THÁI LAN

Tiểu sử: Phan Nữ Lan 
– Nơi sinh:  Đà Lạt
– Trung Học: Lycée Yersin, Đà Lạt
– Đại Học: Khoa Học & Sư Phạm -Văn Khoa, Huế
– Dạy tiếng Pháp & Anh: Đà Lạt & Sài Gòn
– Biên phiên dịch Pháp & Anh: Sài Gòn, Dallas – (Live symposiums…)
– Saigon: Công ty Sparx & Pixi – Hội Nghiên Cứu Dịch Thuật- Công Ty Open Asia.
– Dallas: Inlingua Language Services-  (office: Austin & Dallas)
– Dạy tiếng Pháp: Dallas International School & La Maternelle Houston
– Cộng tác viên: báo Trẻ magazine & Bút Việt & Á Châu Thời Báo & Người Việt
Các tác phẩm Văn Xuôi của tác giả Thái LanPhan Nữ Lan 
1. TỪ MỘT LẦN DỰ TẤT NIÊN – TháiLan –
2. Đà Lạt và “Hợp Tác Xã”- Truyện Thái Nữ Lan
3. Cư xá Jeanne d’Arc, một nơi yêu thương của một thời nhung nhớ…Tùy bút Thái Nữ Lan
 4. Món nợ… cái “Band-Aid”-Truyện ngắn Thái Nữ Lan
Các tác phẩm chuyển ngữ của tác giả Thái LanPhan Nữ Lan 
1. HẠNH PHÚC- Guy deMaupassant – Thái Lan dịch
2. Khung Trời Đại Học- Thái Lan
3.Tản Mạn Về Cuộc Đời Thơ Văn- Thái Lan
4. THƯỢNG ĐẾ ĐÃ AN BÀI (Câu chuyện về Chiếc Khăn Trải Bàn)- Thái Lan
5.“CHIM XANH” TÌNH ÁI- VIRGINIE RONTEIX – Thái Lan dịch
6. Mẹ và Con Gái-Thái Lan dịch
7.CÂU CHUYỆN KỲ QUẶC CỦA FRANK VÀ NGƯỜI BẠN STIMS- Bozlich B- tháilan dịch-1824 chữ
8. Sierra – Constance Delange- TháiLan dịch
9. MẸ HÔM NAY, MẸ NGÀY MAI, MẸ CỦA MUÔN ĐỜI- Nicole Girard (Nicky)- tháinữlan dịch
10. Đôi Tay Của Ngoại- Vô Danh- tháinữlan dịch
11.Những Đoản Văn Dịch Của TháiLan
12. Câu Chuyện Quả Trứng Của Christophe Colomb & Những Chuyện Khác- Thái Lan dịch
13. TRUYỆN VỀ CHA -THÁI NỮ LAN Chuyển ngữ
14.CÂU CHUYỆN CỦA CÔ BÉ HỌC TRÒ LỚP ĐỆ TAM A-YERSIN (CHUYỆN THẬT TỪ LỜI KỂ CỦA MỘT THẦY GIÁO CŨ) TháiLan dịch từ lời kể của thầy Michel Michaut
15. PHÍA TÂY, CÓ PHẢI LÀ VƯỜN EDEN KHÔNG? (*1)Emsie   – Thái Lan dịch
16. THOÁT LYCONSTANCE DELANGE  – tháilan dịch
17. Câu Chuyện Sau Đêm Giáng Sinh- Thái Lan dịch
18.CHỈ CẦN NHÌN THÔI CHÁU ƠI- MONE DOMPNIER- Thái Lan dịch
19.Vài Đoạn trong các tác phẩm của Jean d’Ormesson THÁI NỮ LAN chuyển ngữ
20. NHỮNG ĐOẠN VĂN HAY- Chuyển ngữ THÁI NỮ LAN
21.Từ buổi ca nhạc “Góp Lá mùa Xuân”-Thái Lan
22. SAU CUỘC BIỂN DÂU (CÂU CHUYỆN TỪ MỘT BỘ QUÂN PHỤC)-Phạm Tín An Ninh-THE AFTERMATH- ( STORY OF A MILITARY UNIFORM) -Phạm Tín An Ninh – Translator: Tháinữlan (Tháilan)
23. L’épave (Henry Gréville) – Mảnh Tàu Nổi Trôi(Thái Lan Dịch)
24. Lever De Lune( Henry Greville) Bóng Trăng Trắng Ngà & REDEVENIR UN ENFANT Trở Về Thế Giới Thần Tiên-Thái Lan dịch
25. Cột Vật Tổ (TOTEM) -Thái Lan
Những Sự Kiện & Nhân Vật – Tháng 11  – TL sưu tầm & dich
 
01/11- Lễ Các Thánh (còn gọi là Lễ Các Thánh Nam Nữ hoặc Lễ Chư Thánh) là một lễ được tổ chức trọng đại vào ngày 1 tháng 11 hằng năm trong Kitô giáo Tây phương hoặc Chủ nhật đầu tiên sau Lễ Ngũ Tuần trong Kitô giáo Đông phương, nhằm tôn vinh toàn thể các vị Thánh Kitô giáo đang hưởng phúc trên thiên đàng, gồm tất cả những người có tên tuổi và những người không được lưu danh.

02/11
-1963- Ngày mất của Tổng Thống Ngô Đình Diệm ( 1901 – 1963)
Ngô Đình Diệm là nhà chính trị Việt Nam Cộng hòa. Ông từng làm quan nhà Nguyễn thời vua Bảo Đại, sau đó làm Thủ tướng cuối cùng của Quốc gia Việt Nam, rồi trở thành Tổng thống đầu tiên của Việt Nam Cộng hòa (Đệ Nhất Cộng hòa Việt Nam) sau khi thành công trong việc phế truất Bảo Đại.
Là một lãnh đạo theo Công giáo La Mã, ông bị những người theo Phật giáo phản đối vì cáo buộc thực hiện chính sách thiên vị Công giáo. Tháng 11 năm 1963, sau một loạt các vụ biểu tình bất bạo động để phản đối của Phật giáo gây ra những bất ổn nghiêm trọng, Ngô Đình Diệm cùng em trai của mình là Ngô Đình Nhu bị giết trong một cuộc đảo chính năm 1963 do các tướng lĩnh dưới quyền thực hiện, với sự hỗ trợ của tình báo Hoa Kỳ

 
 
***** 1997 -Bão Linda tiến vào vịnh Thái Lan, khiến hàng nghìn người Việt Nam thiệt mạng, đa số là ngư dân Cà Mau ngư dân Cà Mau.
03/11/1957- Liên Xô phóng tàu vũ trụ Sputnik 2, mang theo chó Laika (hình), sinh vật sống đầu tiên từ Trái Đất được đưa lên vũ trụ.
 
 
04/11
-1991- Cựu Đệ nhất phu nhân Philippines Imelda Marcos được Tổng thống Corazon Aquino ân xá và cho phép về nước.Tổng thống Marcos bị buộc tội ám sát Benigno Aquino, Jr., dẫn đến các cuộc cách mạng quyền lực dân buộc Marcos từ chức và phải sống lưu vong ở Hawaii. Sau cái chết của Ferdinand, Imelda và gia đình đã được Corazon Aquino ra lệnh ân xá. Bà trở lại Philippines và được cho phép trở lại diễn đàn chính trị. Bà được bầu vào Hạ viện năm 2005 đại diện cho Leyte và được bầu lại năm 2010 đại diện cho Ilocos Norte.
Mặc dù phải đối mặt với nhiều trường hợp liên quan đến cáo buộc tham nhũng, bà đã không bị giam giữ và tiếp tục sử dụng quyền lực. Khả năng sinh tồn qua những thăng trầm trong cuộc sống của bà đã khiến bà được gọi là “Bướm thép”.
-1995 – Thủ tướng Israel Yitzhak Rabin bị ám sát khi tham dự một cuộc vận động quần chúng tại Tel Aviv.
-2008 – Barack Obama giành thắng lợi trong kỳ Bầu cử tổng thống, trở thành người Mỹ gốc Phi đầu tiên thắng cử chức vụ này.
05/11
-1138 – Hoàng thái tử Thiên Tộ mới hai tuổi khi lên ngôi hoàng đế triều Lý, tức
Lý Anh Tông, Đỗ Anh Vũ là người nhiếp chính.
-2007 – Liên minh thiết bị cầm tay mở được thành lập do Google dẫn đầu, và ra mắt sản phẩm đầu tiên là hệ điều hành Android (hình).
06/11/1860- Abraham Lincoln Được bầu làm Tổng Thống
07/11
-1426 – Quân Lam Sơn giành thắng lợi trước quân Minh trong trận Tốt Động–Chúc Động diễn ra tại Đông Quan, nay thuộc Hà Nội, Việt Nam.
-1659 – Pháp và Tây Ban Nha ký kết Hiệp định Pyrénées, kết thúc chiến tranh kéo dài hơn 20 năm giữa hai bên.
-1917 – Lenin lãnh đạo phe Bolshevik nổi dậy chống lại chính phủ lâm thời của Kerenskii, khởi đầu Cách mạng Tháng Mười.
-1944 – Franklin D. Roosevelt đắc cử nhiệm kỳ Tổng thống Hoa Kỳ thứ tư, tuy nhiên ông từ trần vào năm sau đó.
08/11
-1278 – Trần Thánh Tông nhường ngôi Hoàng đế triều Trần cho Thái tử Trần Khâm, và trở thành Thái thượng hoàng.
-1889- Tiểu bang Montana được nhập vào Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ
-1927- Ngày sinh của tướng Nguyễn Khánh (1927-2013) nguyên là một cựu tướng lĩnh gốc Binh chủng Nhảy dù của Quân lực Việt Nam Cộng hòa, cấp bậc Đại tướng. Ông xuất thân từ khóa đầu tiên ở trường Võ bị Liên quân Viễn Đông do Quân đội Thuộc địa Pháp mở ra tại Cao nguyên Trung phần Việt Nam. . Ông cũng là một chính khách, từng giữ chức vụ Quốc trưởng và Thủ tướng của Việt Nam Cộng hòa và kiêm luôn các chức Tổng tư lệnh và Tổng Tham mưu trưởng Quân lực Việt Nam Cộng hòa trong giai đoạn 1964-1965, nhưng chỉ ít lâu thì chính ông bị các tướng khác đảo chính hạ bệ. Theo lệnh của Đại tướng Maxwell D. Taylor (người soạn thảo kế hoạch chiến tranh của Hoa Kỳ ở Việt Nam trong thời kỳ này), ông phải rời khỏi Việt Nam để lưu vong ở nước ngoài.

 
 Đại tướng Nguyễn Khánh năm 1964
09/11
 -1989 – Cộng hòa Dân chủ Đức tuyên bố mở cửa khẩu tại Bức tường Berlin, cho phép công dân của mình được sang Tây Berlin.
-1927- Những chú gấu Pandas khổng lồ được tìm thấy ở Trung Quốc
10/11
-1775- Hải quân Hoa Kỳ được thành lập , là một quân chủng của Quân đội Hoa Kỳ. Đây là một trong số 7 lực lượng đồng phục của Hoa Kỳ. Tính đến ngày 31 tháng 12 năm 2008, Hải quân Hoa Kỳ có khoảng 331.682 người hiện dịch và 124.000 người trong lực lượng hải quân dự bị. Hải quân Hoa Kỳ có 284 tàu đang hoạt động và hơn 3.700 phi cơ. Hải quân Hoa Kỳ là lực lượng hải quân lớn nhất thế giới; tổng trọng tải hạm đội tác chiến của nó lớn hơn tổng trọng tải hạm đội tác chiến của 13 lực lượng hải quân lớn kế tiếp trên thế giới cộng lại. Hải quân Hoa Kỳ cũng có một đội ngũ hàng không mẫu hạm lớn nhất thế giới, với 10 chiếc đang phục vụ và một chiếc (USS Gerald R. Ford (CVN-78) đã được đóng và sẽ gia nhập lực lượng Hải quân vào năm 2019.
Hải quân có lịch sử từ Hải quân Lục địa được thành lập trong thời Chiến tranh Cách mạng Mỹ (1775–1783) và bị giải thể từ từ và hoàn toàn sau chiến tranh. Hiến pháp Hoa Kỳ tạo cơ sở pháp lý để thành lập một lực lượng quân sự bằng cách giao cho Quốc hội Hoa Kỳ quyền lực “tạo ra và duy trì một lực lượng hải quân”.
– 1975- Tàu SS Edmund Fitzgerald và toàn bộ thủy thủ đoàn bị chìm sau trận bão tuyết ở Hồ Thượng ( Lake Superior)
Hồ Superior , kề cận với tỉnh Ontario (Canada) và tiểu bang Mỹ Minnesota về phía bắc và với hai tiểu bang Wisconsin và Michigan về phía nam, là hồ lớn và sâu nhất của Ngũ Đại Hồ ở Bắc Mỹ và lớn thứ ba thế giới (sau biển Caspi và hồ Baikal).
11/11/ 1960 – Cuộc đảo chính quân sự do tướng Nguyễn Chánh Thi cầm đầu nhằm chống lại Tổng thống Việt Nam Cộng hòa Ngô Đình Diệm bị dập tắt.
12/11
-1942 – Chiến tranh thế giới thứ hai: Bắt đầu Hải chiến Guadalcanal tại quần đảo Solomon giữa quân Đồng Minh và quân Nhật Bản.
– 1970 – Xoáy thuận Bhola đổ bộ tại bờ biển của Đông Pakistan, trở thành xoáy thuận nhiệt đới gây thiệt hại nhân mạng cao nhất trong lịch sử. (500,000)
-1990 – Hoàng thái tử Akihito tiến hành lễ tức vị tại Hoàng Cư ở Tokyo, chính thức trở thành Thiên hoàng thứ 125 của Nhật Bản.
13/11/ 1851 – Đội Denny đổ bộ tại Alki Point, sau đó chuyển đến một địa điểm nay trở thành thành phố Seattle, Washington, Hoa Kỳ.
-1927- Đường hầm Holland bên dưới sông Hudson được khánh thành, nối liền Thành phố New Yor và New Jersey.
-1942- Hạn tuổi đi quân địch giảm từ 21 xuống 18.
-2015 – Một loạt vụ tấn công có phối hợp xảy ra tại thủ đô Paris và khu ngoại ô Saint-Denis của Pháp, khiến 137 người thiệt mạng.
14/11
-1965 – Chiến tranh Việt Nam: Mở màn Trận Ia Đrăng tại Pleiku, một trong những trận đánh lớn đầu tiên giữa quân đội Hoa Kỳ và miền Bắc Việt Nam.
-1832- Tàu điện đầu tiên đi vào hoạt động. Tàu điện hay xe điện mặt đất là một loại phương tiện chở khách công cộng chạy bằng điện trên các đường ray trên đường phố.
Thuật ngữ tàu điện thường chỉ loại phương tiện này chạy trên các phố, trong khu vực trung tâm thành phố, lấy điện từ các đường dây. Hầu hết xe điện đều chạy theo các tuyến và là một bộ phận của hệ thống giao thông công cộng của đô thị.
-1968- Đại Học Yale nhận sinh viên nam -nữ học chung.
16/11/1988 – Chính trị gia Pakistan Benazir Bhutto là người phụ nữ đầu tiên được bầu chọn tự do trở thành người lãnh đạo chính phủ của một nhà nước Hồi giáo.
17/11
-1869 – Kênh đào Suez kết nối Địa Trung Hải và Biển Đỏ chính thức được hoàn thành sau gần 11 năm xây dựng.
-1950 – Đạt Lai Lạt Ma đời 14 là Tenzin Gyatso chính thức thân chính tại Tây Tạng ở tuổi 15, xử lý sự vụ chính trị và tôn giáo.
-1970 – Nhà phát minh người Mỹ Douglas Engelbart nhận bằng sáng chế đối với chuột máy tính đầu tiên.
18/11/1928- Phim hoạt họa Tàu hơi nước Willie của Walt Disney – Chuột Mickey Minnie được “sinh ra”.
-19/11
-1863- Diễn văn Gettysburg huyền thoại của Abraham Lincoln
“Lincoln đã làm cách mạng cuộc Cách mạng, đem lại cho nhân dân một quá khứ mới để sống trong đó, và quá khứ này sẽ thay đổi tương lai một cách vĩnh cửu” như nhà sử học Garry Wills viết.
Bài diễn văn có sức tái tạo lại đất nước sau cuộc nội chiến tàn phá nhất trong lịch sử Mỹ. Nó toát lên tinh thần trách nhiệm cao cả nhất của tất cả những người còn sống đối với sự nghiệp tự do của dân tộc mà vì nó biết bao chiến sĩ đã ngã xuống. Nó khẳng định lại lý tưởng Tự do, Bình đẳng đã được khắc ghi trong bản Tuyên ngôn Độc lập của Hoa Kỳ, của tinh thần Jefferson, như những chân lý bất di bất dịch, và khẳng định tinh thần Trách nhiệm của mọi công dân bảo vệ và vung đắp lý tưởng đó.
-1493 – Cristoforo Colombo đổ bộ lên hòn đảo mà ông đặt tên là San Juan Bautista, ngày nay là Puerto Rico.
20/11
-1902 – Nhà báo thể thao Géo Lefèvre đề xuất tổ chức một giải đua xe đạp mà sau này mang tên Tour de France .
-1926- Ngày sinh của tướng Tôn Thất Đính (1926-2013), nguyên là một cựu tướng lĩnh Bộ binh của Quân lực Việt Nam Cộng hòa, cấp bậc Trung tướng. Ông xuất thân từ trường Võ bị do Chính phủ Quốc gia Việt Nam mở ra ở miền Trung Việt Nam, được sự cố vấn và hỗ trợ huấn luyện của Quân đội Pháp. Ông cũng là một Nghị sĩ giữ chức vụ cao trong Quốc hội Việt Nam Cộng hòa. Là một trong số ít các sĩ quan được ưu ái và thăng cấp tướng trong thời kỳ Đệ Nhất Cộng hòa. Tuy nhiên, ông lại là một trong những nhân vật chủ chốt trong cuộc Đảo chính Việt Nam Cộng hòa 1963 và có liên quan đến cái chết của Ngô Đình Diệm, Tổng thống đầu tiên của Việt Nam Cộng hòa, và người em ruột là Cố vấn Ngô Đình Nhu.
 
-1985 – Microsoft phát hành hệ điều hành máy tính cá nhân Windows 1.0, là phiên bản đầu tiên của dòng Microsoft Windows.
-1998 – Nga phóng mô đun Zarya từ Sân bay vũ trụ Baykonur ở Kazakhstan, là mô đun đầu tiên của Trạm vũ trụ Quốc tế được phóng.
21/11
-1009 – Lý Công Uẩn lên ngôi Hoàng đế Đại Cồ Việt, lập ra triều Lý, tức Lý Thái Tổ
– 1970 – Chiến tranh Việt Nam: Hoa Kỳ tiến hành tập kích một trại giam ở Sơn Tây nhằm giải thoát các tù binh chiến tranh người Mỹ.
22/11
– 1963- Tổng thống John F Kennedy bị ám sát o Dallas, Texas khi đoàn xe ô tô hộ tống đi ngang thành phố.
John Fitzgerald Kennedy (1917 –1963), thường được gọi là Jack Kennedy hay JFK, là tổng thống thứ 35 của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ, tại nhiệm từ năm 1961 đến năm 1963. Sự kiện Kennedy bị ám sát vào ngày 22 tháng 11 năm 1963 là một bước ngoặt trong dòng lịch sử Hoa Kỳ vào thập niên 1960, khi khắp thế giới thương tiếc ông và các nhà lãnh đạo của nhiều quốc gia đã đi theo quan tài đưa tiễn ông về nơi an nghỉ cuối cùng.
Là chính khách trẻ tuổi nhất từng đắc cử tổng thống Hoa Kỳ , Kennedy cũng là tổng thống trẻ tuổi nhất đã qua đời.
Các sự kiện chính trong nhiệm kỳ tổng thống của Kennedy gồm có: vụ khủng hoảng hỏa tiễn Cuba, xây dựng Bức tường Berlin, cuộc chạy đua thám hiểm không gian, giai đoạn đầu của Chiến tranh Việt Nam và Phong trào Dân quyền.
-2005 – Angela Merkel trở thành nữ thủ tướng đầu tiên của Đức.
-2010 – : 347 người thiệt mạng trong sự kiện hỗn loạn trên một cầu tại Phnôm Pênh, Campuchia trong dịp Lễ hội Bon Om Touk.
23/11/1940 – Tại Liên bang Đông Dương, Nam Kỳ khởi nghĩa bùng nổ tại Nam Kỳ nhằm chống lại Pháp.
24/11: Lễ Các Thánh tử đạo Việt Nam (Công giáo Rôma).
-1859 – Nguồn gốc các loài của nhà tự nhiên học Charles Darwin được xuất bản lần đầu tiên.
-1894 – Tôn Trung Sơn thành lập “Hưng Trung hội” tại Honolulu, Hawaii, tiền thân của Trung Quốc Quốc dân Đảng.
-1992 – Hoa Kỳ hạ quốc kỳ và rút các binh sĩ cuối cùng khỏi Căn cứ Hải quân vịnh Subic tại Philippines.
25/11/1915 – Albert Einstein công bố bài báo hoàn thiện về phương trình trường của thuyết tương đối rộng.
27/11
-1895 – Tại Paris, Alfred Nobel ký bản di chúc cuối cùng, trong đó dành tài sản của mình để lập ra giải Nobel sau khi qua đời. 1895 – Tại Paris, Alfred Nobel ký bản di chúc cuối cùng, trong đó dành tài sản của mình để lập ra giải Nobel sau khi qua đời.
-1940- Ngày sinh của Lý Tiểu Long Bruce Lee (1940-1973)
-1942- Ngày sinh của James Marshall “Jimi” Hendrix (tên khai sinh Johnny Allen Hendrix)- 1942 –1970 là một nghệ sĩ ghi ta người Mỹ gốc Phi. Hendrix được đánh giá là một trong những nghệ sĩ âm nhạc có ảnh hưởng nhất trong lịch sử nhạc rock and roll.  
 
Hendrix trình diễn trên chương trình truyền hình Hà Lan Hoepla vào năm 1967
28/11/1470 – Lê Thánh Tông ban chiếu lệnh xuất quân đánh Chiêm Thành, chuẩn bị tiến hành Chiến dịch đánh Chiêm.
29/11/1899 – Joan Gamper thành lập FC Barcelona, nay là một trong những câu lạc bộ thành công nhất của bóng đá Tây Ban Nha.
30/11/1999 – ExxonMobil chính thức được hình thành từ Exxon và Mobil, sau một thỏa thuận sáp nhập trị giá 73,7 tỷ USD được ký từ một năm trước đó.
1/- Thầy Giáo – (Cảm ơn bạn N đã gởi cho L dịch)
 
Một chàng trai trẻ gặp một ông cụ và hỏi:
– Dạ thưa thầy, thầy còn nhớ em không?
Ông cụ đáp: – “Không, xin lỗi, tôi không nhớ.”
Chàng trai nói: 
-Dạ thưa thầy em từng là học trò của thầy.

Ông  mỉm cười và hỏi:
– Thật vậy sao? Bây giờ anh làm nghề gì?
Chàng trai trả lời:
– Dạ thưa thầy em là giáo viên.
– Giáo viên? Giống tôi sao? – ông hỏi.
–Dạ thưa vâng. Và thực ra, em trở thành giáo viên là  chính  nhờ Thầy đã truyền nguồn cảm hứng và ý nghĩ đó  cho em.

Ông tỏ vẻ ngạc nhiên và hỏi:
– Thật sao? Khoảnh khắc nào khiến cậu quyết định như vậy?
Thế rồi chàng thanh niên kể cho ông nghe câu chuyện  như sau:

– Một hôm,có người bạn của em đến trường đeo một chiếc đồng hồ mới toanh trên tay. 
Đồng hồ  rất đẹp, và em muốn  một chiếc như vậy , nên em lấy của cậu ấy và cất vào  túi mình.
Một  lúc sau, cậu bé nhận thấy mình đã mất đồng hồ; bạn  ấy nói với  thầy, và thầy đã bảo cả lớp im lang. 
Thầy nói:
-Hôm nay có người lấy trộm đồng hồ cua một bạn. Người  đó hãy mau trả lại cho bạn.

 Em đã không trả lại vì không muốn thừa nhận mình đã lấy cắp.
Thế là, thầy đã đóng cửa lại và yêu cầu mọi người đứng lên. Rồi thầy nói sẽ lục túi quần tất cả học trò trong lớp cho đến khi tìm thấy đồng hồ—nhưng trước tiên,  thầy yêu cầu mọi người nhắm mắt lại để không ai biết người đã lấy cắp.

 Tất cả chúng em đều nhắm mắt lại. Thầy lục hết trong túi quần tất cả cac ban. Khi  thầy lục túi em,  thầy  đã tìm thấy chiếc đồng hồ.
Nhưng thầy vẫn tiếp tục kiểm tra túi quần của mọi người. Sau đó thầy nói:
 – Xong rồi, các em có thể mở mắt ra. Ta đã tìm được đồng hồ.

Thầy chưa bao giờ nói ai đã lấy. Thầy chưa bao giờ nhìn em một cách không bình thường. 
Thầy không nói với ai cả. Thầy đã che chở tội của em.
 
Đó là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong đời em, nhưng cũng là ngày thầy đã cứu em. Thầy đã cho em biết cách sửa sai như thế nào  – đó là bằng lòng tốt chứ không phải cách khiến người phạm lỗi rơi vào tình trạng lúng túng-
 
Kể từ hôm đó, em muốn được như thầy. 
Đó là lý do tại sao em trở thành một giáo viên.

–Thầy còn nhớ ngày hôm đó không?

 Thầy giáo ngừng lại, rồi nói:
– Ta nhớ có chiếc đồng hồ bị mất cắp, và nhớ đã  phải lục soát để tìm… nhưng ta không nhớ trò. 
Bởi vì lúc đó ta cũng đã nhắm mắt lại.
 
Sưu tầm – (Cảm ơn bạn N đã gởi cho L dịch)
==============
 
2/-Bức hình để tỏ lòng biết ơn
 Câu chuyện sau đây của một cô giáo sẽ làm cho lễ Tạ Ơn của bạn ấm hơn.
Đôi khi, có những bài học thật cảm động do học trò của bạn dạy.
====
Khi Cô giáo Klein bảo học trò lớp 1 của mình vẽ một bức hình để tỏ lòng biết ơn với việc / hoặc vật nào đó, cô nghĩ rằng các em bé nhỏ này, với môi trường sống nghèo nàn của gia đình các em, chắc thật sự không có gì to lớn để tạ ơn. Cô biết rằng phần đông các em sẽ vẽ hình gà tây hoặc những cỗ bàn mừng lễ Tạ Ơn đầy ắp thức ăn.
Chúng chỉ mơ ước đến những điều như vậy.
Bức tranh của Douglas đã làm cho có thật ngạc nhiên. Douglas trông thật tội nghiệp, cậu bé thường đi theo cô vào giờ ra chơi. Bức vẽ chỉ đơn giản như thế này: Một bàn tay.
Một bàn tay ư, nhưng bàn tay của ai vậy? Cả lớp học đều nhao nháo khi nhìn thấy bức hình.
Một cậu bé nói: “Em nghĩ đó chắc là bàn tay của Thượng Đế, vì ngài đã ban thức ăn cho chúng ta.”
Một bạn khác lại góp ý: -“Bàn tay của người nông dân, vì họ nuôi những con gà tây đó”.
Lavinia là cô bé luôn nghiêm nghị thì nói
-“Theo em thì trông như bàn tay của chú cảnh sát, và chúng luôn bảo vệ chúng ta”- “ đó là tất cả những bàn tay đã giúp chúng ta, nhưng Douglas chỉ có thể vẽ một bàn tay thôi”.
Cô Klein hầu như quên hẳn Douglas khi cô rất vui thích vì cả lớp đều trở nên rất tích cực chú tâm như vậy. Rồi khi cô cho cả lớp làm một sinh hoạt khác, cô đến bàn của Douglas và hỏi bàn tay đó là của ai.
Douglas thì thầm:  – “Thưa cô, đó là bàn tay của cô ạ”.
Lúc đó cô Klein mới nhớ ra là thỉnh thoảng cô nắm tay của Douglas, cũng như cô thường làm với các bạn của cậu. Nhưng điều ấy thật quan trọng đối với Douglas.
Cô nghĩ sắp đến Lễ Tạ Ơn, lễ của cô, và của mọi người – không phải là tất cả những của cải vật chất to lớn ta được ban tặng mới được trân quý, nhưng là những món quà rất nhỏ mà ta mang tặng một cách thật đơn giản đến người khác.
Theo Reader’s Digest– TL/ phannữlan dịch
====================
 
 3- CHIẾC QUẦN ƯỚT – (Tài liệu: Moral) –  TL/ phannữlan dịch
 
Bạn hãy cùng đến với tôi ở một lớp 3…
Có một cậu bé chín tuổi đang ngồi ở bạn học, và bỗng nhiên, kỳ lạ chưa, một vũng nước xuất hiện ở dưới chân cậu và phía trước quần thì bị ướt. Cậu ta nghĩ rằng tim mình sẽ ngừng đập mất thôi vì cậu không thể nghĩ ra tại sao lại có tình huống này. Trước đây chưa bao giờ xảy ra, và cậu biết rằng một khi bạn bè phát giác ra được thì chúng sẽ không ngừng nói về điều ấy. Rồi khi bọn con gái mà biết được, chúng sẽ mãi mãi không bao giờ chơi với cậu nữa.
Cậu bé nghĩ rằng tim mình sẽ ngừng đập; cậu cúi đầu và cầu nguyện: “Lạy Thượng Đế, đây là trường hợp khẩn cấp! Xin Ngài hãy cứu giúp con ngay bây giờ ạ! Chỉ trong vòng năm phút nữa thôi là con sẽ chết mất, thưa Ngài”
Cầu nguyện xong, cậu ta ngước nhìn lên và thấy cô giáo đến; ánh mắt của cô cho cậu biết là cô đã phát hiện ra điều ấy. Khi cô giáo bước về phía cậu, có một bạn nữ tên Susie cùng đi với cô và mang một chậu cá kiểng vàng, chậu đầy cả nước. Susie bỗng vấp ngay trước cô giáo và đổ ập chậu nước vào lòng cậu bé một cách khó hiểu.
Cậu bé làm bộ tức giận, nhưng trong khi nước đổ vào người, cậu thốt lên trong tâm “ Xin cám ơn Thượng Đế! Xin cám ơn Thượng Đế!”
Và bây giờ, bỗng nhiên thay vì là trọng tâm của sự chế giễu, cậu bé trở nên đối tượng của lòng thương cảm. Cô giáo vội đưa cậu xuống phòng thể dục và cho cậu mặc quần soóc trong khi chờ quần dài khô ráo. Tất cả bọn trẻ quỳ xuống và cùng lau dọn quanh bàn học của cậu bé. Sự cảm thông thật tuyệt vời. Nhưng một khi ta tìm thấy điều ấy trong suốt cuộc đời ta, thì sự chế giễu đáng lẽ cậu phải gánh chịu giờ đã chuyển sang người khác. -Susie.
Cô bé muốn đến giúp các bạn, nhưng chúng bảo cô bé không cần nhúng tay vào. Bạn đã gây đủ rắc rối rồi, cô bé vụng về ạ!
Và, chiều đến, giờ tan học, khi chúng đứng đợi xe buýt, cậu bé đến thì thầm với Susie “ Bạn đã cố ý làm như vậy, phải không?”
Susie cũng trả lời nhỏ nhẹ “Tớ cũng đã từng bị ướt quần một lần..”
Cầu xin Thượng Đế giúp ta thấy được những sự việc luôn xảy ra quanh ta đúng lúc để ta có thể hành động kịp thời.
****
ĐẠO LÝTrong suốt cuộc đời chúng ta, ai cũng trải qua những điều tốt và xấu. Ta phải luôn nhớ ta cảm thấy như thế nào trong cùng tình thế như họ và không nên nhạo báng người khác khi họ phải trải qua thời điểm/ hoàn cảnh như thế.
Phải luôn luôn cố gắng thông hiểu hoàn cảnh của họ như thể chính bạn đang phải gánh chịu điều ấy và giúp họ trong khả năng có thể, và cầu nguyện Thượng Đế rằng hôm nay bạn có điều kiện để giúp người đang có nhu cầu.
 TL/ phannữlan chuyển ngữ.
(Tài liệu: Moral)
Dưới bóng cây tần bì
 Henry Gréville (ThaiLan dịch)  
Hai người đang đi chầm chậm trên lối đi hẹp bằng đất thỉnh thoảng có những con đường mòn xanh mơn mởn cắt ngang, mà cứ hai năm một lần những xe đẩy chở cỏ khô hoặc lúa mì lại ùa vào những đám hoa cúc và cỏ. Những cơn mưa gần đây đã tạo thành từng vũng ao nhỏ ở những đoạn lồi lõm; nhưng ở phần giữa đường, đầy bụi bặm và rải rác có dấu vết móng ngựa, thì khúc đường cũng khá rộng để hai người có thể sánh đôi.
    – Vậy là nàng không đồng ý phải không? 
    Anh thanh niên hỏi một cách gượng gạo, đôi mắt nhìn xuống đất và ngón tay quay quay một cọng yến mạch dại. Cô gái vẫn im lặng. Ôi, sao anh ấy có thể tàn nhẫn khi nói rằng chính cô là người không muốn! Tại sao trong những ngày tháng dài như thế mà anh không đoán được chính anh là người mà nàng yêu? 
    Cô cúi đầu xuống và cầm góc tạp dề màu xanh lên, mân mê, cuộn tròn rồi lại thả ra trong đôi tay run rẩy của mình để tỏ ra không lúng túng, cũng giống như anh xoay vòng cọng cỏ của mình để có thái độ vững vàng.
    – Có thật là nàng không muốn? Nàng có nhớ không, chúng ta đã cùng nhau Rước Lễ Lần Đầu, nàng không còn nhớ gì sao?
    Cô liếc nhìn tháp chuông nhỏ nhô lên trên hàng rào rồi lại nhìn con đường, bây giờ đám bụi dày đặc đã tạo thành một tấm thảm nhung.
    – Thời đó nàng đã yêu tôi rất nhiều,  – anh tiếp tục nói một cách cay đắng – nhưng trái tim em đã thay đổi: lúc đó em nói là không thể sống mà không có tôi bên cạnh; rồi sau đó, em đã không còn thích thú khi nhìn thấy tôi nữa.
    Cô không nói gì; đôi má cô bỗng ửng hồng thêm lên; anh nghĩ cô sẽ nói điều gì, nhưng cô vẫn im lặng, và tiếp tục đi bên cạnh anh.
    Con đường trở nên hẹp hơn, những nhánh cây tần bì và những cây cỏ đang giăng qua đầu họ. Một ngày ảm đạm, êm dịu, thật ngậm ngùi đang đến với họ, len lỏi qua những tán lá, và những tia nắng mặt trời vừa mới nhảy múa dưới chân họ trên con đường được lót bằng thảm cỏ hoang, ở đó  hầu như không còn nhìn thấy những con đường mòn nữa. 
    Anh tiến lại gần hơn và nắm lấy góc tạp dề mà không chạm vào bàn tay run rẩy của cô gái.
    – Vâng, tôi nghĩ rằng em đã yêu tôi; tôi đã nghĩ rằng hai chúng ta sẽ dành cả cuộc đời bên nhau; gia đình em không giàu có, tôi cũng chẳng khá hơn; điều này chẳng ảnh hưởng gì đến chúng ta cả, đúng không nàng? Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn hạnh phúc bên nhau, chỉ cần trong gia đình ta có tình yêu là đủ? Nhưng em đầy tham vọng,  tôi hiểu rồi, em chỉ muốn giàu có và trở nên nghiệp chủ,  chắc hẳn là thế; em rất sợ phải sống trong nghèo khó… Ôi! Nếu tôi suy nghĩ như em, về phần tôi, giờ này tôi đã kết hôn, đã có một cô vợ bên tôi rồi! Nhưng rồi tôi tự nhủ: Ta sẽ chỉ kết hôn với người ta yêu, và tôi đã tự hứa với mình như thế, không sai vào đâu được! Còn em, trái tim của em muốn tìm kiếm một nơi khá hơn, có địa vị hơn, phải không? Em muốn vươn lên khỏi vị trí hiện tại của em, đúng không?
    Anh buông góc tạp dề ra và bực bội nhìn cô. Những người nông dân gặt lúa đang mài lưỡi hái của họ ở cánh đồng cỏ bên dưới; ta có thể nghe thấy tiếng cối xay đang xoay đều đặn trên dòng sông nhỏ. Một điệp khúc của một đoạn hát vượt qua không gian đang mơn man trên đầu họ, và tan nhanh trong bầu khí tháng sáu nóng rực…
    – Ôi chàng của em! – cô gái thốt lên, vừa đặt cả hai tay lên vai chàng, và nhìn anh bằng đôi mắt sâu thẳm, đẫm lệ – em vẫn luôn yêu anh, nhưng anh chưa bao giờ nói lời nào, và sáng nay cha đã hứa gả em cho một người khác, chàng ơi chàng!
    Cô buông lơi hai bàn tay một cách chậm chạp, chán chường xuống chiếc yếm… Trên kia những tia nắng óng ánh đổi màu đang nhảy múa qua những chiếc lá, và họ đứng đó, bất động, chỉ biết nhìn nhau, lòng mang một nỗi tuyệt vọng khôn cùng; và ở một nơi xa xăm, một gã nào đó vô cùng hạnh phúc đang hân hoan ngân lên bài ca thánh thót, xuyên qua cỏ cây núi rừng, vang rền, bay bổng trên đầu hai người đau khổ.
– Henry Gréville
(ThaiLan dịch)
Je Suis Ce Que Je Suis (Roger Kemp) –
Tôi Là Chính Tôi(Thái Lan)


 
(Roger Kemp)
 
Je Suis Ce Que Je Suis

La tulipe ne sera une rose
Et la rose ne sera un pissenlit
à quoi sert espérer être une rose
Quand au fond “Je suis ce que je suis”

Je suis peut-être une tulipe
qui s’éveille à tous les printemps
Démontrant ses couleurs ses principes
Jugée souvent bien hors du temps

Je suis peut-être une rose
dégageant l’arôme de l’amour
on se pique sur mon côté morose
mais le bonheur revient au détour

Je suis peut-être un pissenlit
répandu et plutôt mal compris
mais sachez quand il est bien servi
il donnera du goût à votre vie

Qu’importe la fleur que vous soyez
vous avez tous un rôle à jouer
mais vous devez vous rappeler
de Celui qui vous a créé

La tulipe ne sera une rose
Et la rose ne sera un pissenlit
à quoi sert espérer être une rose
Quand au fond “Je suis ce que je suis”

Roger Kemp
***Dịch Bài:


Tôi Là Chính Tôi


Hoa tulip sẽ không là hoa hồng
Và hoa hồng sẽ không là bồ công anh
Niềm hy vọng trở thành một bông hồng để làm gì
Khi ở trong tôi “Tôi là chính tôi”

Có lẽ tôi là một bông hoa tulip
Thức dậy vào mỗi mùa xuân
Xum xoe màu sắc, khởi nguyên của mình
Thường được xem là không đúng thời

Có lẽ tôi là một bông hồng
Tỏa hương thơm của tình yêu
Mặt ảm đạm của tôi làm người bị châm chích
Nhưng hạnh phúc sẽ trở lại

Có thể tôi là bồ công anh
Vung vãi khắp nơi và không ai hiểu được
Nhưng khi hoa làm tròn vai trò hữu ích
Cuộc sống của bạn sẽ được vị hương ngọt ngào

Cho dù bạn là hoa gì
Tất cả đều có phần quan trọng
Nhưng bạn phải nhớ
Đấng Tạo Hóa đã sinh ra bạn

Hoa tulip không thể là bông hồng
Và hoa hồng không thể là cây bồ công anh
Hy vọng trở thành hoa hồng để làm gì
Khi bên trong tôi “Tôi là như tôi hiện hữu”


Thái Lan

Dưới bóng cây tần bì –
 Henry Gréville (ThaiLan dịch)  

Hai người đang đi chầm chậm trên lối đi hẹp bằng đất thỉnh thoảng có những con đường mòn xanh mơn mởn cắt ngang, mà cứ hai năm một lần những xe đẩy chở cỏ khô hoặc lúa mì lại ùa vào những đám hoa cúc và cỏ. Những cơn mưa gần đây đã tạo thành từng vũng ao nhỏ ở những đoạn lồi lõm; nhưng ở phần giữa đường, đầy bụi bặm và rải rác có dấu vết móng ngựa, thì khúc đường cũng khá rộng để hai người có thể sánh đôi.
    – Vậy là nàng không đồng ý phải không? 
    Anh thanh niên hỏi một cách gượng gạo, đôi mắt nhìn xuống đất và ngón tay quay quay một cọng yến mạch dại. Cô gái vẫn im lặng. Ôi, sao anh ấy có thể tàn nhẫn khi nói rằng chính cô là người không muốn! Tại sao trong những ngày tháng dài như thế mà anh không đoán được chính anh là người mà nàng yêu? 
    Cô cúi đầu xuống và cầm góc tạp dề màu xanh lên, mân mê, cuộn tròn rồi lại thả ra trong đôi tay run rẩy của mình để tỏ ra không lúng túng, cũng giống như anh xoay vòng cọng cỏ của mình để có thái độ vững vàng.
    – Có thật là nàng không muốn? Nàng có nhớ không, chúng ta đã cùng nhau Rước Lễ Lần Đầu, nàng không còn nhớ gì sao?
    Cô liếc nhìn tháp chuông nhỏ nhô lên trên hàng rào rồi lại nhìn con đường, bây giờ đám bụi dày đặc đã tạo thành một tấm thảm nhung.
    – Thời đó nàng đã yêu tôi rất nhiều,  – anh tiếp tục nói một cách cay đắng – nhưng trái tim em đã thay đổi: lúc đó em nói là không thể sống mà không có tôi bên cạnh; rồi sau đó, em đã không còn thích thú khi nhìn thấy tôi nữa.
    Cô không nói gì; đôi má cô bỗng ửng hồng thêm lên; anh nghĩ cô sẽ nói điều gì, nhưng cô vẫn im lặng, và tiếp tục đi bên cạnh anh.
    Con đường trở nên hẹp hơn, những nhánh cây tần bì và những cây cỏ đang giăng qua đầu họ. Một ngày ảm đạm, êm dịu, thật ngậm ngùi đang đến với họ, len lỏi qua những tán lá, và những tia nắng mặt trời vừa mới nhảy múa dưới chân họ trên con đường được lót bằng thảm cỏ hoang, ở đó  hầu như không còn nhìn thấy những con đường mòn nữa. 
    Anh tiến lại gần hơn và nắm lấy góc tạp dề mà không chạm vào bàn tay run rẩy của cô gái.
    – Vâng, tôi nghĩ rằng em đã yêu tôi; tôi đã nghĩ rằng hai chúng ta sẽ dành cả cuộc đời bên nhau; gia đình em không giàu có, tôi cũng chẳng khá hơn; điều này chẳng ảnh hưởng gì đến chúng ta cả, đúng không nàng? Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn hạnh phúc bên nhau, chỉ cần trong gia đình ta có tình yêu là đủ? Nhưng em đầy tham vọng,  tôi hiểu rồi, em chỉ muốn giàu có và trở nên nghiệp chủ,  chắc hẳn là thế; em rất sợ phải sống trong nghèo khó… Ôi! Nếu tôi suy nghĩ như em, về phần tôi, giờ này tôi đã kết hôn, đã có một cô vợ bên tôi rồi! Nhưng rồi tôi tự nhủ: Ta sẽ chỉ kết hôn với người ta yêu, và tôi đã tự hứa với mình như thế, không sai vào đâu được! Còn em, trái tim của em muốn tìm kiếm một nơi khá hơn, có địa vị hơn, phải không? Em muốn vươn lên khỏi vị trí hiện tại của em, đúng không?
    Anh buông góc tạp dề ra và bực bội nhìn cô. Những người nông dân gặt lúa đang mài lưỡi hái của họ ở cánh đồng cỏ bên dưới; ta có thể nghe thấy tiếng cối xay đang xoay đều đặn trên dòng sông nhỏ. Một điệp khúc của một đoạn hát vượt qua không gian đang mơn man trên đầu họ, và tan nhanh trong bầu khí tháng sáu nóng rực…
    – Ôi chàng của em! – cô gái thốt lên, vừa đặt cả hai tay lên vai chàng, và nhìn anh bằng đôi mắt sâu thẳm, đẫm lệ – em vẫn luôn yêu anh, nhưng anh chưa bao giờ nói lời nào, và sáng nay cha đã hứa gả em cho một người khác, chàng ơi chàng!
    Cô buông lơi hai bàn tay một cách chậm chạp, chán chường xuống chiếc yếm… Trên kia những tia nắng óng ánh đổi màu đang nhảy múa qua những chiếc lá, và họ đứng đó, bất động, chỉ biết nhìn nhau, lòng mang một nỗi tuyệt vọng khôn cùng; và ở một nơi xa xăm, một gã nào đó vô cùng hạnh phúc đang hân hoan ngân lên bài ca thánh thót, xuyên qua cỏ cây núi rừng, vang rền, bay bổng trên đầu hai người đau khổ.
 
– Henry Gréville
(ThaiLan dịch)
Fr QUORA
*******
*10th Grade:-
As I sat there in English class,
I stared at the girl next to me.
She was my so called ‘best friend’.
I stared at her long, silky hair,
and wished she was mine.
But she didn’t notice me like that,
and I knew it.
After class,
she walked up to me and asked me for
the notes she can’t take.
As I sat next to her on the sofa, I stared at her
soft eyes, wishing she was mine.
After 2 hours, one Drew Barrymore movie,
and three bags of chips,
she decided to go home.
She looked at me, said ‘thanks’
 
*11th grade:-
The phone rang. On the other end,
it was her. She was in tears,
mumbling on and on about how
her love had broke her heart.
She asked me to come over
because she didn’t want to be alone, So I did. and gave me a kiss
on the cheek..I want to tell her,
I want her to know that
I don’t want to be just friends,
I love her but I’m just too shy,
and I don’t know why.
 
That night, after everything was over,
I was standing at her front door step.
I stared at her as She smiled at me
and stared at me with her crystal eyes.
Then she said- “I had the best time, thanks!”
and gave me a kiss on the cheek.
I want to tell her,
I want her to know
that I don’t want to be just friends,
I love her but I’m just too shy,
and I don’t know why.
 
**Graduation:-
A day passed, then a week, then a month.
Before I could blink, it was graduation day.
I watched as her perfect body
floated like an angel
up on stage to get her diploma.
I wanted her to be mine-but
she didn’t notice me like that, and I knew it.
Before everyone went home,
she came to me in her smock and hat,
and cried as I hugged her.
Then she lifted her head from my shoulder
and said- ‘you’re my best friend,
thanks’ and gave me a kiss on the cheek.
I want to tell her,
I want her to know
that I don’t want to be just friends,
I love her but I’m just too shy,
and I don’t know why.
 
**Marriage:-
Now I sit in the pews of the church.
That girl is getting married now.
and drive off to her new life,
married to another man.
I wanted her to be mine,
but she didn’t see me like that,
and I knew it.
But before she drove away,
she came to me and said ‘you came !’.
She said ‘thanks’ and kissed me on the cheek.
I want to tell her,
I want her to know
that I don’t want to be just friends,
I love her but I’m just too shy,
and I don’t know why.
 
**Death:-
Years passed, I looked down at the coffin
of a girl who used to be my ‘best friend’.
At the service, they read a diary entry
she had wrote in her high school years.
This is what it read:
‘I stare at him wishing he was mine,
but he doesn’t notice me like that,
and I know it.
I want to tell him,
I want him to know that
I don’t want to be just friends,
I love him but I’m just too shy,
and I don’t know why.
I wish he would tell me he loved me !
………’I wish I did too…’
 
***
I thought to myself, and I cried.
 ===================================
TÔI KHÔNG HIỂU TẠI SAO…
 
**Lớp 10:-
 Trong lớp học tiếng Anh,
 tôi ngắm nhìn cô gái ngồi cạnh tôi.
Tạm gọi cô ấy là “người bạn thân nhất của tôi”.
 Tôi ngắm mái tóc dài êm mượt của nàng,
 và ước mong sao nàng là của tôi.
 Nhưng cô ấy không để ý đến điều đó,
và tôi thừa biết  như vậy.
Sau lớp học,
 cô ấy đến chỗ tôi
và mượn bài vở của tôi  vì cô ấy không kịp ghi chép
Tôi muốn nói với nàng,
Tôi muốn nàng biết rằng
Tôi không muốn nàng và tôi chỉ là bạn,
Rằng tôi yêu nàng nhưng tôi thật quá nhút nhát,
và tôi cũng không hiểu tại sao
 
**Lớp 11:-
Chuông điện thoại reo.  Đầu giây bên kia,
là giọng của nàng. Cô ấy vừa khóc
vừa nói rất nhỏ, nói liên tục về người yêu làm nàng đau khổ như thế nào
Cô ấy muốn tôi đến bên cô
vì cô ấy không muốn ở một mình. Và tôi đã đến.
Khi tôi ngồi bên nàng trên ghế dài, tôi nhìn thật lâu
vào đôi mắt nhung huyền của nàng, và ước sao nàng
là của tôi
 
Sau hai tiếng, xem xong phim của Drew Barrymore ,
Và ba  gói bánh,
nàng muốn về.
Nàng nhìn tôi, nói “cám ơn”
và hôn
lên má tôi.
 
Tôi muốn nói với nàng,
Tôi muốn nàng biết rằng
Tôi không muốn nàng và tôi chỉ là bạn,
Rằng tôi yêu nàng nhưng tôi thật quá nhút nhát,
và tôi cũng không hiểu tại sao.
Đêm hôm đó, sau khi mọi việc đã qua,
Tôi vẫn đứng ở ngưỡng cửa nhà nàng.
Tôi nhìn chăm vào nàng khi nàng mỉm cười với tôi
và nhìn tôi, đôi mắt sáng như pha lê .
Rồi nàng nói-  “Những giây phút vừa qua thật là tuyệt vời, xin cám ơn!”
Và hôn lên má tôi.
Tôi muốn nói với nàng,
Tôi muốn nàng biết rằng
Tôi không muốn nàng và tôi chỉ là bạn,
Rằng tôi yêu nàng nhưng tôi thật quá nhút nhát,
và tôi cũng không hiểu tại sao
 
**Lễ tốt nghiệp:-
Một ngày trôi qua, rồi một tuần, rồi một tháng qua đi.
Trong nháy mắt, đã là ngày ra trường.
Tôi nhìn theo nàng khi nàng bước lên bục nhận bằng cấp, 
thân mình thon gọn tuyệt hảo
uyển chuyển như thiên thần.
Tôi muốn nàng là của tôi.
 Nhưng cô ấy không để ý đến điều đó,
và tôi thừa biết như vậy.
 
Trước khi mọi người ra về,
nàng đến bên tôi trong áo mũ trọng đại ngày lễ, 
và bật khóc trên vai tôi khi tôi ôm nàng.
Rồi nàng ngước đầu lên
và nói-  ” anh là người bạn tốt nhất của em,
cám ơn anh” và hôn vào má tôi.
Tôi muốn nói với nàng,
Tôi muốn nàng biết rằng
Tôi không muốn nàng và tôi chỉ là bạn,
Rằng tôi yêu nàng nhưng tôi thật quá nhút nhát,
và tôi cũng không hiểu tại sao
 
**Đám cưới:-
Bây giờ tôi đang ngồi ở dãy ghế nhà thờ.
Hôm nay cô gái đó đi lấy chồng. 
và sẽ thoát ra, lao vào cuộc sống mới,
 với một người đàn ông khác.
 Tôi muốn nàng là của tôi.
 Nhưng cô ấy không hiểu tôi muốn điều đó,
và tôi thừa biết như vậy.
 
Nhưng trước khi bước đi,
Nàng đến bên tôi và nói” anh đã đến ư!”
Rồi nói “cám ơn ” và hôn lên má tôi.
Tôi muốn nói với nàng,
Tôi muốn nàng biết rằng
Tôi không muốn nàng và tôi chỉ là bạn,
Rằng tôi yêu nàng nhưng tôi thật quá nhút nhát,
và tôi cũng không hiểu tại sao
  
** Tang lễ:
Năm tháng trôi qua, tôi nhìn xuống quan tài
trong đó có người con gái lúc xưa là người “bạn tốt nhất của tôi”.
Trong lễ tang, người phụ trách đọc trang nhật ký
nàng đã viết trong những năm thời trung học.
Đây là những lời họ đọc lên:
“Tôi nhìn anh thật lâu ước mong sao chàng là của tôi.
 Nhưng anh ấy không để ý đến điều đó,
và tôi thừa biết như vậy.
Tôi muốn nói với chàng,
Tôi muốn chàng biết rằng
Tôi không muốn chàng và tôi chỉ là bạn,
Rằng tôi yêu chàng nhưng tôi thật quá nhút nhát,
và tôi cũng không hiểu tại sao.
Tôi ước mong sao chàng nói chàng yêu tôi!
 
….. “Tôi cũng ước gì tôi đã nói lên điều đó…”
 
( Nguồn tài liệu: Quora)- TL  dịch.
Mùa tình yêu – LE TEMPS DE L’AMOUR

  Mùa tình yêu đến đây rồi
Mùa tươi thắm cho đời
Lời yêu thương vang khắp nơi
Mùa tình yêu ngất ngây lòng
Mùa phiêu lãng tang bồng
Vào đắm đuối mê say.

Dù tình yêu có điên cuồng
Tình yêu có đau buồn
Lòng ta vẫn cứ yêu và còn mãi yêu
Đời nguời có những lúc vui
Những lúc sống trong mùa yêu thương
Trời tình ái đã ngát hoa
Ta hãy vui trong tình yêu chớ lo chi.

Mùa tình yêu sáng tô hồng
Mùa xao xuyến tâm hồn
Lời hoan ca reo đó đây
Mùa tình yêu đớn đau nhiều
Mùa tim vỡ tan tành
Trong tiếng khóc than van.

Dù tình yêu có phai màu
Tình yêu có u sầu
Đời ta vẫn cứ yêu và còn mãi yêu

Phạm Duy
Tôi yêu tiếng nước tôi- Tác giả Mạnh Kim  – Diễn đọc: Thái Lan

Một đời Hướng Đạo của Trưởng Hướng Đạo Hoàng Kim Châu(Văn thi sĩ Phong Châu) do báo Trẻ thực hiện- 2018 Dịch giả Phan Nữ Lan- Thái Lan diễn đọc

 Qu’est-ce que la vie ?
– Dostoïevski : C’est l’enfer 🔥
– Picasso : C’est l’art 👨🏼‍🎨
– Jésus : C’est l’amour ❤️
– Schopenhauer : La vie oscille, comme un pendule🕰️, de la souffrance à l’ennui. 
 
– Épicure : La vie, c’est chercher le plaisir et fuir la douleur, mais dans la modération, 
 
– Sénèque : La vie, ce n’est pas d’attendre que l’orage passe. C’est d’apprendre à danser sous la pluie 🕺🏼
-Marx: La vie n’est qu’une lutte 🤼‍♂️ 
 
– Camus  : La vie est absurde, mais il faut tout de même imaginer “Sisyphe heureux”. 
-Nietzsche: La vie, c’est d’accepter son destin (Amor fati)🙂, de le prendre en main, c’est de tâcher de vivre de telle sorte que tu puisse souhaiter que chaque instant de ta vie, ou chaque journée de ta vie se reproduise éternellement.  
– Sartre : La vie, c’est s’engager et prendre ses responsabilités. La vie, c’est ce que tu en fais tous les jours, par tes actes et par tes choix. 
– Socrate: La vie n’a pas grand sens si elle n’est pas adossée à un examen de soi🧘🏼‍♂️
– Héraclite : La vie est un flux perpétuel, un devenir où tout change sans cesse. “On ne se baigne jamais deux fois dans le même fleuve” 
– Spinoza : La vie, c’est d’accepter que nous ne sommes pas entièrement libres 🔗, mais nous pouvons gagner des degrés de liberté en connaissant les causes qui président à nos actions, et trouver de la joie dans la quête de connaissance de la Nature.
– Leibniz : La vie, c’est d’apprécier le fait que malgré les souffrances ici et là, nous vivons malgré tout dans le meilleur des mondes possibles.
 
Et pour vous, la vie c’est quoi ?.
CUỘC SỐNG LÀ GÌ BẠN NHỈ? – TL dich
– Dostoyevsky: Là địa ngục 🔥
– Picasso: Là nghệ thuật 👨🏼‍🎨
– Chúa Giêsu: Là tình yêu ❤️
– Schopenhauer: Cuộc đời dao động như cái đồng hồ quả  lắc🕰️, từ đau khổ đến buồn chán.
– Epicure: Cuộc sống là tìm kiếm niềm vui và trốn tránh nỗi đau, nhưng trong sự chừng mực,
– Seneca: Cuộc sống không phải là chờ đợi cơn bão đi qua. Mà là học cách khiêu vũ dưới mưa
Marx: Cuộc sống chỉ là một cuộc đấu tranh 🤼‍♂️
– Camus: Cuộc đời thật phi lý, nhưng chúng ta vẫn phải tưởng tượng “Sisyphus hạnh phúc”
 
 Trong thần thoại Hy Lạp, Sisyphus hoặc Sisyphos (/ˈsɪsɪfəs/; Hy Lạp cổ đại: Σίσυφος Sísyphos) là vị vua của Ephyra (nay là Corinth). Ông đã bị trừng phạt vì sự xảo quyệt và gian dối của bản thân bằng cách buộc phải lăn một tảng đá khổng lồ lên đồi. Tảng đá này sẽ tự lăn xuống mỗi khi nó gần đến đỉnh, bắt Sisyphus phải lặp lại việc lăn đá cho đến muôn đời. Qua ảnh hưởng cổ điển về văn hóa hiện đại, công việc mà vừa mất thời gian vừa vô ích do đó được mô tả như sisyphean (/sɪsɪˈfiːən/) trong văn hóa phương Tây.
-Nietzsche: Cuộc sống là chấp nhận số mệnh của mình (Amor fati)🙂, giữ nó trong tay-
(Love of Fate) – Phương thức hàn gắn sự bình yên trong thực tại –
  nhận trách nhiệm, là cố gắng sống sao cho bạn có thể ước rằng mọi khoảnh khắc trong cuộc đời, hay mỗi ngày trong cuộc đời bạn đều được tái tạo mãi mãi .
– Sartre: Cuộc sống là sự cam kết và chịu trách nhiệm. Cuộc sống là những gì bạn tạo ra mỗi ngày, thông qua hành động và lựa chọn của bạn.
(Sartre cho rằng, trong đời mỗi người, chúng ta không ngừng phát hiện và phân tích chính mình)
 – Heraclitus: Cuộc sống là một dòng chảy không ngừng, một sự trở thành ở một nơi mà  mọi thứ không ngừng thay đổi. “Bạn không bao giờ bơi hai lần ở  cùng một dòng sông
Câu đầy đủ là “Không ai tắm 2 lần trên 1 dòng sông, bởi lẽ dòng sông nay không phải là dòng sông trước và con người nay không phải là con người trước”.
 

Heraclitus cho rằng mọi thứ luôn ở trong trạng biến đổi, vận động không ngừng như dòng sông nó không thể bị hạn chế và luôn luôn chảy. Cũng chính vì thế không bao giờ có hai dòng sông giống nhau cả, thời gian trôi qua đi dòng nước cũng liên tục chảy, liên tục đổi thay, nước có thể ngày hôm qua nó cao, ngày hôm nay nó thấp, ngay cả những con cá, những sinh vật cũng không ở yên một chỗ, chúng có thể bơi từ bờ này sang bờ bên kia vậy. Và con người khi đứng trên dòng sông đó ở khoảnh khắc lần thứ hai không thể giống với khoảnh khắc khi đứng trên dòng sông lần thứ nhất được vì cảm xúc, ý niệm của họ lần thứ hai khác hoàn toàn với lần thứ nhất vậy.
– Socrates: Cuộc sống sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu nó không được hỗ trợ bởi sự tự xét, sự tự vấn lương tâm🧘🏼‍♂️
 
– Spinoza: Cuộc sống là chấp nhận rằng chúng ta không hoàn toàn tự do 🔗, nhưng chúng ta có thể đạt được mức độ tự do bằng cách biết những nguyên nhân chi phối hành động của mình và tìm thấy niềm vui trong hành trình tìm kiếm kiến thức về Thiên nhiên.
– Leibniz: Cuộc sống là trân trọng sự thật rằng dù đau khổ chỗ này hay chỗ kia, chúng ta vẫn sống trong thế giới tốt đẹp nhất có thể.

Còn bạn thì sao, cuộc sống đối với bạn là gì?

 
L xin gửi đến quí vị bài Vevette cô gái có trái tim bao la của NGƯỜI MẸ
Mời anh chi nghe thêm hai bài hát dễ thương nếu có thì giờ.
Xin cám ơn quí anh chị
Thái Nữ Lan
1/- https://www.facebook.com/share/r/W5TyX542HeKbdLmf/?mibextid=0VwfS7(Mother Of mine)
2/- Bing Videos
(BÀ MẸ QUÊ)
** Tựa đề bài nguyên tác: La Bergerie (Chuồng Cừu, nhưng nghe không vui, nên L mạn phép đổi lại, cũng như có đổi về tựa đề của truyện: Những Mảnh Tàu Nổi Trôi- original: L’épave ( Xác Tàu Đắm)-
L rất ít khi dám đổi, vì “dịch là phản” rồi ạ.
Ghi chú: tác giả Greville chọn tên Vevette dễ thương, rất dễ đọc, và do miệng cậu bé mới chập chững biết đi thốt lên thì nghe rất là ấm lòng, phải không a?
Cảm ơn quý anhchi-
(Bài hơi dài, L đã bỏ bớt vài đoạn tả cảnh rồi ạ)
CHÚC GIA ĐÌNH QUÝ ANHCHI VB NGÀY LỄ HIỀN MẪU TRÀN NGẬP NIỀM VUI VÀ HẠNH PHÚC
Nàng Vevette – Henry Gréville -thailan dịch

Cơn mưa nhỏ lướt qua bầu trời từ bình minh cũng đã chấm dứt; một tia nắng vàng lách qua lùm cây sồi chui vào góc chuồng cừu lớn. Những chú cừu đực ngập trong rơm rạ của máng ăn buổi sáng vừa ngẩng đầu về phía tia nắng và kêu be be.
Vừa nghe tiếng kêu, đám cừu cái mang thai và cho con bú vội vàng đứng dậy và đến ngay ra rào chắn.
Những con đến sau cùng leo lên lưng những con khác để hưởng hơi ấm của mặt trời, và mấy anh chàng cừu đực đã phải dùng sừng để đẩy lùi những kẻ không theo hàng.
– Này, này, từ từ đi nào, anh phụ việc ở nông trại vừa nói vừa đến gần tấm chắn, chúng bay sẽ được thả ra ngay mà, cỏ vẫn còn ướt đó các con ạ! Này Jean, ông chủ muốn xem bọn cừu non.
Cửa nông trại đã đóng chưa em?
– Dạ rồi ạ – một giọng nói từ xa đáp lại. Và rồi ta nghe tiếng hàng rào nặng chịch đập mạnh vào cái nẹp bằng đá, và tiếng cái móc sắt va vào đá hoa cương.
– Đi đi nào, anh phụ việc vừa ra lệnh vừa uể oải lùa đàn cừu và tháo thanh chắn ngang, rồi đẩy tấm chắn ra, vừa lùi lại vài bước để không bị bọn chúng tông vào.
Bỗng dưng được thả ra ngoài, bọn cừu đực trở nên hoảng sợ, và đứng bất động ở ngưỡng cửa hẹp và thấp,chúng nhìn về phía trước và lo sợ có thể bị mắc vào cái bẫy nào chăng.
Một làn gió ấm mang đến mùi hương quen thuộc từ vách đá ướt, hơi ẩm từ biển, mùi cỏ xén gọn bởi hàm răng chắc của chúng, rồi đùng một cái chúng nhảy vài bước là ra đến khoảng sản rộng phía trước.
Chúng không dừng chân trước cái máng ăn chẳng còn hấp dẫn nữa mà hướng về phía tấm chắn để ra ngoài không khí rộng mở. Những con khỏe mạnh dẫn đầu, rồi đến đám cừu mẹ đang thúc cừu con mới sinh, chân bước chưa vững, tất cả chúng lao nhanh đến đợi ở tấm chắn chưa chịu bật ra.
– Ôi, này này, sao chúng bay vội thế nhỉ! anh phụ việc nhẫn nha bước đi trên sân đầy bùn sình bằng đôi giày làm bằng gỗ sồi dính đầy rơm mới cắt, dấu giày in sâu trên đất. Bọn bây làm như thể cả tháng trời chưa thấy được bầu trời xanh của Chúa nhân lành!
– Thả chúng ra đi con- một giọng nói mạnh bạo trả lời anh ta-
Ông chủ nông trại vừa mới đến, ông đứng ở ngưỡng cửa, đầu đội chiếc mũ rộng vành, đang đếm đàn cừu, và rất hài lòng khi thấy tất cả súc vật đều tốt khỏe; mắt liếc nhanh từ đám cừu đang mang bầu, rồi đám cừu con mập mạp, mãn nguyện nhìn bọn cừu đực oai hùng trở nên đáng gờm khi phải đối phó với lũ chó hàng xóm.
Men theo bức tường đất, anh phụ việc len lỏi qua đám súc vật để đến hàng rào, và đẩy đoàn quân nhút nhát sang một bên. Tất cả đều lùi lại, trừ ba anh cừu đực vẫn tiếp tục nhìn ra đường với vẻ dữ tợn. Anh phụ việc đẩy chúng thêm lần nữa cũng không làm chứng sợ hãi, chúng kêu vang lên để gọi đàn cừu.
– Cái bọn súc vật này, chúng không hiểu là phải cài then bên trong để cho chúng vào khi chúng ở ngoài sân, và chúng không thể xổ lồng mà chạy ra ngoài khi chúng bị nhốt trong này! Khổ thế!
Anh cừu đực gầm gừ một lúc, nhưng rồi khi anh phụ việc đẩy cổng rào ra, thì cả bọn chúng nhảy bổng lên như bay và túa ra ngoài.
Khi tiếng đàn súc vật đã vang ra ngoài xa, người chủ trại từ từ thả tay xuống, nhìn bầu trời bây giờ đã xanh ngát và thở dài.
Đồng hồ trong nhà sau lưng anh từ từ buông chín tiếng, rồi mọi việc trở nên yên ắng, chỉ còn nhịp gõ đều đặn và đục của con lắc.
Từng giọt mưa nối tiếp nhau rơi trên mái tranh mới lợp lại, và mang theo một chút u sầu trên mái chung quanh căn nhà im vắng; một giọt rơi nhẹ vào má anh; lấy tay vuốt giọt nước một cách máy móc, anh lại buông một tiếng thở dài, như thể giọt nước mắt này từ căn nhà đã khuấy động trong anh tất cả những giọt nước mắt của trái tim mình.
– Bà Mary ạ, anh quay vào trong nhà và nói, -Trời hết mưa rồi , và rất đẹp, bà có thể đem bé ra ngoài chơi được rồi đó bà ạ.
Một phụ nữ luống tuổi bước ra, đang ôm một bé thơ vào lòng một cách thận trọng và thương mến như thể đó là Hài nhi Giêsu bằng sáp, chú bé có vẻ hơi xanh xao và vẻ mặt không tươi vui, đôi mắt xanh to tròn nhìn khắp cũng để tìm kiếm một vật thể mà bé rất yêu mến để có được niềm vui.
– Bà hãy mang bé đi dọc theo hàng rào, nắng nhẹ và trời ấm nơi ấy, người cha nói, vừa nhìn cậu bé một cách buồn bã hơn là đôi mắt bé diễn tả.
Ông ta đến gần và âu yếm hôn khuôn mặt nhỏ và xanh xao của bé; bé nhẹ nhàng đưa tay lên miệng cha nhưng không mỉm cười, và người cha đau lòng phải lùi lại một chút để bà giúp việc không nhận thấy nỗi buồn về tình trạng của đứa con trai duy nhất của ông.
Đột nhiên mắt đứa bé sáng lên; nó đưa cánh tay yếu ớt chỉ vào một vật mà nó rất thích thú, và từ từ phát âm cái tên ngắn gọn và dễ dàng:
– Vevette!
Người cha nhìn theo hướng tay bé chỉ, thấy cô gái trẻ đang đi ngang phía bên kia sân, cô bỗng đỏ mặt lên khi cảm thấy có người đang nhìn mình, và bước nhanh hơn.
– Vevette! đứa trẻ gọi lần nữa, và gần như muốn khóc.
– Này cháu ơi, bé muốn cháu đến gần, vậy hãy bước lại đây một chút, ông chủ trại nói thật to, giọng vang rõ.


Vevette băng qua sân và đến gần họ. Đứa bé dang tay ra đòi bế; cô ôm lấy nó, và nó liền bắt đầu chơi đùa với mái tóc xoăn của cô, với chiếc mũ vải, với đôi tai xinh của cô. Cô ấy đã quen chơi với bé những trò chơi này, gọi nó bằng những cái tên thật âu yếm, chơi ú òa đằng sau vai của bà giúp việc, và truyền vào cơ thể yếu đuối và đầy âu lo này tất cả niềm vui của tuổi thanh xuân của chính mình.
– Thằng bé chỉ yêu cháu thôi, ông chủ buồn bã nói trong khi đứa trẻ, lúc nãy đã bắt đầu mỉm cười, giờ đây lại cười ra thành tiếng khi nhận được sự trìu mến yêu thương từ cô bạn lớn.
– Dạ không đâu, thưa ông chủ. Bé yêu ông nhiều hơn cháu, và điều đó hoàn toàn đúng, vì Ông là cha của bé! – cô gái trẻ nói một cách khéo léo tế nhị, điều này khiến đôi má cô lại đỏ hồng lên lần nữa. – Ông hãy nhìn xem cậu ấy nhìn ông như thế nào thưa ông –
Cô bé đưa nó ra cho người cha đang tràn đầy cảm xúc, bé vẫn tiếp tục mỉm cười. Ông dang tay ra và bé đã ôm lấy ông. Vevette giao nó cho ông và liền đi về phía chuồng cừu.
Vừa nhìn thấy cô ấy biến mất, khuôn mặt nhỏ bé cau lại, cái miệng thì mếu, và đứa bé mồ côi rên rỉ gọi :
– Vevette!
– Tội nghiệp con tôi! người chủ lẩm bẩm, – con không cần Vevette, mà cần mẹ con kia. Nhưng nỗi đau của con và của cha cũng sẽ không mang lại người mẹ tội nghiệp của con được, con ơi!
Ông đưa bé lại cho bà giúp việc và đi đến xem những chú bê con mới sinh ở chuồng bò.
Vợ Laurent qua đời đã mười tám tháng và niềm vui được làm cha đã trở nên u buồn trước sự ra đi quá sớm của người mẹ trẻ.
Cũng không phải là tình yêu của anh đối với cô ấy quá đậm đà sâu sắc, nhưng thói quen ở bên nhau, sự dịu dàng của người vợ tội nghiệp, cô thường hay đau ốm và luôn kiên nhẫn, đã khiến ân tình của anh đối với cô ấy thành sự quyến luyến và thương xót.
Cô ấy tha thiết mong muốn có một đứa con trai, – nỗi khát khao này dành cho anh hơn là cho chính cô ấy ; vì chỉ có những người làm chủ một mảnh đất, một nông trại mới biết nỗi buồn tàn khốc như thế nào khi nghĩ đến việc sau này chết đi mà không có người ruột thịt thừa kế.
Có công gầy dựng suốt một đời, rồi lại bỏ sức ra tiết kiệm, tiếp tục từ gia sản xưa nay của ông cha, rồi đem làm giàu cho những người không họ hàng ư? Còn nếu như ngày nay gieo hạt để rồi mai kia nhìn thấy mùa gặt của con cháu hậu duệ thì có phải là hăng hái hơn không nào!
Cô cảm nhận rằng mình sẽ không qua khỏi kỳ sinh nở, người phụ nữ trẻ tội nghiệp không quen với những công việc nặng nhọc ở đồng áng, nhưng cô ấy đã luôn cầu nguyện để có được một mụn con trai .Và đứa con cầu khẩn đã hiện hữu với họ, nhưng người mẹ đã ra đi, và bà đã không kịp kéo dài cuộc đời để biết được sự sống sót của núm ruột thừa kế như là một phép lạ Thượng Đế đã ban cho, vì bé thật yếu đuối.
Từ đó, người chồng kéo dài cuộc sống vò võ đơn côi, ngày càng trở nên buồn tẻ hơn trong ngôi nhà giàu có và hiu quạnh, mọi thứ đều dư dật, ngoại trừ niềm hạnh phúc.
Laurent muốn suy nghĩ về những điều thiết thực, nhưng anh ấy không thể quên được nỗi u sầu của bao kỷ niệm trong tâm anh. Một ngôi nhà, một tổ ấm sẽ ra sao nếu không có người đàn bà quán xuyến mọi thứ, như là một cơ thể mà không có linh hồn? Thật đau buồn biết bao khi nhìn cái tủ gỗ sồi, cao và sáng bóng, với những chiếc đèn treo tường bằng đồng, tất cả những thứ đẹp đẻ sang trọng đều vô ích khi người nữ chủ nhân không tự tay mình xếp áo quần giặt thơm tho vừa mới giặt xong vào trong kệ tủ … và ngay cả ngôi nhà ngăn nắp tươm tất này cũng thật buồn và nặng nề , quá im vắng; nếu như có giọng nói của bà chủ, cho dù cô ấy ra lệnh hoặc la mắng các cô giúp việc chểnh mảng công việc chẳng thú vị hơn sao!
Trong khi người giữ trẻ dắt em bé đi, từ chuồng gà đến chuồng thỏ, rồi đến đàn vịt, khu vườn, qua đến đàn ong nhan nhản tiếng vo ve của chúng đang bận rộn bên những chùm hoa húng tây nở rộ và đến những tổ ong, nơi ấy vẫn treo những mảnh vải đen để tang cho cô ấy, Laurent đi tham quan khắp nơi như thường lệ.
Từ kho thóc đầy cỏ đến máng lợn làm bằng gỗ thô sơ, hàng ngày ông đều đến kiểm tra từng ngóc ngách nhỏ nhất của trang viên, và chính sự giám sát cẩn thận này đã giúp ông không có bất cứ điều gì để lo âu, mà khiến ông là một người chủ rộng rãi, nhưng vẫn là một người chủ giàu có.
Sau khi xem lại cửa chuồng đã được đóng chưa, rằng không có ai đụng đến chìa khóa cửa hầm chứa đầy những thùng rượu táo lớn được xếp ngay ngắn, ông vào chuồng ngựa và nhặt một chiếc vòng đeo cổ ngựa rơi xuống đất, rồi đến chuồng bò, tất cả đều đã được hoàn hảo, và rồi ông đi ngang chuồng cừu mà đúng ra vào giờ này không có ai ở đó để xem mọi việc có ổn không.

Nhưng ông đứng bất động trước ngưỡng cửa khi nhìn thấy Vevette ngồi trên một tảng đá, trong tia nắng đến từ cánh cửa, đang ôm một con cừu non trong lòng và trên tay là một cốc sữa. Chiếc tạp dề vải màu xanh trắng với những ô vuông nhỏ, đã được dệt và xe sợi ở trang trại, đang làm màn che cho khỏi gió lùa vào, bảo vệ con vật bé nhỏ vẫn còn yếu đuối, gần như không có mảnh lông nào trên thân thể nó.
– Này cô bé, cô đang làm gì thế ? Laurent ngạc nhiên hỏi.
– Dạ thưa ông chủ, con cừu này được sinh ra từ tuần trước. – Cô gái trẻ trả lời, khuôn mặt lại e thẹn ửng đỏ ngước nhìn lên – cừu mẹ đã có hai con sinh đôi, và chỉ cho con kia bú mà không để ý đến con này; cháu đã cho nó bú mười lần rồi, mẹ nó đá nó ra và nó sẽ chết nếu cháu không đến; mẹ nó chỉ chăm cho con kia thôi, ông ạ. Thật tội nghiệp! Đâu phải lỗi của nó đâu! Ông nhìn xem trông nó mũm mĩm dễ thương làm sao!
Cô nhúng một miếng vụn bánh mì nhỏ gói trong mảnh vải vào cốc sữa , giống như ta làm cho trẻ sơ sinh để chúng không khóc, rồi bỏ vào miệng chú cừu bé nhỏ, chú ta mút một cách ngon lành, và lấy tạp dề quấn vào người nó, cô nói tiếp:
– Thật là kỳ cục phải không thưa ông, có những bà mẹ chỉ yêu một đứa con, còn đứa kia thì không thích? chú bé tội nghiệp , hôm trước cháu nhìn thấy nó bị mẹ bỏ lại, đang run rẩy trong đống rơm, con mẹ không mang nó vào chuồng. Thế nên cháu đã để nó rời xa mẹ nó và cho nó bú. Nay mai là nó có thể ăn được ít cỏ, vì nó đã khoẻ hơn nhiều rồi ạ.
– Rồi cô vẫn giữ nó trong lòng sao ? Laurent mỉm cười nói.
Vevette nhún vai, vẻ thương xót chú cừu non và lại đỏ mặt.
– Dạ để cho nó được ấm áp và cảm thấy vui thưa ông, cô ấy nói và mỉm cười, vừa cúi đầu e thẹn; cháu nghĩ rằng làm như thế khiến nó vui và nó tưởng rằng mình cũng có mẹ.
Cô hé tạp dề ra một chút và ta thấy chú cừu đã no nê, đang ngủ, nép vào lòng cô, trong tư thế hạnh phúc và đang được ấm êm.
Laurent nhìn cô gái trẻ rồi nhìn con vật và bỗng nhiên nhận ra mình thật bối rối, anh cảm thấy trong thâm tâm dâng lên một cảm xúc thật lạ và mới mẻ, anh đưa mắt nhìn quanh chuồng cừu.
Căn này to và cao, ấm áp vào mùa đông, mát mẻ vào mùa hè, có cửa sổ nhỏ hướng phía Tây, cửa lớn về phía đông, có thể mở được để thông gió. Rơm bị gãy nát do bọn súc vật dẫm đạp tạo thành màu vàng thật ngọt ngào, và những nhánh cỏ ba lá xanh rải rác đây đó làm thành những đốm đen, đặc biệt là gần máng cỏ; một mùi thơm của lông len của đàn cừu xen lẫn với cây xanh tràn ngập căn phòng tạo cảm giác mềm mại như những tấm lông cừu được phơi trong phòng vào ban đêm.
Cho dù không cố ý, ánh mắt của Laurent vẫn quay quả nhìn cô gái, nàng vẫn ngồi bất động và như thể đang thiu thiu trong cái nóng của mặt trời đã lên cao.
– Cháu ở đây với chúng tôi bao lâu rồi? ông hỏi.
– Dạ thưa bốn năm ở trại Madeleine này rồi, thưa ông, Vevette giật mình trả lời vì cô đang mơ màng.
– Cháu bao nhiêu tuổi ? ông lại hỏi mà cũng không biết tại sao mình lại hỏi câu này.
– Dạ đến lễ Ba Vua này thì cháu được mười tám tuổi, thưa ông, cô ấy trả lời, lễ phép ngẩng đầu lên, nhưng mắt vẫn nhìn xuống.
– Lễ Ba Vua, lễ Giáng Sinh… Ủa nhưng mà sao cháu không về thăm gia đình vào dịp lễ này sao hở cháu? Tất cả những người phụ việc đều đã về hết rồi… tại sao cháu lại không đi?
– Dạ cháu không có gia đình, cô gái trả lời, giọng nói và khuôn mặt đều không thay đổi. Dạ chắc ông nhớ rõ rằng cháu không còn cha hoặc mẹ nữa.
– Các dì của cháu ở phía đồng cỏ kia phải không?
Vevette không trả lời.
– Chẳng lẽ đã có chuyện gì không may xảy ra với họ sao? Bỗng dưng Laurent quan tâm đến Vevette và gia đình cô bé.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
– Dạ không có chuyện gì đâu, thưa ông, cô nói, giọng nhẹ nhàng và đượm buồn; nhưng về chuyện gia đình, hoặc là mọi người đều tốt hoặc đều không tốt: một khi ta không thích nhau thì sẽ xâu xé nhau, phần cháu thì cháu thích bình an.
– Họ đối xử không tốt với cháu sao? Laurent lại muốn biết thêm nữa
– Nếu nói về gia đình ấy, thì cháu muốn ở lại đây. Các dì của cháu không thích cháu; các dì ấy muốn phải đầy của cải, nhưng đôi tay cháu thì lại trống trơn, không có gì cả
– Thật sự cháu không có gì sao, Vevette? ông chủ cảm thấy thương cảm cho cô bé.
– Dạ cháu có ngôi nhà nhỏ và khu vườn do cha mẹ tội nghiệp của cháu để lại, nhưng chẳng có lợi lộc gì, vì cháu không thể cho thuê đất và nhà; thêm nữa, cháu còn có tiền lương của ông cho cháu nữa, cô bé trả lời. Nhưng họ muốn thứ khác cơ, họ thích ăn ngon. Thêm nữa, cách họ xử sự rất khác, không giống như ở đây, nên cháu thích ở đây hơn là về thăm họ. Cháu thích sống ở đây hơn bất cứ nơi nào khác.
Cô định đứng dậy nhưng chú cừu lại rên rỉ, thế là cô đành ngồi xuống lại và ôm nó.
– Cô là một cô gái ngoan, Vevette,người chủ nói, ngỡ ngàng và cảm động đến tận đáy lòng khi nghe cô bé bày tỏ tâm sự mộc mạc của cô. Cháu có muốn được tăng lương không? Ta sẵn sàng chìu theo ý thích của cháu, cháu muốn gì hãy nói cho ta biết, vì cháu là người làm việc giỏi nhất ở đây; hơn nữa, bà chủ đây vốn yêu thương cháu hết mực.
Vevette hơi quay đầu lại và , cô trả lời, giọng run run:
– Dạ thưa ông, dạ tùy ông thôi ạ; dạ sở dĩ cháu làm việc cho ông bà rất tốt, hết lòng với ông bà, không phải vì cháu muốn nhiều tiền, nhưng mà vì cháu rất yêu kính bà chủ, vì con trai yêu dấu rất xinh xắn của bà, và của ông chủ ạ.
Đến lượt Laurent đỏ mặt, hơi xấu hổ, và anh ấy định đi ra ngoài nhưng lại đổi ý.
– Vevette nè, anh nói, nếu con cừu còn tiếp tục sống, ta sẽ tặng cho cháu đó, cháu rất đáng được thưởng. Cháu không cần phải bán nếu cháu muốn giữ nó lại; nó sẽ nhập chung vào đàn với những con khác. Đó là con cừu đực hay sao?
– Dạ nó là một con cừu cái.
– Bây giờ nó là của cháu, và ngay cả những cừu con khi nó sinh được cũng là của cháu. Bây giờ ta phải đi đây, gặp cháu sau, chào Vevette.
Laurent đi ra cửa và ánh nắng mặt trời ùa vào. Nhưng dường như những gì ông chủ vừa nói không làm cho cô bé vui; cô ấy vẫn đưa tay vuốt nhẹ lên đám lông mịn và mượt của con cừu. Cô cảm thấy vừa vui vừa không thích, cô cũng không biết tại sao. Đáng lý ra ông ấy không nên nói về tiền lương; tiền lương có ích gì chứ, trong khi cô đã có cái ăn và nơi nương náu rồi? Ngôi nhà này chính là nơi cô muốn sinh sống và ở cho đến cuối cuộc đời mình.
Và rồi cô áp môi mình lên trán con vật và hôn nó. Kể từ nay, nó thuộc quyền sở hữu của cô; và đây là lần đầu tiên trong đời cô nhận được một món quà, cô rất vui thích ; nhưng rồi khi hôn chú cừu, cô cảm thấy trên má có giọt nước mắt rơi xuống.
Bế chú cừu đang ngủ say, cô nhẹ nhàng đặt nó trong máng cỏ đầy rơm, và bước ra ngoài để còn làm những việc khác. Khi băng qua khoảng sân rộng, cô nhìn thấy chú bé con của ông chủ; cậu bé đang có tập những bước đi đầu tiên, với sự giúp đỡ của bà vú, cậu bước những bước đi chập chững dễ thương và vụng về nhưng thật cảm động khiến bà mẹ nào nhìn thấy cũng phải vừa khóc vừa cười sung sướng. Bỗng dưng như có một linh tính nào đó cậu bé quay đầu sang phía cô và gọi Vevette vừa đưa tay ra đòi cô.
Vevette biết rằng ông chủ sẽ không nói gì nếu như cô bỏ công việc để chơi với cậu bé một chút ; hơn nữa, dù có bị mắng, cô cũng không thể cưỡng lại niềm vui khi nhìn thấy nụ cười của bé và nhận nụ hôn từ đôi môi xinh của bé; cô liền bước đến. Sắp đến chỗ bé, cô cúi xuống, đang tay mình ra; bé mỉm cười mãn nguyện và tin tưởng vào cô, liền thoát ra khỏi đôi tay đang giữ mình, chập chững vài bước rồi ngã vào tạp dề của cô gái, mặt cô đỏ hồng lên vui thích và hãnh diện.
– Lạy Chúa tôi, cậu chủ đã đi được rồi! Cậu ấy đã đi một mình được rồi ! người vú già kêu lên, giơ hai tay lên trời. Trở lại đây, bé con yêu quý của tôi, hãy cho mọi người thấy là cậu đã thật sự lớn!
Nhưng bé không muốn rời xa cô bạn của mình và cứ quay đầu đi.
Giọng nói to của Laurent vang lên.
– Ôi, con tôi đã tự đi một mình được rồi! Đây là lần đầu tiên mà con bước đi được, con yêu quý của ta!
– Qua với ba cháu đi nào, nhanh đi nào, bé yêu dấu, Vevette dịu dàng nói.
Cậu bé ngập ngừng ngước nhìn cha, rồi vừa được cô gái nắm tay, vừa được khích lệ nên cậu đã vượt qua khoảng cách ngắn để đến với cha; – đột nhiên, Vevette rút tay lại, và đứa trẻ, cảm thấy không vững liền ngã vào vòng tay của Laurent, anh cảm động và rất mừng vui, liền nhấc nó lên rồi lại đặt chú bé xuống.
Chân vừa chạm đất, bé liền gọi:
– Vevette!
Và vẫn vịn vào đầu gối của Laurent, bé dang đôi tay nhỏ xíu của mình về phía cô. Nhưng nàng đã biến mất, để cho hai cha con bên nhau, để ông ấy hưởng hạnh phúc dâng tràn.
– Vevette! Laurent kêu lên, anh muốn cô ấy ở lại. Sự hiện diện của cô gái bên con trai anh dường như mọi việc đều ổn định. Khi cô ấy ở bên bé, không bao giờ có tiếng khóc .Chỉ có cô mới có thể đoán bé muốn điều gì, và chỉ có cô mới kềm được những vòi vĩnh của cậu. Nhưng cô đã đi rồi, như mọi lần sau khi thấy cậu bé cứ muốn cô thôi. Cô có vẻ thẹn thùng và muốn anh không để ý đến điều ấy.
Bà Mary bế cậu bé đi, nhưng từ xa ta vẫn nghe bé la hét.
Laurent bước qua phía bên ngoài cùng, vùng sân có rào chung quanh để thăm những con bò cái tơ mới sinh xong. Anh bước đi, đầu cúi xuống, như những người nông dân thường làm khi rảo bước đi, như thể tìm kiếm báu vật gì dưới đất; hai tay chắp sau lưng, nghiêng người về phía trước, anh không hiểu tại sao mà từ nãy giờ anh vẫn cứ miên man suy nghĩ về cô hầu gái ấy, cô gái mà con trai yêu dấu của anh vẫn luôn yêu mến
Đó là sự thật; và Vevette không có gia đình, vì những người nuôi nấng cô ấy không quan tâm đến cô. Ba của cô là người lương thiện nhưng là nông dân không khéo xoay sở; chút tài sản khiêm tốn đã tiêu tan và nỗi đau buồn đã làm suy mòn sức khỏe ông ấy. Người mẹ đã sống sót được vài năm, thật vất vả để mấy mẹ con có thể tồn tại trong những điều kiện tệ nhất ; sau đó bà cũng ra đi, và cô bé mồ côi đã phải tự đi làm để có miếng ăn.
Laurent đã gặp cô tại buổi tuyển chọn người giúp việc ở trụ sở Madeleine, nơi tụ tập những người đi làm thuê . Đội chiếc mũ vải màu trắng, đôi mắt long lanh ngấn lệ, tay ôm gói đồ nhỏ bé cô buồn bã nhìn vào đám đông, tìm kiếm một khuôn mặt tử tế, trong đầu chọn một người chủ theo ý mình, rất mừng nếu được làm việc với người chủ này, hoặc lo sợ nếu phải đến ở với người chủ khác có vẻ không hiền lành.
Sáng hôm đó cô đã đóng cửa ngôi nhà nhỏ bằng đá xám của mình, ngôi nhà mà chỉ mình cô làm chủ ; rồi vừa đi vừa khóc cô dạo quanh một vòng khu vườn, đút chìa khóa vào túi và cô e ngại sẽ không tìm được người chủ theo ý mình.
Liệu có ai thích mình không, với đôi tay nhỏ nhắn, vóc dáng tuy xinh nhưng quá mảnh khảnh… Nếu họ thấy cô quá ốm yếu, liệu cô có phải trở về ngôi nhà hoang buồn tẻ chăng? Và còn cái ăn thì kiếm đâu ra? Liệu cô có phải đi xin từng mẩu bánh mì từ làng này qua làng khác, miếng ăn mà cô mong mỏi biết bao có được từ sức lao động của mình?
Lúc đó vợ của Laurent đã đến bên cô gái và nhận ra một khuôn mặt thành thật, đã thuê cô ấy để chăm sóc đàn bê và cừu con cùng đàn gà.
Từ đó, khuôn mặt trong trắng ngây thơ và đôi mắt nhân từ của cô bé luôn hướng về bà chủ như hướng về phía mặt trời mọc. Luôn đi theo từng bước chân của bà, cô đã học được tất cả những công việc của nông trại không chút trở ngại khó khăn nào. Khi sức khỏe người phụ nữ dần dà kém đi, thì chính Vevette đã âm thầm nhận lãnh hết phần việc của bà thêm vào công việc của mình và hoàn thành mọi thứ, miệng luôn nở nụ cười.
Laurent nhớ lại những việc này, và nhiều thứ khác nữa. Trong đầu anh hiện ra người phụ nữ hấp hối đang dựa vào Vevette, cố gắng hít thở khí trời đã không thể lẻn vào phổi của bà nữa, – anh nhìn thấy cô gái gương mặt mệt mỏi, vẫn đang ôm người phụ nữ tội nghiệp đang vật vã đau đớn trong vòng tay trong khi tất cả mọi người trong nhà đều kiệt sức và ngủ vùi, – ngay cả anh và tất cả những người giúp việc, – chỉ có Vevette vẫn canh thức để chăm chút cho người đã khuất, thay nến và phủi tấm trải giường cho thẳng làm như thể bà chủ có thể nhìn thấy giường chiếu vẫn chỉn chu.
Rồi còn thằng bé con yêu quý của anh! cô đã dành cho nó bao nhiêu là dịu dàng yêu thương! Bao nhiêu đêm cô bé đã ôm nó trong tay, vừa đi quanh nhà vừa hát những đoạn ru còn không có nguồn gốc, không sâu sắc, nhưng bao nhiêu lời hát vô nghĩa ấy thật du dương, ru vào giấc ngủ nồng nàn và quên đi những khổ đau của cuộc đời! Vậy nên chẳng có gì khó hiểu khi thằng bé cứ quấn quít bên có, chỉ muốn cô bên cạnh ngày đêm, vì cô đã đem tất cả tình yêu thương của mình để ôm ấp cậu ấy-
Trong khi anh đang nhớ về những ngày qua, Laurent cảm thấy dâng lên trong lòng mình tình cảm dịu dàng đối với Vevette. Chính cô là người đã khiến việc người vợ của anh ra đi vơi buồn đau rất nhiều, vậy mà anh chưa làm gì cho cô cả. Thật hối hận vì sự vô ơn của mình, anh nhìn đám bò cái tơ rồi từ từ quay trở lại.
Khi đi ngang chuồng bò, nhìn thấy máng ăn của chúng, anh nhận ra rằng có nguồn suối từ dưới gốc cây liễu luôn mang nước đến cái áo mà bọn súc vật thường đến uống nước rồi lượn lờ tưới cho đầm sen và đem sự tươi mát cho cánh đồng bên cạnh. Anh dừng lại, trầm tư: tại sao những ngọn suối vẫn chảy, không cần chăm sóc mà tưới đẫm nước cho muôn vật, tại sao đất luôn rộng rãi mang nước và đồng cỏ cho súc vật, mà trẻ con lại không có mẹ và đám cừu non không có mẹ cừu của chúng?
Mặt trời rọi ra những tia nóng bỏng. Không khí oi nồng khiến Laurent muốn nhắm mắt lại, rồi ngủ thiếp đi.Trong giấc mơ, anh nhìn thấy bầy đàn súc vật đông đảo hơn, trên đồng cỏ rộng lớn hơn, kéo dài xuống tận bờ biển.
Gió thổi mạnh lên, và những ngọn sóng màu xanh biếc trông giống đàn cừu của anh. Lo âu, anh đưa mắt tìm đàn cừu nhưng chỉ thấy chúng trên mặt biển, anh hét to lên nhưng chỉ có tiếng vang vọng lại, rồi những con vật biến mất, anh chỉ nhìn thấy cỏ và đại dương đang nổi sóng .
Trong giấc mơ, Laurent bước nhanh về phía nông trại, có lẽ giờ này người chăn cừu đã lùa chúng về: nhưng không có bóng người ở ngưỡng cửa, và ở kho thóc cũng không; không có một con gà, con chó nào cả, không có một dấu vết về sự sống hoặc sự hiện diện của con người. Lòng se thắt, anh chạy vào sân, rồi vào chuồng cừu, nó thật cao, rộng lớn và u tối làm sao! Rất tức giận vì sự chểnh mảng của đám người giúp việc, anh bước nhanh vào bên trong, và thấy chuồng cừu sao mà cứ dài ra, để lộ những đám rơm rạ nhàu nát và máng cỏ thì trống trơn.
Đột nhiên, ở đầu bên kia, một điểm ánh sáng lan rõ dần, và từ khắp mọi phía những chú cừu con ẩn trốn trong góc, từ dưới máng cỏ, từ bên dưới đám rơm rạ, đứng bật dậy kêu be be về hướng phía tia sáng. Những cái đầu bé nhỏ và như đang van nài quay lại cùng một phía, và hàng ngàn tiếng kêu be be oang oang lên. Laurent thấy trong cả đám cừu non ấy chẳng có lấy một con cừu mẹ nào để nuôi chúng, và tất cả đám đều là cừu mới sinh, còn rất non yếu.
Trong giấc mơ, anh cựa quậy không yên và lo âu: –Rồi bọn chúng sẽ ra sao đây; ai sẽ nuôi bầy cừu non này đây? Chắc chúng sẽ chết mất!
Bỗng trong tia sáng đang lan rộng ra đó anh nhìn thấy hình dáng của Vevette. Cô bé đang đưa ra cho đám cừu lòng bàn tay tràn đầy sữa của mình và chúng tha hồ uống nguồn sinh lực không cạn ấy; vài cọng cỏ lòi ra từ tạp dề của cô, và những chú cừu đã no say bước theo cô, lưỡi thè ra để đớp những ngọn cỏ ba lá hồng và thơm ngát-
Ánh sáng từ cô gái trẻ tỏa ra từ mái tóc vàng của cô ấy, từ chiếc nón nhỏ, đôi bàn tay hồng hào, nơi mà những chú cừu con nốc những ngụm sửa một cách say mê, và nhất là nụ cười của cô, thật giản dị và dịu dàng làm sao, lan như nước hoa trên những con vật mồ côi đang m xúm xít dành chỗ chung quanh cô. Laurent cảm thấy thật bình yên khi cô đến gần , và đàn cừu đã tìm được người chăm sóc và che chở. Nhưng ánh sáng tỏa ra từ Vevette đã trở nên quá chói lọi làm anh bị lóa mắt và phải đưa tay lên vì xốn mắt, anh bỗng tỉnh dậy.
Mặt trời xuyên qua cành cây sồi, và soi vào mặt anh; vẫn còn ngái ngủ, anh đứng bật dậy, nhìn xung quanh mình và thấy chỉ có một mình. Anh muốn ngủ lại để giấc mơ được tiếp tục ; bức tranh xinh xắn ấy vẫn còn trong tâm trí và anh mong muốn được biết kết cục như thế nào, cũng giống như bọn trẻ khi đọc truyện thần tiên luôn muốn biết hồi kết thúc…nhưng rồi anh biết mình đang cô đơn và nông trại thì ở tít xa kia. Thế là anh buộc lòng phải bước trở về, những bước đi chậm rãi, và luôn suy nghĩ miên man về cô hầu gái mà con trai của anh hằng yêu mến.
Anh tìm thấy một sự êm dịu kỳ lạ khi anh tự trách móc những điều sai trái của mình đối với cô bé mồ côi; trái tim anh tràn đầy niềm hối hận đang đập thật nhanh trong lồng ngực như chưa bao giờ đập, tuy thế anh vẫn cảm thấy một sự yên tĩnh dâng lên trong lòng; bước chân đưa đến khoảng sân ở nông trại mà anh vẫn không hiểu được niềm vui này đến từ đâu, thay vì phải hổ thẹn và bối rối.
Sau khi ăn trưa, thay vì đi cùng những người hầu trở lại làm việc, anh vào phòng, và sắp xếp giấy tờ cho việc làm ăn của mình. Mọi thứ đều ổn, chuồng trại súc vật của anh ấy đều ổn , anh không nợ ai cả, chỉ có vài người thiếu anh một ít tiền. Anh cảm thấy hạnh phúc – vui thích vì biết mình dư của cải nhưng vẫn cảm thấy bối rối khi nghĩ đến sự vô ơn của mình đối với Vevette.
Màn đêm đang dần buông xuống; đàn cừu được đưa về sớm để tránh sương lạnh đang được lùa vào chuồng ; người chăn cừu đã thả tấm rào chắn xuống và đám súc vật, vui thích với không khí trong lành và cỏ non buông mình trên đám rơm rạ thơm tho sạch sẽ; chúng nằm khoe những bộ lông vàng mượt nhìn thật êm ái. Tia nắng trời chiều xuyên qua cửa sổ trãi dài trên tảng đá lớn trong chuồng.
Thôi thúc bởi một điều ước ao là ít ra mình cũng tìm thấy lại được hình ảnh dễ thương trong giấc mơ vừa qua, Laurent đến thăm đàn cừu vừa mới trở về chuồng, và thật ngạc nhiên và vui mừng làm sao, trờng tia nắng rạng rỡ, anh ta nhìn thấy cô gái vẫn ngồi trên tảng đá và vẫn cho chú cừu non bú mớm cùng một cách như lúc sáng.
Cảm thấy xúc động trên cả mức độ tự mình có thể thừa nhận, Laurent bỗng giật mình. Tiếng giày của anh nện vang trên nền nhà khiến cô gái ngẩng đầu lên.
– Ôi, cháu lại đến đây với chúng nữa cơ à! Laurent nhẹ nhàng bảo – Cậu cừu bé này thật là háu ăn phải không?
– Dạ thưa ông, từ lúc nãy, khi cháu cho nó bú thì ông đã dùng cơm chiều, rồi lát nữa ông lại còn bữa khuya nữa; thế thì nó cũng phải được ăn tối chứ ạ! cô gái vừa trả lời vừa cười, cảm thấy dạn dĩ hơn khi nghe giọng nói vui vẻ của người chủ.
Ta bỗng nghe tiếng hét xé tai của cậu chủ nhỏ vang lên trong không khí tĩnh mịch ban chiều. Chú ta đã gân cổ réo la từ hơn một tiếng rồi, và dường như không có điều gì dỗ dành chú bé được.
– Cậu bé tội nghiệp đang khổ sở, đang rất buồn và khó chịu, Vevette buồn bã lẩm bẩm, vừa quay đầu qua phía bên kia sân.
Laurent lưỡng lự nhìn cô, anh không hiểu, anh cũng không biết mình đang cảm thấy như thế nào. Anh bỗng nhìn con cừu no nê chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, và anh thấy dường như từ cô gái trẻ tỏa ra một sự bình yên trầm lặng, gần như trang trọng. Anh nhớ lại những hình ảnh về Lòng Bác Ái mà anh đã thấy trong các sách kinh kệ, và tự hỏi tại sao trong hình họ lại không ôm những con cừu thay vì trẻ con. Và lẽ dĩ nhiên họ sẽ giống như hình Vevette ngay giờ phút này đây.
– Cô thích những em bé phải không? người chủ trang trại vừa hỏi vừa đến gần cô giúp việc.
– Dạ vâng, thưa ông chủ, cháu yêu tất cả các bé nhỏ! Những chú chim bé, những chú cừu con, những đứa bé thơ. Tất cả chúng đều cần thức ăn ngon và tình thương ấp ủ, những chú bé con rất thân mến! Khi nói lên những điều này, mặt cô lại ửng đỏ; toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp của cô toát lên vẻ dịu dàng và tình yêu thương ấm áp từ trái tim của người hiền mẫu.
Laurent vẫn nhìn cô bối rối, lo lắng, cảm thấy một tràn những ngôn từ mà anh chưa bao giờ thốt ra đang dâng lên tận miệng mình và không biết làm thế nào để phát ra.
– Ông thấy đấy, thưa ông chủ, cô gái trẻ trả lời, bọn nhỏ này cần tình thương hơn là của ăn để nuôi chúng lớn. Điều cần thiết là phải hiểu chúng muốn gì và khi ta yêu chúng, ta sẽ luôn hiểu, đó là điều chúng muốn trên hết mọi việc.
Ta nghe tiếng gào khóc của cậu bé bên ngoài; không còn tia nắng nào nữa và trong chuồng cừu thật âm u, chỉ thấy hai đốm nhỏ trắng của cái nón và chiếc khăn tay của Vevette. Giấc ngủ và sự bình yên đã lan tỏa trên toàn bộ đàn cừu, trên cô gái, trên chú cừu non của cô ấy.
Laurent chạy ra ngoài, điều này từ lúc không còn đi học anh chưa bao giờ làm, và quay lại ngay, bế con trên tay mình. Bé đang vùng vẫy, đá tung và gào thét. Anh không nói lời nào, chỉ đặt bé lên đầu gối của Vevette, cô bé thật ngạc nhiên nhưng rất vui và vòng tay ôm lấy bé. Đứa trẻ vui thích và chú cừu thỏa thuê thu mình bên nhau trong chiếc váy len, và trong chuồng cừu là sự im lặng tuyệt đối.
Tiếng thở đều của đàn cừu vang đầy trong căn phòng rộng; cậu bé đang nằm gọn trong lòng cô gái, người thiếu nữ đã biết tình cảm làm mẹ là như thế nào, cậu cảm thấy hạnh phúc và không còn đòi hỏi gì thêm nữa. Trời đang tối dần và Vevette bối rối tự nhủ rằng lẽ ra cô nên đi, rằng phải đặt chú cừu vào máng cỏ và đi vào nhà chuẩn bị bữa tối. Nhưng Laurent vẫn đứng khoanh tay trước mặt cô, mắt nhìn vào ba sinh vật và không nói điều gì. Cô cúi đầu xuống và đỏ mặt vì cảm thấy lần này Laurent nhìn cô không phải bằng cái nhìn của một người chủ.
Giọng nói của người cha trầm ấm và rất dịu dàng vang lên trong màn đêm:
– Cô thích những sinh vật bé nhỏ, những em bé, vậy cô hay giữ bé con của tôi, Vevette; thằng bé chỉ thích cô mà thôi, và nó đã chọn đúng người. Cô sẽ là mẹ của con tôi.
– Henry Greville (La Bergerie)
Thailan dịch
CÂU CHUYỆN KỲ QUẶC CỦA FRANK VÀ NGƯỜI BẠN STIMS– Bozlich B– tháilan dịch-1824 chữ
… Như tôi đã kể với quý vị, tôi đang ngồi thoải mái trong chiếc ghế bành thì Ông Stims giải thích cho tôi ông sẽ làm gì với phát minh mới của mình. Nhưng bạn ơi, vui lòng đừng ngắt lời tôi nữa nhé, vì tôi sẽ quên mất phải nói với bạn điều gì và tôi sẽ không thể kể cho bạn nghe những gì đã xảy ra vào ngày hôm ấy.
Bây giờ thì sẽ bắt đầu lại từ đầu nhé, vì tôi đã không còn nhớ đã nói với bạn đến đâu rồi. Tôi tên Frank. Tôi đã đậu Tú Tài phần hai, được hai năm rồi. Tôi thường ở nhà và xem truyền hình. Tôi sống với mẹ tôi. Tôi rất yêu mẹ mình. Bà rất thông minh và biết toàn bộ mọi thứ. Thế nên tôi chẳng thấy điều gì sai khi nói rằng:  ” Mẹ tôi đã nói như thế”, nhưng bọn trẻ thì cười nhạo và cho rằng tôi yếu ớt, đần độn, chúng làm cho tôi giận điên lên. Bây giờ tôi không được la cà với chúng nữa; mẹ bảo tôi xấu nết và có thể làm hại bạn.

Người bạn duy nhất của tôi là ông Stims, người hàng xóm của chúng tôi. Tôi rất thích qua chơi với ông ấy. Tôi ghiền những trò chơi trí tuệ mà ông ấy phát minh một cách tài tình. Tôi thường qua nhà ông ấy hàng giờ, ngồi ở phòng khách, uống trà rồi ăn bánh vừa bàn thảo những chủ đề rất thú vị.
Nhưng hôm ấy, ông Stims mời tôi vào văn phòng của ông và yêu cầu tôi ngồi trên cái ghế bành thật thoải mái bên cạnh bàn giấy của ông. Còn ông ta thì ngồi phía sau bàn giấy, ở đó chất hàng đống giấy tờ hồ sơ sắp xếp thật thứ tự ngăn nắp
Sau khi im lặng nhìn tôi, đôi mắt ánh lên một vẻ kỳ quặc trong vòng một phút, ông Stims bắt đầu:
– Trong vòng năm năm trở lại đây, tôi đã lao mình vào một công việc khó khăn một cách không tưởng được, cực kỳ khó luôn, chắc hẳn bạn cũng có thể nhận thấy được, Frank à. Bây giờ tôi không cần phải giữ bí mật về những gì tôi đã thực hiện được, nhưng tôi muốn xin lỗi vì trước đây đã có ý lảng tránh, tỏ vẻ mơ hồ,  và làm cho bạn không thể dự đoán được.
Rồi ông nói tiếp:
– Anh bạn trẻ ạ, có lẽ ở trường bạn đã học về phân tử địa cực rồi chứ? Thế thì, nước là do những phân tử địa cực cấu thành.  
Sự kiện này là trọng tâm của công việc của tôi.
– Này anh Frank, sự việc liên quan đến phân tử địa cực thì có gợi cho bạn ý niệm gì không? ông ấy hỏi tôi.
Không chờ tôi trả lời, ông tiếp tục.
– Tôi đi thẳng vào vấn đề đây. Để giúp bạn hiểu rõ hơn, tôi sẽ trình bày bằng những từ ngữ đơn giản thôi. Phân tử nước là một hạt tích điện. Những hạt tích điện phản ứng với từ trường. Khi tạo được một lực từ tính có lực thích ứng và khi xếp nó theo đúng hướng, thì ta có thể tách phân tử nước ra theo những yếu tố cấu thành của nước! Ta có thể biến nước dạng lỏng thành khí Hyđrô và khí Oxy.
 Rồi ông ta reo lên
– Thế thì ta còn chờ đợi gì nữa cơ chứ! Hãy chờ tôi một phút rồi tôi sẽ cho bạn xem mọi việc tiến hành như thế nào nhé.
Khi ông ta ra khỏi phòng, tôi duỗi hai chân ra; tôi không cảm nhận chân tôi ở đâu hết, tê điếng. Lưng thì bị con muỗi chích và nhân lúc vắng ông ấy, tôi đưa tay ra để gãi. Tôi không thể gãi khi ông ấy vẫn ở đó. Tôi cố gắng thực hiện những hành vi của mình cho thật lịch sự khi có mặt ông ta. 
Chợt nhớ ra là sắp đến giờ ăn tối, tôi không biết mẹ đã làm món gì hôm nay. Mong rằng tôi sẽ được ăn cá chiên và khoai nghiền. Bởi vì cá chiên thật sự là món khoái khẩu của tôi.
Ông bạn của tôi vắng mặt không lâu. Khi ông ấy trở lại, tôi thấy ông mang theo một cái hộp nhỏ láng bóng và một ly nước đầy ắp. Tôi tưởng rằng ông ấy mang cho tôi, ôi thật dễ thương, bởi vì thật sự tôi rất khát. 
Tôi dang tay ra định lấy cái ly và nói:  “Cám ơn ông Stims, ông thật sự tốt bụng”, nhưng rồi ông đã để cái hộp láng bóng ấy lên trên cái ly. Tôi bỗng nghe một tiếng rít mạnh và thế là toàn bộ lượng nước đã mất biến ngay trước mặt tôi. Tôi hơi tức giận, vì tôi rất muốn uống ly nước đó, nhưng rồi những gì tôi vừa chứng kiến thật khó tin đến nỗi tôi buộc phải kêu lên.
-ỐI TRỜI ĐẤT ƠI!
Toàn bộ căn phòng nồng nặc một mùi kỳ lạ: mùi trứng thối lẫn với mùi trái thơm. Có lẽ ông Stims nhận thấy tôi đang hít mạnh cái mùi ấy, vì ông giải thích cho rõ:
– Đó là oxyt thấp khí nitơ (đạm), mà ta thường gọi là khí gây cười. Khí Oxy thoát ra bởi trình tự đó sẽ phối hợp với chất nitơ hiện hữu trong không khí. Phải rất thận trọng với oxyt thấp khí nitơ. Oxyt này sẽ kiềm toả sự vận hành tuyệt vời của trí não.
Tôi nghĩ rằng ông ấy biết tôi sẽ nói tôi thật sự bị ấn tượng , và tôi đã cho ông hay điều đó.Ông ấy im lặng một lúc, rồi bắt đầu một bài thuyết trình thật dài. Tôi chỉ còn nhớ vài mẫu trong bài.
 Ông nói
 – Tôi có nhiều dự án vĩ đại, thật vĩ đại. Bạn hãy tưởng tượng rằng ta tăng công xuất của bộ máy này lên hệ số hàng trăm, hàng nghìn, hàng triệu. Frank này, hãy nhìn bản đồ thế giới xem! Hãy nhìn tất cả khoảng không mà các đại dương chiếm giữ. Hai phần ba diện tích của hành tinh là nước. Tất cả khoảng không gian ấy đã bị mất do nước chiếm giữ. Bao nhiêu là vùng bị quá tải vì dân cư đông đúc. 
Đó là nguồn gốc của sự căng thẳng , và sự căng thẳng sẽ đưa đến tội ác. Tất cả nước của đại dương ấy có ích gì không? Tất nhiên là chúng ta không thể uống nước đó rồi. Nhưng dù sao đi nữa, nhiều vùng hiện nay là đại dương thì trước kia là đất liền. 
Ta phải lấy lại những phần đất đó chứ. Không thể cứ để mọi việc như thế này được. Đã đến lúc chúng ta phải dọn sạch những đại dương ấy đi! 
Ta sẽ làm cho chúng biến mất, giống như nước trong cái ly này. 
Và rồi, bạn ơi, bạn hãy tưởng tượng đi…khắp nơi chỉ là đất liền. Và chỉ là một lục địa to rộng, trãi dài, và duy nhất chỉ một! 
Sẽ không có biên giới giữa các quốc gia. Cuối cùng rồi toàn thế giới sẽ hợp nhất, sống hòa bình! 
Một không gian có thể sinh sống được mà toàn thể nhân loại còn không dám mơ ước! Thay vì đại dương thì toàn là những châu lục, và chỉ chờ chúng ta để đến định dân ở đó! 
Và như thế, lịch sử sẽ nhớ đến tôi như là người đã làm cho tất cả những sự việc ấy trở nên khả thi- vị cứu tinh tân kỳ cho nhân loại!
Tất cả những thứ đó đều rất thú vị, nhưng tôi đã thấy đói và tiếp tục nghĩ đến cá chiên và khoai nghiền. 
Ngay lúc ấy trong đầu tôi bỗng dưng một ý nghĩ kinh hoàng hiện ra, và nó đến một cách mạnh bạo khiến tôi trở nên sững sờ. Tôi hiểu ra rằng nếu không có đại dương thì sẽ không có cá tí nào cả, và nếu không có cá thì sẽ chẳng có cá chiên cho tôi. Mà cá chiên thật sự là món khoái khẩu của tôi mà!
Tôi nói với ông ấy:
– Này, ông Stims ơi, gượng đã, một phút thôi. Tôi thật sự yêu thích món cá chiên. Ông không thể nào tàn sát hết bọn cá được. Đưa cho tôi cái vật sáng chói đó đi xem nào! Tôi không muốn ông hủy diệt toàn bộ những đại dương như thế.
-Cá, cá cái gì mà cá, ông trả lời. Bọn chúng có ích gì chứ? Chúng không hót líu lo, rồi ta không thể vuốt ve chúng , và chúng còn sặc mùi hôi thối nữa.
Ông ấy nhất định không đưa cái hộp cho tôi. 
Thế là cả hai chúng tôi đánh nhau, vì tôi rất phẫn nộ khi nghĩ rằng từ nay sẽ không còn được ăn món cá chiên nữa, và nguyên nhân là do sự phát minh ngu xuẩn của ông ta mà ra. Tôi chụp được cái vật mới được phát minh ấy và cố dằn ra khỏi tay ông ấy. 
Vào lúc đó tôi vô tình nhấn vào cái nút đỏ ở trên cùng của cái hộp.
 Sự việc xảy ra sau đó thật vô cùng kỳ lạ, từ trước đến nay tôi chưa được chứng kiến bao giờ.
 Các ông biết rằng khi ta thổi vào một quả bóng rồi thả nó ra trên không khí mà không cột nó lại, thì bóng sẽ bay tứ phía, và khí bên trong quả bóng sẽ thoát ra ngoài chứ? Sự việc tương tự như thế đã xảy ra cho ông Stims. 
Tất cả hơi nước đó bắt đầu thoát ra từ hai mắt, mũi và miệng ông ta, rồi ông ta trở nên càng lúc càng nhỏ dần, và thay đổi hình dạng ngay trước mặt tôi. 
Rồi ông ấy khụyu xuống đất, nói đúng hơn là tất cả những gì còn lại của thân thể ông ta ngã xuống, bởi vì bây giờ trông ông ta như một quả nho khô khổng lồ bị bẹp dúm.
-Tôi vô cùng buồn tiếc, thưa ông Stims. Nhưng thật sự tôi rất thích món cá chiên. Đó là món ăn yêu thích nhất của tôi. Tôi nói với ông ta-
Sau đó, tôi lấy cái hộp ở dưới đất và đập nó ra thành mảnh vụn. 
Bây giờ hai ông đã biết những gì xảy ra sau đó rồi phải không.
Hai người cảnh sát điều tra nhìn nhau, rồi một người tuyên bố:
– Ồ, như vậy thì đêm nay sẽ rất dài đối với anh và chúng tôi, Frank ạ.
Bozlich B – tháilan dịch
Bài Học Cho Mọi Người


Cậu con trai đưa người cha lớn tuổi đến nhà hàng ăn tối. Cha rất già yếu nên khi ăn làm rơi vãi thức ăn đầy cả vào áo quần. Thực khách ngồi gần đó nhìn ông với vẻ không mấy thiện cảm, khinh miệt, trong khi người con lại rất bình tĩnh.

Sau khi Cha ăn xong, cậu con không tỏ vẻ gì là ngượng ngùng, từ tốn đưa cha vào phòng vệ sinh, lau thức ăn vụn trên áo, chùi rửa vết ố, chải lại tóc cho cha, và chỉnh sửa mắt kính lại cho ông.

Khi họ bước ra phòng ngoài, tất cả mọi người đều nín thở nhìn họ, không hiểu được lý do tại sao họ không hề bối rối khi đến nơi công cộng như thế.
Người con thanh toán hóa đơn và chuẩn bị đưa cha ra cửa.

Ngay lúc đó, một người đàn ông lớn tuổi đến chỗ người con và hỏi anh ta:
” Này cháu, cháu nghĩ rằng cháu có để quên cái gì không?
Người con trả lời: ” Dạ thưa chú cháu không quên gì đâu ạ.”
Người lớn tuổi đáp lại, ” Có đó cháu à! Cháu đã để lại một bài học cho tất cả những người con trai và niềm hy vọng cho tất cả những người Cha, cháu ơi” …

( Nguồn tài liệu: Quora) TháiLan dich
Chào các anh chị
Xin gởi đến quý anh chi về Lễ  Phục Sinh
KÍNH CHÚC GIA ĐÌNH QUÝ  ANH CHỊ EASTER TRÀN ĐẦY ƠN TRÊN 


𝓽𝓷𝓵

==================================
 
 
image.png


Nguồn gốc của lễ Phục Sinh

 
Lễ Phục Sinh có nguồn gốc từ ngoại giáo nhưng tất nhiên cũng có nguồn gốc Kitô giáo. Ta hãy nghiên cứu về lịch sử của lễ Phục Sinh-


 


Nguồn gốc của lễ Phục Sinh theo ngoại giáo

Đối với người ngoại giáo, lễ Phục Sinh trước đây là lễ hội mùa xuân, sự trở lại của ánh sáng, sự ấm áp, sự tái sinh của cây cối sau những tháng mùa đông dài.
Người ngoại giáo tin tuyệt đối vào các 
thiên thể
. Họ tin rằng vị thần của thiên nhiên mỗi năm được sinh ra và chết đi, và rằng vào mỗi lần được sinh ra, cuộc đời của vị thần ấy hiện hữu rải rác trong cây cỏ và  hạt ngũ cốc 
 làm thực phẩm cho thần. 
Trời và đất, giống như quả nho chui ra khỏi mặt đất, và nước biến thành rượu. 
Đây là nét đặc biệt của niềm tin ngoại giáo.


Nguồn gốc của lễ Phục Sinh theo Thiên Chúa giáo


Người theo Thiên Chúa giáo cử hành kỷ niệm sự phục sinh của Chúa Giêsu Kitô. Lễ Phục Sinh được tổ chức vào Chủ nhật đầu tiên sau khi trăng tròn, 
vào mùa Xuân. Từ Phục sinh của các Kitô hữu có nghĩa là “vượt qua” theo nghĩa là “Chúa Giêsu bị đóng đinh đã sống lại.” Lễ Phục sinh của Thiên Chúa giáo có liên quan đến Lễ Vượt Qua của người Do Thái. Đối với người Do Thái, đó là cuộc vượt qua Biển Đỏ của họ  từ Ai Cập và đối với các Kitô hữu,  từ cái chết đến sự sống , mời gọi sự sống vĩnh cửu.


 Lễ Vượt Qua của người Do Thái  được tổ chức hàng năm vào khoảng cuối tháng Ba / đầu tháng Tư. Nó cũng được gọi là “Lễ Vượt Qua“.
Người Do Thái kỷ niệm cuộc di cư của người Hê-bơ-rơ (Hebreus) từ Ai Cập đến vùng đất hứa.

Đây cũng là thời điểm bắt đầu thu hoạch lúa mạch kéo dài 8 ngày, 
sau đó là  nhiều nghi thức và lễ hội theo  phong tục.   


  
Điều gì xảy ra vào lễ Phục sinh?

Nhiều truyền thống và thánh lễ được cử hành trong Tuần Thánh, nhưng cũng được thực hiện trước và trong Mùa Chay khi các Kitô hữu được mời cầu nguyện, ăn chay và chia sẻ. Người  Kitô hữu  nói “
Thiên Chúa là người chăn chiên của chúng ta” và họ là con chiên.
Họ muốn làm theo lời của Ngài, nhưng đó không chỉ là vấn đề đức tin. Đó là một cách sống dạy họ phải giúp đỡ người khác, lắng nghe họ và chỉ đường cho họ.
 
Lễ Phục Sinh thời nay

Ngày nay, các Kitô hữu vẫn ăn mừng lễ Phục Sinh. Ngay cả khi họ 
ít thường xuyên đi nhà thờ hơn, các Kitô hữu vẫn hội họp với nhau nhân các nghi lễ lớn này. Phần đông các gia đình vẫn theo truyền thống, nhưng không còn nhịn ăn vào Thứ Sáu Tuần Thánh.  (tùy theo mỗi gia đình)


Thứ Sáu Tuần Thánh là lễ kỷ niệm tôn giáo được các Kitô hữu tổ chức vào thứ Sáu trước Chủ nhật Phục sinh. Đó là ngày  kính nhớ Chúa Giêsu Kitô  bị đóng đinh và cái chết của Ngài. Việc này một phần của Lễ Phục sinh Triduum (ba ngày phải tuân thủ), kéo dài từ Thứ Năm Thánh (kỷ niệm Bữa ăn tối cuối cùng của Chúa Kitô với các môn đồ của mình) đến kinh chiều tối  Lễ Phục Sinh vào Chủ nhật. 
Theo truyền thống Chính Thống giáo, ngày ấy được gọi là “Thứ Sáu Vĩ Đại ” hoặc “Thứ Sáu Thánh và Vĩ Đại”.


 Trứng Phục Sinh
image.png

 
 

Quả trứng, một biểu tượng của sự hoàn hảo, được tổ chức vào mùa xuân vì nó có liên quan đến cuộc sống và khả năng sinh sản mới: nó xuất hiện trong nhiều truyền thuyết về nguồn gốc của thế giới. Vào thời điểm này, trong các chuồng trại chăn nuôi, có rất nhiều trứng, nên trứng được biểu dương vào thời điểm Phục sinh, cũng như một số loài động vật được biết đến về khả năng sinh sản của chúng: gà, cá, thỏ rừng. Con cừu cũng là một biểu tượng trong Kinh thánh về sự phát triển của đàn cừu.
Vào buổi sáng Phục Sinh, trong các khu vườn, trẻ em tìm thấy trứng làm bằng sô cô la hoặc đường , cũng như các món ăn khác có hình chuông, gà, thỏ, cừu, cá … và các con chiên thường cho rằng trứng được những chiếc chuông trở về từ Rome hoặc thỏ rừng Phục sinh bí mật đặt trong đêm.
Những đồ ngọt này đã thay thế trứng nhuộm hoặc trứng gà, biểu tượng của sự sống và sự vĩnh cửu trên thế giới.


image.png


 Thứ Hai Phục Sinh, một ngày lễ ở Pháp, là biểu hiện của ngày thứ tám (trong toàn bộ lễ tám ngày)  kéo dài từ ngày lễ cho đến Chủ nhật Quasimodo. 
Chủ nhật Quasimodo là Chủ nhật đầu tiên sau lễ Phục Sinh. Trong lịch phụng vụ, Chủ nhật này,  “tiếp theo niềm vui về sự phục sinh của Đấng Christ,” được ghi nhận là “Chủ nhật thứ hai của lễ Phục sinh.” Tên Quasimodo được lấy từ chữ đầu tiên của lời cầu nguyện phần mở đầu  về Thánh lễ trong ngày, phần giới thiệu: Quasimodo geniti infante (giống như những  trẻ sơ sinh). Chủ nhật này còn được gọi là “Lễ Phục sinh khép kín”, “Lễ Phục Sinh nhỏ” hoặc “Pâquettes- Tiny Easter “


 
Chuông  Phục sinh




cloche de Pâques

  

Vào thời điểm lễ Phục sinh, ngày nay chuông vẫn đóng một vài trò quan trọng trên khắp nước Pháp. Sau bài thánh ca Gloria vào Thánh lễ Thứ Năm Tuần Thánh, đêm trước cái chết của Chúa Giêsu Kitô trên thập tự giá, tiếng chuông im lặng như một dấu hiệu của sự thương tiếc, để tang, cho đến Gloria của Lễ Canh Thức Phục sinh. Theo truyền thống, chúng được cho là đến Rome để được ban phước và đi tìm những quả trứng, sau đó chúng sẽ rãi trứng cùng khắp khi trở về khu vườn. Nhà nghiên cứu văn hóa dân gian Arnold Van Gennep tin rằng    niềm tin này xuất hiện vào cuối thế kỷ thứ Mười Hai, và La Mã đã cấm không cho rung chuông bằng kim loại.

  Jack Canfield & Mark Victor Hansen


 B  sách Chicken soup for the Soul 
 Nhiều người thường kể cho Jack Canfield và Mark Victor Hansen những câu chuyện nhiệt tình để động viên về bản thân họ. Thật ra, những người sáng lập của loạt sách này cũng là những diễn giả truyền sự nhiệt tình cho công việc, họ thường đưa những câu chuyện này vào các cuộc nói chuyện của họ. Và bởi vì khán giả của họ thường hỏi họ những câu chuyện ấy có được tìm thấy trong một cuốn sách ở nào không, nên điều này đã cho cả hai diễn giả một ý định.

Họ quyết định biên soạn những câu chuyện của mình thành một cuốn sách và đặt tên cho nó là “Súp gà cho tâm hồn”  
Sau đó, họ mang cuốn sách đến New York và giới thiệu nó cho các nhà xuất bản lớn nhưng tất cả họ đều từ chối. Sau đó, họ gặp Peter Vegso, chủ sở hữu của một công ty nhỏ xuất bản tài liệu về sức khỏe và sự an lạc ở Florida tên là HCI. Ông ấy quyết định tạo cơ hội cho cuốn sách và trở thành nhà xuất bản sáng lập của cuốn sách.
Với hơn 250 cuốn sách đã xuất bản,  Canfield và  Hansen chưa bao giờ nghĩ rằng những cuốn sách “Chicken Soup for the Soul” sẽ trở thành sách bán chạy nhất như bây giờ.
Chicken soup for the soul lần đầu tiên được xuất bản vào năm 1993, là tập hợp những câu chuyện ngắn mang ý nghĩa sâu sắc. Tên sách xuất phát từ ký ức của Jack Canfield – một trong hai tác giả – về món súp gà mẹ nấu mỗi khi ông bị ốm. Ông nhớ bà đã nói rằng món súp có thể chữa lành mọi thứ. Cuốn sách viết ra với mong muốn chữa bệnh như loại súp ấy – nhưng không phải cho cơ thể như súp gà đơn thuần – mà cho tâm hồn con người. 
Từ đó, cái tên Chicken soup for the Soul nhanh chóng nổi tiếng khắp thế giới, trở thành một thương hiệu lớn về thương mại lẫn giá trị nhân văn. Hai tác giả Jack Canfield và Mark Victor Hansen cũng thường xuyên giữ vị trí tác giả có sách bán chạy nhất. 
Tại Việt Nam, 10 năm trước, bộ sách Chicken soup for the soul đã được phát hành và được đón nhận nồng nhiệt. Bộ sách gồm 26 quyển, được trình bày dưới hình thức song ngữ Anh – Việt. Mỗi cuốn xoay quanh một đề tài cuộc sống khác nhau như ước mơ, vươn lên nghịch cảnh, tình yêu thương… 
Từng câu chuyện chân thật, cảm động trong bộ sách đều mang lại bài học nhân văn, đã gắn bó và tạo đồng cảm sâu sắc với bạn đọc nhiều lứa tuổi.
Rất nhiều năm đã qua đi, nhưng những cuốn sách Chicken soup for the soul vẫn có sức lay động và ảnh hưởng to lớn, cho bạn cơ hội chiêm nghiệm tất cả cung bậc và sắc màu cuộc sống. Mỗi câu chuyện trong từng cuốn sách có thể làm sống lại một ước mơ, chữa lành một trái tim, hàn gắn một mối quan hệ hay thậm chí thay đổi một cuộc đời. Hy vọng Chicken soup for the soul sẽ tiếp tục là người bạn đồng hành với bạn đọc trên mỗi chặng đường cuộc sống, giúp chúng ta xây dựng giá trị của riêng mình, nhận ra tình yêu thương, niềm hy vọng những vẻ đẹp kỳ diệu của cuộc đời này.


Kể từ bộ sách được xuất bản đầu tiên, những cuốn sách này đã giúp hàng triệu người.
Và nếu bạn đang muốn tìm sách này một cách nhanh chóng hưng không thể chạm tay vào một trong những cuốn sách của họ, đây là một số câu chuyện “Súp gà cho tâm hồn” để giúp bạn An Bình cả ngày trời nhe.
( theo chickensoupforthesoularchive& hatgiongtamhon)

 ==============
TÌNH YÊU CHÂN THẬT
 Moses Mendelssohn, ông của nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức, không đẹp trai.
  
Dáng vẻ không cao, ông ta lại mang thêm một cái lưng gù kỳ cục. Một ngày nọ, ông đến thăm một thương gia ở Hamburg, ông này có một cô con gái rất đẹp tên là Frumtje. 
Moses đã yêu cô một cách vô vọng. Nhưng Frumtje đã từ chối Moses vì dáng vẻ kỳ quặc của ông . Đến lúc phải rời đi, Moses lấy hết can đảm và leo lên cầu thang đến phòng của cô gái để tìm cơ hội cuối cùng để nói chuyện với cô.

Cô ấy mang một vẻ đẹp tuyệt trần như trong giấc mơ, nhưng anh ấy l
ại buồn sâu sắc vì cô không muốn nhìn anh. Sau nhiều lần cố gắng để trò chuyện, Moses ngại ngùng hỏi: 
– Cô có tin rằng hôn nhân được tạo ra trên thiên đàng không?  
Thưa có, cô trả lời, đôi mắt vẫn nhìn xuống sàn nhà. – 
Còn ông thì sao
– Vâng, tôi tin chứ, anh trả lời.  -Cô biết không, trên thiên đàng mỗi khi cô bé trai chào , Chúa loan báo với chú bé ấy rằng sau này chú sẽ kết hôn với cô gái nào. Khi tôi được sinh ra, Ngài đã chỉ ra cho tôi biết cô dâu tương lai của tôi.


Rồi Chúa nói thêm:  
Nhưng lưng của vợ ngươi sẽ bị gù .
Ngay lúc ấy, tôi liền kêu lên với Ngài,  ‘
Ôi Chúa ơi, một người phụ nữ lưng gù sẽ là một bi kịch. Lạy Chúa, xin ban cho con cái bướu và hãy để cho cô ấy xinh đẹp. 
 Frumtje nhìn vào mắt anh và bị khuấy động bởi một ký ức sâu xa. 
 Cô đưa tay cho Mendelssohn và rồi cô trở thành người vợ chung thủy của ông-


   Barry and Joyce Vissell   -𝓽𝓷𝓵 dich

================================================
TƯỢNG PHẬT BẰNG VÀNG
– 
JACK CANFIELD





Ngôi chùa  mới Wat Traimit – tiếng Việt: Chùa Trai- mít (2009)-, còn có tên tiếng Việt là Chùa Phật Vàng, là một ngôi chùa nổi tiếng ở Bangkok, Thái Lan nhờ vẻ đẹp độc đáo, lịch sử của nó, và nhờ pho tượng Phật bằng vàng nguyên khối rất lớn.
Chùa này tọa lạc ở cuối đường Yaowarat, gần ga Hualampong, thuộc quận Samphanthawong. (theo Wikipedia)
============
Vào mùa thu năm 1988, ban tổ chức một hội nghị ở HongKong đã mời vợ tôi và tôi đến để diễn thuyết về lòng tự tin và hiệu lực tối đa của đức tính này. Vì đây là lần đầu tiên chúng tôi đến miền Viên Đông, nên chúng tôi quyết định thực hiện chuyến đi dài hơn và đến viếng Thái Lan.
Khi đến Bangkok, chúng tôi đã viếng rất nhiều ngôi chùa Phật giáo trong thành phố. Cùng đi với chúng tôi là một người phiên dịch và một người tài xế, hôm đó chúng tôi đã đi thăm rất nhiều chùa chiềng, nhưng thú thật là sau một lúc, các ngôi chùa ấy đã bắt đầu trở nên lẫn lộn trong trí nhớ rồi.
 Nhưng trong số tất cả những đền chùa ấy, có một ngôi chùa đã để lại một ấn tượng không hề phai nhạt trong tâm trí chúng tôi. Ngôi chùa đó là Chùa Tượng Phật bằng Vàng. Chùa rất nhỏ, chắc toàn bộ diện tích khoảng hơn mười mét vuông. Nhưng vừa bước vào bên trong, thật kinh ngạc thay khi thấy một tượng Phật bằng vàng khối cao khoảng hơn ba mét. Bức tượng nặng hơn 2000 kilos và được ước giá khoảng 196.000.000 mỹ kim! Thật là ấn tượng- bức tượng Phật bằng vàng khối thật là hùng vĩ gây choáng ngợp bởi độ cao cũng như nụ cười luôn nở trên gương mặt, một nụ cười đầy lòng nhân từ và khoan dung.
Tôi vừa làm tròn bổn phận người khách du lịch ( là chụp hình bức tượng dưới mọi góc cạnh, vừa chụp vừa kêu lên Ồ! À! tràn đầy vẻ thán phục), vừa đến gần một tủ kính nơi đó có trưng bày một miếng đất sét dày khoảng 20 cms và ngang khoảng 30 cms. Bên cạnh tủ kiếng, là một bài văn được đánh máy, thuật lại câu chuyện về công trình nghệ thuật thật huy hoàng này.
Vào năm 1957, một nhóm các thầy tu được giao nhiệm vụ chuyển một bức tượng Phật bằng đất sét từ đền chùa của họ đến một địa điểm khác. Ngôi chùa phải bị dời đi để xây đường cao tốc xuyên qua thủ đô Bangkok. Khi thợ bắt đầu tiến hành công việc nâng bức tượng lên bằng máy cẩu, hình vật trở nên quá nặng và bắt đầu rạn nứt. Lại thêm rắc rối là trời bắt đầu đổ mưa. Vị Sư trưởng lo âu vì những hư hại mà tượng Phật linh thiêng có thể gánh chịu từ cơn mưa, nên đã quyết định để hẳn bức tượng xuống đất và cho bao lại bằng tấm vải bạt để che chắn.
Tối hôm đó, vị sư trưởng đến kiểm tra tình trạng của bức tượng. Ông bật ngọn đèn pin lên và chiếu tia sáng vào bên dưới tấm bạt để xem thử bức tượng có bị thấm ướt không. Khi tia sáng rọi đến chỗ nứt của bức tượng , ông thấy một ánh sáng nhỏ lấp lánh lóe ra bên dưới lớp đất sét, ông thấy thật kỳ lạ. Khi nhìn kỹ vào, ông nghĩ ra rằng có thể bên dưới lớp đất sét còn ẩn một điều gì khác. Ông liền đi lấy kéo và búa để vạch lớp đất ra. Khi các mảnh vỡ dần dần rơi xuống, tia sáng càng lúc càng sáng loáng lên. Rồi sau nhiều giờ cật lực đục đẽo, vị sư thật bàng hoàng trước bức tượng Phật bằng vàng khối thật diệu kỳ.

 Các nhà sử học nghĩ rằng nhiều thế kỷ trước khi vị sư trưởng phát hiện ra điều bí mật ấy,  trong thời gian quân đội Miến Điện sắp sửa xâm chiếm Thái Lan ( lúc đó được gọi là Xiêm La), các nhà sư Xiêm ý thức được rằng không lâu sẽ có cuộc tấn công, họ liền bọc tượng Phật quý giá bằng một lớp đất sét ngõ hầu ngăn chặn bọn Miến Điện không thể cướp được bức tượng quý của họ. Nhưng rồi thật không may, có thể bọn này đã tàn sát toàn bộ những nhà sư ấy, thế là bí mật về bức tượng Phật bằng vàng khối đã được giấu kín thật kỹ cho đến ngày định mệnh của năm 1957 ấy.
Ngồi trên máy bay Cathay Airlines để trở về nhà, tôi liền ngẫm nghĩ:
 “Tất cả chúng ta đều như tượng Phật bằng đất sét đó, bị bao trùm bởi một cái mai rất rắn chắc do ảnh hưởng của sự sợ hãi, thế nhưng bên dưới cái mai ấy mỗi người trong chúng ta đều là một “tượng Phật mạ vàng”, một “Đức Chúa mạ vàng”, một “thực chất mạ vàng”, đó là cái Tôi bẩm sinh của ta.  Theo cách của vị sư với cái búa và cặp kéo của ông, bây giờ công việc của chúng ta chính là tìm lại thực chất của chúng ta, tìm cho ra.
 
JACK CANFIELD.  tháinữlan dịch
Bức tượng nặng 5,5 tấn theo những chi tiết lịch sử chính xác của bộ Bách Khoa Toàn Thư Wikipédia
 
NỬA ĐỜI HAY MỘT ĐỜI? – thailan / phannữlan   

 Sáng nay xem lễ tang của Tổng thống Jimmy Carter, đau lòng! Một vị quá hiền lành, đạo đức, khi ra đi, bao nhiêu triệu người thương tiếc. 
Chợt suy nghĩ nhiều về cuộc đời … 
Người xưa có nói rằng
Khi ta sinh ra, mọi người cười còn ta thì khóc. Hãy sống sao cho khi ta chết, mọi người khóc còn ta thì cười” 
 Tổng thống Carter đã làm được điều ấy: suốt cuộc đời, luôn chăm lo cho dân cho nước, cho cả những “Mảnh Da Vàng**1/ như chúng ta. 100 tuổi – đầy năng động, không bỏ phí một giây trong đời – có lẽ chỉ trừ ít lâu trước ngày ra đi, vì căn bệnh quái ác đã hành hạ ông. Mấy ai được như ông?
+++ Hoặc như Tổng Thống JF Kennedy– mới chỉ nửa đời- (ông ra đi khi chỉ mới 46t )… Ông đã bị ám sát một cách oan uổng- 
(và Tổng Thống Ngô Đình Diệm và bào đệ Ngô Đình Nhu của ông- Hoặc những nhạc sĩ, chỉ với lời ca, đánh động đến tinh thần đấu tranh của người nghe, cũng như tâm hồn họ được lắng dịu… Họ đã ra đi -ở tuổi đời rất trẻ… Oan ức- ở một mảnh đất, một khu trại cải tạo..
Và còn bao nhiêu cái chết oan khiên trong lịch sử thế giới cũng như ở Đất Mẹ- Lý tưởng của họ thật Cao Cả – nhưng chưa thực hiện được hoài bão … )
 
 “Ngày 20/1/1963, John F.Kennedy đã đọc diễn văn tuyên thệ nhậm chức trước toàn thể người dân Mỹ, chính thức trở thành Tổng thống đời thứ 35 của nước Mỹ ở tuổi 43 và là vị Tổng thống trẻ thứ hai trong lịch sử nước Mỹ.
Trong bài diễn văn, Tổng thống Kennedy thể hiện mong muốn hoà bình giữa các khối quốc gia sau khi cả 2 khối NATO và Warszawa đều đã hao tổn quá nhiều trong cuộc chạy đua vũ trang, đồng thời kêu gọi người dân Mỹ, thay vì đòi hỏi, hãy cống hiến nhiều hơn cho đất nước.”... Đừng hỏi Tổ quốc đã làm gì cho các bạn, mà hãy hỏi các bạn đã làm được gì cho Tổ quốc” là câu nói nổi tiếng nhất trong bài diễn văn và cũng là một trong những chi tiết khiến người ta nhớ nhất khi nhắc về vị Tổng thống Mỹ đời thứ 35 này.  –Các nhà sử học đánh giá bài diễn văn được đọc trong thời điểm Chiến tranh Lạnh đang căng thẳng  này là một trong 4 bài diễn văn nhậm chức hay nhất trong lịch sử nước Mỹ. (theo wiki)
Cố tổng thống John F. Kennedy được nhớ đến như là một trong những ông chủ Nhà Trắng ấn tượng nhất, song sự ra đi đột ngột của ông khiến một tượng đài mãi mãi còn dang dở. 
Gia đình của bạn, của tôi, và của Quá nhiều người miền Nam- chịu bao đắng cay để tìm Tự Do, hay là vẫn còn trong ngục tù Lớn..đã mất đi bao nhiêu người thân…người anh lớn yêu quý của tôi đã phải ra đi …và những “người dưng khác họ” đã đến trong cuộc đời tôi ngày ấy, trong tù – và rất gần đây thôi, vài tháng trước- vì đã trao mạng sống vào bàn tay của một  nữ BÁC SĨ mua bằng cấp…rồi sau đó bệnh viện mời gia đình đến để xin lỗi… 
ôi! bao nhiêu gia đình nạn nhân trước đó và sau khi người ấy ra đi cũng ĐƯỢC xin lỗi như thế???.

 Ôi những cuộc đời đầy thương đau đắng xót!!! 
  Và các nhà văn như Thiên Nga Thanh Thủy, Phạm Tín An Ninh, Huy Phương, Phan Nhật Nam, và nhiều nữa. Họ đã hy sinh hạnh phúc của mình để giúp Tổ Quốc, để rồi nhận lãnh những ngày tháng lê thê trong trại cải tạo. Bây giờ các anh chị đã và đang kể lại cho thế giới, cho hậu duệ về những nỗi đau mà toàn dân miền Nam đã phải chịu đựng trong nhọc nhằn, thống khổ! Cuộc đời của họ thật đáng ngưỡng mộ! Hãy đọc những câu chuyện trong tác phẩm Sau Cuộc Biển Dâu**2/ , của nhà văn quân đội Phạm Tín An Ninh, phản ánh về tình trạng gia đình và xã hội thời ấy: Đó là thảm cảnh của rất nhiều người khi họ trở về, mấy chục năm sau … “Một nửa” của họ đã bỏ đi. Một nửa của một con người, một nửa san sẻ mọi thứ trên đời … Vậy mà giờ đây không còn nửa ấy, thì nửa còn lại này sẽ ra sao? Sau những năm tháng dài lê thê, đầy tủi nhục gian khổ trong tù ngục, khi trở về, tưởng được an ủi phần nào, nương vào nhau để sống còn … Ai ngờ! Thật đau đớn, thất vọng, ê chề!” 
Như câu chuyện của vị Trung tá nâng niu bộ quân phục của cấp chỉ huy đã hy sinh …
 “Những ngày buồn một mình, vò võ trên căn gác trọ đìu hiu … Xin anh cho tôi gởi một nén nhang thật muộn đến anh, và những vị anh hùng của Đất Mẹ …”
  Và chị Khúc Minh Thơ – bao nhiêu chục năm cố gắng dốc hết sức mình, gõ bao nhiêu cửa để lo cho chương trình HO – mong giúp gia đình của các vị anh hùng của QLVNCH…
Ôi, cuộc đời của các cô chú, các anh chị.. cũng thật đáng ngưỡng mộ, không thua gì TT Carter…
 
 Và càng ở lại Quê hương càng lâu thì càng cắn răng chịu đựng bao nhiêu là đắng cay tủi nhục- ôi khoai mì mốc, sắp hàng để được vài grams thịt cá ươn thối… mà giáo viên cũng phải lăn xả vào để chia cho đồng nghiệp
…nào những oan khiên mất hết nhà cửa cơ sở làm ăn mà từ đời tổ tiên đã khổ công tạo dựng… 
Rồi tin về những vị anh hùng tuẫn tiết hoặc đã ra đi một cách tức tối trong trại TÙ- về những văn nghệ sĩ tội tình chi đâu, chỉ với tiếng hát lời ca lời thơ- về những nhân tài như điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu chỉ vì bức tượng ở nghĩa trang Biên Hòa, về kiến trúc sư Ngô Viết Thụ…tội của họ là gì? có được gọi là tội ÁC như chế độ đối xử TÀN BẠO không khác gì thời Hitler với những phòng hơi ngạt ??? 
– chỉ ĐƠN GIẢN họ là người Do Thái!!!- 
Và ông Nguyễn Hùng Trương, chủ nhà sách Khai Trí, chỉ vì bán sách mà phải gánh phân trong trại tù…(Ông và những người yêu sách chắc hẳn đau Xé lòng khi chứng kiến hàng ngàn cuộc Đốt sách, y như thời của bạo chúa Tần Thủy Hoàng bên Tàu…!)
Giờ đây, một số gia đình đoàn tụ, hạnh phúc với may mắn của họ nhưng đa số gia đình của hàng triệu dân miền Nam, mỗi năm xé tờ lịch trên tường đến cái ngày oan khiên ấy, gợi lại những quá khứ đau thương, mất mát, không trọn vẹn.
 Và gia đình tôi, khi nhìn vào bức tranh mà cô giáo của trường High school, Dallas-TX vẽ tặng các cháu, đã ngạc nhiên vì một người ngoài nước, chỉ biết về lịch sử Việt Nam qua sách vở, mà đã hiểu được hoàn cảnh của người dân sau 1975.

Two little sisters
Green from their parents cage resolve
Fled the darkened South of VN to take root in US soil
They have waited all of their lives for freedom

TL tm dịch
Hai chị em bé nhỏ
Được hồi sinh từ ngục tù mà cha mẹ các em đã phải cam chịu và đi tìm
Lánh nạn khỏi miền Nam VN tăm tối để nhận đất Mỹ làm quê hương
Các em đã chờ đợi suốt cả cuộc đời để được tự do-

Giá như thế giới này được như bài hát Imagine của John Lennon – the Beatles, đã được Tổng thống Carter yêu cầu trình bày trong lễ tang của ông sáng nay.
 Bài hát đã tóm tắt nhiều điều ông đã thực hiện và mong ước – một thế giới không chiến tranh, một vũ trụ không hận thù. Trong đó mọi người yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, người giàu san sẻ bớt cho người khốn khó, … 

Imagine -John Lennon
 – Bạn hãy tưởng tượng –thailan tạm dịch

 Bạn hãy tưởng tượng không có thiên đường,
Bạn hãy thử đi, có lẽ dễ dàng thôi,
và dưới kia cũng không có địa ngục ,
Trên cao kia chỉ có bầu trời,
Hãy tưởng tượng tất cả nhan loai
Sống cho ngày hôm nay…
 Hãy tưởng tượng không có đất nước nào trên thế giới
Điều đó không khó, đúng không
 Sẽ không còn giết hoặc chết vì một lý do nào đó
Và cũng không có bất kỳ tôn giáo nào
Hãy tưởng tượng tất cả mọi người
Đều sống trong hòa bình
Bạn có thể cho tôi là một kẻ mơ mộng
Nhưng tôi không phải là người duy nhất
Tôi hy vọng một ngày nào đó bạn sẽ đến cùng chúng tôi
Và thế giới sẽ chỉ là đồng nhất một mà Thôi
 Hãy tưởng tượng không có bất kỳ tài sản nào của riêng ai
Bạn có thể thực hiện được không
Tham vọng về mọi thứ đều không nhất thiết
Tình huynh đệ khắp mọi nơi
 Chúng ta hãy cùng hình dung toàn nhân loại
Cùng chung sống dưới mái nhà vũ trụ

Bạn có thể cho tôi là một kẻ mơ mộng
Nhưng tôi không phải là người duy nhất
Tôi hy vọng một ngày nào đó bạn sẽ đến cùng chúng tôi
Và thế giới sẽ chỉ là đồng nhất một mà Thôi
thailan lược dich
—- Tổng thống Mỹ Jimmy Carter từng nói: “ở nhiều quốc gia trên thế giới — vợ chồng tôi đã từng tới thăm khoảng 125 nước — bạn có thể thấy ca khúc ‘Imagine’ của John Lennon được phát nhiều như quốc ca của chính nước họ vậy.” 
—-
Và bài thơ của Monique Bessomo
Tu Es Mon Frère, Tu Es Ma Soeur –Monique Bessomo-  -thailan  dich
 
Bạn Là Anh Chị Em Của Tôi
 Cho dù bạn ở bất kỳ nơi đâu
Phi Châu
Mỹ Châu
Âu Châu
Á Châu
Úc Châu

 Cho dù bạn là ai đi nữa
Bạn là Da Màu
Da bạn Trắng
Da bạn Vàng
Da bạn Đỏ
Bạn là anh/em trai của tôi.
Bạn là chị/em gái của tôi.

Bạn theo Thiên Chúa Giáo
Bạn theo Do Thái Giáo 

Bạn theo Hồi Giáo
Bạn theo Ấn Độ Giáo

Bạn là một Phật tử
Bạn theo Thuyết Vật Linh
Bạn là người Vô Thần
Bạn theo đạo này…bạn theo đạo kia…

Bạn vẫn là anh chị em của tôi.
Bạn thật giàu có, bạn thật nghèo hèn
Điều đó không có nghĩa lý gì
Bạn vẫn là anh em tôi. Bạn là chị em của tôi

Bạn không muốn nhìn thấy tôi
Bạn làm kẻ xa lạ với tôi
Tôi không nói cùng ngôn ngữ với bạn

Tôi không có cung cách cư xử như bạn
Tôi không có những tập quán như bạn
Nhưng bạn vẫn luôn là anh em của tôi
Bạn luôn là chị em của tôi.

Tôi đã hành xử sai trái với bạn
Tôi không dám thú nhận với bạn
Tôi đã lấy đi những gì thuộc quyền sở hữu của bạn
Tôi đã nói những điều không đúng về bạn
Tôi đã làm những điều bạn không thích
Tôi đã làm điều đó vì tôi cố ý làm
Có thể tôi đã không cố ý gây ra việc ấy
Bạn là anh em tôi, và vẫn là anh em của tôi
Bạn là chị em của tôi và vẫn là chị em của tôi.

Chúng ta cãi nhau , có ích gì đâu
Chúng ta đánh nhau, có ích gì đâu
Máu của chúng ta đã đổ ra, có ích gì không
Tôi thật tình xin lỗi bạn
Xin lỗi anh em của tôi
Xin lỗi chị em của tôi

Xin lỗi ! Xin lỗi! Xin lỗi!
Monique BESSOMO –  thailan dich
=======
Bài hát và bài thơ đã tóm tắt nhiều điều ông đã thực hiện và Luôn mong ước cho MỘT THẾ GIỚI HÒA BÌNH
Cũng như bạn , cũng như tôi . . .
Và Một Đời Người đã qua-
Còn bạn và tôi- Nửa đời hoặc hai phần đời.. cố lên bạn nhé- HÒA BÌNH, và chỉ có HÒA BÌNH, NO ẤM cho tất cả chúng ta…!!

Ôi,  Đất Mẹ Yêu dấu, con mong sao một ngày con cháu của con sẽ trở về,- để thấy được Đất Mẹ lại NHƯ XƯA- thời của VIỆT NAM CỘNG HOÀ- Với các vị lãnh đạo hiền hòa đạo đức như vị Tổng Thống vừa ra đi trong niềm thương tiếc khôn nguôi của hàng triệu người…
Lạy Đấng Tối Cao, hãy nghe lời người dân khốn khổ… !!!
 Còn nghẹn đắng
Chan  hoà nước mắt
    . . .
Tiếc thay, miền Nam VN đã có những năm thanh bình, an lạc trước 1975  !!! …
Dallas, ngày đưa tang TT Jimmy Carter- 09/ tháng 01/2025 – thailan/phannữlan 



                             GHI CHÚ
 -1/- Tựa đề tác phẩm của đạo diễn Chu Lynh-
 -2/-  https://phamtinanninh.com/?p=3163
 
 
 Tòa nhà- tầng thứ 6- nơi Oswald đã nhắm bắn Tổng Thống Kennedy