giờ ở đâu
Nhung nhớ mộng ban đầu
Lời yêu chưa kịp nói
Giấc mơ tàn mất nhau
 
Dương Việt-Chỉnh
  22-9-2022
CHUYỆN HÀNG XÓM CŨ 

Xuân tan nơi cuối hiên nhà 
Lan dần sang cả sân hoa láng giềng
Thế là ấp ủ tư riêng 
Trong bài thơ gói ưu phiền gởi anh

Em vào thay áo mầu xanh
Sáng nay trời biếc mây, thành nhớ nhung
Vườn đầy sắc hạ mông lung
Khăn tơ em giấu mịt mùng đắm say

Chúng mình cách một vòng tay
Mà xa tít tắp tháng ngày buồn tênh
Mốt mai cuối thác, đầu ghềnh
Đón oan khiên giữa chênh vênh tạ đời 

Không gian ấm cõi trùng khơi
Chuyện hàng xóm cũ từ thời làm thơ
Lân bang chữ nghĩa bơ thờ 
Hỡi anh yêu dấu bây giờ ở đâu …
           CAO MỴ NHÂN
MÙA THU TƯƠNG TƯ

Có một mùa thu tuổi dại khờ
Yêu người, rạo rực những vần thơ
Ngờ đâu tình chỉ là sương khói
Như lá bên hiên rớt hững hờ

Người đến, người đi không hẹn trước
Xóm nhỏ bâng khuâng một nỗi buồn
Nếu có bao giờ người quay bước
Có một mùa thu đang dỗi hờn

Hoa cúc nhạt nhoà phai màu nắng
Lối về lặng lẽ, bước ngẩn ngơ
Phố đông mà bỗng nghe hoang vắng
Gió chẳng lấp đầy nỗi bơ vơ

Nhưng rồi người đã không trở lại
Tặng vết thương lòng, một lần thôi
Mỗi khi thu về làm tê tái
Lá úa rơi đầy cả hồn tôi

Có một mùa thu rất xa xôi
Vắng người, mây trời cũng ngừng trôi
Tìm đâu gió heo may ngày cũ
Một thuở tương tư, mùa thu ơi?!

Edmonton, Mùa Lá Rơi 2022
KIM LOAN
Nghe Thời Gian Bốn Mùa



Nghe lá thu rơi khắp nẻo đường
Nhìn về quá khứ vọng cố hương
Xa quê lúc tuổi còn xanh lắm
Nay đã pha màu bạc muối sương

Nghe gió đông sang thấy ngại ngùng
Cho người trăn trở nỗi buồn chung
Sầu thương đất mẹ nhiều dâu bể
Đường đến tự do quá mịt mùng

Nghe xuân môi thắm điểm nụ cười
Cùng mai đào nở pháo đỏ tươi
Nhưng sao dạ cảm như còn thiếu
Hương vị quê nhà tết ba mươi

Nghe nắng hạ ru khúc nhạc hè
Sân trường phượng vỹ réo gọi ve
Bâng khuâng thuở ấy thời niên thiếu
Lưu bút trao nhau dạ não nề

Nghe tiếng thời gian bỗng chạnh lòng
Nhớ người đâu đó cõi mênh mông
Vòng đời sinh tử đều như thế
Bắt đầu kết thúc ở điểm không

Nghe trái tim reo mộng bình thường
Tâm hồn chan chứa những yêu thương
Cho ra nhận lại điều hạnh phúc
Cuộc sống đầy vơi lẽ vô thường

Dương Việt-Chỉnh  6-9-2022
THU CẢM
Mùa Thu như một nàng sầu nữ
Sắc diện thoáng vẻ buồn ủ rũ
Đón Thu về, vạn vật reo vui
Tiết Thu mát mẻ hơn nắng Hạ
Gió Thu nhè nhẹ chen cành lá
Tiếng vi vu như bản nhạc buồn.
Lá Thu vàng bay theo gió cuốn
Bỏ cành Mẹ trơ trụi bơ vơ
Nhìn toàn cảnh mùa Thu là một
 Bức tranh thiên nhiên đẹp như mơ
Gợi hứng cho thi nhân sáng tác .
Chiều viễn xứ mưa Thu lác đác
Gieo vào lòng lữ khách tha phương
 Một nỗi buồn thương nhớ cố hương.
                          Trần Công/Lão Mã Sơn
NGƯỜI VỀ

Chúng ta chỉ đùa thôi
Rất nhiều lần như thế
Trên dòng nhạc pha phôi
Có nụ hôn rất khẽ


Mặt trời ở cạnh em
Ngăn sương mù biển tới
Sáng nay nghe trái tim 
Thoát ra lời thơ mới


Anh không đọc thơ tình
Bởi em lên tiếng gọi
Thầm thì nghe chính mình
Dặn dò năm tháng cuối


” Người về ” , về thật sao
Thôi đừng, thôi đừng nhé 
Tiếng nhạc vút bay cao
Bỏ lại em lặng lẽ…

        CAO MỴ NHÂN 
NGƯỜI ĐI 

Quên rồi, chẳng nhớ gì đâu
Khói hương lại tưởng mây sầu bay qua
Không gian bát ngát là nhà 
Tìm ai trong cõi ta bà nào đây

Người đi hương khói là mây
Chưa chào nhau đã chia tay mơ hồ 
Trăm năm một thoáng hư vô
Bao nhiêu lời tụng ” Nam mô ” chập chờn

Người đi khói tản hương vờn 
Chung quanh chúng gọi hồn đơn lạnh về
Quên rồi, tục luỵ lê thê
Từ đây bảng lảng não nề âm dương 

Thôi nghe gió chuyển mười phương 
Người đi lặng lẽ trên đường hoa bay
Mai sau xót với xa này 
Lẫn trong mộng mị  tháng ngày bâng khuâng…
     CAO MỴ NHÂN 

GỐI MỘNG LIÊU TRAI

Giấc mộng liêu trai trái cấm cho
Bướm vòng hoa trắng áo học trò
Tay mơ eo nhỏ vòng lưng ấm 
Sóng mắt long lanh môi rượu nho

Nghiêng thành thơ thật ngọt ngào thơm
Tiên bồng sớm tối chung gối ôm
Đường hoa cổ tích thêm thân thích
Chung bóng đỉnh trời lửa gần rơm

Đồi thơ suối mộng rừng hoa đào
Tắm mưa giỡn nắng hồng ca dao
Xuân xanh mắt biếc thương yêu thiệt
Tóc thề cuốn hút hồn khát khao

Giáng tiên mắc đọa tội tình yêu
Anh khờ thơ thẩn tham múa rìu
Nhịp tim đèn sách không ngăn cách 
Vòng tay tập viết biết nâng niu…

MD.10/15/22
LuânTâm

Loanh Quanh


Trái non anh xẻ làm đôi
Cho em một nửa để rồi ăn năn
Biết đời chỉ những phù vân
Trái sầu, trái chín, cũng dần rụng thôi

Hôm qua tha thẩn trên đồi
Nhìn về lũng cạn từng hồi nhớ nhung
Biết nhau tự thủa vô cùng
Xa nhau đã mấy mịt mùng trùng quan

Đời mình là những dở dang
Cuộc tình muộn vội mơ màng đó em
Thơ không ghi nỗi êm đềm
Trong anh còn lại một niềm thuỷ chung

Với trời, với đất mông lung
Với ta khăn áo não nùng biệt ly
Ô hay, ” sinh ký tử quy “
Níu thân nhau mối sân si kiếp này

Thì thôi buông lỏng vòng tay
Loanh quanh đã hết tháng ngày của anh
Một đàn chim quý trên cành
Hoà ca điệp khúc đăng trình miên man…

Cao Mỵ Nhân
Utah gợi nhớ 16 – 8 – 2022
MÂY GIÓ VẠN HỒ   
Đêm đó ở Praha
Trên Cầu Tình Tiệp Khắc
Anh nói mây thổn thức 
Vì tóc anh trắng rồi 


Mới năm năm cách biệt 
Mà như cả cuộc đời
( Anh bảo mải rong chơi
Nên mây lùa tóc rối ) 


Trăng cũng thầm lặng hỏi
Xưa xẻ dọc không gian
Có bao giờ gió than 
Mây làm tóc bạc trắng


Hôm nay mây hoang vắng 
Gió khép chặt nụ cười 
Anh giã biệt cõi đời 
Trăng xanh Vạn Hồ khóc…
Cao Mỵ Nhân
   Lax  10 – 10 – 2022
Tình Yêu Mùa Thu
 
Mùa thu đến đêm sương lá báo mộng
Cõi hồn anh lạnh buốt đến bao giờ
Em bước đi gót thu đạp trên lá
Tiếng xạc xào tan vỡ lại mong chờ.
 
Em đi qua hàng cây lá úa vàng
Gió nhẹ bay tà áo lụa xinh xinh
Sợi nắng thu vàng xuyên vạt áo mỏng
Quên lãng lâu rồi bất chợt hồi sinh.
 
Thu vàng lá, gió vẫy chào em đến
Sương giăng mờ phố, em bước ngại ngần
Bao đôi mắt nhìn em lòng ngơ ngẩn
Mối tình câm cho lòng mãi bâng khuâng.
 
Cuộc tình van xin cuộc tình bối rối
Lòng sẽ không buồn cất giấu trong tim
Đôi mắt ăn năn, môi hồng thỏ thẻ
Thu vẫn đợi chờ, đời mãi lặng im.
 
Lá thu rơi theo luật lệ đất trời
Chuyện tình buồn vì lẽ của con tim
Cho tóc xanh, thu về nhuộm tóc trắng
Lòng vấn vương anh vẫn mãi đi tìm.
Tế Luân
Mùa thu San Jose
10-16-22
HẠT CÁT THỜI GIAN
   
Chỉ là những hoả châu
Thả bùng trên đồng cát
Hải Lăng buồn chất ngất
Sương khói phủ tuyến đầu

Chúng mình vẫn xa nhau
Không làm sao thấy mặt
Tháng ngày rơi nước mắt
Cho mãi tới ngày sau

Phải vì nỗi thương đau
Khi rời xa Quảng Trị 
Nên không còn mộng mị
Sóng Thạch Hãn vương sầu

Quá khứ đã trôi mau
Nửa trăm năm diễm tuyệt 
Cuộc tình thơ bất diệt 
Người tuyệt tích nơi đâu …
Cao Mỵ Nhân
Hawthorne  11 – 10 – 2022
MÙA HẸN LỠ
Còn bao năm tháng nữa
Mà không thức đêm nay
Còn bao ngày hẹn lỡ 
Để em mơ mộng đầy


Một mùa thu mất mát 
Ở Praha heo may
Đón tầu qua Bonn Đức
Sợi tình trói đôi tay


Hành trình trong tiềm thức
Thơ viết trong cơn say
Anh đã về cõi khác
Sắc tóc lẫn mầu mây…
Cao Mỵ Nhân
 Lax  12 – 10 – 2022
 Bóng Thu Về
Thấp thoáng vàng rơi rụng trước sân .
Mới hay Thu đến… đến đang gần .
Gió lay ngỡ sáo từ trời xuống
Sóng nhạc mơ hồ vọng cố nhân .


Mờ mờ ảo ảnh Thu vừa chớm
Vàng rơi ngẫu cảm dạ thi nhân .
Bỗng dưng một chút dòng dư lệ .
Tiễn hạ tàn phai dệt tiếp vần .
                            THƯ KHANH 
CƠN GIÔNG MÙA HẠ
Người chỉ như cơn giông mùa hạ 
Còn ta thì lũ lụt suốt tháng năm 
Tình cảm khác chi triều nước lạ 
Từ non cao tràn xuống ngập đồng bằng …

Cơn giông mùa hạ cuồng điên
Thốc lùa thân áo 
Ai đi giữa thảo nguyên 
Mịt mù gió bão 


Ôi , đất trời lúc đó ngả nghiêng
Chớp giật , mưa tuôn 
Phút chốc lặng yên 
Hoa rơi lả tả , triền miên

Cơn giông mùa hạ 
Bộc phát , bạo tàn 
Tình mình cũng vậy
Mộng vỡ , mơ tan 

Cánh bướm bay ngang 
Bầu trời tươi mát 
Anh vẽ hình Em 
Trên khung mây ướt át …
Cao Mỵ Nhân
THU và THƠ
Trời thu xanh ngắt chín tầng cao .
Gió thoảng hương đưa rất ngạt ngào .
Núi vẽ chân mày cong lá liễu .
Dòng sông ngọc bích sóng lao xao .
Nhắp bút thơ đề muôn vạn ý .
Vần vần tiếp nối cứ tuôn trào .
Thu đến mới hay Trời khéo vẽ .
Cảnh Tiên nào phải kiếm nơi nao…
                    THƯ KHANH 
THU VỀ GỢI NHỚ GỢI THƯƠNG

Thu về con phố chiều nay ,
Nắng vàng nhè nhẹ đang rây hạt vàng .
Hàng cây liễu rủ mơ màng ,
Gió thơm lưu luyến bước Nàng về qua .
Tà dương phủ núi xa xa ,
Đồi non kẻ đậm môi tô mỉm cười …
 Thu về ! gợi nhớ thương người ,
Mười năm tình cũ,  em tươi má đào …
Nay thì như đã mất nhau 
Gợi thương gợi nhớ, gợi sầu trăm năm .
Thu ơi …
Giường rộng chỗ nằm ,
Đêm nay thu có ngủ cùng ta không 
 
 THƯ KHANH
Đêm Thơ Nhạc Huyền Không






Ngày 10 tháng 9 /2022 tại Tu viện Huyền Không của vùng thung lũng hoa vàng thuộc miền Bắc Cali, ni sư Nguyên Thiện (trú trì) và thầy Thích Tánh Tuệ đã tổ chức “ Đêm Thơ Nhạc Huyền Không “ để tưởng niệm cố Trưởng lão Hoà thượng thượng Mãn hạ Giác. Tôi được thầy Thích tánh Tuệ nhờ đọc bài thơ của Thiền sư Mãn Giác/ Huyền Không cách đây đã 3 tháng trước. Lòng tôi hân hoan vô cùng vì từ lâu thường đọc thơ Ôn, rất kính ngưỡng tấm gương sáng ngời của nền văn học Phật giáo.

 


 Hòa Thượng Thích Mãn Giác
               (1929-2006)
Hòa Thượng Thích Mãn Giác, pháp danh Nguyên Cao, đạo hiệu Huyền Không, thế danh Võ viết Tín, sinh năm 1929 tại Cố đô Huế và viên tịch năm 2006 tai Chùa Việt Nam, Los Angeles, California thọ thế 78 tuổi đời, 58 pháp lạp.
            Cố Trưởng Lão Hòa Thượng Hội Chủ là một Đạo Sư, Thiền Sư, Nhà thơ, Học giả của Phật giáo Việt Nam. Người đã tốt nghiệp Tiến sĩ văn chương và Phật học từ trường Đại Học Tokyo danh tiếng của Nhật, rồi trở thành giáo sư của nhiều trường Đại học trong nước, đã một thời dạy đại học Văn Khoa Huế. Phó Viện trưởng điều hành của Viện Đại học Vạn hạnh, nhà văn hóa của Phật giáo Việt Nam thời hiện đại. Ngài là một Tăng sĩ Việt Nam mà tài đức xuất chúng, một tôn đức trong hàng Giáo phẩm của Giáo hội khi còn ở trong nước cũng như khi cất bước vân du hoằng hóa nơi hải ngoại. Nhưng với những ai đã từng một lần hội ngộ cùng với ngài, thì chắc chắn sẽ nhận ra ngài không gì hơn là một vị thầy rất gần gũi, rất bình dị, đầy lòng từ bi như cung cách của ngài từng thể hiện. Cuộc đời của ngài thật đẹp là nguồn cảm hứng vô tận cho đàn hậu học vậy.
            Quả thực, cuộc đời của ngài chính là “bản sao của bản thông điệp cao cả mà Đức Phật đã truyền lại cho thế nhân”. Hành trạng của ngài có thể khái lược vài nét chính sau đây:
            – Đối với nền văn hóa Việt Nam và văn hóa Phật giáo Việt Nam, thì tấm lòng của ngài luôn luôn trân trọng giữ gìn và phát huy gia sản văn hóa của tiền nhân để lại.
          – Đồi với nền văn học Việt Nam và văn học Phật giáo, ngài là một hành giả nghiên cứu Phật học, một nhà văn, một Thiền sư thi sĩ có nhiều tác phẩm văn học, nghiên cứu, trước tác, và phiên dịch.
          – Đối với sự nghiệp giáo dục, ngài một lòng kiên định đường hướng giáo dục giới-định-tuệ của Phật giáo để đào tạo tăng ni Phật tử qua nhiều thế hệ trở thành những người tài đức có khả năng kế thừa và đem năng lực tài đức của mình góp phần điều hành và phát triển quốc gia và Giáo hội.
          – Đối với Giáo hội thì ngài đã một đời tận tụy cống hiến cho sự trường tồn của Chánh Pháp. Với chư tôn pháp hữu thì đạo tình thủy chung; với môn đồ tứ chúng thì ân cần sách tấn hướng về chân trời cao rộng; với hàng hậu học thì luôn có mặt bên cạnh để nâng đỡ như là năng lượng cho họ giữ được tím tâm ban đầu; với các bậc thức giả thì trân trọng và hỗ tương cho họ trong sự nghiệp phát huy nền văn hóa và giáo dục của truyền thống Việt Nam; với hàng Phật tử tại gia thì lấy hạnh nguyện Bồ tát để nhiếp hóa.
           Trích từ WWW.thuvienphatgiao.com
 (quý bạn có thể tìm hiểu thêm trang này từ Tỳ kheo Thích Như Minh (Trú Trì Chùa Việt Nam – Los Angeles)
             Còn nhớ trước năm 2000, vào khoảng 1998 tại Trung Tâm Phật Giáo Hayward, vị bổn sư của tôi là thầy Thích Từ Lực đang điều hành. Hôm đó nhằm ngày làm lễ xuất gia bác Tuân ( cựu trung tá của Quân Lực Việt Nam Cọng Hoà ) pháp danh Thích Phổ Hoà, và cũng là ngày tu học của đạo tràng. Hoà Thượng Thích Mãn Giác lên dự, đã xúc động khóc nhìn bác Tuân xuống tóc. Lúc đó tôi nhìn thiền sư có nét mặt hiền hậu, nói giọng Huế trong trẻo, tôi mơ ước được chụp với Hoà Thượng một tấm hình, nhưng không đủ duyên vì còn phụ các chị em nhiều việc, và Hoà Thượng cũng trở về liền sau buổi chứng đệ tử xuất gia.
Thơ của Hoà Thượng tôi thường ngâm nga thuộc lòng hằng ngày mỗi khi đứng bếp nấu ăn, đi bộ trong vườn
Ô hay Xuân đến bao giờ nhỉ
Nghe tiếng hoa khai bổng giật mình
Sáng nay thức dậy choàng thêm áo
Vũ trụ muôn đời vẫn mới tinh.
Hoặc
Chuông vẳng nơi nao nhớ lạ lùng
Ra đi ai chẳng nhớ Chùa chung
Mái Chùa che chở hồn dân tộc
Nếp sống muôn đời của tổ tông 
        Chùa Phổ Từ treo tấm banner lớn viết 2 câu thơ cuối “Mái chùa che chở hồn dân tộc. Nếp sống muôn đời của tổ tông” tạo nguồn cảm hứng cho tôi viết bài thơ Đường Luật, theo thể Tung hoành trục khoán (các từ trong vế thứ nhất đứng đầu câu từ một đến bảy, câu thứ hai giữ nguyên đặt làm câu thứ tám)
         Chùa Phổ Từ
(Tung hoành trục khoán)


MÁI ấm tâm linh dội trống đồng
CHÙA Từ tĩnh lặng nhẹ ngân chuông
CHE lòng mộ đạo nơi thiền quán
CHỞ dạ mến Thầy chốn tịnh không
HỒN đậm pháp môn thường tự tại
DÂN đằm giáo lý cũng thong dong
TỘC hành cuộc sống gieo nhân thiện
NẾP SỐNG MUÔN ĐỜI CỦA TỔ TÔNG
                                                            MTTN
            Trở lại “Đêm Thơ Nhạc Huyền Không”. Những ngày trước đó trời nóng trên 100 độ, nhưng hôm nay trở khí hậu thật dịu mát, xuống khoảng 80 độ như có phép nhiệm mầu, không còn nóng bức. Quý sư cô và ban ẩm thực trang trí, trình bày trên 20 món chay thật hấp dẫn và nghệ thuật. Phật tử đến đông, không khí vui tươi đầy sự phụng sự hoan hỉ chúng sanh của Chùa. Quý Hoà thượng Thích Tịnh Từ, Thích Từ Lực, các Thầy và Ni Sư, Sư Cô về từ những tiểu bang xa, cũng như các vùng phụ cận đến tham dự rất đông.
             Đêm Trung Thu, trăng rằm soi sáng, không gian huyền diệu. Mở đầu chương trình Hoà Thượng Thích Tịnh Từ ban đạo từ cùng đôi lời vi diệu tưởng nhớ về hoà thượng Mãn Giác (thi sĩ Huyền Không), dẫn dắt vào thế giới thơ bằng một kỷ niệm năm nào Hoà Thượng Mãn Giác đến thăm tu viện Kim Sơn, đã xuất khẩu thành thơ
Ai lên núi tắm mây ngàn
Ta vào biển tuệ thênh thang tung hoành
Ai vào sinh tử lộn quanh
Ta chơi Hoa Tạng gối đầu Không Môn
Hoà thượng Thích Tịnh Từ (thi sĩ Cư Sơn) tiếp lại 
Đưa tay phủi sạch hoàng hôn
Chân tâm nở nụ véo hồn thôi mê
Nửa đêm thức đón Thầy về
Ngoài sân tuyết phủ Bồ Đề nở hoa
Kế tiếp những bài thơ của thi sĩ Huyền Không được lần lượt Hoà Thượng Thích Từ Lực, thầy Thích Tánh Tuệ, Ni sư Thích nữ Kiều Thuận và hàng Phật tử diễn ngâm. Tâm hồn lắng đọng vào cõi thơ…được quay về những ngôi Chùa quê hương trong nỗi nhớ thương vô bờ, mà thi sĩ Huyền Không đã nổi tiếng qua bài “Nhớ Chùa” làm theo thể Trường Thiên Tứ Tuyệt đúng là một tuyệt tác bất hủ 
Nhớ Chùa 
Từ thủa ra đi vắng bóng Chùa
Đường đời đã nhọc chuyện hơn thua
Trong tôi bừng dậy niềm chua xót
Xao xuyến mơ về lại cảnh xưa 
Thấp thoáng đâu đây cảnh tượng làng
Có con đường đỏ chạy lang thang
Có hàng tre gợi hồn sông núi
Im lặng chùa tôi ngập nắng vàng


Có những cây mai sống trọn đời
Bên hàng tùng bách mãi xanh tươi
Nhìn lên phảng phất hương trầm tỏa
Đức Phật từ bi miệng mỉm cười


Tôi nhớ làm sao những buổi chiều
Lời kinh giải thoát vọng cao siêu
Đây ngôi chùa cổ ngày hai buổi
Cầu nguyện dân làng sống mến yêu
 
Vì vậy làng tôi sống thái bình
Sớm khuya gần gũi tiếng chuông linh
Sắn khoai gạo bắp nuôi thôn xóm
Xây dựng tương lại xứ sở mình


Tôi đến dân quê đón gió lành
Khắp chùa dào dạt ánh trăng thanh
Tiếng chuông thức tỉnh lan xa mãi
An ủi dân hiền mọi mái tranh


Trầm đốt hương thơm bay ngạt ngào
Thôn trên xóm dưới dạ nao nao
Dân làng tắm gội lên chùa lễ
Mười bốn, ba mươi mỗi tối nào


Biết đến bao giờ trở lại quê
Phân vân lòng gởi nhớ nhung về
Tang thương dù có bao nhiêu nữa
Cũng nguyện cho chùa khỏi tái tê


Chuông vẳng nơi nao nhớ lạ lùng
Ra đi ai chẳng nhớ chùa chung
Mái chùa che chở hồn dân tộc
Nếp sống muôn đời của tổ tông
                 Huyền Không
        Dù đã dung thân trong ngôi Chùa mới trên xứ người, nhưng khi nhìn ra mái hiên những giọt mưa rơi trên lá hoa, mưa rơi mờ mịt khiến Thi sĩ có những phút trầm ngâm, lòng cảm kích người Việt chạy lưu vong trên xứ người vẫn đặt nặng vấn đề tâm linh và tu học, mong có được ngôi chùa sưởi ấm hồn dân tộc
Mưa gió chiều nay thấy nhớ nhung
Trời ơi, sao lạnh thấm vô cùng
Chuông xưa ngân lại trong chùa mới
Người Việt muôn đời vẫn thủy chung (trích “Nhớ cố hương”)
        Có những lúc đi thiền hành trên biển, nhìn đôi chân giẫm nhẹ lên những hạt cát. Thiền sư ví von mình là hạt cát, dù chìm sâu dưới đáy biển hay dạt ngoài đại dương, thì cũng có ngày  dạt trên vùng biển quê hương,  trong niềm nhớ mong với trái tim muôn đời thuỷ chung
Ta là hạt cát đại dương 
Vòng quanh trái đất quê hương mịt mù
Ra đi cho đến bao giờ
Ngày về sáng ấy ước mơ chẳng sờn
Ta là hạt cát cỏn con
Muôn năm thế kỷ sắc son một lòng
Biển đời vượt hết long đong
Trần gian ai đọc đôi dòng tâm tư  (trích “Hạt Cát”)
            Nhìn mây trắng bay thong dong tự tại khi xuân về…Cành hoa mai vàng rực rỡ bay nhẹ hương thơm, khiến lòng bâng khuâng nhớ về những mùa xuân xa xưa nơi quê nhà. Đường lên Thiền viện chào đón sắc hồng tươi thắm, giật mình chiêm nghiệm biết bao mùa xuân đi qua trong sự sanh diệt của địa cầu xê dịch. Giờ đây tận hưởng vẻ đẹp của những loài kỳ hoa dị thảo  đã trang điểm cho cuộc đời này, muôn chim ca hát reo vang dưới bầu trời xanh vô tận, tâm hồn Thi sĩ như nở hoa hoà chung vào vạn vật 
Xuân hạ thu đông cảnh bốn mùa
Ngọt ngào hoà hợp vị cay chua
Địa cầu xê dịch trong sanh diệt
Ai dẫn đêm về cho gió khua
……………………………………….
Hoa nở bên đường hương thoảng bay
Điểm trang nhân loại nước non này
Hoàng Anh về hót trên cành liễu
Đây khoảng trời xanh không đổi thay (trích “Xuân vẫn còn đây”)
            Mùa thu gợi nhắc lễ Vu Lan, nương theo lời kinh Mục kiền Liên, Thi sĩ nhớ vô vàn chuyện ngàn xưa, “Nhớ Mẹ” với niềm hiếu hạnh trong câu kinh và sự thành tâm chú nguyện, lâng lâng cảm xúc nhớ lại ngày rằm tháng bảy của những mùa thu xưa…
Ngàn xưa về lại hôm nay
Người xưa sống dậy giữa ngày Vu Lan
Bảy đời cha mẹ lang thang
Cầu mong thoát cảnh cơ hàn, tiêu diêu …
Lòng người ai chẳng thương yêu
Những niềm hiếu hạnh Vọng Chiều Thu Xưa
Mùa thu có tự bao giờ
Ngày rằm tháng bảy bài thơ không lời (trích “Vọng Chiều Thu Xưa”)
        Cảm nhận ý tưởng theo quan điểm chuyển hoá khổ đau phiền não bằng sự an nhiên trong cảm giác, vì thời gian sẽ xáo trộn tàn phá mọi sự, Thi nhân đã nhận thức điều đó “Không ai có thể đưa tay níu lại thời gian để giữ cho mình không thay đổi. Thôi thì hãy hài hoà chấp nhận và thảnh thơi sống với cái thời gian thật sự; đó là cách tìm sự an tâm trước mọi đổi thay (Huyền Không).
Ngày tàn theo gót hoàng hôn
Bóng chiều đổ xuống tâm hồn ai đây
Thông xanh rải rác phấn vàng
Nghe trong gió thoảng cung đàn biệt ly


Ngày tàn theo gót hoàng hôn
Khói chiều vương vấn tâm hồn ai đây?
Lá vàng lác đác gió bay
Còn đâu đây nữa một ngày đã qua (trích “Một Ngày Qua”)
Những đêm trăng sáng, thưởng thức vẻ đẹp của đất trời. Nhìn và tự hỏi ánh trăng có tự bao giờ đã từng chiếu những người đi qua trong thế giới ta bà. Họ đi nhẹ nhàng, trả lại thời gian, không gian với nắng mưa giữa cõi vô thường này. Trong nỗi khổ đau của nhân loại, của chư pháp hữu đã chịu số phận đọa đày trong vòng lao lý. Thiền sư Huyền Không nén sự luyến tiếc, thầm lặng đốt nén hương trầm, đọc trang kinh Hoa Nghiêm tỏ lòng kính quý đến người đã khuất
Những Người Đi Qua
(Tưởng niệm Giác linh nhị vị cố HT Thiện Minh và HT Thiên Ân)
Đêm nay ngồi đếm sao trời
Như ta lặng ngắm những người đi qua
Mênh mông thế giới Ta Bà
Thu về trong một chén trà bình minh
Làm sao đếm hết hành tinh
Trăm năm sau nữa đạo tình còn không
Người đi như chiếc lông hồng
Nắng mưa gởi lại cánh đồng thời gian
Còn đây thế giới ba ngàn
Trong tim nhân loại hân hoan đón chờ
Tọa Thiền đâu thấy bơ vơ
Lang thang từ thuở bao giờ hay chăng
Đêm rằm ta hỏi ánh trăng
Ngàn năm về trước đã tằng chiếu ai
Người đi, trong mấy năm dài
Xuyến xao ta nhớ bóng hai đời người
Bổng nhiên ta nở môi cười
Khói hương mầu nhiệm rạng ngời Hoa Nghiêm
Trùng trùng duyên khởi bên thềm
Mái chùa xưa đã lặng yên thuở nào.
                   Huyền Không
Sớm mai thức dậy nhìn bình minh tươi sáng, lưu luyến những giọt sương còn đọng trên lá, bên khóm mai hay lúc chiều về ánh nắng đang lịm tắt, hoà vào tiếng chuông ngân vang rơi nhẹ. Hoặc khi sự yên tĩnh của đêm tối trong ngôi chùa thấm êm lời kinh tiếng kệ dưới bóng Phật đài
Nhẹ gót thuyền hài nặng tiếng sương
Nơi đây trăng đạo nở muôn vườn
Nơi đây lửa đạn huy hoàng đã
Soi tỏ lòng không chút bụi vương
******
Ta nhớ hôm nào bên khóm mai
Chuông chiều rơi nhẹ nắng chiều phai
Rồi đêm đêm …lại trong yên tĩnh
Nghe tiếng kinh êm dưới Bửu Đài (trích “Vườn Đạo”)
Nơi chốn thiền môn, ngày đêm Hoà Thượng tụng Kim Cang kính cẩn từng trang kinh trước khói hương bay quyện vào hư không, để nhận thức chiếc y vàng đang quấn thân. Quán chiếu về định luật sắc không, thân nhẹ nhàng trong ngôi già lam. Khi trăng lên, trăng sáng tỏ muôn nơi, mắt nhìn ngắm trao yêu thương đến ánh trăng, môi nở nụ cười hạnh phúc chào đón. Thân tâm khẩu ý đều thanh tịnh dâng trải ra đất bằng, dòng nước, hồn tươi đẹp như đóa hoa chứa đựng một thế giới tâm linh bao la trổ trên cánh đồng bát ngát. Bài thơ từ lời châu ý ngọc càng đọc càng khơi lên nguồn rung cảm tuyệt vời về đạo pháp và thi tứ  mà tôi rất tâm đắc
Đạt Đạo
Qua thiền môn: thấy trời xanh
Kim Cang kinh tụng chân thành từng trang
Khói hương quyện, cảnh mơ màng
Hư không là chiếc y vàng quấn thân


Thiền môn xưa sạch phong trần
Kim Cang kinh khép trầm luân thoát rồi
Ta từ sanh tử về chơi
Ngồi trên chót đỉnh mĩm cười với trăng


Thân ta là giải đất bằng
Tâm ta là nước sông Hằng mênh mông
Tình ta là đóa hoa hồng
Ý ta là cả cánh đồng tâm linh


Còn đâu nữa Kim Cang kinh
Thiền Môn biến mất mà mình vô ngôn
Bình minh về ngập hoàng hôn
Kêu lên một tiếng tỉnh hồn ngàn xưa
                      Huyền Không
Ngoài ra còn có những bản nhạc Nhớ Chùa, Theo Chân Thầy, Đạt Đạo, Ta Gọi Xuân Về, Hát Về Miền Đất Thiêng, Nhớ Mẹ, Một Ngày Qua v..v…được phổ từ thơ của thi sĩ Huyền Không do quý Thầy và phật tử xa gần trình bày. Đặt biệt ngôi chùa Huyền Không do ni sư Nguyên Thiện làm trú trì, góp những bàn tay khéo léo của quý sư cô trồng trọt nên giàn bầu, giàn mướp, cội Bồ Đề xanh tươi mượt mà, khóm hoa xinh thắm tạo nên không gian thơ mộng dưới ánh trăng rằm của đêm lễ Trung Thu. Hai MC Quảng Hoa và Thị Sỹ dẫn dắt chương trình vào cõi thơ êm dịu của hương đạo, càng tăng thêm vẻ huyền nhiệm giữa trời đất liêng liêng trong những giờ phút tưởng niệm về Thiền Sư. Tiếng thơ thăng hoa trên đường đời, trong hơi thở, trong sự sống rồi thoát thai , nhập vào làn “Mây Trắng Thong Dong” bay lượn giữa trời cao, nhẹ nhàng giải thoát những hệ lụy của trần gian trong mỗi phút bằng sự rung động tuyệt vời của thi ca.
Đêm Thơ Nhạc Huyền Không / Thích Mãn Giác
Trung Thu sáng rỡ ánh trăng rằm
Biểu tỏ ơn Thầy khuất tháng năm
Nguyên Thiện trú trì, thầy Tánh Tuệ
Tấm lòng nhớ mãi thủa xa xăm


Xuất gia hành đạo bậc tài thông
Văn học vần thi chảy suối dòng
Đệ tử nâng niu lòng kính ngưỡng
Đêm tròn thơ nhạc của Huyền Không


Đang trời nóng hực bỗng lành thay
Phụng sự bao la tứ chúng này
Ẩm thực ni sư, hàng phật tử
Món chay đầy ắp dọn cùng ngày


Tấm gương trong sáng dẫn tươi đời
Nhắc lại thương Thầy lệ muốn rơi
Hậu thế noi gương ngài Mãn Giác
Sư Ông đạo hạnh tuệ tâm ngời


Đêm trà sen đượm ngát trời thơ
Vang tiếng đàn tranh ngỡ cõi mơ
Dịu vợi lời ngâm tràn đạo pháp
“Huyền Không” bay bổng lối xa mờ


“Nhớ Chùa” sâu đậm nghĩ miên man
Lại “Nhớ cố hương” buổi nắng vàng
“Đạt Đạo” lời khuyên tâm vững chải
Quán thân “Hạt Cát” nhỏ trăm ngàn
 
Lời ca tiếng nhạc lẫn cung đàn
“Ta Gọi Xuân Về” thánh thót vang
“Xuân Vẫn Còn Đây “ trong kỷ niệm
“Một ngày qua” “Nhớ Mẹ” vô vàn


Thu về nguyệt chiếu tỏa yêu thương
“Vọng Lối Thu Xưa” lá ngập đường
“Những kẻ đi qua” không trở lại
Bên “Vườn Đạo” thoảng nhẹ đài hương


“Thầy Tôi” để lại cả kho tàng
Trĩu nặng hồ thơ bóng ruộng làng
“Lạy Phật Quan Âm” đêm tĩnh lạc
“Niềm An Vui” mãi đọng chưa tan


MC lưu loát dẫn chương trình
Giọng nói êm đềm tuệ sáng minh
Ban nhạc thành tâm dâng phước báu
Chư tôn đức chứng buổi huyền linh


Cám ơn Chùa tổ chức đêm thu
Hãy “Hiểu Và Thương” chiếu lối mù
Hạnh phúc là đây thuyền Bát Nhã
Tâm còn diệu pháp những lời ru
            Minh Thuý Thành Nội
Trở về nhà …trái tim và tâm hồn đang còn thấm đạo vị trong thi ca của Thi Sĩ Huyền Không Thích Mãn Giác. Tôi miên man tìm kiếm trên Google (bạn có thể bấm “Thơ Huyền Không Mãn Giác”). Ngoài những bài thơ, bản nhạc được nghe trong đêm tưởng nhớ ngài đã nêu trên, còn có ngàn bài tắm gội tiếp suối thơ, tận hưởng niềm an lạc của đạo pháp, sinh động trong tâm thức dẫn vào tim luồng máu lặng thầm vô ngôn giải thoát của Thi nhân, tôi trào dậy nguồn cảm hứng
Đêm Thơ Nhạc Huyền Không
Ngất ngưỡng tâm hồn lắng cõi thơ
Đêm thu dịu vợi khói sương mờ
Lời ngâm sáo đệm chìm say tưởng
Điệu hát đàn hòa dậy ngẩn ngơ
Đạo pháp chuyền thi lùa gió lộng
Thiền môn đọng phú lướt trăng hờ
“Huyền Không” bút kết dòng văn học
“Mây Trắng Thong Dong” tận hưởng giờ
                           Minh Thúy Thành Nội
     Kính Ôn! lời cuối con xin phép dùng tiếng Ôn vì muốn thân mật gần gũi vị Hoà Thương, Thiền Sư, Thi Sĩ dù đã viên tịch từ lâu, nhưng Ôn đã để lại kho tàng văn học trong ngôi nhà Phật, một Nhà Thơ lớn trong văn giới Việt Nam cho đến hôm nay thơ vẫn luôn chuyển động bằng pháp âm. Con xin chân thành cám ơn ni sư Diệu Thiện và thầy Thích Tánh Tuệ là hai đệ tử của Ôn đã tổ chức “Đêm Thơ Nhạc Huyền Không- Mây Trắng Thong Dong”. Đêm đã cho con thổn thức nhẹ nhàng dòng thơ dịu ngọt êm ái như chuyền máu ấm chảy về tim, mơ màng con đường xưa, dòng sông cũ có ngôi chùa Từ Đàm, Thiên Mụ, Diệu Đế, Tịnh Bình… v..v… nơi quê hương yêu dấu mẹ thường dẫn đến dự lễ. Dẫu con thấp kém về sự hiểu biết, chưa đủ khả năng cảm nhận và phân tích dòng thơ của Ôn, xin Ôn hoan hỷ tha thứ nếu ý tưởng sai lạc, vì con yêu thơ văn nên muốn lan man lời như mấy câu thơ dưới đây
Người đời ai cảm? ta không biết
Ta cảm thương ai viết mấy lời
Thôi thì: Cùng thu tạm biệt
Thu hãy tạm lui
Chỉ để khách đa tình đa cảm
Một mình thay cảm những ai ai? (Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu)


                                                                                        Mùa Thu 2022
                                                                            Minh Thúy Thành Nội